Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Con đường chính nghĩa của Ngô Bỉ


(Chương này mình viết hơi dài để đảm bảo sự liền mạch. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của một người nghiệp dư yêu viết lách nha ^^^^)




Phần lớn thời gian trong ngày Tô Ngự đều ở bên Đóa Đóa.

Con bé vừa học hết lớp 3 thì theo mẹ vào nhà Tô Ngự, tới nay cũng được gần một năm rưỡi. Từ tận đáy lòng, Tô Ngự biết tình cảm mình dành cho Cô Châu là quý mến, trân trọng không thể nào như Mạo Xung mỗi khi đi học về có thể chạy chân sáo vào bếp ôm lấy cổ cô Phan mà mè nheo "Mẹ ơi con đói...". Hay như Hàn Ba Cuồng lớn tướng rồi nhưng mỗi khi trời mưa có sấm sét đều ôm chăn gối sang rúc vào giường cha mẹ.

Không phải cô Châu Lê không đủ tốt. Từ ngày có cô Châu, cơm canh đều là đồ nóng sốt, nước tắm không còn là nước lạnh. Ngày cả chăn màn, nhà cửa lúc nào cũng sạch bong. Cũng là ngôi nhà đó, nhưng mọi thứ như được thổi một luồng sức sống mới, ấm áp và dịu dàng như một người vừa trải qua một mùa đông khắc nghiệt phát hiện ra nắng xuân đã về.

Chỉ là Tô Ngự không sao lấp đầy được khoảng trống trong lòng mình. Những chơi vơi, mệt mỏi và tủi thân đã khóa kín suốt 10 năm nay đột nhiên thức dậy khiến cậu nhận ra dù bản thân mình không ngừng cố gắng thì vẫn là đứa bé không có mẹ ngày nào.

Nhưng với Đóa Đóa thì khác, có lẽ vị trí em gái chưa từng tồn tại nên cậu dễ dàng coi nó thành một phần của cuộc sống. Hoặc là do "Đồng bệnh tương lân", nhìn đứa bé cùng hoàn cảnh như mình cậu lại nảy sinh mong muốn làm chỗ dựa chở che cho nó.

Hai ngày một lần, Tô Ngự đèo em đi chợ. Đóa Đóa một tay cầm giỏ, một tay bám vào áo anh, vừa đi vừa ngâm nga "Ánh trăng nói hộ lòng tôi" – bài tủ của cô Châu. Đến đoạn:

"Ánh trăng nói hộ lòng em

Một nụ hôn nhè nhẹ đã làm rung động trái tim em

Một mối tình sâu đậm làm em tương tư tới lúc này

Anh hỏi em yêu anh có sâu đậm không? Em yêu anh bao nhiêu phần?

Anh hãy nghĩ mà xem, anh hãy nhìn mà xem"

Đóa Đóa khều hông Tô Ngự hỏi:

"Sao người kia không tự đi hỏi chàng trai mà phải nhờ ánh trăng hỏi hộ vậy anh Tô Ngự?".

"Ờ, chắc là người kia vẫn còn hồ nghi tình cảm của chàng trai chăng?" Tô Ngự vận dụng kiến thức văn học mười năm của mình lựa chọn những từ dễ hiểu để trả lời Đóa Đóa. Nhưng em bĩu môi cười:

"Không phải. Là vì người kia đang mắc bệnh".

"Đang mắc bệnh?"

Cách suy nghĩ của Đóa Đóa lúc nào cũng làm cho Tô Ngự ngạc nhiên.

Con bé nghiêng mặt, cười hi hi:

"Khả năng tập trung kém, cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng, tâm trạng lúc lo lắng lúc bồn chồn, ám ảnh lặp đi lặp lại một vài việc. Nói một cách ngắn gọn thì đó là bệnh tương tư".

Con bé không nhắc đích danh ai, nhưng Tô Ngự vẫn cảm thấy nóng ran cả mặt. Cậu nạt Đóa Đóa:

"Em toàn đọc mấy thứ linh tinh. Lại sách tâm lý tội phạm hôm qua em lén mượn Hàn Ba Cuồng đúng không?"

"Hihi, Rối loạn nhân cách né tránh được đặc trưng bởi việc né tránh các tình huống xã hội hoặc tương tác có nguy cơ bị từ chối, phê bình, bị làm bẽ mặt hoặc có nguy cơ bị phơi bày những điều bí mật của bản thân"

Tô Ngự ậm ờ không biết trả lời ra sao, trong lòng thầm than vãn thì ra có một cô em gái thông minh đặc biệt cũng chẳng phải sung sướng gì. Nếu cậu còn không chú ý biểu hiện của mình, e rằng sau này sớm muộn gì cậu cũng trở thành tiêu bản nghiên cứu trong mắt nó.

