Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

32. Buổi chiều đẹp trời lười biếng


Khi Ae tỉnh dậy thì cũng đã gần sang đến giữa chiều. Khóe miệng anh tự động cong lên thành một nụ cười khi nhìn thấy một sinh vật đẹp đẽ nào đó đang tựa đầu vào vòm ngực, lặng yên ôm lấy anh ngủ ngon lành. Anh nhìn trân trân vào gương mặt cậu với ánh mắt trìu mến, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve người kia.

Anh gần như quên đi cách mỉm cười vào mỗi lúc thức dậy. Khi Jade làm tổn thương anh, anh cứ ngỡ mình sẽ không còn khả năng rung động trước ai nữa. Đừng nghĩ là anh đang làm quá mọi chuyện, tất cả những người thân thiết và hiểu rõ Ae đều đồng tình với điều này. Thời gian đó Jade chính là cuộc sống của anh. Cũng bởi vậy nên khi cô quyết định rời đi, nửa linh hồn Ae coi như chết, phần còn lại thì cố tiếp tục thức dậy vào mỗi sáng, ép cho cái xác khô kia phải chật vật mà sống tiếp. Ai có thể trách được kia chứ, anh đã quá quen thuộc với sự có mặt của cô trong cuộc đời mình bởi họ đã lớn lên cùng nhau. Khi Jade rời đi, cả con tim và tâm hồn anh đều hổng một lỗ rất lớn, nó lớn tới độ anh luôn mình nghĩ sẽ phải làm bạn với sự trống rỗng đó đến cuối đời, cho tới khi anh gặp được Pete.

Nhìn vào cậu người yêu đang nằm an yên trong lòng mình anh mới nhận thức được khoảng trống đó thực rất lớn. Là tình yêu anh dành cho Pete đã lấp đầy mọi ngõ ngách trong cuộc đời anh, là bởi sự tồn tại của anh là để yêu Pete. Họ quen nhau chỉ mới được một thời gian ngắn nhưng Pete thực sự đã xóa nhòa đi sự trống rỗng trong anh, như thể những tổn thương nơi anh, những ngày anh từng sống như một chiếc xác không hồn chưa hề tồn tại.

Ae nhẹ nhàng vuốt vè gò má của Pete bằng tất cả tình yêu thương và sự cưng chiều.

"Cậu nhóc này là điểm yếu của mình. Vẫn không thể tin được là em ấy cũng yêu mình. Bây giờ chúng ta là người yêu của nhau rồi đúng không? Đây không phải là mơ đúng không?"

Ae đưa tay tự véo mình một cái thì Pete cựa quậy. Anh không nhận ra rằng người kia đã tỉnh giấc và đang nhìn anh bằng con mắt có đôi phần e ngại.

"Anh làm cái gì đấy, P'Ae? Sao lại tự làm đau mình như thế?"

Pete hỏi rồi đưa tay lên giữ lấy tay Ae. Ae mỉm cười ngượng ngùng.

"Anh chỉ đang kiểm tra xem có phải là anh đang mơ không."

"P'Ae của em điên rồi. Đây không phải mơ, được chứ?"

Pete ngán ngẩm, chạm tay xoa nhẹ vào vết đỏ trên má Ae.

"Em yêu anh, P'Ae và anh nên tin vào điều đó! Thế nên ngừng việc tự làm đau mình đi!"

Ae khúc khích rồi khóa chặt chàng trai nọ trong vòng tay mình như thể nếu buông ra thì cậu sẽ biến mất. Pete cũng cười thật tươi rồi rúc vào vòng tay anh. Họ cứ âu âu yếm yếm cho tới khi điện thoại của Ae rung lên.

Mẹ

cuộc gọi video

Ae với lấy chiếc điện thoại.

"Ae! Về đến Bangkok rồi nhưng cũng không buồn gọi cho bà già này lấy một cuộc điện thoại! Sao giờ này rồi vẫn còn nằm phơi thây trên giường thế kia?!"

Âm lượng từ giọng của mẹ khiến anh phải nhăn nhó đưa chiếc điện thoại ra xa hơn một chút.

"Con xin lỗi. Đột nhiên đêm qua có một thiên thần uống say ngoắc cần câu với Can nhà mình."

Một cái nháy mắt trêu chọc tới người nằm cạnh, người đang cố gắng tránh camera của điện thoại vì xấu hổ. Pete biết mẹ anh rất tốt bụng nhưng cậu vẫn không muốn bị băt gặp trong tình cảnh này nhưng cậu càng né P'Ae lại càng siết chặt cái ôm của mình khiến cậu chật vật mãi cũng không thoát khỏi vòng tay anh.

"Con đang nhắc tới ai đấy? Có phải đứa con trai còn lại của mẹ đang ở đó cùng con không?"

