Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Dấu ấn


Trên bàn ăn nhà Tô Ngự đang xảy ra một trận kịch chiến.

Mạo Xung ngồi nghênh ngang trên chiếc ghế nhỏ, trông đầy trịch thượng Ngô Bỉ ở bên phải hai tay nắm chặt thành quyền, mắt long lên. Trên bàn la liệt vở, sách, ba lô của cả hai.

"Chúng tôi đã ôn tập hết chương trình lớp 11 rồi, đang làm đề lớp 12. Cậu theo không nổi đâu."

Mạo Xung khoanh hai tay trước ngực, mặt vênh lên, ngạo mạn khiêu chiến.

"Nhưng hôm nay tôi là người đến trước"

Ngô Bỉ mắt đỏ khè, cổ nổi gân xanh chằng chịt. Cậu ta hằn học nhìn Mạo Xung, tưởng như chuẩn bị lao vào cấu xé đối phương tới nơi.

"Học ở đâu cũng thế, xét đầu vào phải căn cứ vào thực lực. Xếp chung với tôi là thiệt thòi cho cậu đấy, biết chưa".

Mạo Xung cười nhạt, tiếp tục công kích Ngô Bỉ mà không biết rằng mình đang chọc phải tổ kiến lửa. Hơn nữa con kiến đầu to này vốn đã thù cậu ta từ lâu, chỉ chờ cơ hội để dằn mặt.

"Tôi không có ý định xếp chung với cậu..." Ngô Bỉ cười gằn "... Tô Ngự là của tôi".

"Cái gì?" Cả Mạo Xung và Tô Ngự đều đồng thanh hô lớn. Nhưng may quá, trên bàn có một cốc nước, Tô Ngự quýnh quáng cầm lấy. Cậu vội vàng uống một ngụm thật lớn hòng che dấu phản ứng quá khích của mình.

"Tô Ngự là của cậu ư? Cậu là anh? Là em? Là bạn bè, là người thân cậu ấy ư? Cậu tự tin thái quá rồi đấy".

Mạo Xung cũng không vừa, hai ống tay áo sơ mi đã kéo cao quá khủy, sẵn sàng nghênh chiến.

Ngô Bỉ lừ lừ đứng dậy tiến tới trước mặt Mạo Xung. Cậu ta chỉ chỉ tay vào ngực Mạo Xung, cười nhạt nói:

"Bây giờ chưa phải, nhưng sớm muộn gì Tô Ngự cũng sẽ là anh em, là bạn bè, là người thân của tôi. Còn cậu, nếu đã có tinh thần học hành như thế, tôi sẽ tác thành cho. Tôi không chỉ đưa cậu tới Tây Thiên đâu, tôi còn giúp cậu tu thành chính quả nữa đấy".

Nói rồi cậu ta vần đống đề trên bàn thành một cục lớn nhét luôn vào ba lô, hùng hổ đi vào phòng Tô Ngự, đóng cửa cái rầm!

Cả sáng đó Tô Ngự học cùng Mạo Xung ở ngoài sân, nhưng thi thoảng lại nghển cổ quan sát bên trong phòng mình. Cậu ta ngồi như hóa đá, không biết đang tính toán cái gì.

Chốc chốc cậu lại nhìn Mạo Xung vẫn đang ung dung ngồi giải đề, tinh thần cực kì hưng phấn. Tô Ngự thở dài, chắc Mạo Xung còn chưa biết Ngô Bỉ chẳng buông tha dễ dàng chuyện này như thế. Cứ nghĩ đến chuyện của Hạ Tinh Tinh, Nhã Giao... là rõ. Hòng cắt đuôi toàn bộ đối tượng theo đuổi cậu, Ngô Bỉ không ngại lên kế hoạch, lôi kéo toàn bộ bạn bè kể cả cậu bạn đang bên Châu Âu vào để thực hiện ý đồ. Để thu thập thông tin cho bạn, Ngô Bỉ còn nếm mật nằm gai theo dõi Nhã Giao cả tuần trời, nếm đủ mùi khổ nhục đau đớn. Cho nên càng thấy Mạo Xung nhất thời huênh hoang, Tô Ngự lại thấy lo cho cậu ta không biết sẽ thê thảm thế nào dưới tay của Ngô Bỉ.


