Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 4: Rể bất đắc dĩ

Qua mấy ngày, Ân Kha cùng Trương Tử mấy ngày liền đi chơi khắp nơi. Dạo chợ, đi xòng bạc tham quan, ngắm cảnh vật xung quanh. Hôm nay, Ân Kha đi đến tiệm thuốc để lấy thuốc được kê đơn cho Trương Tử. Bất ngờ, gặp mặt Nguyệt Ánh.

_ Nguyệt Ánh tỷ tỷ, tỷ bị bệnh hả?

Nghe tiếng gọi, Nguyệt Ánh quay lại thì thấy Ân Kha đang đi tới.

_ Ân Kha, ta chỉ cảm thấy trong người không khẻo nên đến đây tìm đại phu.

Nghe vậy Ân Kha cảm thấy chút lo lắng. Đứng trước mặt Nguyệt Ánh, Ân Kha cũng nói rõ:

_ Tỷ nên chú trọng sức khẻo.

Nghe Ân Kha nói vậy Nguyệt Ánh cũng cảm thấy vui.

_ Ngươi đi đâu thế?

_ Ta đi đến lấy thuốc. Ta với tỷ cùng đi.

Hai người bước vào trong, Ân Kha đi lấy thuốc theo đơn thuốc , tiếp theo đi theo Nguyệt Ánh vào trong để đại phu bách mạch.

_ Chúc mừng cô nương, đại hỉ đại hỉ.

Nghe vậy Nghuyệt Ánh và nha hoàn sửng sốt, còn Ân Kha không hiểu hỏi:

_ Bệnh gì mà hỷ thế?

Nghe Ân Kha hỏi đại phu vui vẻ trả lời:

_ Là vị cô nương này có hỷ mạch. Chúc mừng công tử sắp làm phụ thân. Haha.

Nghe đại phu nói vậy, Ân Kha kinh hải, chờ khi đại phu kê toa rồi đi ra ngoài, Nguyệt Ánh bảo nha hoàn đi theo lấy thuốc,trong phòng chỉ có hai người nên Ân Kha vội hỏi Nguyệt Ánh:

_ Nguyệt Ánh tỷ tỷ, tỷ đã có phu quân?

_ Ta không có.

Nghe Ân Kha hỏi vậy, nàng sửng sốt liền trả lời.

_ Tỷ không có phu quân, vậy tại sao tỷ có cốt nhục.

Ân Kha nghi hoặc hỏi. Nguyệt Ánh không đáp.

_ Vậy phụ thân đứa bé đâu?

Thấy Nguyệt Ánh không đáp.Ân Kha hỏi tiếp:

_ Nếu tỷ không nói thì thôi. Tỷ chưa thành thân, nhưng có cốt nhục, phụ thân tỷ tính sao?

Nghe Ân Kha nói, Nguyệt Ánh sửng sốt. Nàng từ nhỏ tính tình cương liệt, là con người điềm tĩnh, bề ngoài ra vẻ lạnh lùng để trách kẻ thù thừa cơ ức hiếp. Nhưng hôm nay, hay tin mình có cốt nhục, nàng vui nhưng khi nghĩ đến mình chưa thành thân, phụ thân thì đang kêu gọi tuấn kiệt tứ phương họp sức khởi dậy nếu nói cho người ngoài biết thì thanh danh sẽ bị hủy hoại, còn phụ thân nó là kẻ phản bội thì sao? Đang lúc nàng rối bồi thì nghĩ đến Ân Kha, chợt nói.

_ Ân Kha, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?

_ Chuyện gì?

Ân Kha quay lại hỏi.

_ Ngươi có thể nào nhận cốt nhục trong bụng ta làm con không?

_ Chuyện này, không được.

Ân Kha trả lời quả quyết. Chợt thấy Nguyệt Ánh quỳ xuống, Ân Kha giật mình vội bảo Nguyệt Ánh dạy nhưng nàng không đồng ý.

_ Tỷ làm gì thế?

_ Nếu ngươi không giúp ta thì ta sẽ quỳ ở đây mãi. Ta biết chuyện này rất khó để ngươi đồng ý nhưng mà Ân Kha ngươi hãy nghĩ đến ta và cốt nhục trong bụng ta. Nếu người khác biết ta như thế này thì ta và dòng họ ta sẽ mang tiếng xấu. Nếu ngươi đồng ý có thể dày vò ta thế nào cũng được. Ta sẽ cung cấp cho ngươi những thứ mà ta làm được.

