Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Mâu thuẫn đầu tiên


Mấy ngày tiếp theo, sự vắng mặt của Ngô Bỉ vừa hay lại có thể giúp Tô Ngự ổn định lại mọi suy nghĩ. Đối mặt với cú sốc tình cảm đầu đời, cách đối phó của cậu vẫn không thay đổi: lao vào học, đương đầu với các dạng đề và không có phút nào để bản thân có cơ hội suy nghĩ vẩn vơ.

Tô Ngự tham gia không sót các câu lạc bộ nào ở trường, tăng thời gian đọc sách ở thư viện lên gấp đôi. Ở trường chưa đủ, buổi chiều cậu lôi trong nhà kho mấy thứ dụng cụ luyện tập cơ tay, hít đất mà ba cậu làm cho ra nghiên cứu, thực hành. Nếu như vậy vẫn chưa đủ mệt, Tô Ngự lại tiếp tục chạy bền ba, bốn vòng xung quanh hồ sen cho đến khi mặt trời tắt nắng. Mấy ngày làm việc với cường độ cao như thế, tuy rằng thể chất có phần mệt mỏi nhưng Tô Ngự cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn khá nhiều.

"Của cậu này!"

Mạo Xung nhét vào khủy tay Tô Ngự một phong thư màu lam nhạt. Cậu dụi mắt ngồi dậy, theo thói quen lại liếc xuống phía dưới cách đó ba dãy bàn.

"Cậu ta không đi học đâu, tìm mất công."

Tô Ngự thở dài. Cậu có thể ngụy trang sự tị ti từng ấy năm trời mà không ai biết, nhưng chẳng có cách nào giấu đi nỗi nhớ thương cứ muốn đâm ra khỏi tim mình.

"Tôi không tìm Ngô Bỉ."

Cậu vo phong thư trong tay, lại tiếp tục gục xuống bàn.

"Ấy ấy không tìm cậu ta thì thôi nhưng thầy Lý bảo tôi cái này quý lắm, phải đưa tận tay cậu..."

Tô Ngự hờ hững mở phong thư, nhưng dòng chữ "Triển lãm công nghệ vũ trụ và hàng không" đã làm cậu hoàn toàn tỉnh táo.

Không chỉ vậy, ở bên trong còn ghi rất rõ ràng triển lãm lần này còn tổ chức một buổi giao lưu cùng với hai phi hành gia đã tham chương trình Thần Châu 5 và Thần Châu 6 là Dương Lợi Vĩ và Phí Tuấn Long. Và trên tay cậu là hai tấm thiệp mời quý hơn vàng mà một học sinh bình thường như cậu có mơ cũng không có.

"Thầy Lý, sao lại có tấm thiệp mời này?"

Tô Ngự không giấu nổi phấn khích khi nghĩ tới cảnh mình được gặp hai vị phi hành gia nổi tiếng thế giới. Thậm chí chỉ trong vài giây trong đầu cậu đã nghĩ ra hàng tá câu hỏi để hỏi trong phần giao lưu.

"Tôi sao biết, thầy Lý nói nó được gửi trực tiếp cho cậu."

Dù còn hơi phân vân nhưng cảm giác vui mừng đã làm Tô Ngự không còn thắc mắc gì nữa. Người lấy được thiệp mời này cho cậu, ngoài bác Mạc Nhân Hòa ra thì không còn ai khác. Lần này đi về, Tô Ngự nhất định phải làm bánh bao bí ngòi trứng mang đến cảm ơn bác ấy.

"Cậu có đi cùng tôi được không?"

Tô Ngự hỏi Mạo Xung, nhưng cậu ta chẳng có mấy phần hứng thú, liền trả lời:

"Chân tôi chỉ để dành đi thảm đỏ thôi... Ơ, nhưng sao cậu không rủ Ngô Bỉ đi cùng, quá trình sáp nhập hộ khẩu có vấn đề à?"

