Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Đe dọa


Tô Diễm An không đi một mình.

Mạc Dĩ lịch sự đứng ở dưới gốc cây thạch lựu, vai đeo balo laptop, tay xách một cái túi giấy lớn. Mái tóc cắt ngắn vuốt keo cẩn thận. Bộ suit được may đo tôn lên phong thái sang trọng hơn người. Anh ta khoác lên mình dáng vẻ trí thức ôn hòa có thể lừa phỉnh bất cứ ai ở lần đầu gặp mặt.

Nhưng vừa nhìn thấy Mạc Dĩ, một cảm giác ớn lạnh từ sống lưng dội ngược lên đỉnh đầu Tô Ngự. Thấy mặt cậu tái hẳn đi, Ngô Bỉ lo lắng hỏi:

"Cậu không sao chứ?"

"Ừ không sao, chắc tôi hơi choáng."

"Làm việc đó xong đều rất mất sức..."

Tô Diễm An nháy mắt cười với Tô Ngự, nhưng cậu không nhếch nổi mép mình để phản kháng lại một câu.

"Tiểu An, im cái miệng thối tha của cậu lại đi. Còn nói nữa, tôi tống cổ cậu ra khỏi nhà."

"Cứ làm như là nhà cậu không bằng!"

Tô Diễm An ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn xung quanh không biết đang tìm kiếm ai.

"Tất nhiên đây là nhà tôi, sớm muộn gì tôi cũng ở chung hộ khẩu với cậu ấy."

Ngô Bỉ mỉm cười với Tô Ngự, kiên quyết đánh dấu chủ quyền.

"Vậy nếu tôi nói... tôi cũng muốn chung hộ khẩu với Tô Ngự thì sao?"

Trong mắt Tô Diễm An ánh lên vẻ thách thức đầy bình tĩnh, hoàn toàn không phù hợp với biểu hiện của một cô gái mới mười sáu tuổi.

"Vậy thì... tôi và cậu ấy tách khẩu."

Ngô Bỉ đập tay xuống bàn, gườm gườm ý chí chiến đấu sôi sục. Nhã Giao, Mạo Xung và cả một biệt đội hâm mộ Tô Ngự ở trường cậu ta còn dẹp được huống hồ chỉ có một mình Tô Diễm An.

"Hai đứa đã cãi nhau từ nhỏ rồi bây giờ vẫn còn chưa chán?"

Mạc Dĩ bước tới, giọng nói anh ta có một sức nặng nhất định khiến Ngô Bỉ và Tô Diễm An phút chốc im lặng, chuyển sang tấn công nhau bằng ánh mắt.

"...Hôm nay làm phiền em rồi, bọn anh sắp rời khỏi đây. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm tử tế, lần trước ở nhà chủ tịch Mạc..."

Giọng anh ta chậm rãi ngừng lại, như để dò xét phản ứng của Tô Ngự:

"... Anh có việc đột xuất không cùng em ăn cơm nói chuyện, thật tiếc."

"Nhà em không có gì để thết đãi hai người cả, thôi để khi khác..."

Tô Ngự lảng tránh ánh mắt đặc biệt dịu dàng của Mạc Dĩ, nhưng dù quay đi hướng khác thì cảm giác có gì đó bám dính trên tóc, trên gáy, trên toàn thân mình vẫn khiến cậu rờn rợn, ngột ngạt vô cùng.

"Đừng ngại, đồ ăn anh đã mua đến đây rồi."

Mạc Dĩ đặt cái túi giấy lớn có in hình một con vịt quay thật to trên bàn, rồi vui vẻ lấy từ trong đó ra bao nhiêu là hộp lớn, hộp nhỏ.

"Xin lỗi, hôm nay ở nhà em không tiện..."