Buổi trưa, Mạo Xung đã về. Tô Ngự mới đi vào gõ cửa.

"Ngô Bỉ, mở ra".

Cánh cửa vừa hé ra, Tô Ngự đã thấy vẻ mặt đắc thắng của cậu ta, như vừa trả xong được mối thù diệt tộc. Cậu ta cười hề hề, vươn vai một cái đi thẳng ra ngoài sân leo lên cái xích đu của Đóa Đóa bắt đầu chạy đà.

"Này Ngô Bỉ..." Tô Ngự đi theo, nhìn cậu ta nghi hoặc "... Cậu không định làm gì Mạo Xung chứ".

Ngô Bỉ đu vù vù, tiếng gió át cả tiếng nói của cậu ta:

"Cậu yên tâm, một cọng tóc của cậu ta tôi cũng không thèm đụng tới..."

Dù vậy, Tô Ngự vẫn cảm thấy sau kiểu cười có vẻ sâu cay kia là một âm mưu to lớn gì đó vừa được tính toán xong xuôi. Cậu ngồi xuống cái ghế đá, nơi có bóng râm của cây thạch lựu, nói:

"Cậu đã giải quyết xong chuyện của Hạ Tinh Tinh và Lý Thước chưa? Mấy kế hoạch giời ơi của cậu cũng dẹp hẳn rồi chứ?"

"Xong hết rồi..." Bóng cậu ta lướt qua cậu, để lại một vệt gió thoảng "... Lý Thước chịu một trận đòn, làm lành với Hạ Tinh Tinh. Giờ hai người đó còn nói hôm nào mời tôi một bữa rượu thịt để trả ơn tôi đã nối dây tơ hồng đấy. Còn bọn Châu Dã, Bạch Lệ Lan đều kết thúc êm đẹp cả".

"Thật chứ"

"Thật, cậu không tin tôi à?"

Ngô Bỉ thả hai chân xuống đất, xích đu từ từ dừng lại.

"Thật ra, chuyện tôi đến nhờ cậu chỉ dậy không phải là trò chọc phá đâu, mà là thật lòng đấy".

"Trông mặt cậu chẳng có gì là thật lòng cả".

Tô Ngự giả vờ trách cứ, nhưng những nút thắt trong lòng như được nhúng trong nước cứ thế mà từ từ tan ra.

"Thật chứ, tôi mong muốn được đứng ngang hàng với cậu. Những gì cậu thấy, tôi cũng sẽ thấy. Những gì cậu không thấy được, tôi cũng có thể chỉ cho cậu xem".

Ngô Tự mỉm cười. Sự ngọt ngào mà cậu vừa nghe được giống như mồi diêm sinh thắp lên trong lòng cậu một sự ấm áp khó diễn tả thành lời.

"Ước mơ của cậu là gì vậy?" Ngô Bỉ đong đưa chân, lại hỏi.

"Sao cậu lại hỏi thế?"

"Tô Ngự à, cậu không thể cứ thế mà trả lời luôn được sao? Một câu hỏi lại dùng để trả lời cho một câu hỏi".

Tô Ngự nhìn gương mặt đang tì vào tay. Cái má bị sợi dây thừng ép lại phồng lên tròn tròn. Rồi lại nhanh chóng rời mắt đi, sợ ánh nhìn tràn ngập hảo cảm của mình sẽ tố cáo tất cả những gì mình đang nghĩ.

"Tôi muốn là phi hành gia... Nghe hão huyền quá nhỉ?"

"Không không..." Ngô Bỉ xua tay "...Với trí tuệ siêu phàm của cậu, không làm những thứ to lớn như vậy đúng là phí hoài".

"Vậy ước mơ của cậu là gì?"

"Làm phi công!" Ngô Bỉ đứng lên, trả lời quả quyết.

"Ước mơ này chắc được cậu ấp ủ từ nhỏ đúng không, xem khí thế của cậu hùng hồn lắm".

"Vừa mới đây thôi..." Ngô Bỉ nhìn thẳng vào mắt cậu, khẳng định một lần nữa "...Khi cậu nói ước mơ của cậu là trở thành phi hành gia. Trong lòng tôi đã quyết định. Tô Ngự, không chỉ muốn hít thở cũng bầu không khí với cậu, tôi còn muốn sải cánh bay cao cùng cậu. Cậu có ước mơ, tôi cũng có. Ước mơ của cậu là trở thành phi hành gia, còn ước mơ của tôi chính là cậu".