"Cậu ấy bận."

Nếu là bình thường Tô Ngự sẽ đương nhiên rủ Ngô Bỉ cùng đi nhưng nghĩ đến sự cố công ty nhà cậu ta đang gặp phải cậu lại không dám.

"Vậy tôi rủ Hàn Ba Cuồng đi cùng."

"Không được..."

Mạo Xung phản đối ngay.

"Cậu ta cũng bận..."

"Tôi thấy hai cậu dạo này rất khác lạ, có điều gì giấu giếm tôi thì khai thật ra đi..."

Tô Ngự túm vai áo cậu ta, và vô cùng ngạc nhiên khi ánh mắt của Mạo Xung đang tìm cách trốn tránh sự truy đuổi của cậu.

"Tất nhiên là cùng nhau chơi game thôi... Tuy cậu ta hơi ngây ngô nhưng nói chuyện rất vui..."

"Bây giờ cậu chơi game mà không có Hàn Ba Cuồng ở bên sẽ cảm thấy cực kì vô vị đúng không?"

Nhìn biểu hiện thoáng xấu hổ của Mạo Xung, Tô Ngự lờ mờ đoán ra giữa hai người này không đơn thuần chỉ là tình bạn. Cậu mỉm cười, vỗ vai Mạo Xung. Đó là những nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên môi cậu, kể từ lúc Ngô Bỉ rời đi.

....

Cuối cùng người đồng hành với Tô Ngự không ai khác chính là Đóa Đóa. Người bạn này tuy có hơi mò tò, thích hỏi những câu hỏi khó nhằn nhưng hay cười, đi cùng tuyệt đối không có phút giây nào là nhàm chán.

"Anh Tô Ngự, em nên gọi Phí Tuấn Long và Dương Lợi Vĩ là chú hay anh? Bạn em nói là nam thần đều xứng đáng gọi bằng anh cả."

"Trên tàu vũ trụ các anh ấy có giặt quần áo không anh Tô Ngự? Họ tắm bằng cách nào?"

"Nếu các anh ấy xì hơi thì có phải nó sẽ tròn như bong bóng và bay lơ lửng khắp nơi không?"

"Anh Tô Ngự, chị Tô Diễm An kìa..."

Một chiếc xe hơi đỗ ngay trước mặt hai anh em. Tô Diễm An ngồi ở ghế sau, mở kính xe cười với Đóa Đóa:

"Lên xe, chị chở em đến bảo tàng..."

Rồi cậu ta lắc lắc cái đồng hồ đeo ở cổ tay:

"...Đến sớm mười phút là được ăn kem miễn phí rồi."

"Chúng tôi chờ đi xe buýt..."

Tô Ngự lắc đầu từ chối. Chẳng hiểu sao, cậu luôn cảm thấy vẻ bí ẩn của Tô Diễm An có gì đó khiến người khác phải đề phòng.

"Tôi đâu có mời cậu, cậu có thể đi xe buýt nếu muốn."

Tô Ngự hơi xấu hổ, nhìn sang Đóa Đóa đã thấy em gái vốn tinh quái của mình đã leo lên xe người mới gặp có một lần từ bao giờ. Cực chẳng đã, cậu cũng phải lên xe đi cùng.

Sự xuất hiện của Tô Diễm An hóa ra cũng không không làm cho buổi tham quan của Tô Ngự giảm đi sự thích thú. Trái lại nhờ có cậu ta, Tô Ngự đã giảm kha khá mối bận tâm dành cho Đóa Đóa. Thay vì hỏi cậu đủ thứ trên trời dưới biển như mọi khi, Tô Diễm An đã lôi kéo thành công sự chú ý của con bé đối với nền khoa học công nghệ hàng không vũ trụ của Pháp. Một vùng đất khá mới mẻ, mà đến ngay cả Tô Ngự ngồi bên cạnh nghe cũng thấy hay hay.