Lúc đó, trong đầu Tô Ngự chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không muốn dây dưa gì với Mạc Dĩ chỉ là một chút. Cậu hấp tấp đi lại phía anh ta đang đứng, vốn định bỏ lại đồ vào túi nhưng vì luống cuống khủy tay cậu vô tình va phải một cái hộp màu đen trên bàn. Cái hộp rơi xuống chân cậu, nắp bật tung, lăn ra một cái đầu mèo bị thui cháy xém. Hàm răng nhọn hoắt nhe ra, cặp tròng mắt tím ngắt lồi ra đang lao láo nhìn về phía cậu.

Tô Ngự kêu lên một tiếng thất thanh.

"Cậu làm sao thế?"

Ngô Bỉ theo phản xạ tự nhiên dang tay ôm lấy Tô Ngự đang kinh hãi vào lòng đồng thời đá mạnh cái đầu mèo ra xa.

"Con mẹ anh, Trung Quốc cấm ăn thịt chó mèo. Thứ như vậy cũng dám mang đến đây!"

Tô Diễm An nhìn cái đầu mèo, lại nhìn sang Mạc Dĩ, mặt không hề biến sắc như thể đã quá quen với cảnh tượng này.

"Xin lỗi, có lẽ anh bất cẩn lấy nhầm đồ. Dù cấm thịt chó mèo, nhưng một số quán vẫn lén lút bán... Tô Ngự, làm em sợ rồi phải không?"

"Mạc Dĩ, anh không nói em còn tưởng đây là con mèo của Mạc Thiên Thành nuôi cơ đấy. Anh ta phát ốm vì lạc mất nó mấy hôm nay."

Ngô Bỉ bực dọc nói, không để ý tới gương mặt Mạc Dĩ đang dần tái đi. Ánh mắt anh ta đảo về phía Tô Ngự, một sự hận thù không dễ thấy ẩn sau cái nhìn lạnh lùng.

"Được rồi, tôi không sao đâu."

Ý thức được mọi người đều đang chú ý đến mình, Tô Ngự mím môi ngại ngùng đẩy Ngô Bỉ ra. Cậu đi vào trong bếp lấy ra một cái túi sạch sẽ khác đưa cho Mạc Dĩ.

"Cảm ơn em..."

Anh ta cười ruồi, nói tiếp:

"...E rằng bữa cơm này không ăn tiếp được rồi, khi khác chúng ta lại gặp nhau."

"Cái này tôi tặng Đóa Đóa... Em bé đáng yêu đó chắc là mê món này lắm."

Tô Diễm An chỉ mấy cái hộp bên cạnh, toàn là những nhãn hiệu chocolate nổi tiếng thế giới. Vừa nói vừa đứng lên, có vẻ như ngay từ đầu cậu ta cũng chẳng đến đây để ăn cơm.

"Đóa Đóa không thích ăn chocolate lắm. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu."

Tô Ngự lịch sự đáp.

"Không thích?"

Tô Diễm An quay ngoắt sang nhìn Ngô Bỉ:

"Cậu nói với tôi Đóa Đóa chỉ thích chocolate mà... Đồ khốn."

"Bài học vỡ lòng của gia đình mafia là "Không được tin tưởng bất cứ ai", bố cậu không dạy nó cho cậu à?"

Ngô Bỉ cười ha hả, mắt cậu ta đầy vẻ giễu cợt khôi hài. Nhưng ba người còn lại, chẳng ai có hứng thú để đáp lại. Đúng lúc đó thì chuông điện thoại của Ngô Bỉ vang lên.

"Bố em tìm anh..."

Ngô Bỉ quẳng cái điện thoại cho Mạc Dĩ, không giấu giếm vẻ bực tức.

Mạc Dĩ nói chuyện điện thoại vài ba phút rồi quay lại nói với Ngô Bỉ. Mặt anh ta đanh lại, nói như ra lệnh:

"Hôm qua em mang nhầm giấy tờ lên tổng cục Thuế rồi, về nhà làm lại!"

