Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông trung niên vận âu phục đen đứng giữa gian phòng khách được phối đủ các món đồ trang trí xa xỉ. Âm thanh du dương trầm lắng từ chiếc đàn piano trắng vọng ra hành lang sang trọng phía ngoài rồi tan chậm vào bầu không khí ảm đạm . Ông dùng tay vuốt nếp mái tóc vàng nhạt đã được rẽ ngôi ngay ngắn của mình khẽ thở dài, không rõ chính xác là lần thứ bao nhiêu trong ngày hành động cố hữu trên được lặp lại. Bản Rachmaninoff. Mọi người đều biết cậu chủ trẻ chưa bao giờ  mang tâm trạng tốt khi chơi Tchaikovsky. Nhưng khi hắn chơi Rachmaninoff, hẳn là hắn đang chán nản đến mức muốn giết bừa một ai đó.

"Ông mang đến cho tôi tin gì thế, Boris?" Ngón tay hắn vẫn lướt đều trên phím đàn

Boris là thuộc cấp, nhưng theo nghĩa khác ông cũng là một người bạn đáng tin cậy. Hơn nửa đời mình, ông đã làm việc chăm chỉ để bảo vệ lợi ích của gia đình này. Lòng trung thành và cống hiến đã đặt ông ở vị trí đáng được tôn trọng bởi tất cả các thành viên gia tộc Arbatovs. Nếu ai đó phải báo cáo một tin xấu giữa bản Rachmaninoff mà vẫn được sống tiếp, thì hẳn là Boris. Mặc dù vậy, ông cần hít thật sâu trước khi bắt đầu.

"Mikhail. Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện."

"Ông không đặt được vé?"

"Ngài đã đòi hỏi một điều hi hữu."

"Ông có thể tìm ra cách để buôn lậu kim cương từ châu Phi nhưng không thể kiểm nổi cho tôi một tấm vé xem opera. Đó là những gì ông đang cố nói?" Mikhail vẫn không ngước lên khỏi cây dương cầm nhưng theo cách dằn tay trên phím đàn thì không khó để đọc được tâm trạng thật sự của hắn lúc này.

"Vấn đề không phải chỉ là một tấm vé xem opera, Mikhail. Đây là đêm mở màn của Turandot tại Tử Cấm Thành. Là một sự kiện trọng đại mang dấu ấn cả đời người chỉ diễn ra một lần và vào ngay đêm mai. Ngài nghĩ xem, tôi phải làm sao để mua được vé?"

"Tôi đếch quan tâm đến những lý do của ông, Boris ạ. Tôi muốn nó. Giết bớt vài người đi, miễn là đem vé về cho tôi."

"Ngài đang suy nghĩ như vừa lên ba.Tất cả điều này chỉ vì một cuộc hẹn?."

"Đừng xen vào việc riêng của tôi, Boris. Những điều tôi làm với sức mạnh và tiền bạc của mình không phải là mối quan tâm của ông."

"Những điều ngài làm phản ánh tương lai của dòng họ này.Chẳng khôn ngoan chút nào khi một ông trùm mafia thể hiện mặt mềm yếu của mình với ai đó, ngài nên đề phòng với hầu hết mọi người."

Không khó để biết về người mà Mikhail Arbatov mê muội. Cũng chẳng phải do gã trùm này yếu kém trong khoản giữ bí mật hay tiết chế cảm xúc. Chỉ là hắn quên rằng mối quan hệ chỉ trở nên đơn giản nếu họ là hai doanh nhân hợp pháp. Tuy nhiên, trong thế giới mà hắn sống, thật nguy hiểm khi trao niềm tin cho một người quá sâu sắc, quá khôn khéo và quá nhiều thủ đoạn. Thậm chí còn nguy hiểm hơn khi chơi trò tình ái với người có thế lực mạnh như Liu Fei Long. Mikhail đã được biết đến khắp giới làm ăn Nga như nhà lãnh đạo tuyệt bởi lòng can đảm và trí thông minh hiếm ai bì kịp cho đến khi hắn nảy ra ý định điên rồ bắt đầu mối quan hệ với người đứng đầu băng Baishe và tự biến mình thành kẻ bị tổn thương.

