Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aether vẫn ngồi thẫn thờ ở gian bếp nhà trọ Vọng Thư, cậu cứ mãi chìm trong hàng ngàn suy nghĩ của bản thân. Cho đến khi Paimon thúc giục cậu, cô lôi kéo Aether đến cảng Li Nguyệt. Đèn tiêu đã bắt đầu được thả lên rồi.

"Aether, Aether!!! Mau lên!!!"

Paimon hết sức kéo cánh tay nặng trịch của Aether. Cơ thể cô nhỏ bé, chẳng đáng là bao so với chàng trai tóc dài vẫn còn trong trạng thái ỉu xìu này đây.

"Paimon à... Tôi không có tâm trạng đâu."

"Không, được, đâu!!! Cậu nên xem mới phải, vì nó đẹp lắm!"

Aether thở dài, nếu Paimon còn lôi kéo cậu nữa, một chút nữa kiểu gì cũng sẽ giận dỗi bỏ đi luôn. Dù sao, có cô ở đây cũng khiến cậu vơi đi nỗi lòng ít nhiều.

"Thất Tinh cho đèn tiêu lên rồi sao?"

"Có vẻ là vừa hồi chiều, tôi cũng mới thấy nên rủ cậu đi xem liền đấy!"

Vừa đi, Aether vừa nhìn ngắm nơi xa từ nhà trọ Vọng Thư. Chỉ đứng ở đây mà đã thấy vùng cảng sáng bừng thế kia, chẳng biết nếu đến gần sẽ còn rực rỡ cỡ nào. Paimon thậm chí còn hí hửng nhảy múa trên không trung, miệng còn thì thầm gì đó về "đồ ăn Tết Hải Đăng".

Nhưng cậu cũng không khỏi bất ngờ, vì khung cảnh này lại đẹp đến ngỡ ngàng. Năm trước Aether cũng đã đón một dịp thả đèn tiêu ở Li Nguyệt, nhưng khi ấy cậu biết rất ít về Teyvat nên hầu như không được trải nghiệm quá nhiều.

Năm nay, cậu đã được trò chuyện với các tiên nhân, rồi những người bạn đồng hành mới ở Li Nguyệt, kể cả ngăn chặn kế hoạch của Fatui. Có lẽ, điều mà Aether thấy quý giá nhất là gặp mặt Hộ pháp Dạ Xoa - Xiao.

Tết Hải Đăng... Xiao... .

"A!!!" - Aether lớn giọng.

"Oái! C-Có chuyện gì!? Là ma thú sao?" - Paimon bị giọng cậu làm cho giật mình, cô loay hoay nhìn ngó xung quanh.

Mắt Aether sáng lên, thậm chí còn thấy cả chữ 'hi vọng' sâu bên trong ấy. Gương mặt cậu tràn đầy vui vẻ, Aether nắm tay Paimon, cùng nhau xoay vài vòng.

"Là cơ hội! Paimon, cơ hội tuyệt vời! Ha ha ha ha!!!"

"K-Khoan đã, đừng xoay nữa! Tôi chóng mặt... ."

"A!" - Aether liền buông tay Paimon, không khỏi có chút áy náy.

Nhưng cũng phải thôi. Chỉ mới ban nãy, nếu không thấy được cảnh đèn tiêu chắc cậu sẽ chẳng nghĩ tới kế hoạch tuyệt vời mà bản thân vừa nghĩ ra.

Có chút khâm phục.

Ngày lễ Tết Hải Đăng là một ngày đặc biệt, theo Aether biết, hầu như mọi người ở Li Nguyệt sẽ nghỉ ngơi trong những ngày lễ. Họ có thể sẽ dành thời gian này để săn sóc lại nhà cửa, cùng nhau tạo những trò chơi thú vị cũng như tổ chức kinh doanh để được lợi nhuận lớn ở dịp lễ lớn thế này.

Vậy nếu là Xiao, có thể anh cũng sẽ có ngày nghỉ.

Từ khi gặp anh, Aether chưa bao giờ thấy được khoảnh khắc Xiao đi ngủ, thậm chí là nghỉ ngơi. Vì anh trông giống cơn gió chăng? Một cơn gió thầm lặng biến mất mà chẳng ai để ý. Có một chút, điều đó khiến Aether cảm giác khó chịu.

Nhưng điểm mấu chốt ở đây, chính là việc Xiao sẽ nghỉ ngơi. Một cơ hội tuyệt vời để Aether dành thời gian bên anh. Bản thân cậu biết đoạn tình cảm nhắng nhít này sẽ chẳng đi đến đâu, dù vậy thì thà thử còn hơn không làm gì.

Dù sao, sau khi Tết Hải Đăng kết thúc, cậu sẽ lên chuyến hành trình đến Inazuma. Cơ hội gặp Xiao càng ít hơn nữa, nếu có thể, Aether chỉ muốn dành trọn quãng thời gian ngắn ngủi này để được thấy anh.

Paimon thở dài, từ từ hồi phục đầu óc sau cơn choáng váng. Cô chóng nạnh, đôi lông may chau lại.

"Vậy, rốt cuộc là chuyện gì!?"

"... Liệu tôi nói rồi thì Paimon có bảo ai không đấy?" - Aether đưa ánh mắt dè chừng.

