Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 18: Chỉ cho chàng vào.

_ Thơ hay.

Một tiếng vỗ tay và lời khen từng sau vọng lại. Một thanh niên tuấn tú bước tới, Ân Kha nhìn hỏi:

_ Ngươi ai thế?

_ Ta là Mộc Lịch.

Mộc Lịch trả lời. Ân Kha nhìn nói:

_ Ta, Ân Kha. Ngươi là người trong doanh.

Mộc Lịch bước tới gần, ngồi bên cạnh Ân Kha, cười nói:

_ Đúng, ta là con trưởng của tướng quân trấn thủ Nham Nam thành, phụ thân tên Mộc La. Còn ngươi, tân lang sao ngồi đây buồn rầu. Ở sảnh không thấy tân lang, ta cứ tưởng ngươi gấp gáp động phòng nên chuồn. Không ngờ ngươi ở hoa viên.

Ân Kha nhìn mặt nước nói:

_ Ta đến đây tĩnh tâm một chút. Quân của ngươi Liên quân với bên ta.

Mộc Lịch cười nói:

_ Không phải liên quân mà là thuần phục. Bọn ta thần phục quân của Nguyệt nguyên soái. Chúng ta cùng phò tá một người giành lại giang sơn, người đó sẽ tạo phúc cho bá tánh, để giang sơn này trở lại thời thanh bình vốn có của nó.

Ân Kha gật đầu, cười nói:

_ " Thân nam nhi mang trên lưng sứ mệnh,

Cưỡi ngựa lướt gió, muôn giặc thiếp kinh.

Thương trên tay chỉ dùng giết giặc há đánh tiểu tốt,

Đứng trên đỉnh núi nhìn giang sơn ta đã dành.

Một mảnh trời thanh bình, một dòng sông tĩnh lặng,

Mà ta dùng chiến mã, thanh thương đánh đổi.

Biến khung cảnh hoang tàn, nơi nơi tiếng oán,

Thành một thời thanh bình, nơi nơi yên vui,

Biến dòng sông đỏ tươi, đày xác giặc thù.

Thành những dòng sông trong khiết như thiếu nữ.

Chẳng cầu danh lợi, chỉ mong an vui giang sơn,

Đánh đổi bằng xương máu của ta, chẳng oán than."

Mộc Lịch nghe mà nước mắt tuôn trào, nói:

_ Đúng. Chúng ta sinh ra đã là như thế.

Nguyệt Nhân Thành và Tạ Không Danh núp sau cây nghe mà sóng mũi cay cay. Họ gật gù, tự nhũ đây mới là lòng thiên tử.

Tân phòng.

Ân Kha bước vào, nha hoàn thỉnh an. Bước tới giường, vén khăn trùm đầu, nhìn Tạ Không Nhược, ngơ ngác, đây là lần đầu tiên Ân Kha nhìn Tạ Không Nhược trong y phục nữ nhân lại còn là tân nương phục nữa chứ. Xinh đẹp hết chỗ nói, lãnh nhưng quyến, lân lân sao á. Khó tả! Nhân gian hiếm có một giai nhân như thế. Ngây người vài giây, Ân Kha lắc lắc đầu quay lại bàn ngồi. Tạ Không Nhược không hiểu cảm thấy lòng mất mác.

_ Này, tỷ lại đây uống rượi giao môi.

Không Nhược nghe vậy bước tới, uống xong Ân Kha bước tới giường, cởi áo ngoài, chỉ chừa lại trung y, ngồi xuống giường cởi giày. Leo vào trong giường nằm, nhìn Tạ Không Nhược đứng đó nhìn ngây ngốc. Cười nói:

_ Tỷ định đứng ngủ a.

Tạ Không Nhược xấu hổ đi tới bàng trang điểm, tháo mũ phượng xuống, một lượt tóc mượt mà trải dài trên lưng. Bước lại giường cởi áo ngoài, leo lên giường nằm. Ngó qua Ân Kha đang nhắm mắt, Tạ Không Nhược mất mác nhìn trần nhà. Bỗng Ân Kha lên tiếng:

_ Vườn đào vẫn khóa.

Tạ Không Nhược khó hiểu nhìn Ân Kha, suy nghĩ một chút, biết vấn đề ở đâu trả lời:

_ Chưa từng có người mở cửa.

_ Nay vườn đã có chủ nhưng cửa vẫn khóa. Không biết sau này có mở cửa cho nhân vào tham thú.

Tạ Không Nhược nhúi mày nói:

_ Vườn đào quyết một chủ, chẳng quan tâm nhân ngoài cửa. Cửa vườn chỉ mở cho chủ vào.

Ân Kha miểng cười nói:

_ Chắc. Chủ vô tâm đôi khi không hiểu phải nói rõ chút.

Tạ Không Nhược nhúi mày quay qua nhìn Ân Kha đang nhắm mắt, kiên quyết nói:

_ Chắc. Đời này nếu mở cửa cho ai khác ngoài chủ sẽ bị trời đánh đất không dung.