Chiều xâm xẩm tối.

Tô Ngự và Ngô Bỉ đã thôi học từ lâu, nhưng cậu ta vẫn nấn ná ở lại chưa chịu đi về. Tô Ngự ngồi nhặt rau, cậu ta cũng xấn tới nhặt cùng. Thấy cậu lấy chổi quét sân, cũng lon ton cầm cái gậy gảy gảy mấy chiếc lá rụng xung quanh ang nước.

"Sao cậu không về đi?" Tô Ngự hỏi.

Ngô Bỉ ngó quanh, nhệch miệng cười nói đại:

"Tôi chờ hết cho trời hết nắng".

Tô Ngự lắc đầu phì cười.

Chẳng là buổi trưa nay, Đóa Đóa về và bảo cô Châu muốn làm thêm một ít trà sen để gửi về quê cho bà ngoại Đóa Đóa. Ngô Bỉ tỏ vẻ muốn đi cùng lắm nhưng chờ mãi chẳng thấy ai rủ nên cũng ngại không dám mở lời. Kết quả là mặt dày chờ đến tận bây giờ với hy vọng cậu thương tình cho đi ké.

"Đi thôi. Qua nhà Tiểu Ngũ đón Đóa Đóa".

Tô Ngự khoác thêm một chiếc áo dài tay đã cũ, ném cho Ngô Bỉ một cái rổ, lại thêm một cái túi vải. Cậu ta hơi ngạc nhiên một chút rồi nhanh nhảu đeo túi lên vai nhảy chân sáo theo cậu đi ra cổng. Tiếng cười vui vẻ, giòn tan như chuỗi châu va vào nhau, cứ thế, từng hạt, từng hạt lăn tròn vào lòng Tô Ngự.

Hồ sen về chiều tối không còn ai ra hái hoa hay nhổ củ nữa. Cả cái đầm mênh mông trắng xóa sen nở chỉ có ba anh em lóp ngóp đi trên con đường đầy cỏ dại. Mùi sen om nắng cả ngày, hơi nồng đậm nhưng vẫn rất ngọt. Đóa Đóa với tay hái một bông sen đã gần tàn bên cạnh, giơ lên. Rồi em lại hái một bông nữa, vung vẩy trên không trung. Cơn mưa cánh hoa nghiêng nghiêng bay trong gió.

Phía trước là một đoạn cầu ngắn được làm từ mấy cây gỗ nhỏ, phía dưới có một con thuyền nhỏ được buộc dây vào cột cầu. Tô Ngự nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi bế Đóa Đóa đặt em ngồi ở gần mạn phải.

"Có cần tôi đỡ xuống không?" Tô Ngự thấy Ngô Bỉ vẫn loay hoay trên cầu liền trêu trọc.

"Hay là hai người cứ đi thuyền ra hái đi, tôi ở trên này cũng có thể hái được khá nhiều"

Cậu ta nói rồi quơ đại một cái lá sen thủng lỗ chỗ trong tầm tay.

Vừa nhìn thấy vẻ rụt rè của cậu ta, Tô Ngự đã biết ngay nguyên do là gì. Xem ra đây chính là cơ hội để cậu dạy cho cậu ta một bài học.

"Muốn trà ngon thì lá phải đẹp. Cậu nhìn lá sen của cậu đi, trông có giống cái tổ ong không? Nếu mà cậu không thích, lần sau ở nhà đừng đi cùng nữa".

"Có, có đi..." Ngô Bỉ xắn ống tay áo lên, loay hoay tuột xuống.

"Chẳng ai xuống thuyền như cậu cả, vịn vào vai tôi"

Tô Ngự bước đến mũi thuyền, chân trước chân sau xuống tấn giơ tay ra. Ngô Bỉ bám vào hai vai Tô Ngự, xấu hổ tới mức hai má đỏ hồng hồng. Tô Ngự túm chặt eo cậu ta, đỡ xuống, miệng ngâm nga:

"Da khê thái liên nữ

Kiến khách trạo ca hồi

Tiếu nhập hà hoa khứ

Dương tu bất xuân lai"

(Đây là bài thơ "Cô gái hái sen" của nhà thơ Lý Bạch, dịch nghĩa Nguyễn Minh:

"Suối Nhược Da hái sen thơm ngát
Thấy khách gần quay mặt khẽ ca
Núp sau sen trắng như ngà
Mỉm cười e thẹn dám ra đâu nào")

"Anh Ngô Bỉ là cô gái hái sen đẹp trai nhất mà em từng thấy" Đóa Đóa nhìn hai anh lớn đỡ nhau ngượng ngịu, cười vang cả một khoảng trời.

