Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Đền bù(cảnh báo:16+)


Chả là từ qua đến nay ăn cơm tó của otp nhiều quá nên có động lực để viết nhanh chương này. Cứ nghĩ bây giờ hai đứa nó đang hú hí ở Hạ Môn là sướng mê người. Ánh mắt tình ơi là tình này là đủ để viết một fic mới rồi ấy.

 Giờ thì vào chuyện thôi, let's go!

.....

Tròn 5 ngày Ngô Bỉ mới hoàn thành xong công việc, cũng là đủ 5 ngày Tô Ngự nếm trải cảnh "hòn vọng Phu". Cậu không có tâm trạng để làm bất cứ việc gì kể cả luyện đề. Lúc nào cũng ngong ngóng ra cửa chờ đợi sự xuất hiện của Ngô Bỉ.

Vừa đến, cậu ta ào vào phòng như một cơn lốc, ôm chầm lấy Tô Ngự đang ngồi trên giường giả vờ đọc sách.

"Trời ơi, tôi nhớ cậu muốn chết đi được".

Tô Ngự cũng vòng tay qua eo Ngô Bỉ gục đầu lên bờ vai rộng. Cậu cọ chóp mũi vào cần cổ ẩm ướt, kín đáo hít hà hương thơm bạc hà man mát mà cậu nhung nhớ suốt mấy hôm nay.

"Cái tên Mạc Dĩ thật đáng ghét, nghĩ ra đủ thứ việc lớn nhỏ trên đời. Tô Ngự à, Tô Ngự, Tô Ngự, Tô Ngự của tôi... Nhớ cậu biết bao nhiêu".

Cứ mỗi một lần gọi tên cậu vòng tay Ngô Bỉ lại xiết chặt thêm. Một chút buồn bã cộng với ngàn vạn nhớ thương khiến giọng Tô Ngự có chút hờn trách:

"Tôi còn tưởng cậu quên đường về Tô gia rồi"

"Sao có thể chứ?" Ngô Bỉ lồng bàn tay mềm mềm của cậu ta vào tóc Tô Ngự vuốt ve. "Tôi đã làm việc bằng 200% công suất của một người bình thường để trở về với cậu trong thời gian sớm nhất đấy".

"Ừ" Tô Ngự đáp.

"Sao lại chỉ có ừ thôi?"

"Tôi đồng ý rằng cậu đã làm việc với 200% công suất rồi".

"Một tiếng "ừ" của cậu chưa khiến tôi thỏa mãn"

"Vậy thì "ừ chấm""

"Ừ chấm là sao?"

"Là thêm một dấm chấm đấy. Thỏa mãn chưa?"

"Ki bo"

Ngô Bỉ buông tay ra, nằm ngửa ra giường, úp luôn chiếc gối lên mặt tỏ vẻ giận dỗi. Nằm mãi mà chẳng thấy ai dỗ dành mình, cậu ta đành bỏ cái gối ra, nhìn Tô Ngự đầy trách móc:

"Tôi đi cũng đằng đẵng mấy ngày trời mà cậu đón tôi bằng sự lạnh lùng ấy à?"

Tô Ngự gấp cuốn sách trên tay lại, nói:

"Người nên giận là tôi mới đúng. Cậu đi liền 4 ngày không nghe điện thoại của tôi, tin nhắn cũng không trả lời. Tôi còn tưởng cậu đã tới tận Mông Cổ lấy vợ sinh con rồi cơ đấy. Lại còn đòi giận ngược!"

"Công việc cứ như sinh sản hữu tính, đụng vào là nhân đôi. Tên Mạc Dĩ đó yêu cầu rất nghiêm khắc, không cho tôi dùng điện thoại trong suốt quá trình làm việc".

Ngô Bỉ cố gắng giải thích, đôi mắt long lanh có quầng thâm mờ mờ ở bọng mắt nhìn Tô Ngự mong chờ.

"Được rồi, sẽ bù lại cho cậu sau. Hôm nay ba tôi được nghỉ, đang ở phòng bên cạnh".

"Tôi không đợi được... Muốn được bù đắp ngay bây giờ".


Đó là lần đầu tiên Tô Ngự đến căn hộ của Ngô Bỉ.

Căn phòng không lớn lắm được sơn màu kem sáng với những đường viền đóng gỗ nâu. Ở đây chỉ có một phòng ngủ, ngay sát nhà vệ sinh là khu bếp với vài vật dụng đơn giản.

