Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Gặp Gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trị liệu và sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, Tử Huân về lại Trường Lưu. Thông báo lại chuyện xảy ra với Ngọc Nữ Phong cho Tam Tôn được biết. Theo lời thuật lại thì yêu nữ Sài Du cùng Tần Lam dẫn 2 ngàn đệ tử Thất Sát tiến đánh Ngọc Nữ Phong vì muốn moi khư đỉnh Trưởng Môn Tùng Vân để lấy thứ gì đó nhưng vật gì thì họ không chịu nói. Chỉ biết là thứ đó có lợi cho yêu ma bất lợi cho Tiên Giới. Nếu Ma Giới thật sự sử dụng nó thì có lẽ nhiều người vô tội bị liên lụy, liên quan đến tính mạng. Nếu muốn ngăn chặn e là phải có sự giúp đỡ của Tôn Thượng. Nhưng muốn giúp thì phải biết rõ sự tình nếu không Bạch Tử Hoạ cũng không tiện xen vào và không biết phải căn cản chúng bằng cách nào.

Tử Huân lại một lần nữa phải đến núi Ngọc Trọc Phong, nhất quyết phải hỏi rõ. Sự kiên quyết của Tử Huân cuối cùng trưởng môn Tùng Vân cũng nói. Và vật bị cướp kia thật sự làm Tiên Giới đi từ bất ngờ đến hoang mang, lẽ ra vật đó đã bị hủy từ lâu nhưng sao nó lại nằm trong tay một môn phái nhỏ nhoi ấy được. Điều quan trọng là bây giờ nó lại bị Ma Giới lấy mất.
" Yêu Hồn Phá .... Chẳng phải nó đã bị hủy trong tay yêu thần năm xưa rồi sao. Sao nó lại bị ma giới cướp được." Ma Nghiêm nghe danh tính vật bị cướp không khỏi ngạc nhiên.

" Nó thật chất là vật của ma giới mà đại sư huynh, đâu thể gọi là cướp được." Sênh Tiêu Mặc phe phẩy chiếc quạt trong tay vừa nói vừa cười cười giống như ý nói vật hoàn cố chủ.
" Ta không cần biết nó xuất thân như thế nào, nhưng nó không thể rơi vào tay Sát Thiên Mạch được."

" Có nói gì thì nó cũng về lại nơi sản xuất rồi, chúng ta đâu thể dẫn đệ tử tới đó cướp lại như Thất Sát được, làm như thế chẳng giống danh môn chính phái một chút nào."

Ma Nghiêm hừ lạnh một tiếng rồi quay sang Bạch Tử Hoạ. " Tử Hoạ ý đệ thế nào."

Bạch Tử Hoạ không nói gì nhưng tay lại biến ra một quyển sách, quyển sách bay lên. Đó là Lục Giới Toàn Thư ghi chép lại những gì xưa nay có trên lục giới một cách rõ ràng. Theo khẩu lệnh của Bạch Tử Hoạ nó hiện lên ba chữ YÊU HỒN PHÁ ( nó là một loại yêu pháp vô cùng tà ác và rất dễ tẩu hỏa nhập ma khi luyện. Nếu không khéo người luyện nó sẽ bị yêu hồn khống chế. Khi dùng chiêu thức này, một nửa cơ thể của người sử dụng sẽ bị biến thành dạng yêu hồn. Chiêu thức cũng được mạnh hơn khi biến hình. Sức mạnh tối thượng của nó là biến thay ma ( những người đã chết ) sống dậy hoạt động theo lệnh của người sử dụng. Những thay ma bị điều khiển sẽ không ngừng hoạt động nếu chưa diệt được người dựt dây phía sau chúng. Tuy nhiên người sử dụng nó cũng bị yêu hồn cắn xé lục phủ ngũ tạng. Nhẹ thì trọng thương, nặng thì có thể sẽ mất mạng nếu sử dụng quá mức thể lực. Nên rất ít người có thể luyện được. Nó không thể truyền dạy, chỉ những người thông minh và cơ duyên mới học được. Có tin đồn rằng. Xưa kia vì ít hiểu biết nên nhiều người trong ma tộc và tiên nhân tham lam sức mạnh này nên đã cố đánh cắp nó mà học. Nhưng đa số họ đều bị mất mạng bởi sự tham lam này. Người cuối cùng luyện nó trước khi bị hủy là muội muội của yêu thần ( yêu thần cũng là một trong 10 vị thần bị phong ấn). Sau khi luyện bất thành và phải trả giá bằng sinh mạng, yêu thần đã huỷ cuốn sách duy nhất ghi cách thức luyện đó. Từ đó về sau Yêu Hồn phá đăng xuất khỏi thế gian.)