"Anh mách mẹ em đọc sách linh tinh" Tô Ngự đi vào ngõ cụt giơ bài cùn.

Con bé không nao núng, cười khúc khích sau lưng anh:

"Vậy thì em sẽ mách ba mẹ anh yêu sớm"

"Anh không yêu sớm" Tô Ngự la lên.

"Em sẽ nói với anh Mạo Xung là anh đang yêu. Đảm bảo cô gái kia có là tiên nữ của Tây Vương Mẫu hay tiểu công chúa của vua Ba Tư anh ấy cũng đào lên được gia phả ba đời"

"Này này Đóa Đóa, em nói gì vậy? Đừng có loạn ngôn, bằng chứng đâu" Tô Ngự nuốt khan.

"Vậy em cũng sẽ nói cho anh Hàn Ba Cuồng biết là anh đang yêu. Chỉ sau một tối thôi là cả phố Tây đều biết, bạn bè mẫu giáo anh đều biết, bạn cấp ba của anh đều biết, phàm là người sống ở Bắc Kinh đều biết hết"

Đóa Đóa tiếp tục tấn công.

"Đóa Đóa..." Tô Ngự cười cầu hòa "...Tối nay anh đưa em đi ăn kem, không phải loại kem 5 hào ba hay mua cho em đâu. Kem 10 tệ một cái, ở Thập Sát Hải hẳn hoi".

"Tuy biết là anh đang đàm phán để mua chuộc nhưng vì cái kem mười tệ ở Thập Sát Hải em quyết định giữ bí mật cho anh".

"Không phải là giữ bí mật cho anh, mà em phải xem lại cách nói, không có chuyện anh yêu đương".

Tô Ngự vừa dựng xe vừa cảnh giác ra điều kiện, cổng chợ nhỏ đã ở ngay trước mặt hai anh em.

"Ây dà... Không phải kết cục vẫn là anh mua kem cho em à?"

Con bé bắt trước giọng của ông Tô, kéo tay Tô Ngự đi vào bên trong chợ. Tô Ngự bật cười, chợt nhận ra con bé không có chung dòng máu nhà họ Tô lại giống ba mình một cách đặc biệt.

Mới bảy giờ sáng, nắng đã nóng bỏng cả người.

Tô Ngự treo giỏ đồ lên ghi đông xe, gò lưng đạp thật nhanh. Con ngõ nhỏ lát láng bê tông tích nhiệt từ hôm qua phả lên hơi nóng hầm hập. Đóa Đóa không còn vui vẻ hát như lúc đi mà thở phì phò, rúc cái đầu nhỏ vào lưng áo của anh trai tránh nắng.

"Đóa Đóa, tới nhà rồi"

Tô Ngự phanh kít trước cánh cổng gỗ lóc chóc sơn đỏ đã nhợt màu. Rồi chẳng chờ Đóa Đóa tụt xuống nâng luôn cả xe đạp cả em gái nhỏ qua bậu cửa, miệng không ngừng xuýt xoa:

"Nắng quá, nắng chết mất... Đóng cửa lại cho anh nhé".

Tô Ngự vội vã xách làn vào bếp. Cậu lấy rau được buộc kĩ càng trong túi ra xếp lên rổ, rồi thả con cá vừa mua vào thau nước. Xong xuôi, cậu cầm cái chổi đã mòn vẹt như hàm răng người già đi ra ngoài sân.

"Em còn đứng đó làm gì thế? Muốn làm thịt lợn một nắng hử?"

Tô Ngự thấy Đóa Đóa vẫn đứng như phỗng trước cánh cửa khép kín bèn trêu em.

"Anh Tô Ngự"

Con bé quay mặt lại nhìn anh.

"Hử?"

"Anh chuẩn bị một chút đi, chủ tịch thành phố tới".

"Tới đâu?"

"Tới nhà mình..."

"Chủ tịch thành phố tới nhà mình?"

Tiếng chổi cùn đang kêu xoèn xoẹt chợt im bặt.

Tô Ngự liền thả cái chổi xuống gốc cây thạch lựu, đi mà như chạy tới cổng.

"Em nói em chủ tịch thành phố đang đứng trước nhà mình sao?"

