Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Gặp gỡ



Pond thực sự cần tách Ae khỏi cái bàn làm việc để mang cái người này cùng với mình đến buổi hẹn ăn trưa.

"Pond, chỉ một tệp tài liệu nữa thôi. Bỏ tay tao ra!" Ae bực bội.

Tại sao mình lại có một đứa bạn phiền phức thế này nhỉ, Ae tự hỏi bản thân.

"Không! Mày bỏ ra ấy, cái đồ cuồng công việc ngu ngốc! Tao không muốn trễ hẹn trong cuộc hẹn kia đâu." Pond cãi lại trong lúc cố kéo Ae.

"Được rồi, được rồi. Tao sẽ đi nhưng để tao chỉnh lại cái bàn đã!" Ae phải gào lên thì Pond mới chịu buông tay anh ra.

"Đúng là cái đồ mắc chứng rối loạn cuồng công việc ngu xuẩn! Nếu tất cả đám người đang theo đuổi mày biết con người thực sự của mày tao dám cá là họ sẽ không thích mày nữa. Thấy mày may mắn thế nào khi có tao là bạn thân của mày chưa vì tao là người duy nhất chịu được mày đó!" Pond phát biểu một cách tự hào trong khi Ae thì vẫn đang tỉ mỉ sắp xếp lại bàn làm việc của mình.

"Ae đảo mắt và lắc đầu. Sau khi chắc chắn là mọi thứ đã nằm đúng vị trí Ae liền rời khỏi phòng làm việc. Pond lặng lẽ đi theo anh mà không phàn nàn thêm một câu nào.

"Ae, mày đâu có biết là chúng ta sẽ đi đâu đâu, đừng có mà bỏ tao lại chứ." Pond hét lên khi cố đuổi theo Ae.

"Ô hô tao biết! Dĩ nhiên là đến bãi gửi xe rồi. Tao biết một trong những lí do mày cố lôi tao vào vụ này chỉ là để đưa mày đến chỗ hẹn!" Ae buộc tội người bạn thân mình.

"Mày đúng là đồ ngốc thông minh!" Pond cười to rồi sau đó cả hai cùng đi đến bãi đậu xe của công ty.

Điểm đến của họ là nhà hàng ở một khách sạn khá nổi tiếng của thành phố, tất cả mọi người tham dự đều đang ở phòng VIP chờ đợi sự hiện diện của hai người họ. Pond bắt đầu giới thiệu về công ty của mình với những vị khách hàng tiềm năng kia. Ae hoàn toàn bất ngờ với người bạn này, cậu ta có thể điên cuồng có thể khờ dại nhưng khi làm việc thì Pond là một trong những người giỏi nhất.

Cuộc họp diễn ra ngắn hơn so với dự kiến. Họ kết thúc chuyện công việc và rồi sau đó bắt đầu bữa trưa với cuộc trò chuyện cá nhân thường nhật. Ae thật sự rất mệt mỏi với những cuộc gặp mang đầy tính xã giao như thế này nhưng anh đã sớm quen với những chuyện như thế này, vì đặc thù công việc nên những buổi gặp thế này Ae đã trải nghiệm rất nhiều lần rồi. Theo thói quen được hình thành theo năm tháng thì anh sẽ cười và đáp lại câu chuyện khi cần thiết.

Cuộc hẹn chuẩn bị kết thúc, Pond có ý định mời mọi người đến quán bar ở gần đó. Ai cũng tán thành hưởng ứng nồng nhiệt, ngoại trừ Ae.

"Hey Ae, sao mày không đi? Tao tưởng mày rảnh? Mà hôm nay cũng thứ sáu mà, chúng ta đâu có làm việc vào cuối tuần đâu." Pond hoài nghi.

"Tao rảnh từ buổi gặp hôm nay, đó là ý của tao lúc tao nói tao rảnh. Và tao cũng đã có kế hoạch về nhà vào cuối tuần này. N'Yim cũng muốn tao về." Ae nói rất hào hứng. Chỉ khi nhắc đến cô cháu gái ở nhà mới có thể khiến anh cảm thấy thực sự vui vẻ như thế.

"Okay! Thế thì tao sẽ đi cùng họ. Mày có thể tự lái xe đúng không?" Pond trả lời một cách hiểu chuyện.

"Dở hơi! Xe tao mà. Dĩ nhiên là tao có thể tự lái rồi! Hẹn gặp lại vào tuần tới." Ae vái chào tạm biệt mọi người.

Trên đường ra xe Ae gặp phải rất nhiều người, như thể đang có một cuộc bạo động đang diễn ra ở đây.

"Chỗ đỗ xe của khách sạn luôn đông thế này vào thứ sáu à?" Ae tự hỏi trong bối rối.