Bây giờ nó lại đột ngột xuất hiện, thật khiến lòng tham người ta phải trổi dậy.

" Có lẽ chúng ta không nên lo lắng về chuyện này." Bạch Tử Hoạ đưa tay thu lại quyển sách rồi thông thả nói.

" Ý đệ là sao...nó đang nằm trong tay Ma Giới, nếu Sát Thiên Mạch luyện thành không phải Lục Giới sẽ rơi vào tay hắn sao." Ma Nghiêm khó hiểu hỏi.

Sênh Tiêu Mặc thì lại thở phào, cười . " Hắn sẽ không luyện nó đâu, dù thực lực hắn có thể luyện hắn cũng không luyện. Thiền Xuân Thu cũng không dám luyện nên sư huynh có thể yên tâm."

" Sao đệ dám chắc hắn không luyện."Ma Nghiêm hỏi.

" Vì nó sẽ ảnh hưởng nhan sắc của hắn." Bạch Tử Hoạ tiếp lời. " Hắn là kẻ tự luyến nhất thế gian, nên hắn sẽ không vì vậy mà hủy hoại thứ hắn tự hào hơn cả mạng sống. Dù gì lục giới cũng không được bao nhiêu người là đối thủ của hắn. Là phúc thì không phải họa là họa thì không thể tránh, ít nhất không ai dám đoạt thứ nguy hiểm này trong tay một Ma Quân thượng cổ."

      **********
Thất Sát Điện vài ngày sau
" THAM KIẾN THÁNH QUÂN." Thiền Xuân Thu cùng thập nhất hộ pháp quỳ gối xúi đầu cung kính hô to.

    Ai đó đang thượng tọa, ngã lưng, chống tay lên thành chiếc ngai nạm ngọc ngán ngẩm liếc một lượt chúng thuộc hạ quỳ bên dưới. Thiền Xuân Thu đánh liều bước lên phía trước.

" Nói."

" Bẫm Thánh Quân chúng thuộc hạ đã mang yêu hồn phá về, dâng lên cho người." Vừa nói ông ta dâng một quyển sách màu đen một cách trân quý lên khỏi đầu.

     Sát Thiên Mạch lúc này mới có tinh thần nói chuyện nghiêm túc hơn. " Mang lên đây."

   Theo lệnh, lông mày bạc nhanh chân tiếng lên gần chủ tử. Nhận được hắc thư trong tay Sát Thiên Mạch xem xét kỹ lưỡng rồi mỉm cười hài lòng. Nụ cười khuynh đảo chúng sinh, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn. Hắn là ma nhưng lại có diện mạo khuynh thành hơn cả tiên nhân. Nụ cười hắn làm tăng thêm từng nét trên khuôn mặt tuyệt mỹ. Nét đẹp phi giới tính, làm nam nhân hay nữ nhân cũng đều điên đảo. Chúng thuộc hạ bên dưới nheo mắt nhìn chủ tử bất giác cũng cười theo. Một trong thập nhị hộ pháp há hốc mồm đến chảy vãi.

" Thiền Xuân Thu."

Tiếng gọi của ai đó làm tên đang chảy nước miếng kia giựt bắn người, vội kéo tay áo nữ yêu Sài Du quỳ bên cạnh lên chùi. Tên ở bẩn nào đó liền nhận được ánh mắt sắt như muốn giết người của nữ nhân kia.
   Thiền Xuân Thu được tiếp cận, đang trong cơn mê sắc, nhìn chằm chằm chủ tử như thôi miên thì tiếng gọi ma mị kia khiến hắn chột dạ vội quỳ xuống.

" Thuộc hạ có tội, thuộc hạ có tội... xin Thánh Quân tha mạng...."

   " Tha mạng ? Ngươi làm gì mà xin ta tha mạng hả Thiền Xuân Thu." Giọng nói ma mị nhẹ nhàng cùng nụ cười bỡn cợt của Sát Thiên Mạch làm những kẻ ở đó phải nổi da gà.

