Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 5: Tân hôn

Các quan khách đã đến đầy đủ, ở đại sảnh vô cùng náo nhiệt. Tân lang và tân nương đã ra đại sảnh. Tất cả đều im lặng, trong đại sảnh vọng ra:

_ Nhất bái thiên địa.

Tân lang và tân nương hướng ra ngoài, quỳ xuống dập đầu với trời đất.

_ Nhị bái cao đường.

Họ quay về phía của phụ thân phụ mẫu của Nguyệt Ánh, quỳ xuống dập đầu. Hai phu phụ bên ngoài cười nhưng trong không cười.

_ Phu thê giao bái.

Họ quay lại đối diện nhau hạ người xuống vái nhau.

_ Lễ thành. Đưa vào động phòng.....

Sau khi đưa tân nương vào phòng tân hôn. Đại sảnh bắt đầu vui vẻ hẳng lên, tiếng nói tiếng cười hòa lẫn nhau. Ân Kha định đi theo tân nương nhưng chưa đi được mấy bước thì bị nhạc phụ bắt lại. Dẫn hắn đi tần bàn, gặp gỡ các quan khách, đa phần là quân nhân. Cứ mỗi lần như thế, Ân Kha phải uống rượi đến nổi đi không được nữa.

Lúc đó, tiệc cũng tàn, Nguyệt Nhân Thành bảo nha hoàn đưa Ân Kha về phòng tân hôn. Đi đến cửa thấy Nguyệt Ánh ngồi trên giường, toàn thân màu đỏ vô cùng bắt mắt. Nha hoàn thấy Ân Kha đứng ngây tại chỗ, tất cả đều hiểu ý nên lui ra ngoài trả lại không gian riêng cho hai người.

Ân Kha đi lại gần, vén khăn trùm đầu lên. Xuất hiện dưới mắt hắn là một mỹ nhân vô cùng gì đó khiến Ân Kha đứng ngây ra, một lúc sau bình hồi lại thì đi lại bàn, ngồi xuống.

_ Ánh tỷ thật đẹp.

Nghe Ân Kha nói thế thì thẹn đỏ mặt. Đi lại ngồi kế Ân Kha, lấy rượi rót ra hai ly:

_ Tướng công, này, thiếp với chàng uống rượi giao môi.

_ Phải uống nữa hả?

Nghe Ân Kha tỏ vẻ ngạc nhiên, nàng cười khẽ, nói:

_ Vâng, đây là lễ giáo cuối cùng của hôn lễ.

Nghe ra là lễ giáo cuối cùng, tuy uống nhiều nhưng cũng đành uống cho đúng lễ giáo. Ân Kha và Nguyệt Ánh tay choàng qua tay, đưa rượi lên uống cạn.

_ À, thiếp thấy hồi nãy chàng uống rượi uống đến đi không nổi mà, sao bây giờ tỉnh táo hơn rồi.

Sau uống xong rượi giao môi, nàng thấy Ân Kha tươi tỉnh hơn mới nghi hoặc hỏi? Ân Kha quay mặt về Nguyệt Ánh trả lời một cách đắc ý:

_ À, thì ta cố tình không uống. Ta nói cho tỷ hay, bọn họ cứ ép ta, nên ta chỉ uống một ít, còn lại ta đổ hết. Đưa phật đưa đến tây thiên, giả bộ thì giả đến cùng, trách hiểu lầm.

Nghe nói thế, Nguyệt Ánh cười ngọt ngào nhìn Ân Kha, chỉ thấy Ân Kha đang đắc ý cười vui vẻ. Đột nhiên Ân Kha hỏi:

_ Ta có điều muốn hỏi tỷ?

_ Điều gì?

_ Tại sao tỷ lại chọn ta. Theo ta thấy ta và tỷ chỉ mới quen biết vài ngày, mà tỷ dám nhờ ta chuyện như thế, tỷ không sợ ta lợi dụng tỷ hay sao?

_ Thiếp tin chàng. Thiếp tin chàng là người tốt.

Ân Kha nghe thế, nhìn thẳng vào mặt của Nguyệt Ánh, chỉ thấy nụ cười ngọt ngào và ánh mắt đầy tình ý.

_ Tỷ nói làm ta xấu hổ thật. Haha. À ta cảm thấy nhạc phụ có cái gì đó không đúng.

_ Có gì không đúng?

Nguyệt Ánh mơ mơ màng màng hỏi lại.

_ À thì, nhạc phụ biết tỷ có thai, vả lại là tỷ có thai với người không rõ lai lịch như ta, vậy mà nhạc phụ đồng ý một cách dễ dàng, không nghi vấn gì? Tỷ có thấy lạ không? Nếu là nhà danh gia vọng tộc nào khác thì nhạc phụ chưa chắc dễ dàng như thế.