"Em không về! Hai tuần qua là quá đủ rồi."

"Cậu muốn làm thêm hai ngày nữa hay là hai tuần nữa hoàn toàn là do cậu chọn, nhưng anh có lời khuyên này, muốn sớm về quây quần bên tổ ấm của cậu..."

Anh ta liếc xéo Tô Ngự.

"...Thì nhanh tay nhanh chân lên một chút."

"Được rồi, cậu cứ đi giải quyết công việc đi."

Tô Ngự khẽ đẩy vai Ngô Bỉ.

"Nhưng còn cậu? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?"

"Không có. Tôi ở đây đợi cậu quay lại."

Dù không yên tâm nhưng Ngô Bỉ không còn cách nào khác là phải đi cùng Mạc Dĩ.

Tô Ngự tiễn ba người họ ra cổng, lúc quay vào mới để ý cái đầu mèo vẫn còn nằm ở góc sân, nếu không vứt đi thì đêm nay đàn chuột hoang ngửi thấy mùi sẽ kéo nhau tới. Một tay cầm gậy, một tay cầm túi rác Tô Ngự tiến lại gần cái đầu mèo. Dù trước đây, cậu đã từng thấy sợ hãi, khi bị bỏ rơi, khi đối diện với nỗi tuyệt vọng. Nhưng đây là lần đầu tiên, Tô Ngự cảm thấy sợ một cái gì đó cụ thể, một thứ thành hình.

"Em sợ à?"

Tim Tô Ngự thót lại, nhưng đã quen dần với giọng nói lạnh lẽo của Mạc Dĩ, cậu không còn còn biểu hiện hoảng hốt như trước nữa.

"Để anh giúp nhé!"

Mạc Dĩ rút cái khăn trong túi áo, lót vào tay rồi thản nhiên túm lấy cái tai mèo quảng vào trong túi rác. Từng cử chỉ đều thanh thoát, nhẹ nhàng như người ta cúi người nhặt một bông hoa.

"Hôm nay anh đến đây chắc chắn không phải để ăn cơm rồi, anh muốn cảnh cáo tôi?"

Tô Ngự bình tĩnh hỏi.

"Nhìn biểu hiện của em anh nghĩ nếu là cảnh cáo thì anh thành công rồi nhỉ? Nhưng thực sự thì anh chỉ muốn gửi cho em một thông điệp thôi."

Giọng anh ta như đang dỗ dành một đứa bé.

"Thông điệp của anh nằm trong đó?"

Tô Ngự hất đầu về phía cái túi rác có đầu con mèo đã được buộc tử tế.

"Đó là quà ra mắt..." Anh ta nháy mắt cười.

"Anh chỉ muốn nói cho em biết, công ty của ba Ngô Bỉ đang đứng trước một đợt thanh tra toàn diện lớn chưa từng có. Để vượt qua cơn sóng cả này, nhà họ Ngô trên dưới đều không dám lơ là, nhưng Ngô Bỉ lại chạy đến đây, để làm gì? Vá áo à?"

Mạc Dĩ cười nhạt, khẩy khẩy hộp kim chỉ vẫn còn để nãy giờ trên bàn.

"...Đừng nhìn anh với ánh mắt đó, anh không có ý định đổ lỗi cho em. Nhưng Ngô Chí Hào thì không chắc, hệ tư tưởng của ông ta không giống anh. Ông ta sẽ không đứng trên lập trường của một người cha thương con để nhìn nhận và chấp nhận mối quan hệ trái đi ngược lại với luân thường đạo lí. Nhất là khi, ông ta lại đặt kì vọng quá nhiều vào đứa con trai này."

"Chuyện của chúng tôi... không phải trái với luân thường đạo lí."

Tô Ngự nghiến răng, uất ức nói, cảm giác bị coi thường và từng bước đẩy vào thế bí khiến một người vốn tự tin như cậu cảm thấy cực kì khó chịu.