"Ông dạy đời tôi sao, Boris?" Mikhail ngừng chơi, quay mặt về phía người thuộc hạ. Đôi mắt xanh nhóa sáng  trong cơn thịnh nộ.

Bất cứ khi nào biểu hiện vui tươi thông thường biến mất hoàn toàn trên khuôn mặt tay mafia trẻ, Boris biết đã đến lúc cần kết thúc cuộc thảo luận.

"Hãy coi đó là một gợi ý nhỏ, tôi chỉ hy vọng ngài biết những việc mình đang làm."

"Cái vé, Boris. Tôi muốn nó ở trên bàn làm việc của tôi bằng mọi giá. Sáng mai lấy cho tôi phòng đôi tốt nhất tại bất cứ khách sạn nào cậu ta ở. Liệu mà làm cho được việc".

Boris gật đầu và rời khỏi phòng. Ông nên tìm ra cách để có được tấm vé hoặc xuống thẳng địa ngục vào sáng mai. Các ông chủ trẻ thường dễ tính nhưng không phải là sau khi họ gắn cái lườm chết người lên khuôn mặt mình. Chỉ có Chúa mới biết thủ lĩnh Baishe đã làm gì với hắn mà khiến tâm trạng hắn trở nên tồi tệ như vậy.

Sự thật là thủ lĩnh Baishe thực chất vô can trong mớ lộn xộn này. Cậu không hề chủ tâm chọc giận Mikhail. Đã được ba tuần kể từ đêm đó, sau những gì họ đã trải qua cùng nhau Fei Long quyết định từ chối để nhận các cuộc gọi của hắn. Tất cả các nỗ lực của hắn để dàn xếp một cuộc hẹn với Fei đã bị từ chối, chuyện xảy ra đệm đó cũng không khiến mối quan hệ của họ khả quan hơn chút nào. Mikhail đã không thể kiên nhẫn như trước khi hắn được thưởng thức hương vị của con rồng đẹp. Như một kiểu tra tấn khi gần như bất lực trước thứ mà mình luôn muốn chạm vào. Đại khái như kiểu một khi đã đặt chân đến vùng đất Chúa để rồi bị từ chối trước khi bước qua được cánh cổng của thánh Peter, bị đá về mặt đất và sống tiếp từng phút trong cảm giác hậm hực. Fei Long giống hệt viên thuốc nặng đô, cực kỳ mạnh và gây nghiện một cách nghiêm trọng. Hắn đã rơi vào cảm giác tuyệt vọng trước viễn cảnh sẽ không bao giờ được hít ngửi hương vị ngọt ngào từ cậu nữa. Hắn muốn điên lên khi nhớ đến làn da tươi trẻ ấy.

Mikhail nảy các ý tưởng khi ông đọc được mẩu tin về các buổi biểu diễn Turandot tại Tử Cấm Thành. Tham dư vở opera mở màn được viết bởi nhà soạn nhạc vĩ đại nhất trong sự kiện gần như mang tính để đời sẽ là điều Fei Long sẽ không bao giờ bỏ lỡ. Chẳng phải là cậu ta thường xuyên mua vé tham dự trọn mùa La Scala và các buổi hợp xướng Met năm trước hay sao. Nếu hắn không thể hy vọng ở Fei một cuộc hẹn, tốt nhất Mikhail chỉ cần xuất hiện ở những nơi mà cậu đến.

**

"Ah-choo!" Tiếng hắt hơi liên tục của Tao đã làm cho ông chủ nó chú ý. "Con xin lỗi Fei-sama."

“ Được rồi, không cần phải xin lỗi đâu. Ngươi cảm lạnh à? "

"Con không nghĩ  vậy đâu, con cược là có ai đó đang nhắc đến con thôi. Chắc họ ghen chuyện ngài cho con đi Bắc kinh lần này." Tao mỉm cười tự hào.

"Ừ, ta cần ngươi ở cạnh để giúp ta. Hơn nữa, ngươi cũng nên tận hưởng một kì nghỉ." Fei Long đã tặng Tao nụ cười nhẹ nhàng chỉ nó được phép thấy. Tao nhìn chằm chằm vào ông chủ của nó với khuôn miệng ngạc nhiên.

"Sao vậy?"

"Không có gì, Fei-sama."

