Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 17: Ta sao?

Hoàng cung.

_ Thất bại.

Hoàng thượng đập bàn, đứng dậy quát. Cao Trê quỳ sụp xuống, nói:

_ Hồi hoàng thượng, thần thất bại là do tên tiểu tử kia biết võ công.

Hoàng thượng ngồi xuống, nói:

_ Phái thêm nhiều cao thủ vào, hắn có thể một địch mười nhưng làm sao một địch trăm.

Cao Trê nhận lệnh rồi đi.

Mấy ngày trôi qua. Gia đình nhỏ của Ân Kha và Tạ Không Nhược được gọi về phủ nguyên soái.

_ Tham kiến nhạc phụ.

Ân Kha lên tiếng. Những người còn lại cũng lên tiếng chào. Nhìn sảnh, thấy bên người Nguyệt Nhân có thêm một người, lúc này Tạ Không Nhược lên tiếng:

_ Phụ Thân.

Người đàn ông gật đầu. Nhìn Ân Kha nói:

_ Chào Ân Kha, ta là Tạ Không Danh, là cha của Tạ Không Nhược.

Ân Kha thi lễ nói:

_ Chào Tạ tướng quân.

Ông ta cười hiền từ trả lời:

_ Con cứ gọi Tạ nhạc phụ là được.

Ngây người. Toàn sảnh ngây người trừ Nguyệt Nhân Thành. Ân Kha kinh hãi hỏi:

_ Ta sao? Tại sao a? Ta đâu lấy nữ nhi
nhà ngài mà phải kêu nhạc phụ.

Nguyệt Ánh, Ty Băng, Không Nhược đều gật đầu đồng ý. Nguyệt Nhân Thành haha cười, nói:

_ Bây giờ thành thân, người ngươi lấy là đó.

Ân Kha nhìn theo hướng ông ta chỉ, ngạc nhiên nhìn, người đó không ai khác là Tạ Không Nhược. Ân Kha kinh hãi nói:

_ Là nam nhân mà.

Tạ Không Danh cười nói:

_ Là nữ nhi của ta.

Ân Kha quay lại nhìn kỹ, nhìn lên nhìn xuống. Tạ Không Nhược bị nhìn như thế thấy rất mất tự nhiên. Nguyệt Ánh và Ty Băng thở dài, họ biết đây là cuộc hôn nhân chính trị, họ không thể nào phản đối được, vã lại họ sống chung nhiều ngày hảo cảm dành cho nhau không tệ. Đột nhiên, Ân Kha nói:

_ Không lấy.

Tạ Không Thành ngạc nhiên nhìn Ân Kha. Ông chưa bao giờ bị từ chối vậy mà bị một tên tiểu tử từ chối. Tức! Hắn được lợi mà lại từ chối. Tạ Không Nhược giận tím mặt, nàng tính ra cũng là một mỹ nhân, cầm kỳ thi họa tinh thông, vậy mà Ân Kha không chút lưu tình từ chối, nàng không tính là chấp nhận cuộc hôn nhân này nhưng phụ thân nàng đã quyết định nàng không thể làm gì khác là im lặng, nàng cũng đoán được tính chất của cuộc hôn nhân này, vậy mà Ân Kha từ chối, lòng tự trọng và tự ái của một nữ nhân không chấp nhận được, sự căm phẫn, tức giận, bi khốn, bao nhiêu cảm xúc dâng lên trong lòng nàng. Nguyệt Án và Ty Băng kinh ngạc nhìn Ân Kha, họ biết một khi từ chối sẽ có hậu quả gì. Nguyệt Nhân Thành nhúi mày, nhìn Ân Kha nói:

_ Tại sao không lấy.

Ân Kha quay lại nói với hai vị ngồi trên ghế:

_ Ta không lấy. Nữ nhân gì mà giả nam nhân, sao này mà lấy về, lúc nào cũng mặc đồ nam nhân thì tính sao. Giả lại, ta không biết tính tình thế nào? Nếu là ác thê thì tính sao a.
"Không biết vườn đào đã ai vào hay chưa?
Nếu có thì đây xin kiếu, lỡ mai phiền lụy thân tâm."

Tạ Không Danh tán thưởng nói:

_ Nói hay, hay. Hay cho câu:
" Không biết vườn đào đã ai vào hay chưa?
Nếu có thì đây xin kiếu, lỡ mai phiền lụy thân tâm".
Ha ha, hiền tế yên tâm, sao này nữ nhi của ta sẽ không mặc nam trang, nếu có thì hiền tế đồng ý mới được mặc. Tính tình của nó, ta đây đảm bảo. Còn về đã có người trong lòng chưa thì:
" Xuân xanh chóp nở, nhiều nhân muốn vào!
Cửa vườn còn khép kín, chưa nhân nào vào."

