Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trần Dã thắt cà vạt, chỉnh lại quần áo, có dư thời gian nói vài câu trêu chọc, đạt được điều mình muốn, khiến Sơ Lê đỏ mặt rồi mới chậm rãi rời đi.
Trong biệt thự không có thêm người, vệ sĩ của Trần gia có ý thức canh giữ ngoài cửa, lặng lẽ không một tiếng động .
Sơ Lê nằm ở giữa chiếc giường lớn của Trần Dã, quấn chăn đến ngạt thở, uể oải ngủ tiếp, tỉnh dậy lần nữa, bàng hoàng mở mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, chỉ mới một giờ trôi qua. . .
Màn hình điện thoại cạnh giường sáng rực lên, tin nhắn WeChat lần lượt hiện lên.
Ngay sau khi điền vào đơn đăng kí, Sơ Lê nhận được tin nhắn nhập học, tham gia vào nhóm trong lớp và thêm WeChat với các bạn cùng phòng của cô trước .

Sau khi ở chung một đoạn thời gian, Sơ Lê nhận ra mối quan hệ trong ký túc xá của bọn họ không được hòa hợp như mong đợi. Bạn ở chung là một cô gái , với lòng tự trọng cao, xấu tính ,ăn nói có chút ác ý .
Lạc Lạc :[ Quả lê nhỏ, tối nay cậu có về ký túc xá không?]
Nguyên Ngọc: [ Cậukhông cần hỏi, tôi khẳng định cô ấy sẽ không trở về, cô đã ở bên ngoài không chỉ một hai lần, trong hai tuần đầu tiên đi học, mỗi ngày đều có xe tới đón cô ấy ." .Tôi thực sự ghen tị với các bạn người ở đây.]
Đoạn tin nhắn này dường như không có gì kì lạ, đọc kỹ không khỏi ngửi thấy mùi chua chát tràn ngập màn hình.
Sơ Lê đang nằm trên giường, hai tay đặt trên gối, gõ phím rất nhanh, [Có về.]
Lạc Lạc :[Vậy tôi có cần mở cửa cho cậu không?]
Lê Lê : [Không cần , tôi có mang chìa khoá.]
Trả lời tin nhắn xong, Sơ Lê không đọc tin nhắn trong nhóm nữa, cô thay quần áo rồi bắt taxi về trường.
Cô biết Nguyên Ngọc không hài lòng với mình nên cố gắng không về ký túc xá quá muộn, để không làm phiền những người còn lại trong ký túc xá, cô cũng rất ít khi nói chuyện điện thoại với Trần Dã . Cô yêu đương một cách lặng lẽ, không rêu rao hay phô trương.
Trường đại học thoải mái và tự do , lúc 8h tối cũng không phải là quá muộn. Có một cặp đôi yêu nhau đang ngồi trên bãi cỏ của sân chơi, rất tình cảm.
Trên đường về, Sơ Lê mua bánh cho bạn cùng phòng và đặt lên bàn của mọi người: "Vừa tươi vừa ngon."
Lạc Lạc cầm lấy bánh ngọt cười nói: "Vẫn là cậu có lương tâm, cho dù yêu đương cũng không quên bọn mình."
Bọn họ chỉ biết Sơ Lê đã có bạn trai mà cô đã hẹn hò từ lâu , và họ có ý thức giữ khoảng cách với nhau mà không hỏi tên, tuổi, trường học của bạn trai cô.
Nguyên Ngọc vốn đang ngồi ở bàn máy tính nghe giảng, nghe ba người còn lại chơi đùa, sắc mặt cô ta đen lại , tháo tai nghe ra, lạnh lùng nhìn bọn họ, muốn mở miệng bảo bọn họ đừng nói nữa, nhưng khi định nói ra, cô ta nuốt lại .
Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc váy của Sơ Lê một lúc lâu, ánh mắt thay đổi, cô nhận ra đó là mẫu mới của một thương hiệu cao cấp, với giá hàng chục nghìn. Cô ta biết Sơ Lê xuất thân từ một gia đình bình thường, không đủ tiền mua một chiếc váy như vậy. Chiếc váy đắt tiền, nhưng khi bọn họ ở cùng nhau, cô ta thấy Sơ Lê không có mặc những bộ quần áo rẻ tiền nào, những chiếc xe hơi sang trọng thường hay đưa đón cô .
"Lê lê, tối nay bạn trai của cậu không giữ cậu lại à?"

Sơ Lê leo lên giường, vừa dọn dẹp vừa nhẹ nhàng trả lời: "Anh ấy có việc phải làm."
Trần Dã tham gia xã giao không thể tránh khỏi việc uống rượu, anh dù có uống nhiều cũng không say , lại làm sẽ khiến cô không chống đỡ lại được.