"Không, nói ta nghe xem nào."

"Chỉ là trông ngài có vẻ khang khác."

"Khác thế nào?"

"Ngài có vẻ tươi tắn hơn...con biết nói thế nào đây nhỉ? Trông thanh thản…và con đoán là người cũng mỉm cười thường xuyên hơn."

"Ta chỉ là rất trông đợi ở sự kiện này, trông ta dị lắm sao?"

"Không, không dị xíu nào. Trong ba tuần gần đây, ai cũng vui khi thấy ngài có tâm trạng tốt như vậy"

"Ba tuần sao?"

"Con nghĩ vậy, Fei-sama. Con nghĩ là kể từ cái ngày ngài trở về từ cuộc họp sáng. Hẳn mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp lắm."

Khó tin thật. Cậu ghét phải thừa nhận những gì họ làm đêm đó đã tác động tốt cho tâm trạng của mình. Cậu đã thậm chí không để ý rằng gần đây bản thân đã tươi tỉnh hơn. Nếu Tao đã nói thế thì có lẽ là đúng. Không ai nhạy cảm với cảm xúc của cậu như Tao. Cậu bé biết chính xác những gì cậu muốn ngay cả khi cậu cũng quên béng việc quan sát biểu hiện của mình.

"Fei-sama, ngài có sao không? Mặt ngài ửng lên cả rồi. Con bật điều hòa nhé?"

Lạy trời, cậu thậm chí còn đỏ mặt sao?

"Không Tao, ta ổn mà. Sao ngươi không đi chuẩn bị hành lí nhỉ? Đem theo vài bộ áo ấm, trời sẽ trở lạnh đấy."

"Vâng, Fei-sama." Tao vội vã ra khỏi phòng. Ông chủ của nó vừa gợi ý ngài cần chút không gian riêng tư và nó biết tốt hơn là không nên đặt thêm bất cứ câu hỏi nào.

Fei Long ngồi ở bàn làm việc của mình, suy nghĩ về những gì Tao chỉ nói. Đã gần ba tuần kể từ đêm đó. Mikhail vẫn cố gắng gọi hàng ngày và cậu không bao giờ bắt máy. Mặc dù cậu không thể phủ nhận thực tế là cậu đã tận hưởng đêm đó với Mikhail, bộ nhớ tuyệt vời của hắn luôn khiến cậu khó chịu. Cậu không chắc đây là một ý tưởng tốt để có lại cảm xúc hay chỉ là một phần hòa hợp trong nhu cầu thể xác hoặc giả chỉ đơn giản là phương tiện đàm phán trong một giao kèo liên minh với người như Mikhail. Có khi điều này sẽ trở thànhmối nguy hại cho chính cậu cũng như đối với tổ chức Baishe và rõ ràng cậu cần thời gian để suy tính cẩn thận.

Nhưng vứt hết tất cả các lý do và trách nhiệm sang một bên, cậu không thể chối bỏ tâm trạng sẵn sàng để nhấc điện thoại lên và bấm ngay vào số hắn.Giống như trận chiến âm ỉ giữa tâm trí và cơ thể cậu, có lẽ là cả trái tim đầy thương tổn của cậu nữa, và cho đến khi mọi chuyện thông suốt sẽ không phải là bước tiến khôn ngoan khi gặp mặt hay nói chuyện với hắn ta. Mafia Nga là luôn luôn tấn công mãnh liệt và ngấm ngầm làm chủ cục diện đối với mục tiêu mà bọn họ theo đuổi, Fei Long cũng biết rõ bản thân cậu nên tự kiểm soát trước khi hắn có cơ hội nhích xa hơn đến lằn ranh giới hạn.

Cậu ngả người ra sau ghế và thở dài. Rồi tất cả mọi việc  sẽ tốt đẹp nếu cậu cố ổn định điều này trong một thời gian. Có lẽ chuyến đi đến Bắc Kinh sẽ phần nào có ích.

***

Bắc Kinh.