Tô Ngự nhẹ nhàng khua mái chèo, chiếc thuyền nhỏ rẽ nước chậm rãi lướt trên mặt hồ. Cả người cậu được hoàng hôn khảm lên một vài vệt nắng còn sót lại. Giữa lao xao gió và nồng nàn mùi sen, dù không quay lại, nhưng cậu vẫn cảm thấy đôi mắt hắc ngọc kia đang nhìn mình đăm đắm.

Tô Ngự cho thuyền đi vào chỗ có nhiều lá sen to và đẹp nhất. Cậu gõ gõ vài thành thuyển ra hiệu, Ngô Bỉ lấy túi ra. Đóa Đóa đã bắt đầu bẻ lá, ngón tay nhỏ xíu quấn quấn những sợi tơ mảnh như sương.

Cậu cắm cái mái chèo xuống, xác định mực nước chỉ ngang lưng người trường thành, nở nụ cười đầy âm mưu.

"Ngô thiếu gia, hái sen có thú vị không?".

Cậu ta đang vươn tay với một lá sen vừa to vừa tròn như một cái rổ lớn, ngoài đầu cười:

"Thú vị lắm".

"Không biết Ngô thiếu gia có thấy thiếu thiếu gì không?"

"Thiếu gì cơ?" Một nửa người Ngô Bỉ đã chuồi hẳn ra ngoài mạn thuyền.

"Mùi bùn"

Tô Ngự vừa nói vừa vung mái chèo sang bên Đóa Đóa ngồi. Một chân cậu đạp mạnh vào mạn thuyền bên Ngô Bỉ đang đứng. Con thuyền khẽ chao nghiêng về bên phải. Cả người Ngô Bỉ bị chấn động bất ngờ, ngã ùm xuống nước.

"Tô Ngự, cậu làm gì thế hả?"

Cậu ta vất vả ngoi lên. Rong rêu lẫn lá sen thối dính đầy trên mặt, nhỏ nước tong tong.

Đáp lại cậu ta chỉ có tiếng cười khanh khách của anh em nhà họ Tô. Đóa Đóa ôm lá sen cười tới híp cả mắt. Tô Ngự nằm lăn lóc trên thuyền, ôm bụng.

"Tô Ngự..."

"Gì vậy..."

Cậu ngồi dậy, lau lau khóe mắt vì cười quá nhiều, nghiêng người sang bên phát ra tiếng nói.

Tô Ngự không nhìn thấy gương mặt của Ngô Bỉ lúc đó, bởi đã bị khuất lấp sau một đóa sen hồng lớn đương chúm chím hé nở. Hương thơm man mát phả vào người khiến cậu bỗng thấy mình nhẹ bẫng, như đang bay.

"Tặng cậu".

Phải khó khăn Ngô Bỉ mới lên được đến bờ. Vì người đã ướt sũng nước, đi trên con đường đất cứ trơn tuồn tuột khiến cậu ta ngã dúi dụi mấy lần. Còn đôi giày thể thao thì không moi lên được, đành bỏ lại dưới đáy hồ.

Lúc đi cậu ta hưng phấn thế nào thì lúc về thảm cảnh thế ấy. Người ngợm bét be bùn, bộ quần áo dính bết vào người đã chuyển sang màu thâm tai tái. Cậu ta đeo cái túi lá sen lớn trước ngực, lạch bạch bước theo sau Tô Ngự đang tiêu sái ôm hoa. Mỗi bước chân đi đều để lại trên đường một vệt bùn. Chỉ có nụ hân hoan, là trước sau vẫn thế.

"Trời ơi, con sao thế này?"

Ông Tô nhìn thấy Ngô Bỉ trong bộ dạng không thể thảm thương hơn, liền chạy ra đỡ cái túi trên cổ cậu ta xuống.