Ngô Bỉ kéo Tô Ngự xuống sofa rồi hớn hở chạy ra ban công kéo rèm mở cửa, gió nam bị hút vào xua đi mùi ẩm hăng của căn phòng lâu không có người ở.

"Cậu uống gì?" Ngô Bỉ mở tủ lạnh, phát hiện ra mình chẳng có gì ngoài sữa và nước lọc nên lấy cả hai ra bàn.

"Nơi này của cậu vừa gần trường lại vừa gần trung tâm..."

"Nhưng không có Đóa Đóa, không có cô chú và cũng không có cậu" Ngô Bỉ nhìn Tô Ngự và nhoẻn cười.

"Sở thích của cậu thật lạ"

Tô Ngự rời ghế và đi ra ban công. Giữa không gian bí mật chỉ có hai người, cậu đang trốn tránh cái nhìn say đắm như muốn xâm nhập và xuyên suốt vào da thịt mình của Ngô Bỉ.

Gió nam mát mẻ, còn cậu thì thấy khang khác trong người. Cứ như cậu đang cầm trên tay một mồi lửa mà đi qua cây cầu được tẩm đẫm xăng. Chỉ cần một tàn tro rơi xuống thôi cũng đủ thiêu cháy tất cả.

"Tô Ngự"

Ngô Bỉ ôm cậu từ phía sau, hơi thở nóng ẩm phả trên tóc, rơi xuống vành tai và dừng ở hõm cổ.

"Bù đắp cho tôi nhé".

Tô Ngự áp tay mình lên khủy tay Ngô Bỉ, những sợi lông tơ cọ xát lên vùng thịt non bên má trong bắp tay cậu ngưa ngứa. Cậu giữ cho giọng mình thật hóm hỉnh, dù nghe âm sắc cứ khản đục như tiếng dùi đâm vào trong thớ gỗ:

"Hai mươi đề toán, mười lăm đề lý và một bài nghị luận vẫn đang đợi cậu ở nhà kia kìa".

"Tôi muốn bù đắp cái khác, cậu biết mà..." Ngô Bỉ nói, căn nhẹ lên yết hầu của Tô Ngự.

Tai Tô Ngự ù ù rào rào và vọng lên tiếng đập thình thịch hoảng loạn nơi động mạch cổ. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Cậu ta đang đề nghị cậu làm chuyện đó, giữa ban ngày, ngay lần đầu tiên đến phòng và khi cả hai mới mười bảy? Nhưng bất ngờ là có vẻ như, cậu không sợ hãi hay bài xích nhiều như mình đã tưởng tượng. Trái lại, cùng với nỗi sợ hãi vẩn vơ, lời đề nghị trần trụi đó lại khiến cậu thấy có chút kích động.

Cậu nhẹ nhàng gỡ tay Ngô Bỉ ra, rồi xoay người lại nói:

"Bây giờ thì chưa được".

Nếu không nhìn thấy gương mặt của Ngô Bỉ lúc đó, Tô Ngự sẽ không biết cậu ta phải dùng bao nhiêu dũng cảm lẫn tự trọng để nói ra. Chóp mũi lấm tấm mồ hôi, hai chân mày rúm lại vì lo lắng, gò má hơi tái bợt như người dầm nước quá lâu. Một số ý nghĩ lướt qua trong đầu cậu, và cậu cẩn thận chọn lựa để không làm Ngô Bỉ thấy lo lắng hay tổn thương:

"Xem này..." Cậu rờ lên mí mắt hơi xanh của Ngô Bỉ. "... Đã thức suốt mấy đêm rồi, ngủ một giấc đi đã. Khoảnh khắc quan trọng đó nên diễn ra khi chúng ta đều có sự chuẩn bị kĩ càng".

"Ừ" Ngô Bỉ đổ mái đầu vào ngực Tô Ngự, ngoan ngoãn nói. "... Đúng là mấy hôm nay tôi chẳng được giấc nào ra hồn".

"Nhưng mà thế này thì được chứ?"

Ngô Bỉ phủ lên môi Tô Ngự một nụ hôn còn nhẹ hơn cả ngọn gió hè đáp trên phiến lá. Bởi vì có khả năng lưu giữ thông tin cực kỳ tốt nên bất giác những câu chữ mô tả về cảnh Tiểu Hoàng chủ động hôn Tiểu Gian Tà trong câu truyện của Nhã Giao liền hiện ra trong trí nhớ của Tô Ngự.

