Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 6: Tâm phục khẩu phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ấy vậy mà có đấy. Đầu tiên, khi con nói rằng con thuận tay phải, nhưng lại kéo dây cung bằng tay trái, điều này đã gây mâu thuẫn rồi. Điều cấm kị đối với một xạ thủ là kéo cung bằng tay không thuận, vì lực của tay này thường yếu hơn, rất khó điều chỉnh mũi tên đi đúng hướng. Có thể con cho rằng, tay không thuận nên làm việc nhẹ nhàng hơn, thì sẽ dễ điều khiển. Nhưng chớ đánh giá dây cung mỏng nhẹ qua vẻ bề ngoài của nó, vì nó chính là linh hồn của loại vũ khí này- cũng là thứ quyết định một mũi tên có thể trúng đích hay không".

Thấy Tel'Annas im lặng lắng nghe, ông tiếp tục giảng giải:

"Thứ hai, khi bắn cung, người ta không dốc toàn lực ở cánh tay, mà chỉ dùng nhiều nhất 8 phần. Làm như vậy để tránh gây mất sức trong những lần kéo cung liên tiếp, tránh được tổn thương cho tay, đồng thời khiến đường bay của mũi tên mềm mại hơn, dễ trúng mục tiêu hơn. Tới đây cho ta hỏi thêm, có phải con thường xuyên bị đau, sau mỗi lần tập luyện nhiều?"

"Làm sao thầy biết được?!"

Nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Tel'Annas, Fayol chỉ cười khiêm tốn. Rồi ông tiếp lời đang dở:

"Và cuối cùng, mục đích khi nâng cung. Con cho rằng, chỉ cần ngắm trúng mục tiêu là đủ với một xạ thủ có tài. Nhưng đối với người có kinh nghiệm, điều đáng lưu tâm không phải là mũi tên trúng đích, mà là sự bình tĩnh".

"Thưa thầy, tại sao thái độ lại quan trọng hơn mục tiêu ạ? Không phải cuối cùng, thứ làm nên uy danh của một xạ thủ chính là chiến công của họ hay sao?"

"Câu hỏi rất hay. Mục tiêu làm nên chiến công, còn thái độ tạo ra phong cách. Tùy theo quan niệm của mỗi người mà họ luyện tập, cố gắng theo những cách khác nhau. Nhưng nếu luôn giữ trong mình trạng thái tinh thần ổn định, con sẽ tìm thấy cách xử lý mọi tình huống, ngay cả trong những hoàn cảnh bất ngờ nhất. Một khi tâm tĩnh lặng, con sẽ tự khắc nghe được chỉ dẫn từ bản năng của một cung thủ. Khi cung thủ và cây cung hòa làm một, tôn trọng lẫn nhau và lắng nghe nhau, từng mũi tên bắn ra đều sẽ tới được đích của nó, thậm chí trước cả khi bản thân họ cảm nhận được".

"Con đã hiểu ý của người, thưa sư phụ".

Fayol gật đầu.

"Nhưng, dù cho cách thể hiện của con chưa đúng, những mũi tên rời khỏi tay con chưa từng đi lệch mục tiêu. Điều này là do đâu ạ?"

Như chỉ chờ Tel'Annas nói ra câu này, Fayol nghe xong liền bật cười:

"Vậy ta hỏi con nhé, cự ly xa nhất con từng đạt được là bao nhiêu? Có phải dưới 30 mét không?"

"Quả thực đúng vậy ạ. Kỉ lục của con là 25 mét".

"Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ chứng minh rồi đó. Nếu như con bắt đầu luyện tập đúng cách, sau này kỉ lục của con không chỉ dừng lại ở 25, mà có thể là 35, 70, 100, 150,...Thậm chí, xa hơn nữa. Đây không phải là bí kíp mà con vẫn đang tìm kiếm hay sao?"

Tel'Annas không biết làm gì hơn là gật đầu đồng ý. Nàng còn nói gì được nữa đây, khi người thầy kì lạ này đã trả lời hết tất cả những thắc mắc trong lòng nàng hiện tại? Cảm giác này là sao nhỉ? Tâm phục khẩu phục ư? Phải, Tel'Annas thừa nhận, Fayol là người đầu tiên khiến nàng thoải mái bày tỏ tất cả quan điểm mà không sợ bị đánh giá hay né tránh. Cũng chính Fayol là người đánh thức sự can đảm vốn có đã ngủ quên trong Tel'Annas, khiến nàng phải từng chút, từng chút đối mặt với quá khứ, hiện tại, đối mặt với điểm mạnh và cả điểm yếu của bản thân. Tuy nhiên, hành động ấy không làm cho Tel'Annas thấy khó chịu hay ác cảm, mà ngược lại, nàng còn tò mò về người thầy này hơn nữa...

Trong khi chờ Tel'Annas ổn định cảm xúc và suy nghĩ, Fayol lặng lẽ lùi ra xa cây táo đầy hoa một đoạn, rồi đứng tại chỗ, khoanh tay quan sát gì đó. Khi Tel'Annas nhận ra vị trí mới của ông và nhìn theo hướng đó, Fayol đưa tay lên, ra dấu gọi nàng tiến lại gần.

Tel'Annas chậm rãi bước trên thảm lá rụng êm như nhung, rồi dừng lại trước mặt Fayol. Nàng thận trọng mở lời:

"Thưa thầy, chúng ta làm gì tiếp theo ạ?"

