Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Một tuần, hai tuần rồi lại ba tuần trôi qua, bận rộn với lịch trình debut, tôi không có lấy một chút thời gian ngơi nghỉ, nói gì đến chuyện gọi điện thoại hỏi thăm. Đôi khi, trong đầu tôi chợt hiện lên chút suy nghĩ lo lắng, liệu cậu ấy có gặp chuyện gì không, nhưng guồng quay của những bài phỏng vấn và những buổi showcase níu chân tôi lại. Những ngày đầu ra mắt công chúng, chúng tôi gặp nhiều khó khăn, bị chê bai nhiều, nhưng tất cả mọi người ở bên cạnh luôn khuyến khích và ủng hộ chúng tôi, luôn cố gắng giấu chúng tôi khỏi những lời sỉ nhục của cư dân mạng, điều đó đôi lúc làm lòng tôi ấm lên rất nhiều giữa cái thế giới đầy dẫy sự vô cảm này.

Một ngày trời mưa buồn, điện thoại tôi nhận được một số lạ. Nghĩ là cuộc điện thoại quấy rối, tôi tính không bắt máy, nhưng một thế lực kì lạ nào đó khiến tôi nhấn vào nút nghe máy màu xanh. Một giọng nói quen thuộc vang lên. Là bố cậu gọi. Trong tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ họng, bố cậu nói rằng, khi cậu về đến nhà là lúc những tên giang hồ ấy đang ở trong nhà chửi bới và đánh đập chú. Cậu thấy vậy, máu nóng đổ lên đầu, cậu lao vào đánh tay đôi với bọn chúng, không chút sợ hãi. Bọn chúng đã bắt cậu đi, và tại hang ổ của chúng, họ đã cho cậu dùng "thuốc". Dần dà, cậu bị cưỡng ép đến nghiện ngập. Một ngày không lâu sau, hang ổ của chúng bị phát hiện, lũ chúng nó trốn thoát và cậu cùng với những kẻ không may mắn không thoát ra được. Cảnh sát đến dẫn tất cả đi, bao gồm cả cậu. Và giờ, cậu đang bị kết án tù vì chống đối gây thương tích cho người thi hành công vụ* khi đang tìm cách chạy trốn khỏi cảnh sát.

Tôi như chết lặng. Bầu không khi xung quanh tôi đột nhiên nặng nề đến lạ, chúng chèn ép buồng khí của tôi co lại, khiễn tôi cảm thấy buồn nôn và khó thở. Dù biết rõ đầu dây bên kia sẽ không ai bắt máy, tôi vẫn ngoan cố gọi vào số cậu, để đáp lại là tiếng "tít... tít..." vô hồn. Tôi buông thõng hai tay, điện thoại vô lực rơi xuống đất. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cảm xúc trong tôi hỗn loạn và đầy những vết cào xé như bây giờ.

Chạy thật nhanh đến gặp cậu, đường đến trại tạm giam Anyang chưa bao giờ trở nên xa đến thế. Cậu trong bộ quần áo tù nhân, mái tóc rũ xuống trông thảm thương đến tội. Mắt cậu, môi cậu, mũi cậu, không nơi nào là không có vết tích. Cách nhau một song sắt, giờ đây chúng ta là hai thế giới khác biệt. Có lẽ cậu là người rõ nhất vị mặn của nước mắt một người đàn ông, thế nhưng bây giờ, trong vô thức, nước mắt của cậu đã rơi, một giọt, hai giọt rồi nhiều hơn, cậu khuỵu xuống, nước mắt trôi qua kẽ tay chạm vào nền đất lạnh đến vô hồn của trại giam.

Đều đặn mỗi tuần, trên chuyến xe kéo dài 3 tiếng, tôi đến thăm cậu. Đôi khi cậu không nhận ra tôi - cái ánh mắt mơ màng và nụ cười ngờ nghệch ấy dường như đã nói rõ cho tôi biết, đây không phải là  người bạn mà tôi đã từng quen. Nhưng cũng đôi lúc, trong trạng thái tỉnh táo, cậu hỏi tôi về thế giới bên ngoài kia, bố mẹ cậu thế nào hay chỉ là im lặng cho đến khi thời gian thăm tù kết thúc. Tình bạn của chúng ta, từ khi nào mong manh và dễ tan vỡ như vậy, không một ai ngoài chính chúng ta có thể trả lời được. Rồi kết thúc chuỗi ngày tạm giam, cậu chính thức ăn cơm tù, và chuỗi ngày khứ hồi 3 tiếng của tôi cũng kết thúc.

