Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ác ma vương nuôi thỏ con 🐰

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21 một chút Tình cảm

Vương Nhất Bác nhìn  thấy cậu đang  đáp lại cái ôm của mình mà hạnh phúc đến rơi lệ  . Có lẽ bảo bối của hắn vẫn chưa hoàn toàn quên hắn .Hắn vẫn còn cơ hội để chinh phục trái tim của cậu một lần nữa .mà vui mừng khi cậu và hắn tiến triển thêm một chút..

Còn những người đứng xung quanh có cả quản gia và nngười hầu nhìn  thấy ,Vương Nhất Bác  rơi nước mắt thì không ngạc nhiên . Ngược lại còn mỉm cười mà chúc phúc . Lần cuối mà  công tước của họ khóc là vào cái ngày Tiêu Chiến mất đi vĩnh viễn , có lẽ hơn ngàn năm trước rồi thì phải . Chỉ có Tiểu thiếu gia mới có thể điều khiển được cảm xúc của hắn mà  thôi..

Họ thật sự rất biết ơn sự quay lại kì diệu của Tiêu Chiến - " Cảm ơn Tiểu  thiếu gia của họ đã quay lại và đã giúp công tước hạnh phúc trở lại  "_ Người giúp việc nhìn Vương Nhất Bác  ôm chầm lấy Tiêu Chiến, ai cũng mãn nguyện. Một lúc sau lại thấy khóe mắt của mình cay cay mà lau chùi..

Tiêu Chiến ngẩng mặt lên thì thấy mọi người nhìn như khóc, cậu liền thắc mắc với 1 chút hoảng hốt  mà lên tiếng hỏi..

Tất cả mọi người làm sao vậy ...sao lại khóc.. _ Cậu nhanh chóng cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của hắn, nhưng bị hắn ôm quá chặt, không thể đẩy ra được Mà bất mãn nhìn Vương Nhất Bác nói

- A.....ngài thả tôi ra tôi thở không nổi nữa.. Ngài ôm tôi chặt quá..  _ Tiêu Chiến cố gắng đẩy Vương Nhất Bác nhưng không thể  ...

Vương Nhất Bác không nghe Tiêu Chiến mà cứ vẫn cứ im lặng, ôm chặt lấy cậu vào lòng ngực của mình . Hắn  không Tiêu Chiến của hắn một lần nữa,  muốn thoát khỏi sự ấm áp mà hắn ban đến  . Hắn đã ao ước, nhớ mong nó lâu lắm rồi,nay đã thành sự thật...

- Ngài ..thả tôi ra, đủ rồi ôm đủ rồi đó.. Tôi đau quá.. _ Tiêu Chiến giọng đầy khó chịu lên tiếng nói với Vương Nhất Bác..

- Chiến Chiến , em ghét bỏ tôi sao ? _em không muốn bên cạnh tôi.. Sao em lại tránh xa tôi nữa sao , Vương Nhất Bác  vừa nói xong ,liền dụi đầu vào hõm cô Tiêu Chiến mà lên tiếng nói..

- Tôi...tôi.. Không biết phải trả lời ngài ,ngài đừng làm khó tôi mà _ Tiêu Chiến cực kì bối rối không biết phải nói chỉ biết lắc đầu , khi Tiêu Chiến nhìn vào Vương Nhất Bác mà suy nghĩ thầm,

Công tước là người cao cao tại thượng như thế , sao ngài ấy lại lạnh lùng với ánh mắt gϊếŧ người lúc đó đâu rồi nhỉ  ? Sao bây giờ lại như cún con thế này. Không biết phải làm sao đây..

Chiến Chiến.. Em không muốn trả lời anh hay sao - hay là Em không muốn  nói chính là như vậy phải không  _Vương Nhất Bác  ra sức dụi đầu vào Tiêu Chiến mà lên tiếng hỏi lại cậu..

- ây....nhột a  nhột quá.. Anh đừng có quậy hahaha ...Tiêu Chiến bị nhột mà lên tiếng nói tiếp.. Công tước.. Ngài làm vậy thì tôi đâu ghét bỏ ngài  đâu..tại tôi không biết tiếp thu với ngài.  

- Thật sao hả Tiêu Chiến ?_ Vương Nhất Bác ngẩng đâu lên, vui mừng nói 

- Thật mà.. Ngài dừng lại đi tôi nhột quá..

Á ngại quá.. Xin công tước tha lỗi. - Xin lỗi vì bây giờ mới ra _ Vương Linh Trung  bước nhanh đến, cúi người xuống chào hắn

- Ừm ..ngươi đến rồi àk

Vâng công tước..

Công tước.. - Đây là người của nhân giới phải không ạ ? Để thần mang vào địa lao trừng trị _ Vương Linh liếc mắt qua thì thấy cậu, là 1 phàm nhân. Chắc là lại xâm phạm kết giới của hắn rồi nên mới làm huy

- Đây là người của ta ngươi không được làm tổn thương đến em ấy .... _Vương Nhất Bác  lạnh giọng nói 

- A....xin lỗi công tước..thần không biết mong công tước tha tội..

Tiêu Chiến thấy tâm trạng của hắn dịu đi không ít, liền cầu xin hắn thả người nhà của cậu mà lên tiếng

- Công tước ngài...có thể thả người nhà của tôi đi được không ? Tôi đã nói sẽ ở lại đây rồi mà, mà tôi cũng hứa bên ngài mãi mãi có được không, xin ngài thả họ ra nha .công tước..

Vương Nhất Bác thật sự không thể không mềm lòng trước sự cầu xin của cậu. Dù sao hắn cuối cùng cũng có được cậu rồi. Không cần đám người phàm nhân vô dụng đó nữa,mà chấp nhận tha cho người của Tiêu Chiến..

- Được  .thả ra hết đi..

- Cảm ơn anh Tôi cảm ơn anh nhiều lắm _ Tiêu Chiến nghe thế thì rất vui mừng, không có ai vì cậu mà liên lụy rồi. Bản thân cậu sợ nhất là làm liên lụy người khác. Mà giờ họ sẽ bình an là cậu vui mừng rồi

Vâng công tước.. Thần xin cáo lui

Được..

Vương Linh Trung vừa đi chưa bao lâu thì Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mà lên tiếng nói

Chiến Chiến ta đưa em lên phòng nghỉ ngơi có được không

- Được ..Tiêu Chiến nở nụ cười trả lời Vương Nhất Bác rồi theo hắn lên phòng ngủ ...

Hôm nay tỷ viết truyện ngắn lắm lý tưởng thì vô hạn tỷ suy nghĩ 4 năm ngày mới viết một chương mong mọi người ủng hộ cm cho tỷ biết tỷ có viết hay không nhé , truyện của tỷ  viết rất nhạt nên là rất xl mn nha mong mọi người thông cảm ạ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top