Đáp lại sự hồi hộp của Tel'Annas, Fayol trở về vui vẻ như ban đầu:

"Cũng muộn rồi, hôm nay chúng ta dừng lại ở đây thôi. Trước khi về, ta muốn mang theo một chiến lợi phẩm nhỏ, để trong thư phòng của mình, như vậy có được không?"

"Được thôi ạ. Thầy muốn con làm gì ạ?"

"Cũng không có gì nhiều. Ta đang nghĩ, cắm một chút hoa để trên bàn làm việc thì sẽ tuyệt biết bao. Đặc biệt là cành cao nhất, đón nhiều ánh nắng mặt trời nhất, hẳn sẽ là lựa chọn tuyệt vời..."

Theo lời Fayol, Tel'Annas cẩn thận phân tích "đề bài" mình vừa nhận được. Nhưng khi vừa quan sát, tính toán được khoảng cách giữa mình và mục tiêu, gương mặt nàng đột nhiên biến sắc.

Cành cao nhất, cách đây vừa khéo 30 mét!

"...Con không làm được!"

Tel'Annas thở dài buông tay. Đó là giới hạn mà nàng chưa bao giờ bước qua, cũng không có đủ dũng khí để bước qua nó trong lần đầu tiên luyện tập.

Nhưng trái ngược với vẻ thất thần của Tel'Annas, Fayol lại lần nữa bình tĩnh, khẳng định một điều khó tin:

"Con làm được".

Rồi ông trở về gốc cây táo, yên lặng chờ đợi.

Tel'Annas còn lại một mình, tâm tư lần nữa xao động. Fayol quả là một người thầy đặc biệt, vì ông luôn nói chuyện bằng một thái độ hết sức thân thiện, hòa nhã. Nhưng yêu cầu đặt ra lại đủ sức làm học trò của mình khóc không ra nước mắt. Phải làm sao đây, khi đối diện với một tình huống bất ngờ, kết quả không đoán trước được?

Tel'Annas hít sâu một hơi, nhớ lại những gì mình vừa nghe cách đây không lâu.

Điều quan trọng hơn ngắm trúng mục tiêu, là thái độ bình tĩnh.

Phải chăng đây là lời gợi ý cho nàng về cách để vượt qua thử thách? Tel'Annas không thể khẳng định, nhưng nàng có thể thử. Muốn chứng minh những kiến thức của Fayol là có ích, phải tin tưởng rằng nó thực sự dùng được. Nghĩ vậy, nàng với lấy một mũi tên sau lưng, mắt nhìn về phía mục tiêu.

Sau khi xác định được đúng cành cây mà mình đang muốn lấy, nàng chậm rãi đưa mũi tên lên ngang tầm mắt...

Tay phải giữ lấy mũi tên, dùng tám phần lực kéo căng dây. Tay trái giữ vững cây cung dài để nó không rung lắc. Còn bản thân nàng thì hết sức trấn tĩnh, chờ tới khi mọi động tác ổn định rồi mới buông tay.

Một tiếng "rắc" nhẹ vang lên.

Mũi tên của nàng như thường lệ, rời khỏi quỹ đạo của nó sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ. Còn cành cây nhỏ vừa bị bắn gãy đã nằm gọn trong tay Fayol từ lúc nào...

Trước cả khi Tel'Annas nhận ra, nàng đã bắn trúng mục tiêu rồi!

Không thể tin vào mắt mình, Tel'Annas chạy lại phía Fayol để xác nhận. Kết quả hiển hiện sau đó khiến đôi mắt nàng sáng lên đầy tự hào.

"Con làm rất tốt. Ta không có gì để nhận xét thêm".

"Cảm ơn thầy. Nhưng tại sao thầy lại biết con làm được?"

Fayol cười hiền từ, ánh mắt mơ màng nhìn cành hoa trắng tinh khiết trong tay:

"Ta không biết con có thể làm đến đâu, nhưng trực giác mách bảo rằng con đã hiểu lời ta nói. Một người thông minh như con, khi đã hiểu là chắc chắn sẽ làm được. Còn nữa, những kiến thức ta truyền đạt hôm nay không phải là thứ gì cao siêu, mà chính là những kiến thức cơ bản nhất mà một cung thủ cần biết khi mới bắt đầu, cho nên tiếp thu nó cũng không khó lắm".

Tel'Annas giọng hoài nghi:

"Có THẬT là kiến thức cơ bản không ạ?"

"Phải, thưa công chúa của ta. Đó chính là kiến thức cơ bản nhất, những lưu ý không thể thiếu khi nhập môn. Ta khá ngạc nhiên, vì khả năng của con vượt xa nhiều xạ thủ bằng tuổi, tuy nhiên con vẫn không thoát khỏi những lỗi đó. Điều đơn giản này nếu biết sẽ rất dễ tránh và sửa. Cũng có nghĩa là, trước đây chưa có ai từng nói cho con biết điều này sao?"

Tel'Annas lắc đầu khó chịu. Không phải vì Fayol hiểu ra sự thật về các lão sư trước đó của nàng, mà lời nói của ông chứng tỏ, ông vẫn còn để ý tới chuyện lúc trước. Nhưng dù sao, Tel'Annas cũng là người bắt đầu lời hứa này, nên việc nàng tự tay hoàn thành nó cũng là điều dễ hiểu.

Nàng trang trọng tiến tới Fayol, cúi đầu hành lễ:

"Sư phụ, sau này xin thầy chỉ dạy thêm cho con với"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top