Mikhail đang ngồi một mình trong tiền sảnh sang trọng với li martini trong tay khi chiếc limousine đen dừng lại ở lối vào, tiếp theo là ba chiếc BMW màu đen nữa giống hệt nhau. Tay quản lý khách sạn cùng  đội ngũ nhân viên đứng dàn hàng đôi chào đón ở lối vào đại sảnh trong khi năm vệ sĩ vận âu phục đen hộ tống từng lượt khách khi họ đặt chân xuống xe limo. Mikhail có thể rõ ràng cảm thấy nhịp tim của mình tăng mạnh khi hắn bắt gặp dáng hình thanh tú của cậu vừa bước khỏi xe.

Fei Long đang vận chiếc áo sơ mi  lụa cận đông  kết hợp với chiếc áo len cashmere màu mật ong đi viền đen khoác ngoài. Cổ áo sơ mi khoét sâu, lộ một phần da thịt tươi mởn. Mikhail nuốt nước bọt khi nhìn thấy lằn xương quai xanh hằn rõ dưới yết hầu cậu. Vì hàng rào vệ sĩ khổng lồ bao quanh nên Fei không thể nhìn thấy hắn khi cậu đi qua hành lang cùng một cậu nhóc bên cạnh và Yoh ở bên còn lại. Mikhail đứng dậy bước về phía thủ lĩnh Baishe, các vệ sĩ của cậu ngay tức khắc lăm lăm súng trong tay nhắm thẳng  vào hắn bất cứ lúc nào.

Fei Long quay lạ và ném cho hắn cái lườm chết người. Cậu có cảm giác tức ngực khó thở trong giây lát khi nhìn thấy Mikhail.

"Có chuyện gì vậy? Em vừa gặp ma sao?" Mikhail tiến lại gần hơn, hai tay ung dung đút túi, phớt lờ các họng súng đang đồng loạt chĩa vào hắn ta.

Fei Long lấy lại nhịp thở, ra hiệu cho người của mình hạ vũ khí xuống và giãn ra.

"Tại sao anh đến đây?" Cậu hỏi với giọng lạnh lùng tương tự với biểu cảm trên khuôn mặt.

"Chỗ này không phải tổng hành dinh Baishe, Fei Long ạ.Tôi có thể ở đây bất cứ khi nào tôi muốn."

Fei Long nhìn chằm chằm như muốn soi thủng đôi mắt màu xanh biển của hắn sau đó ném cho hắn một nụ cười cay đắng. "Vậy hãy tận hưởng kì nghỉ của anh, Mikhail Arbatov.Thứ lỗi cho tôi nhé ."

Ngay khi vừa quay lưng, cánh tay cậu đã bị kéo trở lại nhanh đến mức suýt mất thăng bằng. Vòng tay mạnh mẽ của Mikhail giữ gọn lấy eo cậu và không có ý định nhả ra.

"Bỏ tay ra khỏi người tôi hoặc tôi là tôi sẽ giết anh ngay tức khắc." Cậu rít khẽ. Mikhail nên hiểu rằng tốt hơn hết chớ có chạm vào cậu ở nơi công cộng, đặc biệt là trước mặt những .

Hắn nghiêng người về phía trước, đôi tay của mình vẫn ghì chặt quanh eo của Fei, đoạn khẽ thì thầm "Chúng ta cần phải nói chuyện. Mời tôi về phòng em hoặc là chúng ta sẽ cùng nhau nhảy qua vách thành này. Tôi chả để tâm bên dưới đó có gì đâu Fei".

Hắn không hề nói đùa. Fei Long có thể thấy màu xanh điên rồ lóe lên trong đôi mắt. Nhịp thở của hắn cũng cho thấy rằng Mikhail có đủ dũng khí để thực hiện điều mà hắn nói, hơn nữa cũng đừng bao giờ hy vọng vào việc dùng mánh khóe để lung chuyển quyết định của hắn. Tim Feilong đập mạnh, cậu đã lo sợ Mikhail có thể nghe thấy. Cậu phải làm điều gì đó, phải chạy thật xa khỏi vòng tay này trước khi cậu đánh mất bản thân.

"Ba mươi phút nữa đến phòng tôi. Chúng ta sẽ nói chuyện."

Mikhail nới lỏng vòng tay mình, thụt lùi một bước rồi nhẹ nhàng xòe tay . "Thẻ từ của cậu, Fei Long. Tôi không tin tưởng cậu lắm đâu."