Ân Kha nghe vậy, ngại ngùng gật đầu.
Nguyệt Nhân thấy vậy nói:

_ Được rồi, hôn lễ sẽ tổ chức vào tối nay. Nguyệt Ánh, Ty Băng hai con đưa Không Nhược đến tân phòng ta đã chuẩn bị. Ân Kha, ngươi về thư phòng đi, sẽ có người đưa lễ phục đến.

Nói xong phất tay. Mọi người lui hết, chỉ còn lại hai lão nhân.

_ Ân Kha thật là còn tính hài tử, phải bồi dưỡng.

Tạ Không Danh nói. Nguyệt Nhân Thành nghe vậy gật đầu, nói:

_ Đúng, nó là hy vọng của bá tánh. Như đã nói, nó có số thiên tử. Chúng ta phải phò tá.

Tạ Không Danh gật gật đầu.

Thư phòng.

Ân Kha bực tức quay về phòng, tức giận nói:

_ Tại sao lại là ta, lúc nào cũng là ta thế, ta không muốn lấy mà sao cứ ép.

Trường Tử cảm thấy thật bất đắt dĩ, chỉ đành đứng chờ Ân Kha xả xong cơn giận.

Tân Phòng.

_ Không ngờ chúng ta lại là tỷ muội.

Nguyệt Ánh nói, giọng mang chút thê lương mang chút bất đắt dĩ. Tạ Không Nhược nghe vậy đáp:

_ Không phải trước giờ chúng ta vẫn luôn là tỷ muội sao? Chỉ là từ tỷ muội thay đổi nghĩa mà thôi.

Ty Băng đứng một bên cười nói:

_ Tại sao phải buồn, hôm nay là ngày thành hôn của tỷ mà.

Tạ Không Nhược cười bất đắt dĩ:

_ Thật không ngờ người ta gả lại là Ân Kha. Càng thật không ngờ lời nói ngày hôm đó lại thành sự thật.

Nguyệt Ánh thật không biết làm sao, nói:

_ Chỉ vì một câu nói đùa của chàng ấy mà bây giờ thật là tỷ tìm chàng.

Cả căn phòng tràn ngập không khí nặng nề. Ai cũng mang một suy nghĩ riêng của mình. Họ không thể phản khán lại vì nó đã là định kiến chung của xã hội phong kiến. Thế giới nam tôn nữ ti này, họ không có quyền phản lại những gì trưởng bối sắp đặt, họ không muốn mang danh bất hiếu, bất nhân. Những cái danh như thế, sẽ khiến họ trở thành những tấm gương tiêu biểu cho những dạng người chẳng tốt lành gì. Đành chấp nhận, đó là số phận, vận mệnh của họ.

Tối, sảnh.

Tân lang, tân nương bước vào sảnh, người chứng hôn là Nguyệt Nhân Thành và Tạ Không Danh. Nguyệt Ánh và Ty Băng ngồi hai bên.

_ Nhất bái thiên địa.

_ Nhị bái cao đường.

_ Phu thê dao bái.

_ Đưa vào động phòng.

Tạ Không Nhược được đưa và tân phòng. Ân Kha lại bị bắt đi tiếp tân khách. Lần này Ân Kha chọn uống say, nhìn Nguyệt Ánh và Ty Băng đang nói chuyện vui vẻ, không để ý tới mình. Vui vẻ bước ra hoa viên, ngồi lên một hòn đá, nhìn mặt hồn tĩnh lặng. Lâu lâu ngợn sóng theo làn gió, nhìn mặt nước phản óng lại bầu trời đêm, một vầng trăng khuyết lủng lẳng giữa hồ, lắp lánh xa xăm, vài tia sáng vọng ra từ màn đêm. Lòng sao cảm thấy nặng trịch, nao nao sao ấy. Thật! Chẳng biết làm sao. Miệng Ân Kha vọng ra những dòng thơ:

"Cứ muốn như trăng quay vòng quanh trái đất,

Chứ đừng như vòng xoáy cuống vào đầy tội lỗi.

Cứ muốn như loài chim, tự do bay lượn trên cao,

Chứ đừng như uyên ương chờ mùa kết bạn.

Cứ muốn như loài vật vô tri vô giác,

Chứ đừng như buồn vui lẫn lộn như trắng đen.

Cứ muốn một đường thẳng chẳng muốn cong,

Chứ đừng như một tương lai lẫn với quá khứ.

Mơ mơ hồ hồ, một mặc hồ tĩnh lặng,

Gió thổi thêm gợn sóng cả hồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top