   " Lần này các ngươi làm tốt lắm. Hôm nay tâm trạng ta vui, các ngươi muốn ta thưởng cái gì thì cứ nói." Sát Thiên Mạch hào phóng nói

    " Chỉ cần giúp Thánh Quân được vui chúng thuộc hạ nguyện lên núi đao xuống trảo dầu. Chúng thuộc hạ không cần thưởng thưa Thánh Quân." Thiền Xuân Thu thay mặt tất cả bày tỏ lòng trung.

Những kẻ bên dưới cũng cùng hô to : " Đại hộ pháp nói trí phải."

Có lẽ đối với chúng, Sát Thiên Mạch hài lòng là một đặc ân lớn nhất. Chúng mê mẩn nụ cười hắn, vẻ đẹp hắn, vừa muốn với tới nhưng lại không dám. Ngàn lần vạn lần không dám mạo phạm, chỉ cần một lần làm chủ tử vui, chúng nguyện mất đi đạo hạnh mấy ngàn năm. Tất cả bọn chúng từng đã trải qua thâm trầm khổ ải. Giờ đây chúng như được sống thêm một lần nữa, sống đúng với bản chất và làm những điều mình muốn. Đối với tiên nhân, đó là sa đoạ nhưng đối với những kẻ trong cuộc chưa hẳn là vậy.

   Sát Thiên Mạch hài lòng, căn dặn chúng  thuộc hạ không có gì quan trọng thì đừng đến quấy rầy. Hắn bước xuống khỏi ngai ngọc rồi thong thả vào một căn phòng. Vừa mở cửa hàng băng lạnh toát bên trong đã ồ ạt thoát ra. Bên trong phòng như một hang động băng lớn, tuyết phủ khắp nơi, lại có nhủ băng trên trần làm căng phòng thêm hào nhoáng.

Sát Thiên Mạch đi tới trước một tảng băng lớn, bên trong là bóng dáng một nữ nhi. Người này tuy không so được với Sát Thiên Mạch nhưng nàng cũng là một mỹ nhân. Nàng mặc trên người bộ y phục màu tím tóc được búi gọn gàng. Sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng không giống một người đã chết.

    Sát Thiên Mạch đi một vòng tảng băng tay và mắt không rời. Cuối cùng cũng dừng lại một điểm. Từng ngón tay thon thả chạm lên mặt băng, hắn sờ lên mặt nàng, dù cách một khoản băng dày cộm. Mắt hắn thật buồn nhưng môi hắn vẫn cười.

" Đợi ta."

Tối hôm đó Sát Thiên Mạch rời điện. Phượng hoàng lửa vút cao trong màn đêm tĩnh đặc. Những nơi nó bay qua đều để lại một vệt sáng lửa trên bầu trời. Chim thần rực lửa soi sáng cả bầu trời đêm. Soi rọi mỹ nam trên lưng nó mờ mờ ảo ảo đầy ma mị. Hắn cùng phượng hoàng lửa gấp rút xuống Nhân Giới. Chưa kịp hạ xuống đất, Sát Thiên Mạch đã trông thấy một đứa trẻ mặt mày lắm lem khoát trên người chiếc áo choàng làm bằng da chó mực đang hối hả chạy bán sống bán chết để thoát được thứ gì đó bám theo sau. Thứ đó đưa tay, chiếc tay tởm lợm vừa chạm vào nàng thì ' xoẹt ' một tiếng. Hắn ôm tay đau đớn, nàng thấy lạ nên cũng ngó lại sau lưng, chân vẫn không ngừng chạy, khoảng cách đã xa dần thứ ghê tởm kia. Nhưng do không nhìn đường phía trước nàng lại đụng phải thứ gì đó âm ấm lại vô cùng rắn chắt. Hốt hoảng tột độ nàng thét lên : " MA MA, quỷ thần thiên địa ơi ma tới bắt con rồi." thứ nàng gọi là ma phì cười.

" Tiểu muội muội, là tỷ, đừng sợ, đừng sợ. "

" Tỷ tỷ... ". Nàng nghe thấy âm giọng quen thuộc, ngước lên nhìn thì quả đúng là người quen. Nàng đang mếu máo sắp khóc thì tên vừa bị chặt mất tay tiếng đến, hùng hổ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Tay hắn bị chặt đứt nhưng giờ lại mọc ra một cánh tay mới. Tên đó mang thân hình của một con người nhưng mắt hắn đỏ như máu. Hắn che đi khuôn mặt bằng mảnh vải đen chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ tròn nhưng không thể giấu đi sự giận giữ trong mắt. Từ xa đã nghe thấy hắn nghiến răng ken két làm người nghe cảm thấy vừa sợ vừa ê răng. Hắn tiếng lại mỗi lúc một gần nhưng vừa thấy rõ khuôn mặt hắn thì lạ thay. Đó là một đôi mắt vô cùng sợ hãi, tay chân hắn rung lên bần bật, khác hoàn toàn dáng vẻ lúc nãy. Chân hắn bất giác lui về phía sau một , hai , ba , năm bước hắn đánh rơi mất một nhịp bước vì quá sợ hãi. Sau đó thì cấm đầu bỏ chạy, nhìn hắn lúc này mới thấy tội nghiệp làm sao.

