Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương I | Bí mật.

" Mình còn sống. "

Đó là những gì vừa tức thì bật ra trong đầu tôi. Ừ thì, có vẻ là xây xác chút ít, nhưng nói chung là còn sống.

Mà không, không phải chút ít đâu. Quá nhiều là đằng khác.

Tôi nhận ra một chân của tôi đã bị gãy và đang bó bột một cục kia kìa. Hai tay của tôi thì băng bó dày đặc trắng xóa. Tôi cảm thấy mặt tôi hơi rát, và có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Và cả người tôi từ đầu đến chân đang đau nhức khó tả.

Tôi có nghe thiên hạ đồn đại rằng, những người đánh liều nhảy thời gian đều không chết thì cũng mất một, hai phần thân thể, hoặc mất sạch luôn ý thức hoặc thậm chí sống thực vật. Chỉ có rất ít người may mắn chỉ xây xác nhẹ, hoặc nặng hơn tí, như tôi chẳng hạn.

Với cái tình hình sức khỏe tệ hại như thế này, tôi đoán mình đang ở trong bệnh viện, trên cái giường êm ái, xung quanh là không gian mát lạnh, và thật tuyệt khi nó không nồng nặc mùi thuốc sát trùng.

" Azure Howard là em gái của cô? " -Tôi nghe loáng thoáng giọng nói của ai đó bên ngoài phòng bệnh của tôi. Có vẻ là y tá.

Tôi nghe ai đó trả lời lại, giọng rất gấp rút. Hai người họ trao đổi với nhau vài câu nữa, và cửa phòng bệnh của tôi bật mở. Một cô gái xông vào, theo sau là một cậu bé.

" Chị sẽ lo tới phát điên mất. Em còn nhớ chị là ai không, Azure? Nhớ chị không? Nhớ Nathan là ai không? Em có nhớ những gì đã xảy ra không? " - Cô gái nắm lấy bàn tay tôi và hỏi dồn dập.

Tôi nghĩ là ký ức của tôi hơi thiếu sót một chút, nhưng hi vọng tôi sẽ nhớ được. Ít nhất là vào ngay bây giờ, tôi có thể nhớ được những gì đã xảy ra, và cả những thông tin cô gái đã hỏi.

Cô gái này là June Howard, chị gái cùng cha khác mẹ của tôi, hơn tôi 8 tuổi. Một cô gái thông minh với đôi mắt màu hổ phách ấn tượng.

Nathan - Nathan Howard - là anh trai song sinh của tôi, sinh trước tôi năm phút. Và là người mà " tôi của 10 năm sau " phải đối đầu. Chúng tôi vào thời điểm hiện nay đều 9 tuổi.

" Vâng. Nhớ chứ. Em vào đây vì vụ nổ đó, đúng không ạ? Nathan là anh trai của em, chị June là chị gái của em. "

Tôi trả lời, và cười yếu ớt. Chị June thở hắt ra, nhẹ nhõm. Anh Nathan cũng thở phào, và dù anh đang cố giấu, tôi vẫn thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của anh. Nathan là một đứa nhóc khá yếu đuối, về cả thể chất lẫn tinh thần.

Tình hình chung bây giờ là thế này. Khi tôi nhảy thời gian, linh hồn của " tôi 19 tuổi " đã chảy theo dòng thời gian về quá khứ, và sẽ ngẫu nhiên đáp vào một " tôi 9 tuổi " bất cứ lúc nào trong khoảng thời gian 10 năm trước.

Và linh hồn tôi vô tình đáp trúng cái vụ nổ do tôi gây ra 10 năm trước. Đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra...

Đầu tôi nhức như búa bổ ý. Hẳn là do chấn động vì bóp méo dòng chảy thời gian tới những 10 năm. Như tôi đã liên tục nhắc đi nhắc lại, quay ngược thời gian là một việc bị cấm vì độ nguy hiểm quá lớn của nó. Tôi đoán rằng sẽ còn một số tác dụng phụ tôi chưa phát hiện ra, nhưng hi vọng là không có.

" Thật may là em không sao cả... "

Nathan tiếp tục thở phào, và cười một cách yếu ớt.

" Có ai bị ảnh hưởng ngoài chúng em lúc vụ nổ xảy ra không ạ? " - Tôi nhìn chị June, lo lắng hỏi.

Chị June nhìn tôi chằm chằm, mắt mở to tròn ngạc nhiên.

Chết dở.

Hình như tôi vừa nói chuyện với suy nghĩ không-phải-của-đứa-trẻ-9-tuổi phải không?

Dù sao thì, chị June không phải dạng người thích làm khó người khác, nên chị đã trả lời ngay:

" Nuh, không ai bị thương gì cả. Chỉ có em và Nathan thôi. "

" May quá... " - Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trưa hôm nay tôi được xuất viện. Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày tôi nhập viện. Các bác sĩ dặn dò tôi rất nhiều thứ, nào là dưỡng bệnh ra sao, rồi rất rất nhiều thứ khác. Chị June gật đầu lia lịa khi nghe họ nói.

