Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 19: Lại một người nữa!

Ân Kha nhích lại gần Tạ Không Nhược, ôm eo, nhắm mắt nói:

_ Tỷ phải bồi thường. Ngày mai tính. Ta đây buồn ngủ.

Tạ Không Nhược bất đắt dĩ nhìn Ân Kha đang đều đều hơi thở. Tạ Không Nhược thầm nghĩ:" Có ai như chàng không, đêm động phòng mà đi ngủ. Thật là. Ánh muội muội nói đúng, như hài tử. Phải rèn thêm. Sao đêm nay không biết khi nào chàng lại chạm vào người ta. Ánh muội muội một năm, Băng muội muội một tháng. Ta không biết bao lâu a. Ân Kha, chàng có biết, chàng là hy vọng của bao người không. Giang sơn này chỉ có thể trong mong vào chàng. Người duy nhất của dòng họ Ân." Tạ Không Nhược miểm cười, ôm Ân Kha nhắm mắt lại ngủ.

Sáng. Sảnh.

_ Thỉnh an Tạ nhạc phụ.

Ân Kha và Tạ Không Nhược quỳ dâng trà. Xong tất cả mọi người ăn sáng. Lúc này, Nguyệt Nhân Thành mở miệng.

_ Ta và Tạ huynh đã thảo luận. Chúng ta sẽ phái người đột nhập vào Trường An để đưa gia đình của Kỷ huynh đến.

Ty Băng vui mừng hướng Nguyệt Nhân Thành thi lễ.

_ Tạ Nguyệt nguyên soái.

Nguyệt Nhân Thành mỉm cười nói:

_ Không cần đa lễ. Điều là người nhà.

Ân Kha chẳng lên tiếng, vùi đầu ăn. Nguyệt Nhân Thành nhìn Ân Kha nhíu mày, nói:

_ Ân Kha.

Ân Kha ngóc đầu lên nhìn Nguyệt Nhân Thành. Cố nuốt thức ăn trong miệng nói:

_ Nguyệt nhạc phụ.

Ân Kha, Nguyệt Ánh, Ty Băng, Không Nhược đều nhìn Nguyệt Nhân Thành. Lúc này, Tạ Không Danh nói:

_ Ba ngày nữa ngươi sẽ phải lấy thêm một người nữa.

Im lặng. Ngây người. Tất cả mọi người đều ngây người, dĩ nhiên trừ Nguyệt Nhân Thành. Ân Kha khó chịu hỏi:

_ Lại phải lấy thêm một người. Ta không lấy. Không lấy, không lấy.

Nguyệt Nhân Thành cau mày nói:

_ Ngươi phải lấy. Chỉ khi ngươi lấy nó. Thì giấc mộng bao nay sẽ thành sự thật. Lúc đó, quân của ba người hùng mạnh họp lại thành một, chúng ta có thể khởi dậy.

Ân Kha nghi ngờ hỏi:

_ Lực lượng hiện tại không đủ hay sao mà phải chờ đến khi ba quân họp lại mới khởi.

Tạ Không Danh nói:

_ Không. Quân của hung quân quá mạnh, chúng ta không thể đánh. Cho dù chúng ta có khởi dậy bây giờ thì chẳng bao lâu cũng bại. Khi ba quân họp lại thì lực lượng đủ mạnh, tới lúc đó chúng ta mới có thể có cơ hội thắng. Khi đó hào kiệt tứ phương tụ lại, bá tánh mới ủng hộ. Khi đó mộng mới thành.

Nguyệt Ánh đột nhiên mở miệng:

_ Tạ bá bá nói đúng. Hai quân không thể nào thắng được. Thực tế, phụ thân có 8 vạn quân, Tạ bá bá có 6 vạn. Nhưng quân của triều đình là khoảng 20 vạn quân. Nếu chúng ta liên quân với người khác, quân của họ có thể hơn 5 vạn quân. Nhưng đều đó vẫn chưa đủ. Chúng ta chỉ có nhiêu đó làm sao khởi.

Lúc này Tạ Không Nhược nói:

_ Không phải là không khởi được. Khi họ thấy ba quân hùng mạnh họp lại thành một thì các chư hầu đang ẩn nấp khác có thể sẽ đầu nhập ta.

Ân Kha gật đầu nói:

_ Ừ. Cũng đúng. Nhưng không còn cách liên quân khác hay sao mà lại chọn cách liên hôn.

_ Không.

Nguyệt Nhân Thành nói. Ân Kha gật đầu.

Hoa viên.

Ân Kha đi đi qua qua lại lại trong hoa viên. Buồn buồn bực bực, bất chợt nghe tiếng nói:

_ Chàng sao thế.