Từ ngày cậu bị xét xử, rồi đến ngày được trả tự do, chẳng mấy chốc mà đã mấy mùa anh đào trôi qua rồi. Tôi vẫn nhớ rõ, hôm ấy là một ngày tuyết trắng xoá. Trời lạnh đến mức chẳng có mấy ai ra đường, cây cối dường nhiên cũng trơ trụi hết cả, những bông tuyết trắng rơi xuống nhẹ nhàng như một phép màu. Tôi chạy bộ trên đường phố , thật nhanh để đến gặp cậu, nhưng đã lâu không gặp, cậu bây giờ lạ quá. Tôi đứng thở dốc, từng hơi thở chạm vào cái lạnh ngưng tụ thành làn khói trắng mờ ảo, tôi đưa mắt nhìn cậu. Cậu ngồi trên chiếc ghế con trong góc phố, với đôi mắt đờ đãn, cậu cười khẩy, đưa tôi gói giấy trắng, "thử tí không cưng?"

"Cái mẹ gì vậy? Cậu là ai?"

"Mày quên thằng bạn thân của mày rồi sao Min Yoongi? Có phải giờ mày là nghệ sĩ nổi tiếng, được nhiều tiền nên mày không còn nhớ ân thằng bạn cũ của mày sao hả?"

Một tiếng "bốp" khô khốc vang lên, nắm đấm tay tôi tê rần và đỏ lựng. Máu từ mũi Yi Won hoà cùng với màu tuyết trắng.

Tôi nắm lấy cổ áo cậu ta, "Mày là ai? Mày không phải là Jung Yi Won! Mày đã đưa cậu ấy đi đâu rồi hả?"

Cậu ta cười, một nụ cười chua xót, "Jung Yi Won, đã chết rồi. Giờ chỉ có tao thôi."

Tôi buông tay ra, quay đầu chạy thẳng.

_____________________

Tôi gặp ác mộng.

Từ ngày hôm ấy đến nay đã trôi qua một tuần rồi. 7 ngày, không có ngày nào tôi được ngủ một giấc tròn. Hình ảnh Yi Won cứ hiện lên trong giấc mơ của tôi, một Yi Won đôi khi hơi ngốc nghếch nhưng mang đầy năng lượng chữa lành, người đã cứu rỗi tôi ra khỏi bóng đen tâm lý. Rồi bỗng nhiên tôi không bắt lấy cậu ấy được nữa, cậu ấy bị một ai đó kéo đi, rồi một Yi Won khác xuất hiện. Trên đầu cậu ta xuất hiện hai chiếc sừng của ác quỷ như trong phim - và đôi mắt của cậu ta vô cảm, không chút sức sống. Cậu ta cùng những bạn bè xấu của cậu ấy tiến đến gần tôi - tôi cố gắng chay thoát nhưng không thể. Một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy cẳng tay tôi... Tôi thức dậy, mồ hôi đổ ròng, tôi thở dốc. Những giấc mơ ấy liên tục ám ảnh lấy tâm trí tôi, suốt kì nghỉ đông, tôi không thể hoàn thành được bản nhạc nào.

Tôi trở lại với công việc với một tâm trạng không thể nào tồi tệ hơn. Tôi dường như không thể tập trung vào làm bất cứ điều gì, tôi không thể nhớ nổi những động tác nhảy, không thể tập trung nghe những lời giảng dạy của giảng viên trường đại học hay thậm chí những lời nói của các thành viên trong nhóm, đến tai tôi cũng như nước đổ lá khoai. Cảm giác bức bối cứ tích dần trong đầu tôi, tôi không thể nói cho ai biết những nỗi khổ tâm của mình, phải liên tục dùng thuốc chống mất ngủ và thuốc an thần, những thứ thuốc dường như đang dần vô dụng.

