Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thiên Khang - Tiền kiếp Tin và Can

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế tử của Linh Quốc là Thiên Minh , một nam tử cực kì phong lưu đa tình , dù tài hoa xuất sắc bên cạnh luôn không thiếu mỹ nhân ôm mộng gia nhập hậu cung , nhưng trái tim của Thiên vốn không tin tưởng ai , từ khi A Phi được sinh ra, là ngoại lệ của Thiên, vì đương nhiên Thiên cũng không thoát khỏi sự lôi cuốn diệu kì của đệ đệ xinh đẹp ngoan ngoãn, như bao người khác của Linh Quốc.

Tùy tùng thân cận của Thiên là Di Khang, xuất thân là một đạo sĩ tu tiên, xuống núi để phò trợ người sau này sẽ làm vua. Không ai biết chính xác Khang bao nhiêu tuổi, gương mặt tuấn tú nhưng lại chẳng khác gì đứa trẻ, tuy nhiên, lại vô cùng quan tâm chăm sóc chủ nhân, ngoài ra không hề tới lui tiếp xúc với bất kì ai khác, vô cùng thần bí. 

Khang xuất hiện trong một lần Thiên đi săn , là lần đó A Phi đuổi theo thỏ và bị lạc, Thiên cùng mọi người vào núi tìm kiếm. Khi ấy, tên tiểu tử của Dương tướng quân đã tìm ra hảo đệ đệ, sau đó nữa thì đệ đệ của Thiên bắt đầu bám dính lấy hắn không rời, nên thật lòng A Thiên vô cùng bài xích Ân Dương, đến khi cha muốn chỉ hôn cho hắn, A Thiên cũng mau chóng tìm đủ lí do để từ chối , rốt cuộc không hiểu tại sao bị hủy hôn rồi Ân Dương lại không hề tỏ ra đau lòng chút nào.

" A Khang , hôm nay ta mệt quá, không luyện kiếm có được không ?" 

" Điện hạ lại có chuyện không vui sao, lẽ nào đệ đệ của ngài lại chạy theo Dương thiếu gia ra ngoài cung rồi ?"  Khang bình thản rót trà đem đến cho Thiên, nhẹ nhàng hỏi.

" phải, mà cũng không phải. Ta đang nhớ về ngày đầu tiên gặp ngươi, nghĩ kỹ lại, ta vốn chỉ tin tưởng một mình đệ đệ đơn thuần của ta, nhưng từ lúc ngươi xuất hiện, giống như vị trí của đệ đệ trong tim ta đã đổi thành ngươi vậy đó"  Thiên hớp một ngụm trà.

" lại nói, ta vốn không tin tưởng nữ nhân, ai ai cũng muốn làm thái tử phi rồi sau này lên ngôi hoàng hậu, thật lòng không ai yêu ta cả, chốn hậu cung đấu đá, mẫu thân của ta cũng là bị bức chết , còn cái người đang ngồi trên ngôi cao kia, ông ta có lẽ là một vị vua tốt, nhưng với ta thì..." Thiên không nói nữa. Cũng chẳng thay đổi được gì mà. 

" Điện hạ, ngài không phải chỉ là người kế vị, ngài còn phải là người kế vị tốt nhất của Linh Quốc, hoàng thượng khi đó không bảo vệ được mẫu thân của ngài và nhị hoàng tử, nên mới trở nên xa cách hai ngài như thế...thần đã nói, ngài đừng hận cha mình nữa, ông ấy cũng là bất đắc dĩ mà thôi" Khang đã rất nhiều lần khuyên nhủ Thiên.

Đột nhiên kéo Khang vào lòng , Thiên nghiêng đầu nhìn chăm chú đôi mắt trong veo màu xanh lục kì lạ, âu yếm nói.

" Khang nhi, tình yêu cấm kị sẽ làm người ta chết đúng không, thật may là ngươi không yêu ta. Khi ta lên ngôi, ta sẽ đổi quốc kì thành hai màu lục và lam, như màu mắt của ngươi vậy, rất đẹp" 

Khang vùng tay ra khỏi Thiên, nghiêm mặt.

" điện hạ đừng đùa nữa, năng lực của Khang dùng để bảo vệ người, nếu để vướng lời nguyền đó mà ai trong hai ta chết đi, chẳng phải sự tồn tại của Khang kiếp này là vô nghĩa hay sao ? Điện hạ, thần đã nói , cách xa nhị hoàng tử một chút chính là sợ ngài quá yêu thương đệ đệ của mình, nhưng không ngờ là, thần ở bên ngài nhiều quá ngài lại đổi mục tiêu sang thần hay sao ? nữ nhân trong thiên hạ không phải ai cũng là người xấu ?"