Ngó qua nhìn thì thấy Nguyệt Ánh, Ty Băng, Không Nhược đang đi đến. Ân Kha nhìn ba người trước mặt hỏi:

_ Các tỷ đến đây làm gì?

Nhíu nhíu mày nhìn. Họ đi đến mái đình ngồi xuống. Lúc này Nguyệt Ánh ngồi bên cạnh nói:

_ Chàng vẫn bực chuyện hồi sáng.

Ân Kha nhìn Nguyệt Ánh, nhào tới hai tay ôm hông, đầu dụi lên vai Nguyệt Ánh. Nguyệt Ánh và hai người còn lại đều đỏ mặt nói:

_ Ban ngày ban mặt, làm sao ôm thiếp thế.

Ân Kha dụi vào cổ Nguyệt Ánh nói:

_ Có sao đâu. Thê tử của ta thì ta ôm, ta có ôm thê tử ai đâu mà sợ. Ban ngày ôm chẳng mất gì đâu mà sợ. À đúng rồi.

Nói tới đây, Ân Kha ngóc đầu lên nhìn nói:

_ Ta muốn ra ngoài.

Đứng dậy nhìn ba người đó nói:

_ Ta đi trước. Các tỷ ở lại chơi ha.

Nói xong bỏ chạy. Để lại ba người chỉ biết nhìn nhau lắc đầu bất đắt dĩ. Ty Băng lúc này lên tiếng:

_ Đại tỷ có biết là ai sẽ làm muội muội của chúng ta không?

Tạ Không Nhược lên tiếng trả lời ( ở đây, khi Tạ Không Nhược được gả cho Ân Kha. Vì nàng tuổi lớn hơn hai người còn lại và là tỷ tỷ thâm tình nơi thuê phòng của Nguyệt Ánh và Ty Băng nhỏ tuổi hơn Nguyệt Ánh nên khi không có người thì Tạ Không Nhược là đại tỷ. Nhưng chính thê vẫn là Nguyệt Ánh ).

_ Ta đã hỏi phụ thân, người nói là đại tiểu thư của tướng quân trấn thủ Nham Nam thành Mộc La. Nàng tên là Mộc Diệp, nếu tính tuổi thì nàng năm nay 20 thì phải.

Ty Băng gật đầu nói:

_ Ukm. Muội cảm thấy muội ấy sẽ giúp chúng ta quản Nguyên Kha.

Nguyệt Ánh nói:

_ Ừ. Phụ thân hôm qua nói với ta là khi Kỷ đại nhân đến và Ân Kha thành hôn với Mộc Diệp. Là lúc chúng ta hợp lực quản Ân Kha. Chúng ta sẽ canh chừng chàng ấy đọc sách, luyện võ. Kỷ đại nhân sẽ dạy văn chương, lễ nghĩa, phụ thân dạy bày binh bố trận, Tạ bá bá sẽ giúp chàng thao quân, cùng Mộc tướng quân tập thực chiến. Khi thấy đủ, sẽ giúp chàng ấy khởi lên.

Tạ Không Nhược gật đầu.

_ Chàng ấy xứng đáng. Dù gì cũng là hậu nhân của dòng họ Ân.

Nguyệt Ánh bỗng nói:

_ Đại tỷ, muội nhắc tỷ một chuyện.

Tạ Không Nhược nghiêm mặt nhìn Nguyệt Ánh khi thấy Nguyệt Ánh nghiêm túc nói:

_ Được, muội nói đi.

Nguyệt Ánh nhìn xung quanh, thấy không ai mới nói:

_ Tỷ không được nói chuyện Ân Kha là con cháu dòng họ Ân trung liệt.

Không Nhược ngưng mi hỏi lại:

_ Tại sao.

Lúc này Ty Băng mới giải thích:

_ Tỷ không thấy sao, chàng ấy tính thì như hài tử, còn quá non nớt. Chàng ấy làm sao có thể chấp nhận trên người đang gánh mối thù gia tộc. Nếu chàng ấy chẳng thoát khỏi chuyện thù hằng, vậy chẳng phải là hỏng tương lai của chàng ấy hết sao? Vì thế nên để đến khi chàng ấy thật sự trưởng thành thì các vị trưởng bối sẽ nói, chàng ấy sẽ tiếp thu, chẳng sa vào hận thù.

Tạ Không Nhược gật đầu.

Nghiêm Phức đang ngồi vẫn vơ bên gốc cây. Thì Phi Nhạt bước đến, Nghiêm Phức nhìn hỏi:

_ Thế nào. Hắn đã biết thân thế của mình chưa.

Phi Nhạt lắc đầu nói:

_ Chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top