Đóa Đóa gật đầu:

"Trong buổi lễ kết thúc năm học ông ấy đã đến trường em phát biểu cảm nghĩ. Em nhìn một cái là nhận ra ngay".

"Nhưng ông ấy đến đây làm gì? Nửa tháng nữa mới tới đại hội khen thưởng mà"

"Em không biết nhưng người đi cùng ông ấy là anh Ngô Bỉ"

"Ngô Bỉ?"

Tô Ngự ôm đầu khổ não. Hôm nay không phải ngày mùng mười tháng giêng, ông Thần Tài này lại đến đây làm gì nữa vậy?

"Em mở cửa nhé"

Đóa Đóa chạm tay lên cái vòng tròn bằng sắt, nhìn Tô Ngự chờ đợi.

Cậu nhìn vạt nắng chói chang đến bỏng cả mắt, thở dài:

"Ừ mở đi"

Ngô Bỉ đi trước. Cậu ta mặc nguyên cả bộ đồng phục học sinh, đi giầy ba ta 40 tệ bán đầy rẫy ở chợ Hồng Kiều. Mái tóc không vuốt keo xõa xuống trán hiền hòa. Tròng mắt trong veo khẽ nhìn Tô Ngự lấp lánh niềm hân hoan và có gì đó thật dịu dàng. Cậu ta đặt ba lô xuống cái bệ gạch quanh gốc cây thạch lựu, rồi bế bổng Đóa Đóa lên, nựng nựng cằm con bé.

Chủ tịch Mạc Nhân Hòa đi sau. Ông ấy ăn vận bình thường, nhìn qua thì cũng giống như rất nhiều những người đàn ông trung niên khác, chỉ là thần thái vô cùng nghiêm nghị. Mà tất cả khí chất đó của ông đều toát ra từ đôi mắt rồng to tròn, đuôi mắt vút dài, rất có thần và đầy uy vũ.

"Chào hai cháu"

Ông Mạc giơ tay ra. Tô Ngự ngại ngùng nắm lấy tay ông.

"Cháu chào bác".

"Tôi giới thiệu một chút..."

Ngô Bỉ đặt Đóa Đóa xuống, đứng gần Tô Ngự nói, vẻ trịnh trọng rất buồn cười:

"Đây là bác tôi, tên Mạc Nhân Hòa. Hôm nay tôi đưa bác tôi đến đây là có chuyện muốn thưa với chú Tô".

Tô Ngự gật đầu với ông Mạc rồi giật tay áo của Ngô Bỉ, kéo cậu ta ra sau cây thạch lựu... Tô Ngự hung hăng nhìn cậu ta, nếu giọng nói có thể giết người thì chắc chắn hôm nay Ngô Bỉ phải đầu thai chuyển kiếp không dưới năm lần.

"Nói, cậu đang âm mưu gì vậy?"

"Tôi làm gì có âm mưu gì..." Ngô Bỉ vừa nói vừa gỡ bàn tay đang nắm chặt áo mình

"...Chẳng phải cậu nói từ nay tôi không được giở trò gì hoặc làm điều khuất tất sau lưng cậu hay sao? Tôi đưa bác tôi đến nói chuyện người lớn".

"Chuyện người lớn?"

Tô Ngự thấy tai mình ù đi. Đứng dưới cái nắng hè như thiêu như đốt mà cậu cảm thấy miệng cứng cả lại, toàn thân lạnh giá như phủ một lớp băng già đang chầm chậm tan.

"...Không phải tôi đến hỏi cưới cậu đâu" Ngô Bỉ phân bua, mặt nhăn nhúm đến là khổ sở "...Chúng ta còn phải chờ đến năm sau mới mười tám tuổi, sính lễ cũng phải chuẩn bị kỹ càng..."

"Hỏi cưới cái con mẹ nhà cậu, ai chờ ai hả? Nói nhanh, cậu âm mưu gì". Mặt Tô Ngự hết đỏ lại chuyển sang tái xanh. Đầu váng vất như ai đó vừa thụi cho một cú vào giữa thái dương.

"Tôi đã nói không có âm mưu gì mà lại. Tôi dẫn bác tôi đến xin bố cậu cho tôi sang nhà cậu học cùng".

Mười lăm phút sau.

Ông Tô về đến nhà, cùng một động tác giống Tô Ngự, ông nâng xe qua bệ cửa, líu ríu gạt chân chống rồi đi thẳng vào trong nhà.