Thiên kéo Khang trở lại vòng tay mình lần nữa, mạnh mẽ ôm chặt lấy.

" ta không biết , mà cũng không cần biết, có lẽ, ta gây ra quá nhiều món nợ phong lưu rồi, nên ta chẳng còn cảm giác gì với nữ nhân, tin tưởng hay không thì ta cũng không cần nữa, năng lực của ta, đủ tự tin để trị vì Linh Quốc, chỉ cần Khang nhi luôn ở bên ta sớm chiều thế này là đủ rồi. "

Thiên chìa tay nắm lấy cằm của Khang. " ngươi càng lúc càng trở nên không thể thiếu ta, ta biết rõ, định mệnh của ta cứ ngỡ cả kiếp này cô độc , nhưng, ngươi xuất hiện đúng lúc lắm. Ta không bao giờ quên, ngày hôm đó , người hiện ra giữa bầy thỏ làm ta còn tưởng là yêu quái biến hình, ngươi bảo ta đệ đệ ngoan của ta muốn bắt thỏ của ngươi về chơi nên đã bảo hổ đến hù dọa, nhưng hổ của ngươi lại không nghe lời ngươi nữa..lúc đó nhìn ngươi thật là đáng yêu"

" rồi đột nhiên mắt của ngươi sáng lên, sau đó thì hóa thành hai màu lục lam thế này, rồi như biến thành một người khác hẳn, quỳ dưới chân ta, bảo rằng ta chính là người sẽ làm thay đổi Linh Quốc, bảo rằng ngươi đã chờ đợi ta từ rất lâu. Một mực muốn theo ta làm hầu cận, nhưng lại không muốn gặp bất kì ai khác nên bảo ta phải đuổi hết tùy tùng của ta đi. Ta là người không tin bất kì ai, lúc đó vô thức tin tưởng ngươi, đem ngươi về thế này...Ta đã quen có Khang nhi của ta bên cạnh, chuyện gì cũng làm cho ta, lại còn làm rất tốt, có ngươi rồi ta chẳng cần ai nữa. Đến đệ đệ của ta, ta cũng sớm bỏ mặc"

Khang cầm tay của Thiên cố gỡ ra khỏi mặt mình, hơi giận dỗi đáp lời. " không phải điện hạ bỏ mặc đệ đệ, mà là ngài ấy đã có người quan trọng trong lòng rồi nên mới không quan tâm tới điện hạ thôi"

" Khang nhi, ngươi ghen sao ? Ngươi thích ta sao , nếu vậy, có phải với năng lực của ngươi, sẽ phá bỏ được lời nguyền vớ vẩn mấy trăm năm nay của Linh Quốc không ?"  Ánh mắt Thiên vui vẻ nhìn ngắm không chán cơ thể bé nhỏ đang lùi lại một cách lạnh nhạt kia.

" điện hạ uống trà mà cũng say được à ? thần được sinh ra chỉ là để giúp ngài trở thành vị vua tốt, không phải có số phận vĩ đại đập tan lời nguyền, theo như thần biết, Linh Quốc có bị diệt vong thì lời nguyền đó cũng vẫn tồn tại mãi mãi"

" điện hạ nghỉ ngơi nhiều rồi, mau đi tập kiếm thôi. Số phận của ngài chính là gắn với kiếm sương đao gió, Khang chỉ có thể cùng ngài đồng sinh đồng tử "

Thiên không trả lời, chỉ dịu dàng nhìn Khang thêm một lát rồi mới đứng dậy đi tập luyện. Hay cho câu đồng sinh đồng tử , vậy cũng có khác gì lời yêu đương đính ước.

Lời nguyền đó, nếu năm xưa không xảy ra, thì, đến đời của mình, Thiên nghĩ, cũng sẽ xảy ra thôi. Thiên nhận ra tình cảm đặc biệt vốn dành cho A Phi chỉ là tình huynh đệ cốt nhục.  Còn sự lưu luyến kì lạ dành cho Khang mới đích thực là tình cảm có thể phá hủy mọi thứ trên đời.

.

.

.

Trải qua một thời gian không lâu sau đó, khi Thiên đã lên ngôi vua được vài năm, có một quốc gia vô cùng hùng mạnh tấn công Linh Quốc, Ân Dương lúc này đã là tướng quân , tử chiến nơi sa trường và rồi, đệ đệ bảo bối của Thiên không hiểu cách nào lén theo ra trận, cả hai đã cùng chết. Khi nghe tin đó, Thiên đã đau lòng đến phát điên, đích thân cầm quân ra trận, đây là lần đầu tiên Khang xuất hiện trước nhiều người đến thế, ở sát bên cạnh dùng tất cả sức mạnh của mình bảo vệ cho Thiên.

