Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 68: Quen thuộc... nhưng không bất thường. Cảm giác này là sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Aether's pov -

Tôi đi cùng Dainsleif tới "Đền Chim Ưng Tây Phong", tuy người đi trước tôi không có hành vi gì đáng ngờ nhưng cũng không thể mất cảnh giác.

Dainsleif: Ngôi miếu không ai thờ cúng này quả thực có vết tích của "Vực Sâu". "Chim Ưng Tây Phong"... tuy có thể bay lượn trong gió, nhưng chung quy chúng chỉ quanh quẩn dưới ánh sáng của thần linh...

Aether: Anh vừa nói gì thế?

Dainsleif: Không có gì, chúng ta mau vào đi.

Dainsleif đi vào trước còn tôi theo sau, tôi giờ mới để ý tới lời anh ta nói lúc này và nghi ngờ việc anh ta chỉ nhận ủy thách liên quan tới "Vực Sâu" mà không nhận ủy thác thông thường khác, đúng là quá kỳ lạ.

Aether: Ừm... Dain, rốt cuộc Sứ Đồ Vực Sâu trông như thế nào?

Dainsleif: Chúng ta cứ tiếp tục đi vào đi, nếu gặp quái vật đó thì không cần tôi giải thích chắc chắn cậu sẽ hiểu thôi.

Đột nhiên bọn Hilichurl xuất hiện bao vây xung quanh, nhưng thật kì lạ chúng lại không dám xông lên tấn công khiến tôi cảm thấy kì lạ. Bọn Hilichurl run rẩy sợ hãi khi chúng cảm thấy một thực thể vô cùng to lớn và đáng sợ xuất phát từ thiếu niên, tôi thì lại nhìn chúng bằng con mắt đen đang rực cháy, quá sợ hãi chúng liền bỏ chạy để lại tôi một dấu hỏi chấm to đùng. Dain có lẽ cũng cảm nhận được nhưng có vẻ như tôi không nhận ra điều kì lạ này

Aether: Có chuyện gì vậy?

Dainsleif: Không cần quan tâm tới điều đó làm gì, chúng ta tiếp tục đi tiếp thôi.

Càng đi vào sâu hơn, bọn Hilichurl khi thấy họ thì liền bỏ chạy chỉ còn lại vài tên Pháp Sư Vực Sâu, bọn chúng liền tấn công nhưng bị tôi giải quyết rất nhanh chóng.

Dainsleif: Chỉ phát hiện ra Pháp Sư Vực Sâu sao? Xem ra Sứ Đồ Vực Sâu đã rời khỏi rồi.

Aether: Dain, anh có thể kể thêm về Giáo Đoàn Vực Sâu không?

Dainsleif: "Vực Sâu"... Là sự hỗn loạn, cũng như sự hủy diệt chúng là một đám ngu ngốc điên khùng đến mức khó đoán, ăn mòn gốc rễ của thế giới này. Đây cũng là lý do Rồng Đông Phong - thân thích của thần linh, cũng không thể chống lại việc bị sức mạnh Vực Sâu ăn mòn. Còn quái vật trong Vực Sâu chẳng có mong muốn gì khác ngoài việc lật đổ thế giới thần linh cai trị...

Aether: Xem ra anh rất am hiểu về Vực Sâu.

Dainsleif: Tôi và "Vực Sâu"...cũng có chút ân oán. Thôi đừng nói chuyện phiếm nữa, chúng ta nên đến Lang Lãnh thôi.

Sau khi rời khỏi "Đền Chim Ưng Tây Phong", cả hai chúng tôi tới Lang Lãnh. Dainsleif đứng nhìn rồi lẩm bẩm.

Dainsleif: Chủ nhân của Lang Lãnh, Vua Sói Bắc Phong... Uổng phí cho răng nanh và móng vuốt sắc nhọn ấy, lại chỉ có thể lẩn trốn ở đây.

Aether: Anh biết Andrius sao?

Dainsleif: Không, tôi không quen con sói đó, nó cũng không quen tôi. Tôi biết những điều này do một người bạn đã đồng hành với tôi muốn nghe câu chuyện về nó. Được rồi, chúng ta hãy xem thử Sứ Đồ Vực Sâu có từng đến đây hay không đi.