Nếu mình hôn Ngô Bỉ như Tiểu Hoàng, liệu phản ứng của Ngô Bỉ có giống Tiểu Gian Tà không? Có phải mắt cậu ta sẽ rực sáng lên như ai đó thả vào trong đồng tử đen nhánh những ngôi sao, và nhảy vòng quanh nhà chỉ vì lần đầu tiên được người mình yêu chủ động bày tỏ tình cảm?"

Mặt cậu hơi đỏ và chân tay thì lúng túng. Nhưng sự táo bạo và tò mò của độ tuổi thiếu niên đã cho cậu sức mạnh để vượt qua tất cả những chướng ngại tâm lí đó.

Tô Ngự hôn trả lại Ngô Bỉ. Một nụ hôn thật dài, thật sâu, như một dòng sông chảy dài đến mênh mông vô tận. Bàn tay trái của Ngô Bỉ ôm lấy hông cậu, tay kia vuốt ve cổ, gò má, và vành tai ửng đỏ.

Một cảm giác mạnh mẽ, hoang sơ và vô cùng xa lạ tràn ngập khắp người Tô Ngự, giống như một sợi dây leo cuốn quanh từ gót chân, lên đùi, vòng qua bụng dưới, mơn man hai bên vòm ngực và thít chặt cổ họng đang phập phồng thở. Trên bề mặt sợi dây mọc ra một lớp gai nhọn hoắt, mặt trong thì xuyên qua từng tế bào đang căng đầy, mặt ngoài chỉ muốn đâm thủng lớp áo quần nóng nực vướng víu.

Tâm trí Tô Ngự chỉ rung lên hồi chuông báo động khi cậu chạm vào vùng ngực trần của Ngô Bỉ. Cậu ta đã cởi phăng áo từ lúc nào, và giờ thì đang cố gắng rút dây thắt lưng của cậu.

"Tôi không còn muốn ngủ nữa..." Ngô Bỉ thì thầm, trước khi ngậm lấy vành tai của cậu.

Tô Ngự đã nhầm, Ngô Bỉ không phải là Tiểu Gian Tà. Cậu ta không nhảy múa quanh phòng khi được cậu chủ động hôn môi. Còn trong đáy mắt hiện giờ không có ngôi sao nào đang trú ngụ mà là hai ngọn núi lửa đỏ rực chuẩn bị phun trào. Ngô Bỉ nắm lấy bàn tay cậu đặt vào bụng dưới của mình, vừa hôn vừa đẩy cậu về phía cửa phòng ngủ.

"Cậu có biết tại sao tôi lại hôn trộm cậu trong buổi tối đó không?"

Tô Ngự chẳng thể trả lời, cứ khi môi định mở ra định nói gì đó, đầu lưỡi với hương bạc hà lại sộc thẳng trong trong khoang miệng cậu, chiếm giữ hoàn toàn thế thượng phong.

"Thành thật mà nói... Hôn chỉ là bất đắc dĩ thôi. Ai lại cởi đồ của người ta chỉ sau vài lần gặp gỡ chứ?"

Trời ơi, con người có chút ngông cuồng, trẻ con và vô cùng đáng yêu mà Tô Ngự từng biết đang bị tiến hóa ngược, từng bước biến thành dã thú. Cậu lắc lắc cái đầu tỏ vẻ chống cự. Nhưng hành động đó chẳng khác nào đang vẩy tàn lửa vào một đống than âm ỉ cháy. Ngô Bỉ như kẻ say thuốc phiện, nghiến hàm răng nhỏ lên bờ môi Tô Ngự, một bàn tay nóng vội mở cúc áo cậu rồi luồn thẳng vào bên trong.

Ngô Bỉ đẩy cậu ngã xuống giường rồi, một nửa thân đè lên người cậu. Cậu ta ngước đôi mắt bừng bừng hai ngọn lửa mê muội đắm đuối nhìn vào cổ áo đang mở bung của Tô Ngự.

"Cậu quyến rũ quá, hôm nay luôn đi..."

"Ngô Bỉ, dừng lại... dừng lại".