"Chị Tô Diễm An, nếu mà người ta nhận ra bức tranh đó vẽ một con trăn mở bụng hay là một con trăn đóng bụng chứ không phải là một cái mũ thì chắc là Antoine De Saint-Expéry sẽ không trở thành phi công đâu nhỉ."

"Chị có biết không, anh Phí Tuấn Long trước khi làm phi công cũng có ước mơ trở thành họa sĩ đấy. Vũ trụ và hội họa hình như có mối liên hệ biện chứng gì đó mà em không biết ấy nhỉ?"

"Chị Tô Diễm An, Hoàng Tử Bé là người đầu tiên bay vào vũ trụ đúng không? Người ta đã phát hiện ra tiểu tinh cầu B612 của Hoàng Tử Bé nằm ở đâu chưa chị?"

Dù bắt đầu câu chuyện ở lĩnh vực nào thì cách kết thúc chủ đề của Đóa Đóa luôn gắn liền với câu chuyện Hoàng Tử Bé. Đối tượng hướng đến của Đóa Đóa cũng đã thay đổi, con bé xưng em gọi chị ngọt xớt, khiến Tô Ngự dần dần nghi ngờ chính nhận định của mình. Mà lạ kỳ ở chỗ, vẻ ngạo mạn, quái gở của Tô Diễm An đã hoàn toàn biến mất, cậu ta kiên nhẫn đáp lại mọi câu hỏi của Đóa Đóa với ánh mắt hứng thú, lấp lánh như ánh sao đêm.

Có người tiếp chuyện Đóa Đóa, Tô Ngự thoải mái thăm quan, len lỏi ở khắp các ngóc ngách bảo tàng cho đến chờ chực để được gặp mặt Dương Lợi Vĩ và Phí Tuấn Long. Giây phút được nghe những người đã tham gia và chứng kiến bước thay đổi vĩ đại của ngành hàng không vũ trụ nước nhà chia sẻ, Tô Ngự như được truyền thêm ngọn lửa cảm hứng rực cháy, càng thêm kiên định với lựa chọn về con đường sẽ đi trong tương lai của mình.

Mãi gần mười hai giờ trưa buổi giao lưu mới kết thúc. Tô Ngự khoan khoái bước ra sảnh chính thì thấy Đóa Đóa đang dựa hẳn vào người Tô Diễm An, hai bàn tay nhỏ xíu ôm lấy cái bụng đã căng tròn. Bên cạnh là túi to túi nhỏ đồ ăn vặt, và hàng tá những món đồ chơi đủ các hình thù màu sắc kì dị mà hai người đã mua trong suốt thời gian diễn ra buổi giao lưu.

"Sao cậu mua nhiều đồ cho Đóa Đóa vậy?"

Tô Ngự nhặt một hộp mô hình đồ chơi mô phỏng con tàu Thần Châu 10 có cả hình của nhà nữ phi hành gia Vương Á Bình*, suýt nữa thì đánh rơi xuống đất vì nhìn thấy bảng giá đằng sau.

(*Vương Á Bình: là nhà nữ du hành vũ trụ người Trung Quốc. Cô là nữ phi hành gia thứ hai được CNS đặt tên và là người phụ nữ TQ thứ hai bay vào vũ trụ trong chương trình Thần Châu 10).

"Hai nghìn tệ? Cậu bỏ hai nghìn tệ để mua cái này sao?"

"Vì thích."

Tô Diễm An vuốt mái tóc của Đóa Đóa, cậu ta đẩy lưng con bé ngồi thẳng dậy và nói với nó bằng vẻ cưng chiều:

"Nói với anh trai em là những món đồ này chỉ là chị nhờ em giữ hộ thôi. Chị sẽ sớm quay về để lấy chúng."

"Đúng vậy, chị Diễm An không mua cho em đâu. Đi về Pháp mà phải mang nhiều thứ thế này thì người ta sẽ đuổi chị ấy xuống khỏi máy bay mất."