_ Thiếp thấy chàng nói cũng đúng, thật phụ thân có điểm lạ, nhưng phụ thân có lý của mình. Đừng nói chàng muốn trải qua một thử thách khó mới có ngày hôm nay.

Thấy Nguyệt Ánh nói chuyện như thế, Ân Kha rùng mình, khuôn mặt đau khổ:

_ Không, ta không muốn. Như vậy được rồi. Thôi tối rồi đi ngủ đi.

Ân Kha nói xong, đi lại giường. Thấy Nguyệt Ánh có vẻ xấu hổ, Ân Kha cũng đoán được nguyên nhân. Chỉ đành lắc đầu cười khổ, cởi áo ngoài ra chỉ chừa một lớp áo mỏng. Ngồi xuống giường cởi giày ra.

_ Sao tỷ còn ngồi đó. Ta thấy gần nửa đêm rồi, nghĩ sớm đi.

Nguyệt Ánh đi tới trước rương, tháo trang sức trên đầu xuống. Đi lại bên giường cởi áo ngoài ra. Đi tới đứng trước giường, thấy Ân Kha làm gì đó nghi hoặc hỏi

_ Chàng làm gì thế?

_ Ta ngăn cái chăn ở giữa, dù sao cái giường này cũng lớn nên không chật lắm. Như vậy thì ta khi ngủ sẽ không làm tổn hại đứa bé trong bụng tỷ.

Nói xong, Ân Kha kéo Nguyệt Ánh bảo nàng nằm bên trong, mình nằm ngoài. Tuy hai người nằm chung giường nhưng vẫn ngăn cách nhau một cái chăn. Mới canh ba, Ân Kha đã dậy ngồi bên cửa sổ gắm trời.

Nguyệt Ánh lật người không thấy Ân Kha bên cạnh nên ngồi dậy nhìn xung quanh, thấy Ân Kha ngồi bên cửa sổ thửng thờ, nên nàng xuống giường đi đến bên cạnh Ân Kha.

_ Trời còn chưa sáng sao chàng đã dậy rồi?

Ân Kha quay mặt lại nhìn Nguyệt Ánh, thấy khuôn mặt nàng mới ngủ dậy nên đang mơ mơ hồ hồ làm người ta đắm say. Ân Kha cười nói:

_ Ta ngủ bị lật xuống đất nên không ngủ được nữa. Tỷ buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.

_ Sao rơi xuống đất thế?

_ Ta có tật rất xấu, ngủ phải nằm bên trong nếu nằm bên ngoài thì khi ngủ sẽ rơi xuống đất.

_ Vậy sao chàng không nằm trong.

_ Ta thấy tỷ có thai nên nhường tỷ nằm trong.

_ Không được từ nay chàng phải nằm trong. Đi, trời còn sớm hay là chàng ngủ tiếp đi.

Nguyệt Ánh vừa nói vừa kéo Ân Kha về phía giường.

_ Không. Ta không ngủ được nữa.

_ Sao thế?

_ Ta rất khó ngủ, một khi ta thức rồi sẽ không ngủ được nữa.

_ Vậy chàng tính làm gì?

_ Ta đói bụng.

_ Được để thiếp bảo nha hoàn xuống nhà bếp xem còn gì không?

Nguyệt Ánh nói xong định kêu nha hoàn thì Ân Kha nắm tay nàng nói:

_ Bây giờ còn sớm, họ còn ngủ đừng quấy rầy họ.

_ Vậy sao được, bây giờ chàng đói bụng nếu không ăn thì chờ mấy canh giờ nữa mới được ăn.

_ Vậy sao, quả thật ta không chụi được bụng đói. À, có rồi. Tỷ thay y phục đi rồi cùng ta đến nhà bếp.

Nguyệt Ánh đáp một tiếng rồi đi lại giường thay y phục, lúc đó Ân Kha cũng thay y phục. Khi xong, Ân Kha bảo nàng dẫn mình đến nhà bếp. Dọc đường chỉ có lính canh gác ngoài ra không còn người nào khác.

_ Nơi này là nhà bếp sao?

_ Thiếp cũng không biết. Nhưng chắc là nhà bếp. Sao thế không giống sao?

_ Không. Không phải là không giống. Chỉ là nó khác xa tưởng tượng của ta.

_ Vậy chàng định làm gì?

_ Tất nhiên là làm một món ăn cho đỡ đói.

_ Chàng biết làm sao?

_ Dĩ nhiên.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Nguyệt Ánh, Ân Kha nổi giận quay mặt đi không thèm nhìn nàng nữa. Thấy vậy, nàng cười khổ, đi lại gần Ân Kha hạ giọng xuống.

_ Thiếp xin lỗi. Là thiếp sai.

_ Được. Ta tha cho tỷ.

Tiếp đó bắt đầu nấu. Sau một canh giờ, các món ăn đã được nấu xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top