"Ra hồ sen thì phải hái hoa sen, đào củ sen chứ ạ"

Cậu ta giơ lên một củ sen to bằng bắp chân trẻ con cười hề hề.

"Nhanh nhanh vào đi tắm..." Ông Tô đẩy vai Ngô Bỉ rồi bế Đóa Đóa lên "...Tô Ngự ơi, lấy cho Ngô Bỉ một bộ quần áo sạch đi".

Tô Ngự ôm bó hoa sen vào bếp rồi hỏi cô Châu xem có cái lọ cắm hoa nào không. Cô Châu tìm mãi trong nhà kho mới được một cái lộc bình hơi mẻ quanh miệng. Cậu cần thận đo chiều dài hoa với độ dài bình rồi ghé bình hứng nước.

"Lần đầu tiên thấy cháu cao hứng như vậy"

Cô Châu đứng luộc rau trên bếp, cười cười.

"Thật sao ạ?" Tô Ngự cũng mỉm cười. Cậu lấy cái kéo ra, cắt ngang cọng, nhẹ nhàng cắm vào bình.

"Gương mặt đó mới đúng là gương mặt của một đứa trẻ 17 tuổi chứ..."

Giọng cô Châu có chút vui mừng cũng có chút xót xa, chẳng biết cô đang tự nói với mình hay là nói với Tô Ngự nữa.

"Tô Ngự ơi.... Tô Ngự"

Ngô Bỉ trong nhà tắm réo tên cậu.

"Được rồi, chờ tôi một chút".

Cậu nâng bình hoa lên, thỏa lòng ngắm nghía rồi đặt vào cửa sổ cạnh bàn học của mình – nơi cậu có thể dễ dàng ngắm nó.

"Quần áo tôi đều là đồ sạch, nhưng có lẽ sẽ hơi ngắn so với cậu"

Tô Ngự đứng bên ngoài cánh cửa nhà tắm nói vọng vào.

Bên trong không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách chợt ngừng bặt rồi lại chảy rè rè.

"Cậu xoay van theo chiều kim đồng hồ đến góc số 7 thôi, đừng mở hết nước sẽ không chảy được đâu".

"Ai dà... sao không được nhỉ?" Tiếng Ngô Bỉ bắt đầu mất dần sự kiên nhẫn.

"Sao cậu chậm tiêu vậy, chỉ cần xoay phải..."

Tô Ngự vừa nói vừa dựa người lên cánh cửa. Nhưng hỡi ôi, tên Ngô Bỉ biến thái kia đã đi tắm nhờ rồi mà còn không có khóa cửa. Cả người Tô Ngự mất đà cứ thế ngã vào bên trong.

(Lời người viết: Chỗ này mới thấy nhân quả báo ứng không chừa một ai, lúc trước tìm các chơi khăm đủn người ta xuống hồ, giờ lại ngã vào phòng lúc người ta đang tắm. Thiệt là...)

"Ối"

Cả hai cùng la lên. Ngô Bỉ theo phản xạ tự nhiên dùng hai bàn tay che ngay chỗ quan trọng nhất của đời người. Còn Tô Ngự, là lần đầu tiên trông thấy, mắt chưa hình thành được phản xạ, cứ thế dính chặt lấy cái cơ thể đang trần truồng, ướt át gợi tình trước mặt kia.

Tô Ngự biết Ngô Bỉ là người luyện tập thể thao, đôi lần vô tình ngã vào lòng cậu ta cũng biết vòm ngực đó rộng và dẻo dai thế nào. Nhưng khi được chiêm ngưỡng một cách tổng thể, cậu phải công nhận rằng đây mới xứng đáng gọi là cơ thể con người. Còn người cậu ư, chỉ là cái đọt chuối để tạo hóa gắn tứ chi lên mà thôi.

Càng nhìn càng không không sao chịu được cơn khát cháy cổ đang từ thân dưới bùng lên. Cậu vô thức nuốt nước bọt một cái. Những rung động mập mờ đen tối như thác lũ ùa về, xâm chiếm đồng tử của cậu.

"Cậu có sao không?"

Ngô Bỉ đã rút được chiếc khăn tắm vội quấn ngang thân dưới. Mắt Tô Ngự gặp chướng ngại vật, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn say tình hừng hực, tỉnh táo trở lại.