Vì không muốn dính líu với bất kì ai trong số kia nên Ae lặng lẽ đi đường vòng để ra tới chỗ để xe dù nó có xa hơn khá nhiều so với con đường mà anh định đi. Ae đang định mở cửa xe thì một bàn tay túm lấy tay anh khiến anh giật mình suýt thì hét lên.

"P', đây là xe của anh à? Làm ơn để em vào cùng anh nhé?"

Một cậu trai ngồi dưới đất cạnh xe của Ae khẩn nài.

_____________________

Noh đợi Pete để có thể họ có thể sẵn sàng cho buổi event vào chiều ngày hôm nay ở một khách sạn nổi nhất thành phố. Thường thì Noh sẽ lái xe vì anh không tin tưởng vào kĩ năng lái xe của cậu thần tượng kia cho lắm.

"Pete, cậu vẫn chưa xong hả? Chúng ta không muốn bị muộn đâu. Tất cả những gì cậu cần làm là ngồi trong xe thế nên là mang xác cậu ra đây mau lên." Noh gào lên với người định dành cả đời để ở trong nhà tắm.

"Đây xong rồi!" Pete trả lời khi vừa rời khỏi phòng tắm với chiếc áo phông màu xanh nhạt và chiếc quần jean rách gối bạc màu. Kể cả với bộ đồ đơn giản như thế thì cậu vẫn siêu đẹp trai. Nhưng một điều không thể không để ý đó là vị quản lý kia đang tiến gần lại sinh vật xinh đẹp của chúng ta.

"Tại sao lại có cái đường thâm kia dưới mắt cậu? Này cậu lại thức đêm để xem hết cả series phim đấy à?" Noh bắt thóp Pete.

"Mình đâu có! Mình chỉ khó ngủ thôi nhưng mình dám đảm bảo là mình không xem một tập nào hết. Cậu biết mình là một người có trách nhiệm mà." Pete phản kháng y hệt một đứa trẻ làm chuyện xấu mà bị tóm.

"Cái vẻ mặt đó không có tác dụng với mình đâu! Nhưng cậu đang nghĩ ngợi gì à? Có vấn đề gì mà mình không biết à?" Noh nghiêm trọng.

Anh biết rằng cậu thần tượng kia không hề biết cách nói dối. Đó là lí do vì sao fan yêu thích cậu ấy và cũng là lí do đẩy cậu vướng vào một số rắc rối, với tư cách là người quản lý, Noh luôn cần giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa.

Pete đột nhiên nhớ đến sự chán chường đã và đang khiến cậu thấy chết dần chết mòn. Dù sao thì cậu cũng không định cho người quản lý cũng là người bạn thân biết vì cậu nghĩ đó sẽ chỉ là một giai đoạn chẳng đi đến đâu cả, nó sẽ qua nhanh thôi.

"Chẳng có gì cả! Chắc chỉ là mình quá mệt vì ngày hôm qua thôi. Đi nào." Pete trả lời trong khi tìm đường ra xe.

Noh đi theo với gương mặt nghiêm trọng và lo lắng nhưng cũng không quyết định tò mò thêm nữa.

Event vẫn diễn ra tốt đẹp như mọi lần.

Pete thực sự đẹp thoát tục trong bộ đồ đỏ.

Pete vẫn hoàn thành tốt công việc và ngọt ngào như mọi khi. Cậu phô ra nụ cười thân thiện và đáp lại là sự tan chảy của mọi người vì vẻ thu hút của cậu.

Noh vẫn dõi theo cậu thần tượng và tự hỏi rằng, "từ khi nào mà bạn thân của mình lại trở thành một người nói chuyện ngọt ngào thế này? Cậu ấy thậm chí còn giống như là MC hơn là diễn viên hay người mẫu khách mời!"

Pete và Noh trên đường ra chỗ đậu xe thì nhìn thấy rất nhiều fan và đám đông đang chờ đợi họ.

"Cậu còn có thể tương tác với fan được không?" Noh hỏi khi thấy Pete cũng thấm mệt sau công việc vừa rồi.

"Ừa chắc được, khoảng 15 phút. Mình làm được." Pete đáp kèm theo một nụ cười mỉm.

Noh tiếp tục tiến về đám đông để xác nhận rằng họ sẽ rời đi sau 15 phút nữa. Pete đứng giữa những người hâm mộ của mình, mỉm cười thân thiện, trả lời câu hỏi và nhận quà. Đám đông tìm đường tiến tới khu chính diện và đó chính là lúc mọi chuyện bắt đầu trở nên hỗn loạn.

"Pete, có thật là cậu ngủ với một người một trong những ông trùm nổi tiếng nhất không? Và cũng vì thế nên ông ta mới đáp ứng những thứ mà cậu muốn, như chiếc xe của cậu?" Một phóng viên hỏi mà chẳng hề cảm thấy ngượng ngùng.

