Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Adgamt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Thất Thất ở trong trò chơi lần

nữa kết hôn, liền làm đơn giản so

với lần đầu tiên rất nhiều. Trên

kênh thế giới liên tục xoát ra

thông báo hôn lễ của nàng và

Giản Sâm, lúc này mọi người mới

biết hoa khôi âm thầm tái hôn.

Lâu Đồng Đồng nhìn thông báo hệ

thống tự động phát ra, chỉ cười

cười, chúc mừng vài câu. Nàng biết

Chúc Cửu mua tài khoản Giản Sâm,

muốn theo Chu Tư Thất cùng nhau

chơi võng du. Trải qua một thời

gian tìm hiểu, Chúc Cửu chơi cũng

lên tay, lập tức cầu hôn cùng Chu

Tư Thất.

ID có thể luôn tồn tại, nhưng

ngoạn gia đằng sau nó có lẽ cũng

đã đổi vài lần. Đôi khi ở Giang

Nam trấn nhỏ gặp Giản Sâm cùng

Tư Thất Thất, Lục Đồng sẽ chào

hỏi bọn họ, lẫn nhau phát ra một

cái nét mặt biểu cảm đã thấy, sau

đó xoay người rời khỏi. Lục Đồng

cách mãn cấp không còn xa,

nhưng nếu Dịch Thủy Thanh Hàn

không online, Lâu Đồng Đồng

đăng nhập trò chơi cũng không

biết làm gì, liền đem tài khoản treo

máy, đi làm chuyện khác.

* *

*

"Đồng Đồng, giúp chị xem, thế

nào?" Trầm Nhất Nhất mặc áo

cưới, hỏi Lâu Đồng Đồng.

Lâu Thượng chuẩn bị cùng Trầm

Nhất Nhất kết hôn, ngày tổ chức

hôn lễ cũng đã chọn xong.

Lâu Đồng Đồng ngắm nghía, khen

ngợi: "Rất đẹp nha, chị dâu dáng

người thật chuẩn, mặc cái gì cũng

thấy đẹp mắt!"

Trầm Nhất Nhất xoay vài vòng,

cười nói: "Nếu không Đồng Đồng

cũng chọn một cái đi, nói không

chừng em cũng sắp kết hôn rồi."

Thợ tạo mẫu bên cạnh cười híp

mắt bắt đầu kích động Lâu Đồng

Đồng chọn áo cưới, nàng dứt

khoát phẩy tay, nói: "Em không

thể nhanh như vậy, em còn chưa

nghĩ tới kết hôn sớm thế, tối thiểu

cũng phải chờ tới 26, 27 tuổi."

Trầm Nhất Nhất nheo mắt nói:

"Vậy thì quá muộn rồi, Văn Hàn

nhất định không đợi."

Thợ tạo mẫu kích động Lâu Đồng

Đồng chọn áo cưới càng thêm

nhiệt liệt, "Đúng a đúng a, muội

muội hãy cùng chị dâu cùng nhau

chọn áo cưới, đợi đem người yêu

kêu đến xem, nói không chừng hắn

thấy ngươi mặc áo cưới xinh đẹp

như vậy, lập tức cầu hôn đi."

Lâu Đồng Đồng 囧, Văn Hàn đại

khái là không thể nào cùng nàng

cầu hôn. Đã sớm kêu nàng là "Lão

bà", hơn nữa hắn gần đây tà ác

trên giường đã sớm dụ dụ dỗ dỗ

nàng gọi mình là lão công. Vốn là

nha, chẳng qua là phu thê trong

trò chơi, Lâu Đồng Đồng cảm giác

mình vẫn là tiểu cô nương trẻ tuổi

dung mạo xinh đẹp, gọi hắn "Lão

công", thành ra mình đột nhiên già

rồi. Nàng không muốn kêu, bất

quá trên thực tế nàng bị hắn bức

bách gọi "Lão công" vô số lần.