Nguyên Ngọc tắt máy tính, quay lại nhìn cô, không biết là tò mò hay quan tâm: "Anh ấy làm nghề gì? Sao tôi chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến? Anh ấy học cùng trường với chúng ta à?"
Sơ Lê lắc đầu, "Không phải học trường chúng ta."
Cô từ chối nói thêm gì nữa.
Nguyên Ngọc rất ghen tị với Sơ Lê, cô xinh đẹp, tính tình tốt, được con trai thích, ngay cả tiền bối cô thích cũng chủ động thêm tài khoản WeChat của Sơ Lê .
Theo thời gian, sự ghen tị lan rộng thành mầm mống ác ý.
Cô ác ý cảm thấy Sơ Lê nói đấy là bạn trai cô nhưng có thể không phải , mà là một "kim chủ bao nuôi "cô .
Thời buổi này, việc người giàu bao nuôi nhân tình bên ngoài thiếu sao ?
Không phải là không có những tin đồn như vậy trong trường của họ.
Sơ Lê xuất thân từ một gia đình bình thường, gia cảnh trung bình, cô ấy trông không giống người có thể mua một chiếc váy trị giá hàng chục nghìn tệ .
Lạc Lạc cảm thấy có gì đó không ổn nên đột ngột chuyển chủ đề: "Kỳ nghỉ này cậu có xem chương trình tạp kỹ tìm kiếm tài năng nổi tiếng gần đây không?"
Sơ Lê tuy không phải là người theo đuổi ngôi sao nhưng cô vẫn thường xuyên lướt mạng nên cũng biết .Cô ngồi khoanh chân ở giữa giường, ôm gối hỏi:"Cậu xem, kia kìa.Có rất nhiều cô gái xinh đẹp, cố vấn cũng rất đẹp trai."
Nguyên Ngọc không nghe được lời của bọn họ, đành ngậm miệng lại.

Lạc Lạc tiếp tục: "Mình cũng thích cố vấn trẻ đó. Ai mà không yêu một anh chàng trai đẹp trai? Wow, trận chung kết diễn ra vào tối nay, không biết em gái xinh đẹp mà tôi chọn có thể ra mắt ở vị trí C hay không."
Sơ Lê hỏi :"Cậu thích ai ?"
"Vũ công Triệu Huyền Mẫn."
Sơ Lê nhớ đến người cô gái này, tuy không được tuyệt thế đại mỹ nhân,nhưng kỹ năng kinh doanh lại tốt , vũ đạo đỉnh cao, ca hát không tệ, thu hút vô số người hâm mộ, và sự nổi tiếng của cô ấy là điều hiển nhiên đối với tất cả mọi người.
"Cô ấy chắc chắn có thể ra mắt."
Là một fan của Triệu Huyền Mẫn, Lạc Lạc lo lắng, cô ấy dường như đột nhiên cạn kiệt năng lượng: "Gần đây cô ấy bị chỉ trích, có người nói rằng cô ấy đã có bạn trai ngoài ngành."
"Yêu có nghiêm túc không?" Sơ Lê không hiểu lắm.
Lạc Lạc cầm lấy một nắm tóc, giải thích với cô: "Nói nghiêm túc thì nghiêm túc, nói không nghiêm túc thì không nghiêm túc. Tài khoản account marketing tiết lộ cô có cơ hội tham gia chương trình tạp kỹ này là vì của bạn trai cô ấy ngoài ngành giúp đỡ."
"Mình đã nhìn thấy người được gọi là bạn trai của Cô ấy, rất đẹp trai. Lúc đầu mình còn tưởng là giả, nhưng bây giờ mới tin, anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn giàu có, tuổi còn trẻ là giám đốc công ty."
Sơ Lê nghe có chút hứng thú, hỏi: "Giám đốc đẹp trai? Anh ta tên gì?"
Lạc Lạc nói :"Mình đã quên ,hình như họ Trần, cổ đông lớn của Công ty Giải trí Hợp Tinh ."
Sơ Lê sửng sốt ,Công ty Giải trí Hợp Tinh thực sự không xa lạ với cô, một công ty giải trí do Trần Dã đầu tư, trước đây cô đã từng xin Trần Dã những bức ảnh có chữ ký của các nghệ sĩ từ công ty đó.
"Sao cậu lại nói họ là một cặp?"
Lạc Lạc nói : "Mình nghĩ là họ đang bị tài khoản account marketing bịa đặt. Hai người họ thậm chí còn không chụp ảnh cùng nhau. Họ chỉ gặp nhau tại một cuộc họp thường niên của công ty ,thậm chí còn không nói chuyện với nhau cho dù họ có gặp nhau hay không."
"Phải."