Mẹ Ae có thể nghe thấy tiếng cười khe khẽ từ phía bên kia màn hình, khiến Ae cười thành tiếng. Anh cười không chỉ vì câu nói bóng gió của mẹ mà còn vì cái nhìn cứng ngắc của ai kia sau khi nghe thấy câu nói vừa rồi. Ae thừa cơ cậu người yêu vẫn đang đơ ra mà kéo cậu vào sát mình cho tới khi cả hai người họ cùng lọt vào khung hình.

"Đúng rồi đó mẹ. Cậu ấy đang ở đây. Người yêu của con."

Ae tự hào nói. Gương mặt mẹ anh là một biểu cảm của ngạc nhiên pha lẫn hạnh phúc.

"Ohhhhhhhhhhhh! Có đúng không Pete? Ae không đùa chứ? Có phải không Pete?"

Pete giờ đỏ lựng như tôm luộc. Cậu biết họ sẽ cho gia đình Ae biết về mối quan hệ của hai người nhưng chưa bao giờ nghĩ ngày đó lại là hôm nay. Cậu xấu hổ tới mức muốn độn thổ nhưng cũng biết bản thân cần phải nói gì đó để xác nhận lại mối quan hệ của họ. Bằng một giọng nhỏ nhẹ và nụ cười ngọt ngào, cậu trả lời.

"Dạ đúng ạ, mẹ."

"Mẹ mừng cho hai đứa quá đi mất. Pete, nếu như thằng con trai ngu ngốc của mẹ dám làm tổn thương con theo bất kỳ cách nào đi nữa thì báo ngay cho mẹ biết nha, mẹ sẽ trị nó. Trời đất mẹ phải báo cho mọi người. À mà này, hai đứa sớm về thăm nhà nhé, N'Yim sẽ rất vui mừng đấy."

Ae đảo mắt ngán ngẩm vì mệ anh lại hành động như một fangirl chính hiệu vì sự phấn khích của mình nhưng sâu bên trong anh thực sự hạnh phúc vì gia đình anh đã chấp nhận Pete và mối quan hệ của họ một cách công khai.

"Mẹ! Chỉ gia đình mình biết thôi nhé?"

"Mẹ biết rồi con trai. Chúng ta sẽ luôn ở đây vì hai đứa. Hẹn gặp lại hai con nhé."

"Vâng ạ, bọn con sẽ về thăm nhà sớm thôi."

Ae và Pete chào tạm biệt rồi cúp máy.

Pete tựa trên vai Ae, bĩu bĩu môi.

"Cái mặt chảy dài này là sao đây hả thiên thần?"

"Vì P'Ae còn chẳng để em rửa mặt trước khi nói chuyện với mẹ và còn nói về chúng ta nữa. Em bị bất ngờ quá nên chẳng biết nói gì cả. Ít ra phải để em kịp chuẩn bị chứ!"

Ae cười thầm rồi hôn lên má Pete.

"Anh nói với em rồi, anh sẽ không để em rút lại lời nói của mình về mối quan hệ chúng ta đâu mà."

"Em cũng đâu có định làm thế nhưng mà phải để em chuẩn bị tinh thần trước chứ."

Ae cười to hơn. Niềm hạnh phúc của anh vượt quá mức tưởng tượng rồi, chỉ nghĩ về việc cả ngày sẽ như thế này khiến anh càng phấn khích hơn.

"Thế em muốn làm gì hay muốn đi đâu không thiên thần của anh?"

Pete vận dụng hết não bộ để trả lời.

"Em đói, P'Ae."

"Thế thì đi tắm và anh sẽ đưa em đi ăn."

Ae chuẩn bị rời khỏi giường thì Pete choàng tay ôm lấy anh từ phía sau. Ae cảm thấy mặt cậu đang tựa vào lưng mình, hơi thở ấm áp của cậu khiến anh bị kích thích một cách mãnh liệt, khiến anh muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống cậu.

"P'Ae, đừng ra ngoài có được không? Anh nấu cho em đi, rồi chúng ta có thể xem phim hoặc làm gì đó. Miễn là không ra ngoài, được không?"

Pete năn nỉ, giọng nói của cậu khiến Ae có chút lo lắng. Ae quay lại để nhìn rõ mặt Pete, anh thấy vẻ van nài trong đôi mắt nâu xinh đẹp kia.

"Sao em không muốn ra ngoài? Em vẫn thấy không khỏe à? Hay em không muốn bị bắt gặp đi với anh? Chúng ta chỉ đi ăn thôi mà, anh hứa sẽ không hành động như một người bạn trai thích đeo bám người yêu mình đâu. Anh sẽ không..."

"P'Ae! Đấy chính là lý do đấy. Em không được ôm anh, em không thể hôn anh. Thậm chí chỉ cầm tay anh cũng không thể! Em thì chỉ muốn được ở cạnh anh hết cả ngày thôi. Nhé, được không?"