"Được rồi, luân thường đạo lí chẳng qua cũng chỉ là quy định do mấy bọn giả vờ nhân nghĩa đã chết từ đời nảo đời nào lập nên. Anh là người theo chủ nghĩa tư tưởng tiến bộ. Người ta có thể sex với cả động vật thì tại sao đàn ông với đàn ông lại không thể?"

"Mạc Dĩ..."

Mắt Tô Ngự đỏ vằn lửa giận. Hai tay cậu nắm chặt đến mức móng tay cấu vào da buốt nhói. Một nỗi đau xót lẫn tức tối khiên người cậu run lên như bị trúng gió. Cậu muốn gào lên để chửi, để đấm thẳng vào gương mặt giả tạo độc ác kia, nhưng cú tấn công đó của Mạc Dĩ đối với một thiếu niên mới mười bảy mà nói còn có sức sát thương kinh khủng hơn nhiều so với một lưỡi dao.

Nhìn thấy biểu hiện bất lực của Tô Ngự như một con thú đang bị quây giữa một đội thợ săn được trang bị súng ống đầy đủ, mắt Mạc Dĩ lóe lên một sự thích thú bệnh hoạn. Anh ta vuốt cổ tay mình, cười dịu dàng với cậu:

"...Hóa ra Tô Ngự giỏi giang vĩ đại cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Một đứa trẻ thì có thể làm được gì? Và em cũng cần phải nhớ lời nhắc nhở của tôi, một khi Ngô Chí Hào biết chuyện em và Ngô Bỉ thì câu chuyện tình trai thú vị này sẽ bị bóp chết trước khi nó có cơ hội công khai đấy."

"Nếu anh có ý định dọa nạt và uy hiếp tôi..."

Tô Ngự quắc mắt nhìn Mạc Dĩ giận giữ.

"Ôi không... Anh đã nói với em là không phải thế... Công việc ở đây sẽ sớm kết thúc trong vài ngày nữa và anh sẽ trở về Mỹ.

Mạc Dĩ vỗ vai cậu, thì thầm, giọng đột ngột lạnh như băng:

"...Anh nghĩ em đủ thông minh để hiểu những điều anh vừa nói. Đó mới là lời cảnh cáo chính thức của anh."

Mạc Dĩ đi rồi, nhưng Tô Ngự vẫn đứng như trời trồng giữa sân. Không còn sợ hãi, một cảm giác buồn bã, lẫn uất nghẹn bủa vây tâm trí cậu, đẩy cậu vào mông lung và tuyệt vọng.

Đêm đó, Tô Ngự thức trắng. Cậu lục lọi cặp sách, rồi lại chán nản khi phát hiện ra tất cả các đề đã được giải vào những ngày Ngô Bỉ không đến. Chẳng có gì làm để chờ tàn đêm, cậu ngồi vẽ lung tung trên giấy, những nét mực rối tung quấn vào nhau y như tâm trạng của cậu lúc này.

Có tiếng xe đạp lạch cạch ngoài sân, Tô Ngự vội tắt đèn nằm xuống giả vờ đã ngủ. Cuộc nói chuyện chớp nhoáng với Mạc Dĩ vừa nãy tưởng như đã hút cạn sức lực của cậu, và cậu không muốn phải trả lời thêm một ai nữa.

Một mình trong bóng tối mênh mông, một giọt nước mắt uất hận nghẹn ngào lăn trên má cậu. Mấy lần cầm điện thoại lên để gọi cho Ngô Bỉ, nhưng suy nghĩ một lúc cậu lại đặt xuống. Tô Ngự không có cách nào để nói cho Ngô Bỉ biết, về cái cảm giác như đưa tang chính mình, cảm giác một thằng con trai có tự trọng bị xỉ nhục, xúc phạm bởi những điều thầm kín, riêng tư nhất.

Thứ cậu lo lắng nhất, cũng đến lúc phải đối mặt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top