Fei Long nhìn hắn với ánh mắt hoài nghi, sau đó cậu nhận ra Mikhail đã không nói đùa. Đây rõ ràng không còn là người đàn ông mà cậu biết từ bảy tháng qua. Một Mikhail tinh ranh, có khiếu hài hước không đúng chỗ, dễ dãi trong làm ăn và nói chung là vô hại, hoặc ít nhất là hắn đã tạo cho mình lớp vỏ bọc như vậy. Nhưng người đàn ông trước mắt cậu hiện tại mạnh mẽ và điên cuồng dữ dội. Đôi mắt của hắn giống như thuộc về loài động vật khát máu đã đánh dấu lên con mồi của nó và sẵn sàng cắn xé.

"Yoh, đưa ngài Arbatov  thẻ khóa phòng." Cậu bình tĩnh nói trước khi đi về phía thang máy riêng dẫn trực tiếp đến phòng mình. Không phải quay đầu lại để chắc rằng đôi mắt rực lửa ấy vẫn dán chặt vào cậu.  Lần đầu tiên trong bảy tháng, Mikhail đã có thể khiến Fei thấy lạnh sống lưng.

Chẳng ngoa khi bảo rằng đây là dãy lầu tráng lệ nhất Bắc Kinh và Trung Quốc. Cậu đã đặc biệt chọn  khách sạn trang trí theo phong cách Trung hoa truyền thống để  bản thân cảm thấy thư giãn. Fei Long cởi áo khoác của mình, đưa nó cho Tao trước khi bước nhẹ trên mặt sàn cẩm thạch có những đường diềm dát vàng dẫn ra gian phòng khách rộng rãi. Tao chạy xung quanh hào hứng đến  hầu như quên mất nhiệm vụ của mình.

"Fei-sama, con là quần áo cho ngài nhé?"

"Đã có nhân viên khách sạn làm việc đó, Tao. Sao ngươi không đi vào phòng và soạn đồ ra sẵn. Ta không cần bất cứ điều gì ngay bây giờ."

"Ơ, sau đó nghĩa là con có thể đi bộ xung quanh một chút và xem thành phố?"

"Đương nhiên. Yoh, hãy đi cùng Tao."

Tao mỉm cười phấn khích khi  ông chủ của nó cho phép tham quan đường phố Bắc Kinh. "Cảm ơn ngài rất nhiều, Fei-sama Con sẽ về sớm để giúp ngài thay quần áo cho vở opera tối nay." Nó quay sang Yoh và kéo mạnh tay áo  anh. "Chúng ta đi nào."

Yoh do dự nhìn Fei Long. "Tôi sẽ bố trí một người ngoài cửatrong trường hợp cần thiết."

"Không cần đâu, Yoh. Cậu cứ đi đi."

Fei chỉ muốn tất cả mọi người để mình yên. Cậu cần ở một mình và tập trunghết sức để kiểm soát bản thân khi Mikhail đến.

Sau khi Yoh và Tao rời khỏi, quản gia của khách sạn đến để là quần áo. Cậu đứng tựa vào khung cửa sổ lớn trong phòng khách chờ đợi viên quản gia hoàn tất phần việc của mình. Căn phòng này có tầm nhìn tuyệt đẹp ra Tử Cấm Thành, nhưng hiện tại cậu đã không còn tâm trạng ngắm nghía bất cứ thứ gì. Thậm chí cũng không thể ngồi yên, cậu cứ đi tới đi lui một cách mất kiểm soát. Tim cậu vẫn còn đập nhanh từ những động chạm của Mikhail và cậu vẫn chưa tìm ra cách để ngăn chặn nó. Tất cả như nhắc cậu về cơn khoái cảm mà cậu đã cảm nhận khi ở trong vòng tay hắn, cùng lúc cậu muốn nhiều hơn nữa và cùng lúc lại băn khoăn nghĩ cách giữ kín bí mật ấy cho đến khi xuống tận đáy mồ. Fei không nghĩ rằng tên mafia Nga sẽ đi xa đến vậy để theo cậu đến tận đây. Có lẽ cậu đã sai lầm khi cắt đứt liên lạc với hắn. Cậu đã nỗ lực kiềm hãm khát khao đang âm ỉ cháy trong huyết quản mình, đã thử rời bỏ hắn và thậm chí còn tìm mọi cách trốn chạy khỏi móng vuốt Mikhail. Như bản năng của mọi loài thú săn mồi, hắn điên tiết chặn đứng mọi đường thoát của con mồi sau đó chỉ với một cú vồ, cơn đói của hắn sẽ được giải phóng.

