Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giờ tao bận. Đừng có làm phiền." Can vô cùng không phối hợp trả lời.

"Tôi-hỏi-lại-một-lần-nữa, cậu đang ở đâu?" Lần thứ ba Can không chịu nghe điện thoại đàng hoàng, Tin thực sự nổi cáu.

"Phiền quá, cúp máy đây." Can gào vào ống nghe. Ông đây đang bận giúp bạn, chớ làm phiền. Gọi gì mà lắm thế không biết.

"Mày... nghe điện thoại... của người ta... đàng hoàng chút. Mắc... công ngày mai... thằng khoa IC.. vác cái mặt... muốn giết người...tới sân bóng." Good vỗ vỗ vai Can, chậm rãi nói.

"Ôiiiiiiiiiiii. Làm sao thế nhở?! Tao đang bận kiếm đồ mà. Kệ nó." Can bực mình la ó. Đồ kiếm chưa thấy. Đang đói bụng còn bị thằng Tin gọi điện quấy nhiễu. Đúng bực luôn.

Cuộc đối thoại đã lọt cả vào tai Ae. Ae chưa bao giờ cảm thấy mình lại gây phiền toái đến cho người khác đến vậy. Cậu đứng ngây người một lúc. Cuối cùng hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng nói:

"Thôi, bỏ đi. Tao không muốn tìm nữa."

"HẢ???? CÁI GÌ CƠ?"

Đám bạn trố mắt nhìn Ae, kinh ngạc la to.

Pond như thể không tin được vào tai mình, tiến đến gần Ae. Sau đó liền đưa tay lên trán Ae kiểm tra nhiệt độ.

"Ờ, không có sốt. Sao mày lại nói sảng cái gì vậy?"

"Tao không muốn nhắc lại đâu."

Ae siết chặt tay, cúi đầu quay sang nhìn hướng khác.

"Ae, dù tao có ngốc... ờ một chút. Nhưng tao thừa biết mày trân trọng cái vòng thế nào. Tao mặc kệ. Tao tìm giúp mày." Can hùng hùng hổ hổ tuyên bố.

"Đúng đấy. Để bọn tao giúp nốt cho."

"Quãng đường cũng không còn xa nữa. Chỉ còn đoạn bờ sông nữa thôi. Ráng tìm nốt đi. Bọn tao không phiền đâu. Nếu thấy thì khao cơm bọn tao là được. Nhỉ?" Ping cười, huých vào lưng Ae.

Ae lắc đầu: "Không cần đâu. Thế là đủ rồi. Là tao không có phúc phận. Về thôi. Tao đãi bọn mày ăn."

"Ae?!" Pond muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cậu tưởng Ae đã nghĩ thông suốt rồi. Hoá ra không phải vậy. Ae lại tiếp tục tự trách nhưng không muốn để ai biết. Sao mà khổ quá vậy nè.

Biết tính Ae nên cả đám đều trầm xuống. Không ai nói gì nữa. Chỉ biết nhìn Ae rồi lại nhìn nhau.

Can còn đang há to miệng định nói gì đó, nhưng cũng không thốt nổi ra chút âm thanh nào. Cậu lấy tay chỉ sang Ae rồi ra dấu chỉ chỉ vào cổ tay mình.

"Bỏ... bỏ đi." Good lắc lắc đầu nhìn Can.

Can không khép được miệng, trên mặt thể hiện rõ vẻ cậu chẳng hiểu gì cả. Nhưng mọi người đã đi hết cả rồi, đành phải chạy theo.

"Good này, Ae làm sao đấy nhở?!"

"Tự... cậu... nghĩ... đi."

Can: 🤬🤬🤬 &$!#%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top