"Yoongi - hyung, anh có sao không?" Tiếng Hoseok vang lên. "Sắc mặt anh gần đây tệ lắm."

"Anh không sao, anh ổn mà."

Không Hobi ơi, tất cả đều là lời nói dối. Anh không ổn, không hề ổn một tí nào. Chúng ta đang đứng nơi ban công, trời đầy trăng và gió, cảnh sắc nên thơ đến nao lòng. Thế nhưng, đầu anh lại quẩn quanh những thao thức muốn được đáp mình xuống lòng đất mẹ êm ái, trở về với cội nguồn của chính mình, chấm dứt chuỗi ngày chịu đựng những cơn ác mộng tra tấn anh hằng đêm.

"Anh đừng quên anh còn mọi người bên cạnh. Anh không cô đơn, anh không cần phải chống chọi một mình. Em sẵn sàng lắng nghe tất cả những gì anh nói. Em luôn ở đây, mọi người luôn ở đây, bên cạnh anh."

_________________

Người ta vẫn thường hay khuyên một người cừa mới trải qua nỗi đau mất mát rằng hãy vui lên, cố gắng vượt qua, đừng nhình lại quá khứ vì tất cả đều đã qua rồi. Có lẽ nó sẽ đúng ở một góc độ nào đó, nhưng đối với những con người đi theo trường phái nghệ thuật, nỗi đau là khởi nguồn của một tác phẩm kinh điển. Người nghệ sĩ phải dùng tâm hồn mình ngậm chặt lấy nó, chiêm nghiệm và hoà vào làm một với nỗi đau ấy, biến nó trở thành chất liệu tạo nên một tác phẩm văn học hoàn chỉnh. Vì vậy nếu không thể kiểm soát, nỗi đau sẽ như một loài ký sinh rút trọn năng lượng đến sức cùng lực kiệt, khiến họ không tài nào thoát ra được.

Đêm hôm đó, dưới ánh trăng bàng bạc, những cơn gió mát rượi rót vào những chiếc lá non đang vươn mình giữa sức sống mới, lùa vào những mái tóc đã ngả màu rơm rạ xơ xác vì tác dụng phụ của thuốc nhuộm, tôi và Hoseok - hai gã đàn ông dành hơn nửa thời gian thanh xuân của mình để phục vụ cho âm nhạc - trò chuyện cùng nhau. Hoseok vừa mới chuyển tới cách đây vài tháng thôi, nhưng nguồn năng lượng em ấy toả ra luôn khiến mọi người cảm thấy tích cực, nhưng thật lòng tôi nghĩ em ấy mới là người cần được an ủi nhất, là người nội tâm trái với vẻ bề ngoài. Chưa từng nói chuyện với nhau quá 2 lời, vậy mà Hobi lại chấp nhận lặng im ngồi nghe những lời tôi nói, về Yi Won, về tình bạn giữa chúng tôi cho đến khi Yi Won thay đổi.

Tôi vẫn luôn tự trăn trở với chính mình, nếu như giây phút ấy tôi giữ cậu lại, thì phải chẳng bây giờ chúng ta vẫn là bạn hay không? Tôi không biết. Liệu những trăn trở ấy có khiến tôi trở nên điên loạn hay không? Cụm từ "vẫn là bạn" hiện lên mơ hồ, tôi muốn chúng ta vẫn là bạn, nhưng vì sao mà điều đó chẳng thể trở thành sự thật. Tôi không biết cảm xúc trong tôi là gì. Có thể là nuối tiếc, là hối hận khôn nguôi vì khi đó tôi đã không giữ lấy câu, đã không dũng cảm thêm một chút, cố gắng nói với cậu câu "đừng đi." Tôi đã không làm được, nên bây giờ tôi đang giam mình trong nỗi dằn vặt khốn cùng. Chẳng biết từ khi nào, tôi trở nên trầm cảm vì những cơn ác mộng và cả những lần cố gắng tự sát không thành.