Tiếng gõ cửa xé toạc suy nghĩ của cậu. Đã nửa giờ rồi sao? Cậu chậm rãi đi ra cửa, ngập ngừng trong chốc lát trước khi mở.

"Anh đến sơ ..." Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tóc Fei nhấn cậu vào nụ hôn sâu trước khi có thể kết thúc câu. Mọi phản ứng của Feilong trở nên vô dụng cho đến lần thứ ba. Cậu cam đoan rằng hắn ta đến đây chỉ để ăn sống cậu.

"Tôi đã bảo rằng chúng ta chỉ nói chuyện thôi.Đừng cố làm điều gì khác" Fei Long cố gắng để giữ bình tĩnh hết mức có thể, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng mình đã thất bại thảm hại và ngượng ngùng quay mặt đi. Vòng tay Mikhail vẫn siết chặt. Khuôn mặt hắn chỉ cách cậu một inch và hơi thở nặng nề trườn xuống cổ Fei.

"Chúng ta sẽ nói chuyện…" Mikhail thì thầm, mút nhẹ hõm xương quai Fei bằng vành môi mình. "..sau ". Hằn lèn môi lên miệng Fei và buộc lưỡi cậu phải chuyển động, cứ thế hắn từ tốn thưởng thức hương vị mình  khao khát.

Fei Long bấu chặt mười đầu móng vào cổ áo của Mikhail, gắng gượng buông chút sức lực cuối cùng để chống cự. "Tôi không muốn, Mikhail". Cậu biết những lời mình nói nghe không mấy thuyết phục, nhưng vẫn phải cố gắng. Mikhail dừng lại nhìn thẳng vào mắt cậu, tay hắn lần xuống đũng quần Fei, bóp khẽ vào sinh vật đang tăng nhiệt dữ dội và cương lên theo từng động chạm của hắn.

"Có, cậu có muốn. Tại sao cậu luôn cần một cái cớ để né tránh điều này?"

"Vì nó quá nguy hiểm, Mikhail à, anh nên nhớ chúng ta là ai."

Mikhail luồn tay kia vào suối tóc óng ả của cậu, hắn hít ngửi nó như hành động quen thuộc vẫn luôn nhìn thấy trong những giấc mơ rồi nhẹ nhàng mân mê gò má cậu. "Tôi nhớ chứ. Nhưng em thực sự muốn an phận đến thế à?" Mikhail nâng cằm Fei lên trong khi vành môi hắn kéo giãn thành một nụ cười khó đoán.

"Con rồng kiêu hãnh và hiếu chiến của Baishe, đang sợ sao ?"

Fei Long cắn môi, cau mày nhìn Mikhail. Làm thế nào là tên khốn Nga luôn biết phải nói gì để đạt được điều mình muốn bằng mọi giá? Hắn không thể chọn thời điểm nào tốt đẹp hơn để phun ra mấy lời quái quỷ đó hay sao . Thân thể cậu dường như đã căng cứng trong vòng tay ấy sẵn sàng cho những phản ứng chống chọi dứt khoát nhưng sau khi nghe lời thách thức của hắn, cậu đã hoàn toàn mất đi sức mạnh. Đó chẳng phải là điều mà cậu đang trăn trở?. Mikhail luôn biết cậu sợ hay muốn nghe gì vào những lúc căng thẳng nhất. Tán dương lòng kiêu hãnh của cậu, Mikhail luôn biết lợi dụng điều này để giúp Fei dễ chịu  và dùng nó như cái cớ để ngả vào vòng tay hắn.

"Hãy nhớ, Mikhail. Anh là người khai mào chuyện điên rồ này" Cậu nắm lấyvcổ áo Mikhail, nhấn hắn vào một nụ hôn dữ dội.Cậu sẽ lôi hắn xuống địa ngục cùng với sự liều lĩnh và báng bổ của hắn. Đã không còn đường quay trở lại.