Aether: Ý anh là đống lửa kỳ lạ đây sao? - Tôi nhìn đống lửa gần đó có một vòng chữ gì đó kỳ lạ

Dainsleif: Đó là thần chú của "Vực Sâu". Với phong cách làm việc của giáo đoàn, có lẽ còn những thứ tương tự ở xung quanh đây, hãy tìm kỹ thử xem.

Tôi bắt đầu đi tìm xung quanh Lang Lãnh và tìm thấy hai đống lửa có câu thần chú, không những thế bị bao vây bởi bọn quái nên tôi nhanh chóng xử lý chúng. Khi quay trở lại báo cáo với Dainsleif thì kết quả không thay đổi, Sứ Đồ Vực Sâu không muốn đụng chạm tới Vua Sói Bắc Phong. Sau đó bọn tôi tới Phế Tích Phong Long, cũng là địa điểm manh mối cuối cùng.

Dainsleif: Tôi đã nghe nói về chuyện của các bạn trong Tai Họa Rồng. Khi các bạn đến đây, nơi này gọi là Phế Tích Phong Long. Nhưng bây giờ, nơi này còn "phế tích" chứ không còn rồng nữa. Thực ra trong trí nhớ của tôi, khu phế tích này chẳng liên quan gì đến con rồng đó. Lần đầu tiên tôi thấy phế tích ở Mondstadt xưa, thì "Rồng Đông Phong" còn chưa tha hóa, chứ đừng nói đến việc cư ngụ ở hang ổ này.

Aether: 'Dvalin có biết vụ này không nhỉ?'

Aether: Nhưng tôi nhớ là Dvalin xảy ra chuyện là mấy trăm năm trước... chẳng lẽ..

Dainsleif: Đừng nghĩ nhiều về nó. Chắc cậu cũng còn ấn tượng về Cơ Quan Dẫn Sáng đã từng phong ấn phế tích này phải không? Nếu Giáo Đoàn Vực Sâu có hứng thú với phế tích này, chắc chắn bọn chúng không bỏ qua số cơ quan này đâu. Chúng ta hãy đi xem tình hình những cơ quan đó đi.

Aether: Cái cảm giác này... hướng kia!

Cả hai chúng tôi chạy tới cơ quan đó thì thấy có rất nhiều ma vật tụ tập ở đó, tôi dùng Cơn Gió Cuối Chân Trời tấn công bọn chúng nhưng rồi xuất hiện thêm nhiều nữa nên tôi chuyển sang dùng Phong Khí Đạn hút hết bọn chúng lại một chỗ rồi chuyển sang Hào Quang Khải Đồ Kiếm lao đến tung một nhát chém cực mạnh, nhanh chóng đã tiêu diệt hết bọn chúng. Nhưng cuối cùng vẫn không gặp Sứ Đồ Vực Sâu.

Dainsleif: Không cần phải để tâm đám quái vật ấy... Nhưng tôi nghĩ sau này cậu sẽ chạm trán với chúng thôi. Vấn đề trên hành trình mạo hiểm có thể giải quyết bằng việc né tránh thì tốt hơn.

Aether: Anh có vẻ rất kinh nghiệm trong những cuộc hành trình.

Dainsleif: Là do tôi đã từng phiêu lưu cùng người bạn đồng hành đó, nên có kinh nghiệm mà thôi.

Aether: Dain, vậy người bạn đồng hành đó đâu rồi?

Dainsleif: Cô ấy... Cô ấy không còn rong ruổi theo những chuyến hành trình nữa. Vì việc phiêu lưu khiến người ta quá mệt mỏi.

Aether: Vậy sao, anh lại đi phiêu lưu một mình?

Dainsleif: Tôi...còn một số việc chưa xong. Chờ làm xong tất cả tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi. Trong cuộc hành trình, cứ...

Từ từ... cái mùi này...

Aether: Ai đó!?

Tôi ngước nhìn vách núi và cảm thấy hình như đang có cái gì đó rất là quen thuộc.

Dainsleif: Có chuyện gì vậy?

Aether: Vách núi bên đó... có mùi rất quen thuộc. Lần trước đến Phế Tích Phong Long cũng có... Đi theo tôi!