Bên trong Tô Ngự đang rót nước mời khách. Vừa thấy ba về, cậu liền nhường chỗ cho ba, đi vòng ra sau lưng ông đứng.

"Chú Tô, đáng lẽ cháu nên nói với chú trước. Nhưng sự việc cấp bách quá..."

Tô Ngự nhếch môi, lườm cậu ta một cái.

"Ông Tô, tôi tên Mạc Nhân Hòa – là bác của Ngô Bỉ. Hôm nay đường đột đến tư gia, mong anh đừng trách..."

"Không... anh Mạc đừng khách sáo quá"

Tô Ngự thấy bàn tay ba giơ ra rồi ngừng lại giữa không trung. Bàn tay đầy dầu mỡ bám đen xì, ngón tay cáu bẩn vẫn chưa kịp rửa. Lúc ba ngại ngùng định rút tay về thì ông Mạc đã không ngại ngùng nắm lấy. Ông nắm bằng cả hai tay với vẻ vô tư và chân thành của một người có tấm lòng khoáng đạt.

Ông ngồi xuống, thư thả nhấp một ngụm trà. Mắt ông sáng lên sau tiếng chép miệng, rồi ông lại nhấp một ngụm nữa.

"Trà gì mà ngon quá và mùi vị cũng đượm quá"

Ông Mạc nhìn cái chén sứt quai trong tay, hỏi.

"Dạ, trà này là lá sen thái nhỏ phơi khô. Anh em cháu hái ở hồ sen ngay cuối ngõ"

Tô Ngự lễ phép trả lời.

"Quả nhiên, tôi còn ngửi thấy cả mùi bùn hăng hăng và mùi thơm của nắng giòn nữa. Mấy thứ như Long Tỉnh, Bích Loa Xuân hay Thiết Quan Âm đều không sánh được"

Ông Mạc gật gù như thể đang chiêm nghiệm một thứ gì đó đã xa và đã lâu lắm rồi.

Ngô Bỉ đứng sau lưng ông Mạc, liếc nhìn Tô Ngự đầy tán thường rồi vươn cả cổ nhanh nhảu chêm vào:

"Có phải cái chỗ mà..."

Nhưng nói đến đó cậu ta đành phải nuốt nửa câu sau "chúng ta hôn nhau" xuống cổ họng. Tô Ngự hung dữ nhìn sang ra hiệu "Không muốn chết thì im mồm ngay lại". Ngô Bỉ lè lưỡi tỏ vẻ sợ hãi, rồi lại nhếch mồm cười, phô ra hàm răng nhỏ xíu xiu trông xấu muốn chết.

"Anh Tô, tôi là anh trai của mẹ Ngô Bỉ. Họ Mạc nhà tôi tuy không phải lẫm liệt gì nhưng mấy đời trước không phải văn nhân thì cũng là thương nhân. Nhưng lại mọc ra một thằng cháu như dị nhân vậy, học hành đã chẳng vào đâu lại không có chí tiến thủ..."

Ông Mạc rầu rĩ nói.

"Đúng đúng... cuộc đời cháu trước khi gặp Tô Ngự chính là đen tối như vậy"

Ngô Bỉ thấy bác phê bình mình không những không cảm thấy muộn phiền, trái lại còn vô cùng hứng khởi.

"Vậy nên khi cháu nó bày tỏ mong muốn được học tập, tôi vui lắm. Người ta nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, đạo lí này anh Tô cũng hiểu như tôi phải không?"

"Phải ... Phải..." Bố tôi quả quyết.

"Huống hồ cháu Tô Ngự nhà ta đây lại là nhân tài hiếm có. Được quen biết và tới đây là học hành cùng cháu là phúc phần của Ngô Bỉ mà không phải ai cũng có được".

"Đúng, đúng ạ" Ngô Bỉ rạng rỡ cười, nháy mắt với Tô Ngự.

Cậu xì một tiếng, bấy giờ mới phát hiện ra cục diện này vô cùng bất thường.

Nhà Tô Ngự nghèo bền vững bấy lâu, bộ bàn ghế tuềnh toàng này cũng là của nhà Hàn Ba Cuồng cho. Một cái bàn, nhưng chỉ có hai cái ghế tựa đã cũ mèn. Dĩ nhiên Ba và ông Mạc đang ngồi trên hai cái ghế ấy, còn Tô Ngự và Ngô Bỉ đứng sau lưng phụ huynh nhà mình. Càng nhìn lại càng thấy giống một buổi gặp mặt giữa gia đình thông gia hai bên.