Nếu Lâu Đồng Đồng bất mãn nói

với hắn: "Anh vẫn chưa cầu hôn

em." Có thể hắn chỉ nhàn nhạt

phun ra một câu: "Cũng là lão phu

lão thê, còn cầu với hôn cái gì

=.=."

Trầm Nhất Nhất thấy nàng ngẩn

người, cầm một áo cưới bên cạnh,

đem nàng đẩy hướng phòng thử

áo, nói: "Em cũng đi thử một cái

đi, cho chị nhìn xem cái nào đẹp

hơn."

Lâu Đồng Đồng cúi đầu nhìn áo

cưới trong tay, do dự trong chốc

lát, vào phòng thử áo.

Nàng thay xong áo cưới rồi đi ra,

Trầm Nhất Nhất lôi kéo nàng tới

trước gương, cười nói: "Không tệ,

so với rất nhiều nữ minh tinh mặc

áo cưới còn đẹp hơn nhiều, để chị

đi lấy điện thoại di động giúp em

chụp một tấm."

Mặc áo cưới vào người, thì ra có

cảm giác sắp phải gả ra ngoài, Lâu

Đồng Đồng xoay người muốn

nhanh chóng trở lại phòng thử áo

thay, Trầm Nhất Nhất đã lấy điện

thoại di động, kéo nàng ra trước

gương.

Trầm Nhất Nhất nói: "Chị gởi cho

Văn Hàn xem."

Lâu Đồng Đồng ngăn cản: "Nhất

Nhất tỷ, đừng mà, có cơ hội chính

em sẽ mặc cho hắn thấy."

Trầm Nhất Nhất gật đầu: "Ha ha,

thì ra là vậy."

Trầm Nhất Nhất vừa mới chọn

xong áo cưới, Lâu Thượng liền lái

xe tới đón người, Lâu Đồng Đồng

muốn một mình đi phụ cận dạo

một chút, không theo bọn họ cùng

nhau trở về.

Nhớ tới cái chén uống nước Văn

Hàn không cẩn thận bị vỡ, nàng

vào siêu thị mua một cái. Trên kệ

có một cặp chén nhìn rất vừa mắt,

nàng gọi nhân viên lấy xuống

ngắm. Trước kia mua đồ đều là

mua cho một người, bây giờ lại có

thói quen mua một cặp. Nhớ hồi

hay cùng Tiểu Vũ đi dạo phố, nàng

rất ít khi chú ý y phục của nam

nhân, bây giờ không giống với lúc

trước, nàng thấy cái nào đẹp, sẽ

ngắm thêm vài lần, nếu cảm thấy

thích hợp Văn Hàn, liền mua trở

về. Dù sao hắn chưa bao giờ ghét

nhiều y phục, chỉ ghét y phục

không đẹp mà thôi.

Tùy tiện đi dạo trong chốc lát, Lâu

Đồng Đồng gọi taxi trở về nhà trọ.

Dùng chìa khóa mở cửa, Lâu Đồng

Đồng còn chưa đi vào mấy bước,

liền ngây ngẩn cả người, thấy mẹ

của Văn Hàn đang ngồi ở phòng

khách xem ti vi.

Trong ti vi hình như đang phát

phim thần tượng, Lâu Đồng Đồng

có thể nghe thấy nữ chính cười

lanh lảnh. Thoáng suy nghĩ một

chút, Lâu Đồng Đồng dứt khoát

tiến vào.

"Bác gái." Lâu Đồng Đồng cười

cười, cầm đồ trong tay cất kỹ.

Mẹ Văn Hàn gọi là Đàm Lan Chi,

lần trước Lâu Đồng Đồng đã ghé

thăm nhà họ một lần, Đàm Lan Chi

nữ sĩ bình thường yêu thích nhất

chính là xem phim thần tượng,

trong TV lúc này đang trình diễn

cuộc tình tay ba vô cùng 囧 囧,

Đàm Lan Chi nữ sĩ cả người vẫn

chìm đắm ở tình tiết trong phim,

không thể tự kềm chế, nét mặt

cũng có chút 囧 囧.