Người hâm mộ tỏ ra bất ngờ với sự tấn công mà không ai có thể lường trước đang nhằm vào thần tượng của họ. Họ phát cáu và bày tỏ sự thù ghét bằng cách hét "boos" và chĩa ngón tay cái xuống đất vào đám phóng viên.

"Tôi không bao giờ làm những việc như thế cả. Và nếu tôi có làm thì cũng là vì tôi yêu người đó chứ không phải vì tiền. Thật không may là tôi cũng chẳng quen ông trùm độc thân nào hết. Nếu có thể thì các bạn có thể giới thiệu cho tôi một người không? Và còn về chiếc xe kia, tôi đã tự mua nó như một món quà cho bản thân vào năm ngoái." Pete trả lời bằng tông giọng lịch thiệp nhất và nụ cười chân thành nhất có thể. Hành động và sự hóm hỉnh của Pete khiến cho đám phóng viên có chút không vừa lòng bởi họ chẳng có chút nào là khiến anh chàng đẹp trai kia bị bôi nhọ.

Nụ cười chân thật của Pete gần như khiến triệu triệu con tim của người hâm mộ tan vỡ vì họ cảm thấy thiên thần của họ đang bị tổn thương.

Khi đám phóng viên đang cố hỏi cậu diễn viên trẻ thêm một vài câu hỏi thì người hâm mộ của cậu quyết không thể đứng yên nhìn thần tượng của bọn họ bị xúc phạm thêm nữa và cuộc hỗn loạn chính thức diễn ra. Người hâm mộ bủa vây vào đám phóng viên nhằm ngăn cản những con người ác độc kia tiếp tục chĩa những câu hỏi ngớ ngẩn vào thần tượng của họ, họ cảm thấy thần tượng của mình chẳng hề có được lấy một miếng tôn trọng nào từ đám người dơ bẩn kia. Cuộc hỗn loạn ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát khiến nhân viên khách sạn và cả bảo vệ phải vào cuộc.

Pete nhìn mọi chuyện đang diễn ra truớc mắt và tất cả những gì cậu muốn làm là nhanh chóng rời khỏi tòa nhà. Cậu thật sự rất mệt mỏi sau event vừa rồi thế mà giờ lại còn phải chịu đựng những câu chuyện trên trời rơi xuống này nữa, thật quá sức chịu đựng mà. Nhưng Pete cũng tự ý thức được rằng bản thân cậu chính là nguyên nhân mớ rắc rối này thế nên cậu vẫn cố gắng hết sức để xoa dịu người hâm mộ của mình cho đến khi nhận được tín hiệu từ Noh rằng cậu rời đi được rồi.

Noh cũng gắng sức để nói với fan, cánh phóng viên, nhân viên và bảo vệ rằng cậu sẽ tiếp quản mọi chuyện.

Pete do dự giữa việc rời đi vì cậu cũng không muốn bỏ lại người bạn thân tự mình xoay sở giữa đám đông nhưng cái lườm của Noh dành cho cậu thì còn đáng sợ hơn cả đám người nhốn nháo kia.

Cậu thực sự ngạc nhiên về độ tin cậy của vị quản lý kia. Cậu bắt đầu rút lui về phía sau sau khi nhận ra rằng xe của họ thì ở phía bên kia của đám đông.

"Noh đần độn! Cậu muốn mình phải vượt qua đám đông kia mà không bị chú ý, nhưng mà làm thế nào cơ chứ? Trong khi cậu thì vẫn cứ lườm mình chứ thế." Pete phản kháng lại nhưng chỉ là trong suy nghĩ của cậu thôi.

Cậu nhìn thấy ở phía xa nhất của bãi đỗ xe đang có một chiếc xe đỗ ở đó. Cậu chậm rãi tiến về phía đó bằng cách vừa chạy vừa núp sau từng chiếc xe một để che chắn. Pete ngồi xuống đất, kiểm tra mọi thứ để chắc chắn rằng bản thân sẽ không bị phát hiện và cậu quyết định sẽ ngồi đây chờ đến khi đám đông kia giải tán.

Thế nhưng có một người tiến lại gần chiếc xe, có vẻ như người này là chủ xe và anh ta đang định mở cửa xe.

"Mình phải làm gì bây giờ?" Pete bắt đầu hoảng loạn. Cuộc hỗn loạn vẫn chưa có dấu hiệu sẽ kết thúc và nếu chiếc xe này rời đi thì cậu sẽ không còn chỗ trốn nữa.

"Hình như anh ấy còn chưa biết mình ở đây."

Với tất cả sự dũng cảm của mình, Pete vươn tay ra kéo lấy tay người kia.

"P' đây là xe của anh hả? Cho em lên với được không?"

Pete nài nỉ, trong lòng cậu biết rằng không một ai, không một ai kể cả đám phóng viên dơ bẩn kia, có thể nói 'không' với cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top