Ân Kha mỉm cười nói:

_ Thiên địa chứng dám, lời nói hôm nay nói ra để hiểu thêm tâm người. Lòng này chẳng quên, chẳng để ai chụi thiệt nếu không sẽ bị sét...

Đang nói thì bị một cái tay chặng lại, mở mắt nhìn người bên cạnh, tay nắm tay người kia, nhìn nói:

_ Làm gì thế? Ta chưa nói hết.

Tạ Không Nhược nhìn Ân Kha bũi môi, cười ngọt ngào nói:

_ Không cần, ta tin là được. Chàng không cần thề.

Ân Kha nhích lại, mặt hai người chỉ cách nhau nắm tay. Nói:

_ Vậy tỷ có biết quy tắc thê tử chưa?

Tạ Không Nhược đỏ mặt nói:

_ Biết.

Ân Kha cười hôn lên môi Tạ Không Nhược. Tạ Không Nhược ôm cổ Ân Kha. Ân Kha lật người đem Tạ Không Nhược nằm dưới thân. Tay lần mò tìm dây tháo áo, mở rộng áo ra là cái yếm màu đỏ. Ân Kha ngồi dậy nhìn Tạ Không Nhược, Tạ Không Nhược xấu hổ nhìn Ân Kha, Ân Kha đưa ta tháo dây áo. Mở ra là da thịt phơ bày trước mặt Tạ Không Nhược. Ân Kha định cởi áo nhưng Ân Kha đã ngửi được mùi gì đó nên lập tức mặc lại áo. Tạ Không Nhược nghi hoặc nhìn Ân Kha. Ân Kha đưa tay bịch miệng Tạ Không Nhược nói nhỏ:

_ Nính thở.

Tạ Không Nhược nghe vậy lập tức gật đầu. Ân Kha buông tay, giúp Tạ Không Nhược cột lại áo. Bước xuống giường, nhìn xung quanh phòng. Tạ Không Nhược cũng bước xuống giường cảnh giác nhìn xung quanh. Ân Kha khẽ quát:

_ Ai.

Ân Kha không thấy phản hồi tức giận mắng:

_ Là kẻ nào bước ra.

Một người bịch xong vào, nhìn Ân Kha. Ân Kha bảo hộ trước Tạ Không Nhược. Ân Kha nói:

_ Ngươi là ai thế? Tại sao nửa đêm lại hạ thuốc mê vào phòng ta.

Người bịch mặt trả lời:

_ Ngươi hay lắm. Không hít phải thuốc mê của ta. Haha. Ngươi không cần biết ta, chỉ cần ta biết ngươi là đủ.

Ân Kha cau mày, Tạ Không Nhược tức giận nói:

_ Mục đích của ngươi là gì?

Người bịch mặt nói:

_ Chỉ muốn nói chút chuyện quá khứ.

Ân Kha lạnh giọng nói:

_ Quá khứ. Ta và ngươi chẳng quen biết lấy đâu ra quá khứ. Ân Kha ta chưa từng có quá khứ với ai trừ sư phụ ta.

Người bịch mặt cười haha.

_ Haha.... ngươi thật quá ngay thơ. Ta nói không phải là quá khứ giữa ta với ngươi mà là quá khứ cửa riêng ngươi.

_ Của riêng ta. Ta chẳng có quá khứ gì mà ngươi nhắc cả.

Người bịch mặt cười, ngồi xuống bàn. Lúc này hắn mới chú ý, bên cạnh Ân Kha có một nữ nhân. Khuôn mặt thanh tú, thân hình lả lướt. Nhìn nàng mà hắn thấy tâm hồn mình lân lân. Ân Kha thấy hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Không Nhược bực tức nói:

_ Ngươi nhìn đủ chưa. Ngươi có ý định gì thì dẹp ngay nếu không ta đây chẳng khách sáo.

Hắn cười nói:

_ Thê tử ngươi thật đẹp. Nhường cho ta đi. Ta thật không ngại đâu. Dù gì các ngươi vẫn chưa động phòng a. Tiểu nương tử theo ta ha.

Ân Kha tức giận, quát:

_ Im miệng ngay. Ngươi.... ngươi.... ta giết ngươi.

Ân Kha sông vào đánh, hai bên đánh nhau kịch liệt. Bỗng hắn bay đến cửa sổ nói:

_ Ta đi đây. Chẳng đâu ở lại tranh cao với ngươi.

Hắn lao ra cửa sổ bay mất. Ân Kha tức giận nhìn Tạ Không Nhược. Hừ một cái rồi lại giường,nằm ngủ. Tạ Không Nhược cười ngọt bước lại giường, nhịch lại ôm Ân Kha nói:

_ Chàng giận a.

Ân Kha quay lại nhìn Tạ Không Nhược nói:

_ Hừ. Tỷ còn vui như vậy mà. Ta đây bắt tỷ bồi thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top