" Tỷ tỷ, hắn bị làm sao vậy?" Nàng gãi đầu khó hiểu hỏi tỷ tỷ mình.

" Không có gì đâu, chắc hắn vừa gặp ma đó mà." Người tỷ tỷ nào đó thu lại ánh mắt ma mị đầy sát khí, cảm xúc lật nhanh như bánh tráng nhìn nàng âu yếm, véo má bánh bao trêu chọc.

" Ma? Không phải hắn cũng là ma sao."

' Nha đầu ngốc này, hắn chỉ là con thằng lằng tinh thôi. Gặp phải Ma Quân như ta thì hắn phải chạy rồi. Bằng không ta sẽ lột da hắn phơi nắng cho thành khô thằng lằng luôn. Dám hù dọa tiểu muội muội dễ thương của ta.' Sát Thiên Mạch nghỉ thầm.

" Tỷ tỷ... tỷ đang nghĩ gì vậy... tỷ tỷ." Nàng giật giật tay áo Sát Thiên Mạch gọi.

" À không có gì. Ta chỉ suy nghĩ vu vơ một chút thôi. Nhóc có bị thương ở đâu không." Sát Thiên Mạch lo lắng nhìn khắp người nàng lo lắng hỏi.

" Không có, tỷ tỷ nhìn xem." Nàng vừa nói vừa thích thú xoay vài vòng cho tỷ tỷ mình xem.

Sát Thiên Mạch mỉm cười hài lòng, rồi đưa nàng về ngôi nhà gần đó. Ở đây chỉ có một căn nhà duy nhất, lúc trước nàng sống ở đây với cha nhưng 2 năm trước cha nàng đã qua đời nên hai năm qua nàng chỉ ở lại đây một mình. Nàng rất cô đơn, từ khi gặp được tỷ tỷ xinh đẹp này thì nàng như có thêm một người thân. Nàng rất yêu quý hắn, nhưng lại không biết hắn là nam nhân và cũng không biết về thân phận của hắn. Tuy nhiên hắn lại khiến nàng có cảm giác an toàn và tin tưởng rằng hắn thật sự đối tốt với nàng. Có điều nàng thấy lạ là mỗi đêm hắn không ngủ, có khi nàng tò mò thức dậy xem hắn làm gì thì lại phát hiện hắn nằm trên cây anh đào trước nhà nàng ngắm sao. Hắn luôn lãng tránh về việc nàng muốn hắn vào nhà ngủ, nàng cũng không biết tại sao nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ hắn là một người tốt lại là người đẹp nhất trong những người tốt, người tốt nhất trong những người đẹp.

Cách đây mấy tháng, Sát Thiên Mạch vừa bế quan ' ngủ ' trong một thời gian khá dài. Hắn cảm thấy chán khi phải ở Thất Sát điện không việc gì làm. Một buổi sáng đẹp trời, hắn dự định đi vòng quanh Lục Giới cùng phượng hoàng lửa ngày bay ngàn dặm của hắn. Xem xem có thứ gì làm trò tiêu khiển cho hắn không, hay đi Tiên Giới xem Thái Thượng Lão Quân có bào chế được linh đơn diệu dược gì cho Dương Mẫu nương nương không. Nếu có hắn sẽ đi đoạt về, một phần để làm của, một phần để chọc tức họ. Đó cũng là thú vui của hắn. Bởi trước nay hắn đến trộm bao nhiêu lần rồi mà không ai bắt được. Mỗi lần như vậy hắn đều hiên ngang vào như trốn không người, khi xong việc trở ra cũng không ai chặn được hắn. Làm cho Tiên Giới ôm một bụng bực tức.