Thấy nàng quỳ xuống, vừa khóc vừa nói. Ân Kha cũng động tâm, hắn không muốn những thứ mà Nguyệt Ánh nói. Một hồi lâu, Ân Kha nói:

_ Được, nhưng ta không muốn tỷ nói những lời này lần nào nữa.

_ Được.

Sau khi bàn tính kĩ, Ân Kha biết mình phải nói mình hai mươi tuổi, không được gọi nàng là tỷ tỷ nữa và phải thành thật xin phụ thân nàng gả con. Ân Kha nhờ người của tiệm thuốc đưa thuốc đến khách điếm, sau đó theo Nguyệt Ánh đến phủ.

Sau khi bước vào phủ, Nguyệt Ánh cùng Ân Kha quỳ ở đại sảnh. Hạ nhân thấy thế đi bẩm báo với Nguyệt Nhân Thành. Khi Nguyệt Nhân Thành ra đến sảnh, ngồi ở chủ điện hỏi:

_ Ánh nhi, con làm gì thế? Ta biết xưa nay con không bao giờ tùy ý như thế? Nói có chuyện gì, người kế bên là ai ?

Nguyệt Ánh ngẩn đầu lên nhìn, mở miệng nói:

_ Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, người này là ý trung nhân của nữ nhi họ Ân tên Kha.

Nghe Nguyệt Ánh nói thế, Nguyệt Nhân Thành đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười nói:

_ Ánh nhi ngốc, có ý trung nhân rồi. Ta không ngăn cản con, cho dù hắn bần hèn ta cũng không phản đối.

_ Nữa nhi muốn sớm gả đi, con đã coi ngày rồi ba ngày sau là ngày tốt.

Nghe Nguyệt Nhi nói thế, Nguyệt Nhân Thành trợn mắt, Há mồm kinh ngạc hỏi:

_ Nữ nhi ngoan, nói cho phụ thân biết có phải con có cốt nhục rồi hay không?

_ Phụ thân đúng rồi.

Nói xong, nàng cuối mặt xuống, chợt nghe " RẦM " ngó lên thấy phụ thân đã nổi giận, phụ thân nàng chạy đến trước mặt Ân Kha.

Ân Kha đang ngơ ngác nghe hai người nói chuyện, đang cúi đầu bổng nhưng trên đầu có một cổ sát khí đằng đằng, ngó lên thấy phụ thân Nguyệt Ánh đứng trước mặt. Chưa kịp phản ứng đã bị tóm lấy cổ kéo lên. Nguyệt Ánh phải can nhiều lần phụ thân nàng mới buông ra.

_ Tiểu tử kia ngươi thật quá đáng rồi. Ngươi chỉ cần đến gặp ta xin hỏi cưới là được. Sao ngươi phải làm cách tiền trảm hậu tấu thế hả?

Nghe chửi, sắc mặt của Ân Kha đã toát mồ hôi lạnh. Thế là Ân Kha chỉ quỳ mà nghe, một lúc sao:

_ Ngươi tên gì? Bao nhiêu niên kỉ?Quê quán? Có lập thất chưa?

Nghe chửi một hồi cuối cùng cũng có nghe dừng chửi, nghe lão hỏi vậy thầm nghĩ: " lão già hồ đồ, không phải hồi nãy con của lão nói rồi sao. Vô duyên vô cớ....., đành vậy."

_ Ta họ Ân tên Kha. Ta hai mươi niên kỉ. Ta không biết quê ở đâu. Ta chưa lập thất.

Nghe Ân Kha nói, lão cũng hài lòng.

_ Thôi được. Vậy ba ngày cử hành. Ngươi trở về khách điếm, tới ngày thành hôn ta cho người đến.

Nói xong bảo gia đinh tiễn khách. Ân Kha ngơ ngơ ngác ngác ra khỏi phủ. Nguyệt Ánh có điều khó hiểu nhưng không giám nói, chậm rãi về phòng.

_ Đệ ra được rồi.

Thấy không còn ai. Nguyệt Nhân Thành bảo người núp bên trong ra ngoài. Nghe tiếng gọi hắn cũng đi ra.