Là một cô gái theo đuổi ngôi sao trong làng giải trí nhiều năm, Lạc Lạc vốn đã thông thạo các quy tắc của ngành giải trí, cô nói tiếp :"Có lẽ công ty của Triệu Huyền Mẫn đang cố tình thổi phồng chuyện đó lên, cô ấy đã yêu một giám đốc điều hành đẹp trai và thật không tồi ."
"Hơn nữa chỉ cần phát PR thu mua account marketing là đủ rồi ,là giám đốc điều hành cấp cao, làm sao anh ta có thể có thời gian để đối phó với những tin đồn tầm thường này."
Sơ Lê đồng tình với lời nói của cô, im lặng gật đầu: "Em là em trai của anh."
*đoạn này m dịch không biết có đúng không , mng thông cảm 🥹
Lạc Lạc cười toe toét, cực kỳ vui vẻ, "Cậu thực sự biết nói tiếng lóng của người hâm mộ? Xem ra trước đây mình đã đánh giá thấp cậu."
Nguyên Ngọc vẫn luôn im lặng hỏi: "Em trai anh có ý gì?"
Lạc Lạc tốt bụng nói: "NSDD, cậu nói đúng."
Nguyên Ngọc cau mày, thực sự không hiểu bọn họ đang nói cái gì, thấp giọng phàn nàn: "Không thể nói thẳng ra như vậy là xong sao? Còn muốn nói tiếng lóng, không mệt sao ???"
Lạc Lạc chưa bao giờ có quan điểm chung với Nguyên Ngọc giả vờ như không nghe thấy cô nói gì phớt lờ cô ta .
Nguyên Ngọc cũng mặt dày quay lại nói chuyện với Sơ Lê ."Bộ váy này của cậu đẹp quá? Bao nhiêu tiền vậy?"
Trần Dã không mệt mỏi khi mua váy cho cô, vì vậy hầu hết váy của Sơ Lê đều do anh chọn.
Cô hơi mím môi nói: "Anh trai mua cho tôi, không biết giá bao nhiêu."
Nguyên Ngọc có chút không tin: "Vậy sao?"
Sơ Lê nói: "Ừ.
Nguyên Ngọc hôm nay nói nhiều một cách đáng kinh ngạc, cô ta liếc nhìn cô và nói đầy ẩn ý.
"Khi nào thì cậu và bạn trai sẽ mời bọn tôi một bữa cơm ? Hình như ở trường đại học có một truyền thống là mời bạn cùng phòng một bữa."
"Anh ấy rất bận, qua thời gian này nhé."
Sơ Lê không có ý định giấu Trần Dã ,bây giờ anh thực sự không có thời gian, anh mỗi ngày bận rộn đến mức không có cơ hội ngủ và nghỉ ngơi.
Lạc Lạc liếc mắt biết Nguyên Ngọc có ý xấu, giúp cô nói: "Sao cậu lại nghĩ tới bữa ăn của người khác? Này, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không phải là kẻ xin ăn."
Nguyên Ngọc kiêu ngạo như thế, sắc mặt tức giận tái nhợt, môi run run nói: "Tôi không phải ăn xin."
Lạc Lạc mỉm cười nói: "Đừng tức giận, tôi không phải đã dùng cách so sánh sống động sao?"
Sơ Lê ngửi thấy mùi chua trong không khí, liền bí mật gửi tin nhắn WeChat cho Lạc lạc ."Chúng ta hãy giả vờ mặc kệ cô ta , không nghe cũng không cần phải tranh cãi với cô ta nữa."
Lạc Lạc :[Ok]
Ký túc xá trở nên yên tĩnh, Sơ Lê ôm điện thoại trong tay chui vào chăn, xem phim truyền hình và các chương trình tạp kỹ, càng xem cô càng buồn ngủ, khi mí mắt khó có thể chịu đựng được thì cuộc gọi của Trần Dã vang lên.
Một người buồn ngủ dường như mê sảng ngay cả khi trả lời điện thoại.
"Alo."
" Em chưa ngủ à?"
Giọng anh khàn khàn và gợi cảm.
Sơ Lê trốn trong chăn, che mặt, ngáp dài nói: "Em ngủ rồi."
Trần Dã nghe được lời trẻ con của cô, mím môi cười : "Sao lại về trường học?"
Sơ Lê nói: "Ngày mai em có tiết học."
Đề tài vừa chuyển, Trần Dã hỏi cô:" Em ăn tối chưa?"
Sơ Lê không ăn vì cô không đói, hai là vì cô quen ăn một ít trái cây vào buổi tối lên không thích ăn cơm.
Cô do dự, không dám nói sự thật, khi cô nói dối, giọng của cô càng nhỏ hơn:"Em đã ăn rồi."
"Em không lừa anh, anh đừng có giận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top