Sau mấy ngày ngao du đó đây, Sát Thiên Mạch đột nhiên muốn tới Nhân Giới. Một nơi có kết nối mật thiết với Yêu Giới. Sau khi bay dạo cùng phượng hoàng lửa đã mệt mỏi, hắn cùng sủng vật nghĩ ngơi ở một nơi thanh tỉnh nhưng tối đến những tiếng ồn đã làm hắn không thể tịnh tâm được nên hắn rất bực tức. Khi đó ở một nơi cách hắn không xa, một căn nhà bị những thứ không sạch sẽ bao vây. Hắn nhận ra đó là đám yêu quái trong núi. Vì tò mò hắn âm thầm đến xem thì hắn cảm thấy dường như nơi đây có kết giới nên đám yêu ma này không thể vào được nhìn kỹ lại thì biết ngay đây là kết giới Thục Sơn.

Bên trong ngôi nhà nhỏ là một tiểu cô nương đầu búi bánh bao đang co chân sợ hãi ở một góc nhà, nhưng nàng không hề khóc. Lúc này đám yêu quái lại ra sức phá vỡ kết giới. Không chần trừ thêm Sát Thiên Mạch hiện thân trước mắt chúng, hắn chừng mắt nhìn chúng, chúng không hề nhận ra người đang đứng trước là ai vì chúng chưa từng gặp Thánh Quân ma giới. Chúng đồng loạt tấn công Sát Thiên Mạch, nhưng Sát Thiên Mạch chẳng xem chúng ra gì trong mắt, hắn chỉ mếch mép cười khinh miệt.

" Các ngươi chán sống đến vậy sao. Thôi được xem như ta làm phước giúp các ngươi hoá kiếp một lần." Nói đoạn Sát Thiên Mạch dùng khí tức tạo nên luồng phép trong lòng bàn tay. Chảo thủ vừa cong lên bọn chúng đã la lên thảm thiết rồi nát vụn. Mùi tro tàn từ xát bọn chúng bay theo gió, vài tên còn lại hốt hoảng nhân chân bỏ chạy.

Thấy được cảnh đó, tuy sợ nhưng cũng biết mình vừa được cứu. Tiểu cô nương trong nhà mở cửa bước ra. Sát Thiên Mạch nghe thấy tiếng động nên cũng quay lại, mặt lạnh bước đến gần nàng. Nhìn thấy người trước mắt tiểu cô nương thất thần như thôi miên buộc miệng gọi lên hai tiếng " Tỷ tỷ."

  " Ngươi gọi ta là tỷ tỷ ?"Sát Thiên Mạch hoài nghi hỏi lại.

  Nghe người đối diện hỏi, nàng càng khó hiểu hơn, gãi gãi đầu. Không biết mình có nói gì sai không. Sát Thiên Mạch thấy dáng vẻ thật thà của nàng bất giác bật cười.
" Nhóc ở đây một mình sao."

Nàng ngây ngô " ừm " một tiếng

Sát Thiên Mạch cũng nhẹ nhàng cười. " không cần lo lắng, kẻ xấu đã bị ta đánh bại và bỏ chạy, sẽ không quay lại nữa đâu."

Nàng xuýt xoa nắm tay áo Sát Thiên Mạch : " Tỷ tỷ, tỷ đẹp quá đi à, chỉ có điều ... ngực hơi nhỏ một chút. " vừa nói tới ngực nàng chỉ tay vào ngực Sát Thiên Mạch, ngượng ngùng.

   Sát Thiên Mạch bất giác cười lên ha hả hắn thích thú vang tay hỏi thêm. " Ta thật sự rất đẹp sao ? Có đẹp lắm không ?"

     Nàng gãi gãi đầu sau đó lại nói. " Tỷ tỷ là người đẹp nhất trước giờ muội gặp."

   Sát Thiên Mạch cười hài lòng véo má bánh bao nàng một cái. " Không ngờ cái miệng nhỏ này của ngươi lại ngọt tới như vậy."

     Sát  Thiên Mạch vui sướng nhìn tiểu nha đầu trước mắt. Hắn cũng lười giải thích nên cũng không thèm đính chính mình là nam. Người khác khen mình đẹp đã nhiều nhưng chưa bao giờ hắn được khen đến sung sướng như thế  bởi sự ngây thơ trong sáng của nàng cho hắn thấy được đều nàng nói là thật, điều là lời tận đáy lòng. Vả lại trên đời này chưa ai dám nhận nhầm hắn là tỷ tỷ như thế này, nàng là người đầu tiên cũng là duy nhất. Cảm thấy thật thú vị nên thôi cứ để tiểu nha đầu này muốn gọi thế nào thì gọi.