"Nè nè!!! Tôi dù nói nhiều, nhưng biết giữ mồm miệng lắm đó, cậu đừng mà coi thường!"

Aether cười lớn, cậu thích dáng vẻ này của Paimon. Mấy lúc rảnh rỗi, chọc ghẹo Paimon có lẽ là thú vui của cậu. Sau khi được một tràng cười sảng khoái, Aether hắng giọng, cậu kề sát vào tai cô.

"Tôi muốn hẹn Xiao tham gia Tết Hải Đăng."

Paimon mở to mắt, tỏ rất rõ vẻ bất ngờ. Nhưng, ánh mắt Aether lại rất chắc nịch về những gì cậu vừa nói. Paimon có lẽ tuy khá ngốc, dù vậy cô vẫn là người ở Teyvat, biết chuyện tình cảm con người là như thế nào. Nhìn thẳng vào Aether, Paimon cũng đoán được ít nhiều.

"Aether, hình như do tôi là 'Paimon siêu phàm' nên đã nhận ra ý đồ của cậu rồi."

"Hả?"

Cô rất mạnh mẽ vỗ ngực, thậm chí còn lấy ở đâu đó một cặp kính đen, tạo dáng vẻ ngầu lòi.

"Theo tôi, chắc chắn 100%, Aether của chúng ta biết...yêu ai đó rồi~"

Ban đầu, giọng Paimon là cứng rắn, giống những lúc cô đóng vai thám tử khi nhận ủy thác. Thế nhưng về sau lại nghe thành ra có chút cợt nhả.

Aether bị nói trúng "tim đen", nheo mắt nhìn Paimon, dù vậy vẫn không nói gì. Một lúc sau, cậu chỉ thở dài một hơi rồi xoa thái dương, đưa mắt nhìn ra hướng khác mà gật đầu nhẹ.

Paimon lần này thông minh bất ngờ. Dù không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải thừa nhận.

"He he he, vậy là trọng trách của tôi cũng lớn lao lắm chứ."

Paimon lộ rõ vẻ hí hửng của mình. Lại khoanh tay, nhìn về hướng Cảng Li Nguyệt.

"Dù sao cũng là 'người bạn đồng hành tuyệt vời nhất', Tết Hải Đăng, tôi có chút chuyện nên phải đi với Xiangling đó nha~"

Nghe thật sự rất giận, giọng cô càng tỏ ý trêu chọc Aether. Đây có thể là "gậy lưng đập lưng ông", bị Paimon nắm thóp thế này, quả thật chẳng thể đáp trả.

"... Cảm ơn, Paimon."

"Tôi biết mà, he he."

Sau cuộc trò chuyện trên nhà trọ Vọng Thư, Aether cùng Paimon qua Cảng Li Nguyệt gặp gỡ Keqing và Ganyu để bàn luận về Tết Hải Đăng năm nay. Nếu họ cần giúp gì, cậu cũng có thể góp ít công sức.

Sau một buổi tối đi đây sang đó, Aether mệt lả người, Paimon cũng ngủ thiếp đi trong lúc giúp Ganyu nên Aether đã để cô ở chỗ Thất Tinh. Còn cậu thì đến Lục Hoa Trì giúp đỡ cho dân chúng ở cảng.

Vừa hoàn thành ủy thác ở Lục Hoa Trì, cậu liền nằm luôn ngay bên một gốc cây lớn. Cả ngày hôm nay của cậu đã biết bao nhiêu chuyện, từ kế hoạch của Thất Tinh, rồi nói chuyện với Xiao, và cả đêm giúp cho Tết Hải Đăng thêm trọn vẹn. Aether vừa suy nghĩ, cũng vừa ngắm vạn sao trên trời.

Cũng chỉ là vô thức, cậu bất giác gọi tên anh.

"Xiao."

"Có chuyện gì?"

"Oái!!!" - Aether giật bắn người.

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc, cả hương gió mà cậu thích, bóng dáng của vị tiên nhân đó, Aether chắc chắn không thể nhìn lầm. Xiao thật sự xuất hiện trước mắt cậu.

"Cậu gọi ta?" - Xiao nghiêng đầu, anh khoanh tay đứng trước Aether.

"Không! Tôi-, à không, là tôi gọi anh. Xin lỗi Xiao, tôi vô thức gọi tên anh như thế, không nghĩ anh sẽ đến thật... . Có phiền anh không?"

Xiao im lặng hồi lâu, giãn đôi lông mày của mình.

"Không."

Vừa nói, Xiao lại tiếp lời: "Nếu không có việc gì, vậy ta-"

"Khoan!"

Aether một lần nữa nắm lấy cổ tay anh, nhưng ngay sau đấy cậu thấy bản thân có chút xốc nổi, liền buông ra.

"À thôi, tôi xin lỗ-"

"Việc gì sao? Ta không phiền, cậu cứ nói đi."

Xiao không trách cậu vì hành động ban nãy, điều này lại khiến Aether thêm rối rắm. Cậu thở dài, rồi nhẹ nhàng vươn lên nắm lấy ngón tay út của anh. Gương mặt cậu đỏ au lên, hai bên tai cũng như hai quả cà chua chín, tim trong lồng ngực lại như muốn nhảy vọt ra ngoài.

"Xiao, anh có muốn...cùng tôi qua đêm nay ở Lục Hoa Trì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top