Mà dường như Ngô Bỉ cũng nhận ra những diễn biến trong tâm tưởng của cậu. Nét mặt nửa cười nửa không, có chút hưng phấn và tự mãn. Cậu ta ngồi xuống ngang tầm mắt cậu, thì thầm:

"Tô Ngự, nhìn biểu hiện của cậu thế này tôi rất vui".

Chưa bao giờ cậu rơi vào tình trạng xấu hổ đến nhường này. Bị cám dỗ bởi cơ thể một người con trai đã đành, lại còn biểu hiện một cách lộ liễu ra ham muốn của mình và để đối phương nắm gọn từ đầu tới cuối. Mới hôm qua thôi, cậu còn quyết tâm phải mặt dày, phải lưu manh hơn Ngô Bỉ nhưng hiện tại Tô Ngự không sao nghĩ ra được một câu bông đùa để cứu thoát bản thân ra khỏi tình huống tế nhị này.

"Ơ vai cậu làm sao vậy?"

Tô Ngự tóm lấy bả vai Ngô Bỉ, định tìm bừa một lí do để tìm đường thoát thân. Không ngờ vừa gạt lớp bọt xà phòng đi, những vết chấm tròn màu xanh đều tăm tắp hiện ra.

Cậu liền nhớ lại cách đây mấy hôm lúc bị Ngô Bỉ ôm chặt lấy eo, để thoát thân Tô Ngự đã cắn cậu ta một miếng thật đau. Nhưng không ngờ vết thương lại nặng đến thế. Cậu có chút ái ngại, bèn nói:

"Xin lỗi, tôi không có cố ý cắn mạnh như vậy..."

Nhưng nhìn kỹ một lần nữa, cậu phát hiện ra đó không phải là vết thâm mà là màu xanh thẫm của mực xăm.

"Là hình xăm?"

"Hôm kia tôi định xăm nhưng bọn Lý Thước lại mời uống bia. Máu loãng, mới di mực được một chút rồi phải dừng".

"Nhưng mà hình gì mà xấu vậy?" Tô Ngự nhăn nhó, nhìn vào vết xăm như cái mặt với hai con mắt tròn vo và một sợi dây tẽ làm hai đầu. 

"Tưởng học bá thế nào..." Ngô Bỉ hí hửng cười  "...Đấy là kí hiệu điện công nghiệp của ổ điện và phích cắm điện theo tiêu chuẩn quốc tế đấy".

"Đầu óc cậu đúng là đen như than... không có tí tiền đồ nào" Mặt Tô Ngự tự nhiên đỏ hồng. 

Ngô Bỉ cười gian xảo, nói:

"Cậu nghĩ đi đâu vậy. Là mạch điện với ổ cắm, người nói không hề có ý gì, chỉ có người nghe là tưởng tượng xa xôi thôi. Nhưng mà ý tưởng đó nghe rất trí tuệ và cũng khá thẩm mỹ nữa đúng không?"

"Đẹp cái đầu cậu ấy..." Tô Ngự cau mặt đập vào vai cậu ta một cái "... Xăm hình thì làm sao trở thành phi công được".

Ngô Bỉ chạm nhẹ lên quai hàm cậu, ngón tay mát rười rười như gió ngoài hồ sen thổi lên. Cậu ta nhìn chăm chú vào mắt cậu, phủ lên sự cáu giận rất đáng yêu một nét dịu dàng:

"Phi công quốc tế chấp nhận người có hình xăm..."

"Dù là thế, cũng nên xăm cái gì đẹp đẹp một chút". Tô Ngự vẫn dùng dằng, quan sát thật kĩ vết răng nhỏ được khảm vào da.

"Ai nói không đẹp chứ..." Ngô Bỉ dùng chân đá vào cánh cửa đang mở, khóa lại không gian chỉ còn lại hai người.

"Hơn nữa, tôi muốn lưu giữ dấu ấn của cậu... Tô Ngự ơi..."

Bàn tay Ngô Bỉ trượt xuống hõm cổ, vụng về chạm lên chỗ xương quai xanh nhô lên:

"Hay là cậu cũng để tôi lưu lại trên cơ thể này một dấu ấn đi".


.......


Kí hiệu ổ điện và phích cắm đây nha: (Công nhận xấu thật)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top