    " Đa Tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ, muội là Hoa Thiên Cốt. Xin hỏi danh tánh của tỷ tỷ là gì vậy."

     Sát Thiên Mạch định nói tên mình nhưng nghĩ lại nếu tiểu muội muội này biết hắn là ai thì sẽ kéo theo nhiều phiền phức. Nên hắn nói đỡ lại là mình họ Sát.

" Vậy muội sẽ gọi tỷ là Sát tỷ tỷ." Nàng cười tươi híp cả đôi mắt.

    Sát Thiên Mạch nhẹ nhàng gật đầu. " Sao nhóc lại ở trong rừng một mình như thế này. Gần đây không phải có thôn sao, nhóc không sống với họ à."

     " Bọn họ đều căm e ghét muội nên muội không thể sống với họ."  Hoa Thiên Cốt cúi mặt nói.

   Sát Thiên Mạch nghe xong thì có chút giận dữ. " Đúng là lũ dân đen ngu muội, không biết phân biệt tốt xấu. Lại đi ghét một tiểu muội muội dễ thương như vậy."

      Hoa Thiên Cốt thở dài một tiếng rồi từ từ kể : " Muội vừa được sinh ra, thì mẹ muội qua đời, máu của muội hủy hoại hoa cỏ dẫn dụ yêu ma. Người trong thôn nói muội chính là yêu quái. Cha con muội phải sống ngoài thôn để tránh khỏi sự đuổi bắt của dân làng . 2 năm trước cha muội cũng đã qua đời. Muội là một tai tinh, bất cứ ai ở bên cạnh muội sẽ gặp phải tai họa."

" Ra là vậy, nhưng họ vẫn không nên ghét muội."

" Như lời cha muội nói. Chỉ là do họ sợ hãi, sợ bản thân mình bị hại, và cũng sợ người nhà bị hại. Họ không hề có lỗi, người sai chính là muội, có lẽ... có lẽ muội không nên có mặt trên đời này."

  Nói đến đây Sát Thiên Mạch cũng không tiện trách dân làng nữa. " Không thể nói như vậy được, mỗi người sinh ra đều có giá trị riêng và lý do tồn tại riêng biệt. Nhóc cũng không ngoại lệ." Ngưng một lát hắn hỏi thêm " Vậy sao này muội có dự tính gì không ? "

" Trước khi cha muội qua đời có dặn muội 4 năm sau tới Thục Sơn gặp Thanh Hư đạo trưởng. Hi vọng đến lúc đó muội sẽ có thật nhiều thật nhiều bạn. Họ sẽ không hận muội, ghét muội, sợ muội..."

" Vậy tỷ tỷ sẽ làm bạn của muội có được không." Sát Thiên Mạch cười, giỗ giành nàng.

Hoa Thiên Cốt vui mừng ra mặt nắm tay hắn đung đưa. " Tỷ tỷ nói thật sao." Chưa kịp để người kia trả lời nàng lại yểu xìu. " Nhưng mà muội sợ tỷ tỷ vì muội mà bị liên lụy. Tỷ tỷ sẽ lại sợ muội thôi..."

Sát Thiên Mạch phì cười rõ lên đầu nàng một cái, cưng nựng. " Nha đầu ngốc, tỷ mà lại sợ muội sao. Muội xem tỷ tỷ có giống kẻ nhát gan không hả."

Nhớ lại chuyện lúc nãy rõ ràng là không giống như những người bình thường. Tỷ tỷ này rất gan dạ, quả cảm. Lại còn rất ngầu lòi khi đối diện với những tên yêu quái kia. " Đúng là tỷ tỷ không giống người nhát gan."

" Vậy là được rồi, từ nay tỷ tỷ sẽ là bạn muội, tỷ tỷ sẽ luôn bên cạnh bảo vệ muội. Có chịu không? " Sát Thiên Mạch hào hứng cười nói với nàng.

Hoa Thiên Cốt nghe thấy vậy thì vui lắm. Nàng vui vì cuối cùng cũng có bạn chơi rồi. Nhưng nàng lại lo lắng cho hắn khi nhớ những người thân trước đây của nàng, nàng sợ hắn sẽ không sống được lâu.

Có điều nàng không thể ngờ được hắn lại có thân phận đặc biệt như thế . Hắn không những không sợ trời, không sợ đất, không sợ những thứ bám theo nàng mà ngược lại những thứ đó phải thuần phục một đệ nhất mỹ là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top