"Nhưng phòng em đâu có chỗ để cất chứ?"

Tô Ngự nhăn mặt nói.

"Vậy thì để ở phòng anh đi, dưới gầm giường anh chẳng phải còn một cái rương trống đó ư?"

Đóa Đóa lại bóc một cái kẹo ra, cho vào miệng nhai rồm rộp. Tô Ngự nhìn em gái lắc đầu cam chịu, chẳng biết nói sao nữa.

Đi đến đầu hồ sen, Đóa Đóa cương quyết bắt Tô Diễm An dừng xe.

"Em phải kể cho Tiểu Ngũ biết hôm nay cuối cùng em cũng được ăn "Bánh đậu đỏ Tôi yêu Bắc Kinh rồi."

"Tiểu Ngũ là ai vậy? Không thể chờ đến mai mới kể được hay sao?"

"Tất nhiên là không được..."

Đóa Đóa đã đi lại giày, với tay lấy mũ để dưới ghế.

"... Em phải cho cậu ta biết cảm giác ghen tị khó chịu thế nào. Au revoirs! Chị Tiểu An."

Tô Diễm An choàng tay qua ôm con bé, hôn tạm biệt rồi thì thầm gì đó vào tai Đóa Đóa. Không biết cậu ta đã nói gì, nhưng mặt Đóa Đóa vụt sáng rỡ và mỉm cười thật tươi. Tô Ngự nãy giờ chỉ là người vô hình trong câu chuyện, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình. Cậu bước xuống phía dưới, mở cốp xe lấy đồ. Lấy xong, bóng Đóa Đóa đã mất hút trong con ngõ nhỏ nhà Tiểu Ngũ.

"Phiền cậu nhé..."

Tô Diễm An lấy lại vẻ lạnh nhạt vốn có, kéo kính râm xuống và bước vào trong xe.

"Hôm nay người làm phiền cậu là anh em chúng tôi mới đúng, cảm ơn..."

Tô Ngự còn chưa nói hết câu, Tô Diễm An đã phất tay ra hiệu không cần. Chiếc xe hơi rồ ga, vọt đi để lại phía sau một vệt bụi dài.


....


Trời đã chớm đông, hồ sen ngày nào cũng đã tàn hẳn. Tô Ngự đeo hai cái túi lên vai, chậm rãi vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh. Con thuyền nhỏ đã được dựng lên bờ, chỗ chiếc cầu nhỏ nơi cậu giơ tay đỡ eo Ngô Bỉ bị phủ lên một đám cỏ tranh đã cỗi. Và cả chỗ gốc cây dương liễu kia nữa, nơi Ngô Bỉ hôn cậu trong buổi tối mùa hè nóng nực. Mùi dầu gội đầu, mùi sen, mùi gió, mùi mồ hôi đặc trưng của cậu ta hình như vẫn còn dập dìu, phảng phất đâu đây. Tự nhiên Tô Ngự thấy tâm trí mình bừng tỉnh như ai đó bật lên bên trong một ngọn đèn. Chỉ cần gặp nhau thôi, sau một cái ôm không vội vã cậu sẽ kể cho Ngô Bỉ nghe về tất cả những chuyện đã xảy ra, về những niềm vui cậu đã có và cả những muộn phiền cậu cất giữ trong tim bấy lâu. Sẽ thật vui sướng khi cậu có thể chia sẻ với cậu ta về những dự định cụ thể của cậu để chinh phục ước mơ. Và chắc chắn rằng trên con đường cậu chuẩn bị bước vào không thể thiếu sự đồng hành của Ngô Bỉ - người đã mang lại cho cậu bao tình yêu và cả những nỗi buồn.