Tô Ngự nắm lấy hai vai Ngô Bỉ cố gắng đẩy mái đầu đang ngụp lặn trên ngực mình ra. Cậu run rẩy trong những cái ôm gắt gao, khi đầu lưỡi Ngô Bỉ lướt trên cổ mình, khi hai tay cậu ta dò dẫm xuống thắt lưng cậu. Rõ ràng, khát khao nhiều đến như vậy, thương yêu nhiều đến như vậy nhưng Tô Ngự biết lí trí mình hoàn toàn không cho phép chuyện đó xảy ra ít nhất là ngay ở thời điểm bây giờ.

"Ngô Bỉ... Ngô Bỉ... Bình tĩnh lại đi".

"Làm sao mà dừng lại được..." Ngô Bỉ ngẩng mặt lên, nhìn cậu. "... Cậu không muốn ư?"

Tô Ngự lắc đầu.

"Vậy tại sao?"

"Tôi muốn biết rõ lý thuyết đã, trước khi thực hành".

"Trời đất..." Ngô Bỉ nóng lòng, kéo cái chăn đang nửa rơi nửa đắp trên người Tô Ngự ra. "Cái đó, tôi có thể chỉ cho cậu. Không khó như luyện đề Toán hay Lý đâu, vừa học lý thuyết vừa thực hành luôn, đỡ mất thời gian".

Cậu ta chui tọt vào trong chăn.

"Không... Không!" Tô Ngự theo bản năng khép chặt hai chân mình lại.

"Nào ngoan... Tôi sẽ không làm tổn thương cậu".

Nói rồi cậu ta cúi người xuống, mái tóc lòa xòa châm chích vào đùi non Tô Ngự gai gai. Cậu hoảng hốt giữ lấy má Ngô Bỉ, trước khi bị cuốn vào cơn sóng tình dữ dội.

"Cậu muốn làm một lần này rồi Điểu tận cung tàn * hay muốn Sinh đồng chẩm, tử đồng huyệt với tôi cả đời này?"

*Điểu tận cung tàn: Chim bị giết hết, cung bị vùi. Ý chỉ sự hoang tàn, chẳng còn gì cả.

*Sinh đồng chẩm, tử đồng huyệt": Sống ngủ cùng giường, chết chôn chung mộ

Ngô Bỉ gục đầu lên gối cậu, mãi mới thấy ngẩng lên cùng một nụ cười bất lực:

"Sinh đồng chẩm, tử đồng huyệt? Cậu đang thề nguyện với tôi đấy à?"

"Chứ cậu nghĩ sao?" Tô Ngự cũng cười, bởi cậu biết mình cuối cùng đã chế ngự được cơn phát tình điên loạn của cậu ta.

"Được, được..." Ngô Bỉ nằm vật ra giường. "Vì câu này, tôi sẽ cố gắng nhịn để chờ đến ngày được "Sinh đồng chẩm" với cậu".

Ngô Bỉ phết má Tô Ngự với vẻ thương yêu và dịu dàng thường thấy. Cậu ta nhặt cái áo rơi dưới sàn nhà lên rồi nói:

"Tôi đi tắm cái đã".

Ngô Bỉ tắm táp xong xuôi, hai ngọn lửa đỏ trong mắt cũng tắt lịm. Cậu ta chui vào trong chăn trong khi Tô Ngự chỉnh điều hòa về nhiệt độ phù hợp.

Cậu ta đặt một cái gối sau lưng Tô Ngự, gấp cái khăn lông nhỏ thành gối vào đặt xuống dưới gáy. Cơ thể dưới lớp chăn mỏng cựa tới cựa lui tới khi hông cậu vừa tầm với gương mặt mới chịu nằm yên.

"Thoải mái quá" Cậu ta ôm lấy ngang bụng cậu, nũng nịu nói.

"Uh, tôi xuống siêu thị mua chút đồ ăn".

"Đừng..." Ngô Bỉ túm tay cậu, kéo lại. "...Bên cạnh tôi thêm chút đã".

Tô Ngự mỉm cười, đặt tay lên vai Ngô Bỉ vỗ nhè nhẹ, hơi thở dần ổn định. Trước khi khép đôi mắt mệt mỏi cậu ta còn cọ mũi vào đùi Tô Ngự thì thầm:

"Tô Ngự, chúng ta xin phép bố mẹ rồi sống cùng với anh nhé".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top