Lâu Đồng Đồng trong lòng thấp

thỏm, nàng rất ít cùng trưởng bối

chung đụng, cũng không biết làm

sao có thể để trưởng bối vui vẻ.

Bây giờ bác gái không đáp lại câu

chào của nàng, không biết có phải

không hài lòng về nàng hay

không.

Đàm Lan Chi nhìn ti vi thở dài,

cuộc tình tay ba cái gì, thật là 囧

囧.

Lâu Đồng Đồng nhìn ti vi, mở

miệng lần nữa: "Bác gái, bác tới

lâu chưa? Con lại không hay, sớm

biết như thế sẽ trở về sớm."

Đàm Lan Chi tựa hồ mới chú ý tới

nàng, nói: "Không có chuyện gì,

tới đây cùng xem, con ở đây đã

quen chưa?"

Lâu Đồng Đồng cả người đều có

chút mộng, lời của bác gái tựa hồ

có một tầng ý tứ khác? Trước kia

cha mẹ Văn Hàn cũng không có ý

phản đối mãnh liệt bọn họ sống

chung một chỗ, bác gái đối với

nàng cũng coi như nhiệt tình, là

bởi vì khi đó cùng Văn Hàn yêu

đương, bây giờ đại khái đã quan

hệ đến chuyện kết hôn sao?

"Vâng, quen ạ." Lâu Đồng Đồng

không dám nhiều lời, lúng ta lúng

túng trả lời.

"Được rồi, Đồng Đồng bây giờ

cũng sắp tốt nghiệp phải không?"

Lâu Đồng Đồng gật đầu, nói: "Bây

giờ cháu năm thứ tư, còn có một

học kỳ sẽ tốt nghiệp."

Ti vi lại chiếu tiếp, Đàm Lan Chi

đột nhiên lại không nói, làm cho

Lâu Đồng Đồng càng thêm thấp

thỏm bất an.

"Ai, trẻ tuổi thật tốt, bất quá

người trẻ tuổi bây giờ cũng rất lỗ

mãng." Đàm Lan Chi nhìn TV cảm

thán.

Lâu Đồng Đồng cũng muốn khóc,

đây là nói bọn họ ở chung quá lỗ

mãng sao? Bất quá trước đây

không phải mẹ đã nói, bác gái hỏi

có muốn cho bọn họ đính hôn

trước không hay sao, về sau

chuyện này cũng không đề cập tới

nữa, bây giờ bác gái đối với nàng

không hài lòng?

Từ trước đến giờ quan hệ mẹ

chồng nàng dâu cực kỳ trọng yếu,

có thể Lâu Đồng Đồng từ nhỏ

cũng rất ít nhìn thấy cha mẹ, bình

thường ít cùng trưởng bối tiếp

xúc, nàng cùng Văn Hàn chung

một chỗ, cũng không nghĩ tới

muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai

gì đó.

Lâu Đồng Đồng cúi đầu không nói

lời nào, Đàm Lan Chi nói: "Di, tiểu

Hàn đi mua có một ít đồ lâu mà

như vậy, ti vi cũng đã chiếu

xong." Vừa dứt lời, tập phim

truyền hình cũng vừa kết thúc,

Đàm Lan Chi nhìn về phía Lâu

Đồng Đồng, đứa con dâu này càng

nhìn càng hài lòng, liền lôi kéo Lâu

Đồng Đồng loạn thất bát tao nói

một số việc nhà. Lâu Đồng Đồng

vẫn nhớ tới vẻ mặt 囧 囧 của bác

gái mới vừa rồi, cảm thấy Đàm Lan

Chi nữ sĩ nhất định là đang muốn

uyển chuyển biểu đạt một thứ gì

đó, tỷ như muốn Văn Hàn nhà bọn

họ cưới một minh tinh, nói không

chừng tổ huấn nhà bọn họ là như

thế, muốn cải thiện đời sau.