Đây là lần đầu tiên Fei Long sẵn sàng hônhắn. Thực tế là cậu cho phép Mikhail chạm vào không thật sự chống cự. Cậu để hắn thực hiện những khát khao cháy bỏng lên da mình, làm nóng những mạch máu và thả lỏng  mọi giác quan . Nhưng đối với Fei cậu sẽ  coi như đang quăng mình vào vòng tay Mikhail, tìm kiếm niềm vui từ hắn dẫu cho mọi thứ đều chỉ là lớp vỏ ngọt ngào của một cuộc phiêu lưu tình dục không hơn không kém.

"Lạy chúa tôi, còn tuyệt hơn lần trước." Mikhail không ngăn kịp nhưng từ ngữ vừa vuột ra khỏi miệng.

Fei Long dừng lại, ngước nhìn hắn qua rèm mi thẳng dài. "Ồ, thứ lỗi nhé, tôi đã uống một chút rượu, cơ thể tôi hưởng ứng đôi chút và điều đó khiến anh nghĩ rằng mình thật điêu luyện sao? Anh làm tôi thất vọng đấy, Mikhail Arbatov.?"

Cái nhìn đê mê từ khuôn mặt  Fei Mikhail đầu gối chùng xuống. Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn bắt đầu có những suy nghĩ tích cực về mối quan hệ của họ. Thật đáng sợ khi rơi vào cạm bẫy của sinh vật xinh đẹp trước mặt hắn. Với chỉ một nụ cười, Fei Long có thể đốn ngã đầu gối hăn. Với chỉ một nụ hôn cậu khiến hắn hoàn toàn bất lực.

Bàn tay Fei Long từ từ nới lỏng từng cúc trên viền áo sơ mi Mikhail. Cậu để những ngón tay thanh mảnh mơn trớn khuôn ngực trần nóng hực của Mikhail trước khi mút đôi môi ướt mịn của mình lên đầu nhũ đã hầu như nhô cứng. Hắn đã không còn khả năng mô tả cảm giác hồi hộp khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ép lên cơ thể mình. Mikhail thề rằng hắn gần như tắt thở khi nhìn thấy  Fei Long kéo rê nụ hôn ẩm ướt dọc theo lằn cơ bụng xuống đến đũng quần hắn và gỡ bỏ khóa quần bằng răng. Hắn túm lấy khuỷu tay Fei và kéo xốc cậu dậy trong khi gồng người chuyển động.

"Tránh xa chỗ đó cưng, trước khi em làm cuộc vui của chúng ta kết thúc."

"Gì nữa đây, Mikhail? Chẳng phải đó là những điều anh trông mong sao?" Fei bật cười.

Có lẽ cậu không cho đó là sự xúc phạm đến kĩ năng của mình. Hoặc có lẽ đó chính là khuyết điểm ở người bạn tình của hắn, một kĩ năng làm tình kém điêu luyện so với vẻ ngoài của cậu . Mikhail không nói gì nữa khi đẩy mạnh Fei vào tường, nó làm cậu ê ẩm và rít lên khe khẽ. Tay hắn lên nắm lấy vạt áo Fei và xé nó ra bằng một động thái mạnh mẽ. Hắn đã không còn đã có đủ kiểm soát để cư xử nhẹ nhàng. Một tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi môi Fei và Mikhail túm lấy tóc cậu giật mạnh để buộc cậu mở rộng miệng hơn. Những chiếc móng sắc găm vào làn da hắn kích thích cơn khoái cảm khiến Mikhail càng phải bóp chặt Fei, hắn muốn nhìn ngắm những dấu bầm hoàn hảo để lại trên da cậu ít nhất khoảng một tuần nữa.  Hắn nghiến lấy cổ Fei không thương tiếc. Cơn đói do Fei tạo ra đã dẫn dắt hắn đến thứ bản năng của loài thú dữ lẩn khuất sâu trong con người hắn cho đến tận hôm nay, cuộc giáp mặt đầy hoan lạc với con thú bên trong mình và khái niệm mới mẻ này làm Mikhail phát điên thật sự. Hắn cắn chặt cổ Fei, chìm đắm trong mùi vị nhục dục, bỏ qua những cái rùng mình của cậu cho đến khi cậu thét lên

"Aggghhhh .." Fei Long uốn cong lưng trong đau đớn khi Mikhail ghim móng tay lên da ngực cậu rồi kéo dài thành những đường sọc đỏ. "Mikhail Đủ rồi!" Fei giãy giụa, cố gắng đẩy bàn tay hắn ra khỏi cơ thể mình.