Thêm nữa, Cách mở chuyện của ông Mạc lại càng làm cho không khí thêm phần long trọng, khách khí. Ngô Bỉ bên kia lúc nháy mắt, khi mỉm cười hân hoan, chính là biểu cảm hạnh phúc của người sắp lấy được ngọc quý về tay.

Tô Ngự loay hoay tìm cách phá vỡ thế cục trớ trêu này, định vớ đại một cái gì để ngồi xuống nhưng không có. Cậu đành xoay mặt ra ngoài sân, mặc kệ Ngô Bỉ muốn nháy mắt hay nhíu mày cậu cũng chẳng quan tâm. Nhưng lúc sau cậu quay sang, lại thấy Ngô Bỉ cũng đang nhìn thẳng ra cây thạch lựu. Vẻ trang nghiêm, kính cẩn của cậu ấy khiến Tô Ngự tưởng cây thạch lựu kia chính là bài vị tổ tiên nhà cậu ta, còn cậu ta thì đang chuẩn bị bái đường.

Tô Ngự lần đầu tiên cảm thấy mình rơi vào tình cảm tiến thoái lưỡng nan, ý chí chiến đấu như que diêm đã cháy hết bột lưu huỳnh cứ thế lụi tàn.

"Tô Ngự nhà tôi quả là học hành không phải bàn cãi..." Nói về con trai, bao giờ ông Tô cũng không giấu nổi sự tự hào "...Cháu còn làm lớp trưởng nữa, việc giúp đỡ các bạn là điều đương nhiên. Mà kì thực, tôi cũng rất thích Ngô Bỉ".

Tô Ngự quay ngoắt lại nhìn ba, không ngờ chỉ có qua dăm câu nói người ba mà cậu yêu thương kính trọng lại quyết định cho không người ta con trai mình.

Tên Ngô Bỉ kia làm thần tài giá rẻ còn có giá hai nghìn tệ, còn cậu ngay cả một cái bánh bao chay cũng không có.

"Ba à, con còn phải phụ ba cơm nước nữa ..."' Cậu dí móng tay vào cổ tay ba ra tín hiệu "...mà phòng con nhỏ thế, có mỗi một cái quạt lúc chạy lúc không. Ngô Bỉ quen với cuộc sống thoải mái rồi, sẽ không chịu được".

"Tất nhiên tôi chịu được..." Dường như Ngô Bỉ chỉ chờ có thể, cậu ta mồm năm miệng mười nói:

"... Ví như Tô Tần là một nhà mưu lược giỏi thời Đông Chu. Để có tiền đi học ông ta phải làm đủ thứ việc trên đời, bàn chân ông ta đã đi từ Tây sang Đông nhưng không có nơi nào trọng dụng ông. Tô Tần không nản chí tiếp tục trở về họp tập. Khi cơn buồn ngủ hành hạ ông ta, ông ta đã lấy con dao lam đâm vào đùi để tiếp tục tỉnh táo..."

"Không phải dao lam mà là dùi. Thế kỉ thứ 19 người ta mới chế tạo ra dao lam." Tô Ngự ngắt lời cậu ta.

"Đúng ... đúng..." Ngô Bỉ gãi đầu sượng sùng cười, lấp liếm:

"Cậu đúng là trên thông thiên văn dưới tường địa lí, nhưng vấn đề tôi muốn nói đâu phải là dùi hay dao lam mà trọng điểm chính là có chịu được khổ mới luyện thành tài. Chú Tô..."

Bất thình lình, cậu ta chạy sang ôm lấy một tay ba Tô Ngự, ánh mắt tha thiết cầu khẩn:

"Xin hãy hiểu cho tấm lòng thiết tha muốn đi con đường chính nghĩa của cháu"

Tô Ngự ngồi bên trái đang ra sức bấm tay ba mình, còn Ngô Bỉ nửa ngồi nửa quỳ bên phải, ra sức cầu xin. Càng nhìn, càng giống đôi uyên ương bị gia đình chia rẽ đang tìm cách chứng minh tình yêu cháy bỏng chết đi sống lại của họ.

Đến nước này Tô Ngự còn có thể làm gì nữa, cậu chán nản đứng dậy hết nhìn ba, nhìn ông Mạc, rồi lại nhìn Ngô Bỉ, cuối cùng nói một câu dứt khoát:

"Cậu có muốn chuyển hộ khẩu sang đây thì tiện thể làm cùng một lần cho xong đi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top