Kỳ thực Lâu Đồng Đồng nghĩ

những thứ này, thật sự là có chút

lan man, vừa rồi Đàm Lan Chi

thuần túy chỉ là đắm chìm trong

cuộc tình tay ba mà không thể tự

kềm chế.

Đàm Lan Chi cùng Lâu Đồng Đồng

hàn huyên trong chốc lát, nhìn lên

đang lúc cảm thấy không còn sớm,

nói: "Mới ngồi một lát, liền đã trễ

thế này, ta phải trở về, không thể

chờ tiểu Hàn được nữa, có rãnh rỗi

cùng nhau trở về bên nhà ăn cơm,

hắn kể từ khi ra ở riêng ta cũng

rất hiếm thấy hắn."

Lâu Đồng Đồng chỉ cười cười, gật

đầu.

Vừa tiễn bác gái, nàng tâm tình

phức tạp ngồi ngẩn người suy nghĩ

thật lâu, Văn Hàn đúng là rất ít

mang nàng về nhà. Kỳ thực cũng

có thể nói thế này, yêu đương

nha, trưởng bối sẽ không trông

nom, về phần kết hôn, nhất định

phải nhúng tay.

Bá mẫu đại khái không thích nàng.

Lâu Đồng Đồng càng nghĩ càng

buồn bực, cho Văn Hàn lưu một tờ

giấy, về nhà.

Bởi vì nàng không nói gì đã xuất

hiện ở nhà, Lâu Thượng rất giật

mình, nàng thoạt nhìn cũng không

cao hứng, Lâu Thượng đoán là

nàng cùng Văn Hàn cãi nhau giận

dỗi, cũng không nhiều lời. Lâu

Thượng ôm lấy nàng, nói: "Hình

như gầy đi."

Lâu Đồng Đồng nói: "Không biết."

Lâu Thượng nói: "Có đói bụng

không ? Anh nấu mì cho em."

Lâu Đồng Đồng lắc đầu: "Em

không muốn ăn, em lên lầu trước."

Lâu Thượng nói: "Nếu đã về nhà,

nhân tiện ở thêm mấy ngày đi."

Nàng gật đầu, "Vâng, vậy anh sau

khi kết hôn có chuyển đi không?"

Lâu Thượng nói: "Nếu như ngay cả

anh cũng chuyển đi, vậy nơi này ai

ở? Ba mẹ thường xuyên không về

nhà, anh cùng Nhất Nhất sau khi

kết hôn liền trực tiếp ở đây, em

dọn về ở đây cũng có người ở.

Phòng ốc rộng, nhiều người càng

thêm náo nhiệt. Nhất Nhất công

tác bận rộn không cố định, anh chỉ

có một người, quá nhàm chán."

"Anh, vậy sau này em không ra

ngoài nữa, em về nhà ở" Lâu Đồng

Đồng ôm anh trai nghẹn ngào,

nàng trước kia cuối tuần còn

thường xuyên về, nhưng kể từ khi

tới chỗ Văn Hàn, liền rất ít trở lại.

Nàng cảm thấy mình không đứng

trên lập trường của anh mà suy

nghĩ, vì ở cùng Văn Hàn rất thoải

mái, nhưng lại không nghĩ rằng

anh trai trước nay có mình nàng,

sẽ rất cô đơn.

Lâu Thượng sờ sờ tóc của nàng,

nói: "Văn Hàn nhất định không

đồng ý. Thôi đi, sau này có rãnh

rỗi liền về thường xuyên hơn."

Lâu Đồng Đồng nói: "Anh, lúc anh

chị kết hôn em muốn nháo động

phòng."