_ Không tệ, tiểu tử đó cũng trở thành hơn rồi.

Người nói không ai khác chính là sư phụ của Ân Kha. Hắn ta thở dài và nói tiếp:

_ Không ngờ tiểu tử đó lại đi giúp Nguyệt nhi chuyện như thế. À, không ngờ nữ nhi của huynh lại làm chuyện nhục nhã ấy.

Nghe đến đây Nguyệt Nhân Thành tức giận vô cùng. Quát:

_ Ta cũng không ngờ nó lại làm cái chuyện vô liêm sĩ thế. Thật tức chết ta mà.( bỗng nhiên lão hạ giọng xuống, trầm mặt ) Ta thực sự không thể nào ngờ. Đệ biết tên tiểu tử kia, hắn là người thế nào, có phải hắn tham vinh hoa phú quý mới đồng ý giúp Nguyệt nhi không?

_ Hắn là đồ đệ của đệ, hắn là người tuy miệng lưỡi có chút ba hoa nhưng tư chất thông minh, lanh lợi. Thường có chủ ý không thể được. Tuy hơi háo sắc nhưng biết phân địch ta. Là người quyết đoán, khẳng thắn, võ nghệ tinh thông, văn chương cũng không xuất sắc lắm nhưng không tệ lắm, binh pháp biết tiến biết lùi.

Trả lời xong, hắn có đắt ý, đứng thẳng tỏ vẻ ta đây tài cao nên dạy ra đồ đệ xuất sắc. Thấy vẻ đắc ý của hắn trong lòng Nguyệt Nhân Thành có chút buồn cười, nghĩ thầm: ta đây điều tra rồi, ta biết nó là đồ đệ của đệ mới đồng ý dễ dàng như thế. Xong hỏi:

_ À lần này đệ đến đây làm gì, có chuyện cần nhờ ta.

Nghe thế hắn nở nụ cười vui vẻ:

_ Chỉ có huynh mới hiểu rõ ta.haha

_ Hai ta là huynh đệ kết nghĩa, ta không hiểu đệ thì trên thế gian này hiểu đệ rõ hơn ta chứ. Chuyện gì cứ nói.

_ Đệ muốn huynh chỉ giáo Ân Kha. Huynh cho nó vào quân doanh, dạy nó tác chiến thực sự.

Nghe hắn nó nhưng thế Nguyệt Nhân Thành sửng sốt hỏi:

_ Tại sao thế, ta nhớ đệ từng nói, đệ và đồ đệ của đệ sẽ không quan tâm chuyện của triều đình kia mà, sao đổi ý rồi.

Hắn nghe xong lại tiếp tục thở dài rồi nói:

_ Đệ nhớ, nhưng Ân Kha nó nhất định phải tham gia, đó là số mệnh của nó. Đành chụi vậy. À đúng rồi, huynh đừng cho nó vào doanh sớm.

Nguyệt Nhân Thành không hiểu:

_ Sao thế?

_ Vì nó mới mười bảy tuổi, nên đệ không muốn nó vào doanh sớm, để nói tiêu sái thêm một năm nữa. Vì......

Thấy hắn không nói tiếp bực mình hỏi:

_ Vì sao? Đệ nói rõ đi, nhưng mà ta nhớ Ân Kha nói hắn hai mươi tuổi rồi.

_ Huynh bị gạt. Vì sau một năm, nó không còn sẽ phải bắt đầu vào trận chiến mà trời sắp đặt. Không còn là một đứa con nít ngày nào, sự hận thù trong tim nó sẽ lắp đầy vẻ ngây thơ ban đầu.

Nguyệt Nhân Thành nghe xong vẫn còn điểm nghi hoặc định hỏi nhưng chưa kịp mở miệng thì thấy hắn đã đi mất không thấy bóng hình đâu. Chỉ đành thở dài mà chấp nhận vậy.

Ba ngày trôi qua, Ân Kha được mời đến phủ để thay y phục tân lang, Ân Kha cảm thấy phiền hà, nhưng đã chấp nhận giúp người ta thì đành chụi vậy.

Trong phủ dán đầy chữ hỷ, treo đèn lồng màu đỏ rực, nhìn khắp nên hoa cả mắt.

¥ NGUYỆT NHÂN THÀNH.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top