Pete vân vê gấu áo. Ae nhận ra rằng mỗi lần Pete nói điều gì khiến cậu xấu hổ thì sẽ đều làm thế. Anh cảm thấy thói quen này thật là siêu đáng yêu.

"Thì hôm nay chúng ta sẽ không ra ngoài. Anh sẽ nấu bữa tối cho em. Sau đó chúng ta có thể xem bất kỳ thứ gì em muốn. Nhưng trước hết, đi tắm đi. Em hôi quá."

"Em không có hôi!!"

Ae khúc khích cười hôn chóc lên đôi môi anh đào trước khi rời khỏi phòng.

Đúng như lời hứa, Ae chuẩn bị cho Pete một bữa tối cực kỳ thịnh soạn. Khi Pete bước ra khỏi phòng tắm và đi thẳng xuống bếp, cậu thấy P'Ae đang chuẩn bị bên bàn ăn. Cậu rón rén bước tới sau lưng anh và ôm lấy anh từ phía sau rồi đặt lên má người kia một nụ hôn. Cậu thật không muốn rời anh một chút nào cả cho tới ai đó bước vào bếp và khiến cả hai cùng giật mình.

"Ooooho! Tiến bộ quá đi! Tôi đang thấy cái gì thế này, một cặp tình nhân chim chuột nhau cạnh một bàn ăn tối tuyệt vời?"

Can tựa mình vào cửa rồi chọc ghẹo. Pete vội vã buông tay rồi đỏ mặt nhưng Ae nhanh chóng bắt lấy tay cậu, tự hào mỉm cười mà nói.

"Đúng rồi đó Can. Pete cuối cùng cũng đồng ý rồi."

Can phấn khích chạy tới ôm cả hai người họ.

"Chúc mừng, P'Ae! Em thực sự rất mừng cho hai người. Can sẽ luôn ủng hộ anh."

"Cám ơn, Can. Ngồi xuống cùng ăn đi."

"Em sẽ không từ chối đâu. Em nhớ tay nghề của anh lắm đó. Pete, tay nghề nấu ăn của P'Ae là đỉnh nhất đấy, mình đảm bảo."

Can vẫn nắm lấy tay Pete rồi nói gì đó.

"Pete, hãy luôn luôn yêu thương P'Ae nhé. Dù anh ấy trong mấy chuyện lãng mạn có vẻ vô vọng vậy thôi nhưng thực ra lại là người chung thủy và thành thật nhất mình từng biết đó."

"Mình biết mà Can. Cám ơn cậu vì đã chấp nhận mình."

Pete mỉm cười ngượng ngùng.

Bữa tối trôi qua êm đềm. Pete sẽ phải đồng ý rằng P'Ae của cậu là một đầu bếp giỏi bởi vì hôm nay cậu ăn rất nhiều. Ae nhìn vào hai người quan trọng trong cuộc đời đang tận hưởng những món ăn anh đã chuẩn bị trong khi Can vẫn đang không ngừng tính toán về những sự kiện mà cậu đã tham gia trong mấy ngày vừa qua và cả những ngày phải ra nước ngoài của cậu.

"P'Ae, cám ơn vì bữa tối và chúc ngủ ngon. À mà, nhẹ nhàng với Pete thôi nhé."

"Mày!!! Thằng khùng Can!"

Can lè lưỡi chọc ghẹo rồi chui tọt vào phòng còn Pete thì lại hóa thân thành quả cà chua chín lần thứ "n".

Ngồi trong phòng, Ae an yên ôm Pete rồi cùng nhau xem một bộ phim mà Pete chọn. Ae nghịch ngợm dùng ngón tay vẽ hình vô cực lên mu bàn tay của Pete khi họ đang xem phim. Pete cảm nhận được P'Ae của cậu muốn nói gì đó.

"P'Ae, anh có gì muốn nói với em hả?"

Ae im lặng khiến Pete đột nhiên thấy không thoải mái.

"P'Ae?"

Ae thở dài rồi ôm Pete chặt hơn như thể cuộc đời của anh phụ thuộc vào cái ôm này.

"Pete, hứa với anh đi."

"Hứa gì P'Ae?"

"Hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ đều không buông tay nhau. Đừng rời xa anh, đừng bao giờ chạy trốn khỏi anh."

Ae trông giống như sắp khóc khi nói ra những điều này. Chỉ là cái suy nghĩ Pete rời bỏ anh đã đủ để giết chết anh ngay lập tức rồi.

"P'Ae, em hiểu nỗi sợ của anh. Em cũng có nỗi sợ của em nữa, về chúng ta. Nhưng em biết nếu có anh bên cạnh em, chúng ta rồi sẽ vượt qua mọi chuyện. Thế nên buông tay anh hay anh buông tay em sẽ không bao giờ là lựa chọn trong mối quan hệ của chúng ta. Điều này em hứa với anh."

Ae hôn Pete một cách chậm rãi, đầy đam mê, đầy tình yêu, như chốt lại lời hứa họ dành cho nhau. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top