Lâu Thượng: "Hmm, được, chỉ cần

em cao hứng."

Lâu Đồng Đồng lên lầu trở về

phòng, Văn Hàn gọi điện thoại tới

hỏi, sao lại đột nhiên về nhà ở,

nàng ỉu xìu ỉu xìu nói anh trai

muốn nàng trở về.

Lúc hơn 11 giờ, Văn Hàn lại gọi

tới, Lâu Đồng Đồng nhớ tới những

lời hôm nay bác gái nói mà muốn

khóc, ngơ ngác nhìn chằm chằm

màn hình điện thoại di động,

không tiếp điện thoại của hắn.

Tiếng chuông ngừng, nàng không

tự chủ muốn gọi lại, cuối cùng

nhịn xuống, bấm bấm lấy hình của

hắn trong điện thoại ra xem, nhìn

trong chốc lát, đánh răng đi ngủ.

Hàng đêm cũng giờ này, lúc nàng

trở mình tìm kiếm sẽ ôm cánh tay

hắn, sau đó tiếp tục ngủ. Tối nay

không có vòng tay ấm áp ôm

nàng, có chút không quen, đôi

mắt vẫn mở thao láo, không muốn

ngủ, nàng dứt khoát bò dậy lên

mạng.

Văn Hàn QQ lại online, Lâu Đồng

Đồng nhìn lại thời gian, đã hơn 3

giờ sáng, giờ này hắn còn chưa

ngủ?

Không đến một phút, hắn gửi tin

đến: lão bà ~

Lâu Đồng Đồng gửi lại: Sao anh

vẫn chưa đi ngủ ? Ngày mai không

cần đi làm?

Hắn trở lại: Biết làm sao, em

không có ở đây, anh dường như

ngủ không được.

Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là

đem thấp thỏm của mình nói cho

hắn biết: bác gái dường như

không thích em.

Chuông điện thoại di động lập tức

vang lên, Lâu Đồng Đồng cắn

răng, tiếp điện thoại của hắn.

"Đồng Đồng, em đột nhiên nói

muốn về nhà, lí do là vì vậy?"

Lâu Đồng Đồng cảm thấy bác gái

không thích mình, có chút muốn

khóc. Nếu bác gái thật không

muốn bọn họ ở chung một chỗ,

làm sao bây giờ? Có thể nàng

không phải là mẫu con dâu lý

tưởng trong suy nghĩ của bác gái.

Hắn thở dài, nói: "Ai, đừng loạn

tưởng, mẹ anh rất thích em, bà

hôm qua còn hỏi anh, chúng ta

đính hôn trước hay là thế nào, anh

nói không cần làm phiền, trực tiếp

kết hôn là được rồi. Lão bà, em

suy nghĩ miên man như vậy, anh

thực sự hoài nghi mình không cho

em đủ cảm giác an toàn."

Lúc này đã gần sáng, nghe được

hắn nói như vậy, nàng càng thêm

muốn khóc, qua một lúc lâu mới

nói: "Vậy tại sao bình thường anh

rất ít mang em về nhà ăn cơm, mẹ

của anh nhất định không thích em

rồi."

Hắn nói: "Vậy ngày mai liền dẫn

em về nhà ăn cơm. Trước kia rất ít

dẫn em đi, là bởi vì nhà anh cách

nhà trọ bên kia có chút xa, mà

bình thường trong ngày lễ, cả nhà

sẽ qua nhà ông nội, không có

nhà."

Lâu Đồng Đồng cúi đầu trả lời:

"Dạ."

Văn Hàn ôn nhu: "Đừng loạn

tưởng a, đi ngủ."

Lâu Đồng Đồng ngoan ngoãn gật

đầu, gật xong mới nghĩ hắn không

nhìn thấy, nói: "uhm, anh bận rộn

chuyện gì cũng nên đi ngủ sớm

chút."

"Được, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top