Nhưng, quân địch rất đông và cũng có vô số đạo sĩ năng lực cực kì mạnh, Khang và Thiên đều bị thương rất trầm trọng và Khang cố gắng hết sức chỉ có thể kéo Thiên trốn vào một hốc sâu trong núi. Cả hai tự biết định mệnh vong quốc là không thể tránh khỏi.

" Khang nhi, tha thứ cho ta, kiếp này không thể bảo vệ ngươi đến cuối cùng, A Phi chết rồi , người quan trọng nhất với ta là ngươi cũng thương tích đến mức này, ta thật là vô dụng, điều ta có thể làm cho ngươi ngoài lá cờ hai màu đó ra, còn có gì khác chứ "  Thiên khóc, lần đầu tiên rơi lệ, khi nghe tin đệ đệ qua đời, cũng không hề khóc.

" Hoàng thượng, thần nguyện đánh đổi năng lực kiếp sau của mình để cầu chúc cho kiếp sau của ngài được bình an thịnh vượng, lại lần nữa làm một vì vua đứng trên vạn người...thần vô dụng không thể bảo vệ được ngài trong kiếp này..." Khang cũng khóc, cũng là lần đầu tiên rơi nước mắt. Chủ động ôm lấy người Thiên. Vết thương của Khang nặng hơn.

" thần còn may mắn sẽ ra đi trước ngài, vì thần không thể chịu nổi chứng kiến ngài phải chết, sớm biết có ngày hôm nay, sớm biết đằng nào chúng ta cũng chết, thần muốn được ở bên hoàng thượng, được nói lời yêu và được nghe ngài nói ngài yêu thần đến thế nào...hoàng thượng...hoàng thượng...nếu có kiếp sau...ngài sẽ lại yêu thần chứ ? dẫu cho thần không còn bất cứ năng lực gì giúp ích cho ngài...." Khang tắt thở. Không kịp nghe Thiên trả lời.

Khắp hang động vang vọng tiếng gào của Thiên. Nhanh chóng sau đó, chẳng còn âm thanh nào nữa, chỉ còn hai thân thể ôm chặt lấy nhau.

-----

" Kirakorn, kiếp trước A Khang của anh đâu có ngốc đến thế này !!! " Tin bỗng nhiên ôm chặt lấy người vợ mình , trách yêu.

Hôm nay sinh nhật  của Tin, năm nào Can cũng cố gắng chuẩn bị quà, nhưng lần nào cũng hậu đậu làm hỏng hết cả. Tin nhìn cả căn bếp thơm sực mùi bánh nhưng lại không có cái bánh nào ăn được hết, cháy đen thui, hình dạng méo mó kì dị.

" A Khang nào ? là ai ? chồng quen người khác hả ?" Can trừng mắt. Hiếm khi Tin gọi tên đầy đủ Kirakorn như thế.

Tin kéo người Can nhấc lên bàn bếp, vừa cởi áo quần của cả hai ra, đôi tay mơn trớn vuốt ve  rồi bắt đầu đòi hỏi. 

" muốn nghe chuyện tiền kiếp không ? chồng kể cho nghe nhé...đã nhớ ra rồi, vợ anh ngốc nghếch như thế này hóa ra là vì khi đó cứu anh đây mà..anh chịu trách nhiệm...không có em, kiếp này của anh đâu có sinh ra trong gia đình giàu có đứng trên muôn người vậy đâu...Khang nhi, em thật là phúc tinh của đời anh đó...." 

Can còn không nghe kịp Tin rốt cuộc lảm nhảm cái gì...chỉ nghĩ hóa ra năm nào quà sinh nhật cho Tin cũng vẫn là một món. Menu này Tin ăn từ năm này qua năm khác không biết ngán. Cơ thể của Can mềm đi trong tay Tin, lần ái ân này dịu dàng hiếm thấy. Tin thì, đột nhiên được ban cho mọi kí ức của tiền kiếp, bất kể là mơ hay thật, lòng vẫn cảm tạ trời cao, lại được một lần yêu thương Can , người đem đến cho mình một định mệnh lạ lùng không thể nào tin nổi.

Hóa ra, ông trời bắt mình không tin tưởng bất kì ai, chính là để chờ đợi Can xuất hiện. Tin thấy hạnh phúc đến vô chừng vô đối. Vòng tay siết lấy người vợ yêu càng lúc càng chặt hơn.

endfic nha các chị các mẹ. lần đầu viết fic tincan. còn non yếu ♥ 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top