Thay vì nới lỏng vòng tay, Mikhail xoay người lần nữa và ấn cậu vào tường. Bàn tay hắn kéo dọc xuống quần Fei trước khi mặc sức tung hoành ở đó. Hắn nắn nhẹ vị trí cương cứng của Fei và tiếp tục mạnh dần lên cho đến khi cơ thể trong vòng tay của hắn co giật đến mất kiểm soát. Với lực đẩy mạnh mẽ nhất, hắn ấn chặt vào lỗ hậu của cậu, Fei chỉ còn có thể kêu lên trong đau đớn. Hắn biết với nhịp độ này có thể gây đau đớn, nhưng hắn đã không thể khống chế chính mình nữa. Sau ba tuần đói khát, bứt rứt cùng cực để rồi chỉ nhẹ nhàng giữ lấy cơ thể kia trong vòng tay mình, đó hoàn toàn không phải Mikhail.

Những chuyển động mạnh bạo, bản năng thú vật và nỗi đau đã khiến sự giải tỏa tìm đến rất nhanh đối với cả hai. Những âm thanh cuồng nhiệt mà họ tạo ra có thể vọng lên đến tầng hai.

Mikhail nghỉ ngơi trên khoảnh vai mềm rũ của Fei, cả hai nằm úp trên sàn nhưng hắn vẫn giữ chặt cậu trong vòng tay  mình. "Chúa ơi, Fei, em thực sự trói được tôi rồi."

"Trong trường hợp đó, tránh xa tôi ra."

Mikhail nhìn cậu với ánh mắt đượm buồn. "Tôi đã nói đúng, em quá tàn nhẫn."

"Xem ai đang nói kìa. Anh vừa phá hủy chiếc áo Dolce & Gabbana yêu thích của tôi. Anh thậm chí còn cắn tôi!" Fei Long cau mày khi liếc mắt về phía chiếc áo sơ mi lụa nhàu nhĩ. "Ngoài ra, nếu tôi thực sự là kẻ thô lỗ, tôi đã bảo anh ' biến đi. " rổi”

"Vậy ra, tôi có thể ở lại?" Mikhail hỏi với đôi mắt cún con. Fei tưởng tượng nếu hắn có một cái đuôi hắn sẽ ve vẫy nó ngay bây giờ.

"Oh, bằng tất cả ác cảm của tôi, tôi cho phép anh ở lại. Và để chứng minh rằng tôi rất độc ác, thậm chí anh có thể vào phòng tắm cùng tôi. Anh cần nó đấy." Fei Long khẽ cười và chớp hàng lông mi dài của mình một cách quyến rũ.

Mikhail nhìn cậu chằm chằm với cái miệng há hốc, hắn nhanh chóng bịn chặt lấy mũi mình của mình khi nhận ra nó đang chảy máu.

"Trời đất, chảy nhiều máu quá. Thứ dâm ô gì đang có trong đầu anh vậy ?" Fei Long nhanh chóng với lấy vài tờ khăn giấy mềm rồi đưa cho Mikhail.

Hắn có thể nghĩ thế quái nào khác được ?  Fei lộng lẫy, hoàn toàn khỏa thân trong phòng tắm, nước nhỏ giọt xuống mà cơ thể nõn nà, và những lọn tóc ướt bám vào da mặt. Có thể nguyên do tại hắn đã quá sung sức trong màn ái ân lúc nãy nhưng mớ tưởng tượng trên góp phần làm cho máu mũi hắn chẳng thể nào đông lại.

"Ôi trời ạ, Mikhail Nằm ngửa ra đi. Tôi không muốn anh chết trong phòng khách của tôi. Anh bị làm sao thế?"

"Tranh thủ lấy cảm tình." Mikhail cố gắng nói, hắn gần như nghẹt thở vì lượng máu của chính mình vẫn đang xối xả tuôn ra.

"Từ ai?"

"Em".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top