" Azure này! " - Nathan bỗng gọi giật tên tôi, làm tôi giật bắn cả người.

" Vâng? "

" Khi về tới nhà, anh sẽ dẫn Azure đi xem một thứ. "

Tôi lạnh sống lưng. Hôm nay, ngày này " 10 năm trước " , Nathan cũng đã nói với tôi những câu này. Và sau đó, đại họa đã xảy tới với chúng tôi.

Tôi nghĩ mình nên bắt đầu thay đổi tương lai ngay từ bây giờ.

" Em không đi đâu~ Em đau chân lắm~ " - Nũng nịu như một đứa trẻ sáu tuổi, tôi lúc lắc đầu và nhăn mặt.

" Vậy anh cõng Azure nha~? " - Nathan cười tươi rói và đưa hai tay về phía tôi.

" Em không đi đâu~ "

" Thế thì anh đi một mình. Hông cần Azure nữa đâu. "

Cái chính là tôi không thể để Nathan đi được. Chắc chắn không được.

" Chị June~ Anh Nathan cứ đòi đi chơi kìa~ " - Tôi giật giật mép váy của chị June, vờ mếu máo. Và cái trò ấy đã thành công khi chị June nhanh chóng quay qua nghiêm khắc nhìn anh Nathan, và anh chẳng biết còn phải làm gì ngoài việc cười cầu tài.

Chúng tôi về tới nhà. Ngôi nhà thân yêu của tôi, đã rất nhiều năm rồi tôi mới thấy lại nó. Rất nhiều ký ức ùa về với tôi, ngưỡng cửa nơi tôi hay đứng nấp và rồi ngáng chân anh Nathan, vườn cây xanh mướt nơi tôi và anh Nathan té nước lên nhau mỗi cuối tuần, và kiểu nào cũng sẽ có một trong hai chúng tôi lăn ra cảm lạnh, và chị June sẽ than phiền, lo lắng và trách yêu.

Tôi rất nhớ chúng.

Khi về tới nhà, chị June làm cho tôi đĩa bánh kếp dâu nhiều lớp mà tôi yêu thích và cho Nathan một gói snack chocolate ngọt ngọt ( mà Nathan cứ đòi nhường tôi mặc dù anh biết tôi rất ghét chocolate. ).

Chúng tôi vui vẻ ngồi xem TV trong lúc chị June rửa bát đĩa và lau sàn. Trên TV đang chiếu một bộ phim hoạt hình mà anh Nathan rất thích, anh ấy đang gần như dán mắt vào màn hình.

" Em buồn ngủ... " - Tôi vờ dụi mắt. Tôi biết nếu tôi buồn ngủ thì anh Nathan chắc chắn sẽ vào ngủ cùng với tôi.

" Chị June~ Em và Azure đi ngủ nha~ Chị June cũng nhớ đi ngủ cho khỏe nha~ " - Nathan nói to, vọng xuống tới bếp.

" Chị biết rồi~! " - Chị June vui vẻ đáp vọng lại.

Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi ôm anh Nathan. Tôi đã nghĩ là anh ấy sẽ ngoan ngoãn ở yên tại nhà, cho đến khi tôi chợt cảm thấy lạnh lạnh và trống vắng bên cạnh tôi.

Anh Nathan trốn nhà rồi. Tôi lại không đủ sức để chạy theo. Chị June thì đang ngủ say vì quá mệt. Tôi có nên lén đi theo sau anh ấy không? Để giả vờ nhảy bổ vào anh và làm như mình bị ngã trước khi anh mở tờ giấy ra?

Nghĩ đến thế, tôi khẽ khàng bước ra khỏi phòng và mở cửa nhà ra, không quên liếc nhìn xem chị June còn ngủ hay không.

Tôi thấy anh Nathan đang đi lén lút ở tuốt đằng xa kia kìa, nhưng tôi tốt nhất nên nhanh lẻn theo anh ấy, trước khi anh nhìn thấy tờ giấy.

Chân tôi nhức không tả nổi.

" Anh Nathan~! " - Tôi vỗ lưng Nathan, làm anh giật mình.

" Azure!? "

" Anh đang tìm gì thế? "

Nathan đang đào đất, tôi thoáng thấy cái gì đó lóe sáng. Hẳn là anh đang cố đào cái hộp ấy lên.

" Anh Nathan, mình về thôi! " - Tôi nắm lấy bàn tay trái lấm bẩn của anh, cố hết sức kéo anh đứng thẳng dậy.

Nathan hất tay tôi ra.

" Không. Bạn anh bảo là cái hộp này có chứa phép thuật cấp cao. Nhất định anh phải tìm ra nó! "

" Anh Nathan! Ta về thôi! " - Tôi ra sức kéo tay anh Nathan, nhưng tôi hoàn toàn không đủ sức.