Tôi nhanh chóng đi tới đó, Dainsleif thấy vậy liền chạy theo tôi. Nếu như đi một mình, tôi hoàn toàn có thể biến đổi bản thân thành một cơn gió bay lên đấy sẽ nhanh hơn. Nhưng hiện tại tôi đang đi cùng Dainsleif, vậy nên không làm được như vậy. Nhưng khi đến nơi, cảm giác đó đã tan đi.

Dainsleif: Cậu còn cảm nhận được "mùi quen" đó chứ?

Aether: Lúc nãy... Ở xung quanh đây thôi...

Dainsleif: Đúng là không có nơi nào bất thường... cảnh sắc cũng không khác biệt gì so với lần trước tôi đến đây.

Aether: Anh từng đến đây rồi sao?

Dainsleif: Lần trước người bạn đồng hành của tôi đã đưa tôi đến đây.

Aether: Anh thì sao? Hẳn phải có nơi nào anh thích chứ?

Dainsleif: Tôi á? Tôi... không còn nhớ rõ nữa. Lần phiêu lưu trước, tôi chỉ luôn đi theo người bạn ấy, chỉ thế thôi... Ơ? - Dainsleif quay lưng lại thì thấy có dấu chân

Aether: Có chuyện gì thế?

Dainsleif: Dấu chân của Thủ Vệ Di Tích... Thủ Vệ Di Tích cũng đến đấy sao? Ngay cả một cây bồ công anh cũng không được yên tĩnh, thật là...

Tôi nhìn hoa bồ công anh dưới đất, quan sát một lúc. Đột nhiên những hình ảnh xuất hiện trong đầu tôi, ngôi sao sáng bay qua lục địa, mọi thứ đều bị nhấn chìm trong biển lửa, những khối lập phương, Unknown God tấn công tôi và Lumine... Và cuối cùng... là nhìn thấy em ấy đang đứng quay lưng với tôi... cùng với 3 bóng người khác đang đứng bên cạnh cô ấy. Những bóng người này... tôi chưa từng gặp bao giờ... nhưng tôi lại có một cảm giác quen thuộc đến lạ kì.

Nhìn thấy những điều đó khiến tôi hơi đau đầu.

Aether: Tôi... cảm nhận được cô ấy rồi.

Dainsleif: Có lẽ trên cây bồ công anh có mang theo hơi thở "chỉ có cậu mới cảm nhận được". Còn về nguyên nhân... chẳng lẽ nó đã trải qua thời khắc nào đó "liên quan tới cậu"?

Aether: Bất luận thế nào tôi phải tìm hiểu rõ mới được...!

Dainsleif: Đừng nóng vội - Dainsleif ngăn tôi lại - Phiền muộn và lo lắng là kẻ thù của lý trí, cuộc phiêu lưu của cậu và các bạn cậu chẳng phải mới chỉ bắt đầu thôi, không phải sao? Ít nhất bây giờ bạn đã biết, cô ấy vẫn còn tồn tại trên thế giới này.

Aether: Cũng phải! Tôi nhất định sẽ tìm hiểu về thế giới này.

Dainsleif: Đúng, quan trọng là ý nghĩa sau cuộc hành trình của cậu. Vậy chúng ta tạm biệt ở đây.

Aether: Anh đi sao?

Dainsleif: Chỉ là tạm thời thôi. Đừng lo, sau này hai chúng ta sẽ gặp lại. Dù sao thì tôi cũng đã nhận 500 Mora của cậu, và còn trả lời ba câu hỏi nữa. - Dainsleif quay lưng rồi biến mất

Tôi nhìn xuống hoa bồ công anh rồi đặt tay lên Viên Ngọc trước ngực, tôi cảm nhận chút quen thuộc còn lưu luyến trước khi nó tan biến hoàn toàn. Nhưng lúc này tâm trí tôi lại quay về hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy lúc nãy. Việc em gái tôi đi bên cạnh ba bóng người kia thực sự làm tôi thấy kì lạ... nhưng xem lẫn ở đó... lại là một sự quen thuộc đến lạ thường.

Aether: 'Chuyện này có liên quan đến nhau không vậy, sư phụ?'

________________________________________________________________________________

Sáng mai đi khai giảng, chiều đi đá giải, tối lại đi đánh cầu lông. Xong lại vô năm học. Mệt thật.

Tôi dám cá bất ngờ rất lớn sẽ xuất hiện trong vài chap tới đấy! Và điều thú vị hơn nữa...

Sắp đến lúc sang Inazuma rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top