Và thật biết ơn làm sao, khoảnh khắc yếu đuối tưởng chừng như sắp sụp đổ đó đã được cứu rỗi bởi một bàn tay. Không phải thứ bàn tay dơ bẩn nắm lấy tôi mỗi khi bóng tối bao trùm, mà là một bàn tay kéo tôi vào một cái ôm thật chặt. Trong sự ấm áp đang ôm chầm lấy mình, một giọt, hai giọt rồi nhiều hơn, nước mắt tôi cứ theo đà rơi mãi chẳng thể ngừng được. Tôi đã muốn khóc lâu lắm rồi, nhưng chẳng hiểu sao đôi mắt vẫn cứ ráo hoảnh và vẫn luôn vô thức nhìn vào khoảng không cách lạ lùng. Hoseok vỗ lưng tôi, xoa đầu tôi, "em biết rõ khoảng thời gian qua anh đã cố gắng thế nào, nỗ lực thế nào để giành lại sự sống cho linh hồn mình. Anh vẫn luôn cố gắng để sống, chứ không phải để tồn tại. Cảm ơn anh đã lựa chọn ở lại thay vì rời đi."

Và tôi cũng cảm ơn chính mình về điều đó.

_____

|agustd| dear my friend - completed.

hoàn thành bản phác thảo vào 3h50' 28/10/2022.

hoàn thành bản hoàn chỉnh vào 12h30'17/11/2022.

độ dài ( không kể chú thích): 3702w.

________________

/Phần chú thích thêm về luật hình sự, không thích có thể bỏ qua, nhớ vote trước khi next :)) À mà next thế nào nữa, end rồi mà, để lại bình luận nếu thấy hay nhé./

Theo Bộ luật hình sự năm 2015, sửa đổi năm 2017, tại điểm K, khoản 1, điều 134, gây thương tích cho người thi hành công vụ hoặc vì lý do công vụ của nạn nhân thì người phạm tội bị truy cứu trách nhiệm hình sự về Tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác.

Theo đó, mức phạt đối với hành vi chống người thi hành công vụ gây thương tích như sau:

- Khung 01:

Phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm:

- Khung 02:

Phạt tù từ 02 - 06 năm nếu phạm tội thuộc một trong các trường hợp:

Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể từ 31% - 60%; Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 02 người trở lên mà tỷ lệ tổn thương cơ thể của mỗi người từ 11% - 30%; Phạm tội 02 lần trở lên;T ái phạm nguy hiểm; Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể từ 11% - 30% nhưng thuộc một trong các trường hợp quy định tại các điểm từ điểm a đến điểm k khoản 1 Điều 134 Bộ Luật này.

- Khung 03:

Phạt tù từ 05 - 10 năm nếu phạm tội thuộc một trong các trường hợp:

Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể 61% trở lên, nếu không thuộc trường hợp quy định tại điểm b khoản 4 Điều này; Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 02 người trở lên mà tỷ lệ tổn thương cơ thể của mỗi người từ 31% - 60%; Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể từ 31% - 60% nhưng thuộc một trong các trường hợp quy định tại khoản 1 Điều này; Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 02 người trở lên mà tỷ lệ tổn thương cơ thể của mỗi người từ 11% - 30% nhưng thuộc một trong các trường hợp quy định tại khoản 1 Điều này.

- Khung 04:

Phạt tù từ 07 - 14 năm nếu phạm tội thuộc một trong các trường hợp:

Làm chết người; Gây thương tích làm biến dạng vùng mặt của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể 61% trở lên; Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 02 người trở lên mà tỷ lệ tổn thương cơ thể của mỗi người 61% trở lên; Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể 61% trở lên nhưng thuộc một trong các trường hợp quy định tại khoản 1 Điều này; Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 02 ngư ời trở lên mà tỷ lệ tổn thương cơ thể của mỗi người từ 31% - 60% nhưng thuộc một trong các trường hợp quy định tại khoản 1 Điều này.

- Khung 05:

Phạt tù từ 12 - 20 năm hoặc tù chung thân nếu phạm tội thuộc một trong các trường hợp:

Làm chết 02 người trở lên; Gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của 02 người trở lên mà tỷ lệ tổn thương cơ thể của mỗi người 61% trở lên nhưng thuộc một trong các trường hợp quy định tại khoản 1 Điều này.

/Theo luật Việt Nam, không tương ứng hoàn toàn với luật hình sự Hàn Quốc./










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top