" Azure. "

" Vâng? "

" Tại sao vậy, Azure? Azure không muốn anh mạnh hơn à? "

" Không phải như vậy! Cái hộp đó rất nguy hiểm đó! "

Anh Nathan nhìn tôi, có vẻ anh rất bất mãn, và giận nữa.

Mọi việc xảy ra sau đó xảy ra rất nhanh.

Anh dùng phép thuật của mình tấn công tôi. Anh đẩy tôi rất mạnh, cánh tay của tôi đập mạnh xuống đất và lại gãy thêm một lần nữa. Anh lại tiếp tục dùng sức mạnh để đào chiếc hộp lên.

Anh mở nó ra.

Tôi có thể thấy anh đang chăm chú đọc những dòng chữ trong đấy.

Và rồi chúng tôi gào thét. Đau đớn. Đau đớn đến cùng cực. Vùng da ngay vai tôi như bỏng rát, như từng thớ thịt bị xẻo đi, đau đớn không tả nổi. Nước mắt cứ thế mà trào ra, cánh tay đỏ tấy. Trên cái đỉnh đồi vắng vẻ này, chẳng ai phát hiện hoặc nghe thấy chúng tôi cả.

Một lát sau, cực hình đã qua, vùng da trên vai phải tôi dần dần hiện lên một ấn nguyền màu đỏ thẫm như máu. Một ấn nguyền với dòng chữ "Ego sum electus".

Tôikẻ được chọn.

Không phải ngẫu nhiên mà chúng tôi được chọn đâu. Cái hộp đấy, cũng như cái hộp của Pandora vậy, nó thu hút chúng tôi, nó kích thích sự tò mò trong chúng tôi. Vì lý do nào đó, chúng tôi và một cặp sinh đôi khác bị chúa tể Hắc Ám chọn để trở thành hậu duệ của lão. ( Không phải lão Voldy mất mũi mà ngày trước tôi nghe chị June kể đâu. )

Và như vậy, chúng tôi đã giải phóng nỗi bất hạnh cho cái thế giới này.

" Azure. "

Anh Nathan nhìn tôi. Tôi ngước đầu nhìn anh.

Anh ấy đang cười, rất thỏa mãn.

" Anh cảm thấy mạnh mẽ lắm. Giờ thì về thôi. "

Tôi lại không thể thay đổi quá khứ rồi.

Chúng tôi về tới nhà. Chị June vừa mở tung cửa nhà, chị còn đang cầm nón của chúng tôi. Vừa thấy chúng tôi, chị bật khóc và chạy lại ôm chầm chúng tôi.

" Chị tưởng hai em trốn chị rồi đi lạc mất chứ! Thật may quá... "

Chị ấy đã cảm thấy cái tay bị gãy của tôi mất rồi.

" Azure? Tay em sao thế? Và này, hai em vừa khóc đấy à? "

Tôi và anh Nathan không hẹn mà cùng nghiên cứu mặt đất.

" Vào nhà đi, để chị gọi bác sĩ tới cho em! "

Chị June quay vào nhà, mở cửa, anh em chúng tôi vẫn cúi gằm mặt, đi sát ngay sau chị June. Chợt có tiếng " phập " vang lên, và một thứ gì đó nóng nóng văng lên mặt tôi.

Tôi hoảng hốt ngước mặt lên.

Chị June đang che chắn cho chúng tôi khỏi ai đó trong nhà. Yep, trong nhà đấy. Chị nhìn tôi, và chị nhìn xuống thanh kiếm bạc sắc bén đang đâm xuyên qua bụng chị. Sắc mặt chị rõ vẻ kinh hoàng, đau đớn và ngạc nhiên.

Chị June lầm bầm một câu thần chú.

" Invisibilitatem. "

Tôi cảm thấy có một màng chắn vô hình quây quanh anh em chúng tôi.

" Chạy...đi... "

Chị cười yếu ớt nhìn chúng tôi.

Bản năng sinh tồn trỗi dậy, chúng tôi vắt hết sức chạy xa thật xa khỏi ngôi nhà của chúng tôi, chạy xa khỏi chị June tội nghiệp....

Ở đằng xa, thanh kiếm kia đang cắt đôi người chị June, vì chị ấy cố thủ chặn đường của gã sát thủ kia rất gắt. Thế là, gã đã chém đôi cơ thể chị June ra và đá người chị sang một bên. Gã hoàn toàn không thấy chúng tôi. Máu văng tung tóe khắp nơi xung quanh đấy, bắn lên mặt và người gã. Gã đã giết chị ấy không chút lưỡng lự.

Anh Nathan khuỵu xuống đất, mắt mở to hãi hùng, lấy hai tay che miệng, nước mắt anh trào mãi không ngừng. Anh có vẻ như muốn thét lên, nhưng không thể. Tôi cũng khóc, rất nhiều.

Tôi lại không thể cứu chị June được rồi.

" Em xin lỗi! Em xin lỗi! Chị ơi, em xin lỗi... "

Tại sao chứ?

•••

#FactNo1

June Howard nhân vật tớ đã nảy ra ý định giết ngay khi vừa nghĩ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top