Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 2: Những khoảng khắc thư giãn (Leisurely Moments)-part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn còn vài giờ nữa tới khi lễ hội bắt đầu. Sau 'tai nạn' đó thì chúng tôi quyết định sẽ có một buổi ăn trưa dã ngoại tại khu rừng Chinju. Ayaka trải tấm thảm dã ngoại ra và chúng tôi cùng ngồi xuống.Tôi lấy ra một vài cái hộp từ hành trang của tôi, đặt xuống thảm, Ayaka cũng làm tương tự vậy. Dường như chúng tôi có cùng suy nghĩ chung là sẽ có một buổi dã ngoại trong rừng. Tôi có làm một ít Tôm viên chỉ vàng từ Liyue làm món khai vị cho Ayaka vì tôi biết cô ấy rất thích ăn những món đến từ những đất nước khác.Tôi cũng có chuẩn bị chút đậu hũ hạnh nhân và thịt nướng mật ong làm món chính. Tôi nhìn sang những món mà Ayaka mang ra, cơm trà xanh và tempura anh đào, tôi có chỉ cô ấy công thức món đó khi tôi nhận được công thức từ đội Ẩm Thực Toàn Năng. Tôi mỉm cười khi biết rằng cô ấy cảm thấy đủ  thoải mái với tôi khi cô ấy có thể ăn cơm trà xanh mà không dè chừng tôi."Đây là một vài món ăn mà tôi biết được trong những cuộc hành trình của tôi tại Liyue. Đây là Tôm viên chỉ vàng, mong là bạn thích chúng. Tôi làm nó dành cho bạn đó."Nói xong, tôi lấy đôi đũa, gắp lấy một viên tôm từ tô.'Hmm, mình nghĩ mình làm món này ổn đó chứ.' Tôi suy nghĩ, 'Nghĩ lại thì đây không phải là món mà Keqing thích hay sao? Mình sẽ làm thêm một vài cái cho cô ấy khi quay trở lại Liyue vào lúc một lúc nào đó.'Sợi khoai tây bao bọc lấy tôm viên làm cho nó có màu vàng nâu đẹp mắt, và tôi cắn lấy một miếng, vị ngọt nhẹ của khoai tây hoà quyện hoàn hảo với vị dịu nhẹ của tôm viên."Không được, tôi không nên..." Tôi nhìn cô ấy với một ánh mắt kiên quyết trong khi đang nhai viên tôm."... Cảm ơn vì sự tử tể của bạn." Cô ấy bĩu môi nhẹ khi đáp lại tôi, dễ thương thật sự! Nhưng mắt cô vẫn dính chặt lấy món ăn, đôi mắt cô ấy trở nên lấp lánh. Tôi tự hỏi là tại sao cô ấy lại dè chừng bất cứ khi nào tôi tặng cho cô ấy một món gì đó."Cảm ơn vì bữa ăn." Cô ấy chắp tay lại, nhắm mắt lại khi nói vậy. Cô ấy lấy đôi đũa gắp lấy mấy viên tôm và ăn cùng với cơm trà xanh, chấm một tí vào nước để cảm nhận hương vị của nó. (Cơm chan nước trà)Xét theo biểu cảm của cô ấy thì có vẻ món này khá phù hợp với cơm trà xanh của cô ấy.Tôi cảm thấy khá vui khi quan sát biểu cảm của cô ấy khi cô ấy phát ra những tiếng khá dễ thương bất cứ khi nào cô cảm thấy món ăn nào đó ngon miệng. Nó tương tự như biểu cảm của Keqing mỗi khi cô ấy ăn mấy cái tôm viên chỉ vàng đó. Tôi tự hỏi là mình có nên làm một vài cái cho Jean ăn thử không nhỉ?"T-tôi xin lỗi vì những biểu hiện đáng xấu hổ này... Chỉ là mấy món này ngon quá nên khi ăn tôi lại không để ý tới sự hiện diện của bạn." "Tôi còn nấu nhiều đồ ăn lắm." Tôi cười thành tiếng khi nghe cô ấy nói vậy.Đây chính là điều mà tôi hằng mong muốn, cô ấy có thể ăn uống mà không cần phải bận tâm và lo lắng gì cả.Không phải là một Shirasagi Himegiri của gia tộc Kamisato, mà chỉ là một cô gái bình thường và rất đỗi xinh đẹp.Những khoảng khắc bình thường như thế này là những thứ đáng nhớ và quan trọng nhất trong một đời người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top