Đi đến cuối hồ, Tô Ngự nhận ra bóng người quen thuộc đang đứng dưới gốc cây ngân hạnh. Ngô Bỉ mặc áo len trắng, quần ngố đen dài ngang ống chân, mái tóc dài quá tai được che lại bởi chiếc mũ phớt màu xám. Nhìn thấy dáng vẻ có chút ngang tàng quen thuộc đó của cậu ta, Tô Ngự lại muốn quẳng luôn hai cái túi trên tay xuống hồ, để có thể chạy thật nhanh đến bên cạnh Ngô Bỉ.

Ngô Bỉ dường như cũng đã nhận ra Tô Ngự. Cậu ta nheo mắt nhìn, ánh nhìn kỳ quặc và kéo dài đến nỗi, ngay cả khi Tô Ngự đã đứng trước mặt, cậu ta vẫn chưa thôi.

"Cậu đã đi đâu từ sáng tới giờ? Đi với ai có thể khiến cậu vui vẻ đến vậy?"

Tô Ngự thả hai túi đồ xuống, vội vàng lấy điện thoại ra. Hai mươi hai cuộc gọi nhỡ và mười tin nhắn chưa đọc đều là do Ngô Bỉ gửi đến. Cậu gãi đầu, nở nụ cười biết lỗi:

"Xin lỗi, tôi không để ý đến điện thoại."

Vẻ mặt của Ngô Bỉ thoáng vẻ ngạc nhiên và tức giận. Tô Ngự đã nhìn thấy biểu hiện đó hàng chục lần, nhưng đây là lần đầu tiên nó dành cho cậu.

"Ngô Bỉ, cậu giận tôi đấy à?"

"Đúng thế..."

Ngô Bỉ ném cái mũ phớt xuống ghế.

"Tôi chờ cậu suốt từ sáng tới giờ, gọi cho cậu biết bao nhiêu cuộc gọi. Cậu đi chơi không nói với tôi cũng được, nhưng đi chơi với Tô Diễm An mà không nói với tôi thì lớn chuyện rồi đó."

"Tôi gặp cậu ta cũng chỉ là tình cờ thôi. Thầy Lý cho tôi hai vé dự buổi giao lưu với Phí Tuấn Long và Dương Lợi Vĩ..."

Tô Ngự cố gắng giải thích, nhưng Ngô Bỉ đã gay gắt cướp lời cậu.

"Thầy Lý lấy đâu ra hai vé mời đặc biệt đó? Con mẹ cậu, đó là do Tô Diễm An gửi tới. Cậu còn chưa tìm hiểu rõ ràng đã vui vẻ đi chơi, cậu là muốn đi xem máy bay hay muốn đi xem người hả?"

"Tô Diễm An làm vậy thì được cái gì?"

Tô Ngự cũng bực mình, bao nhiêu lời yêu thương ấp ủ muốn được tâm sự với cậu ta bỗng dưng bay biến sạch sẽ như cầu vồng sau mưa.

"Vì cậu ta thích cậu... Rõ ràng như thế mà cậu còn không nhận ra? Hay cậu cố tình?"

"Ngô Bỉ, đừng có võ đoán như thế. Tô Diễm An không thích tôi."

"Không thích?"

Mắt Ngô Bỉ vằn lên:

"Chính cậu ta nói với tôi đã gửi vé cho cậu, rồi cả ảnh chụp của các người khi đi bảo tàng với nhau. Tô Ngự, cậu đã là người của tôi thì cũng nên học cách giữ khoảng cách với những đối tượng khác đi."

Trước đây dù không đáp lại tình cảm của Hạ Tinh Tinh, Nhã Giao hay Bạch Lệ Lan, nhưng bằng khả năng nhạy bén Tô Ngự vẫn cảm giác được tình ý mà các bạn học dành cho mình. Nhưng Tô Diễm An thì khác, tuy chỉ mới giáp mặt vài ba lần và cũng không hiểu hết mục đích của cậu ta, nhưng hiện tại Tô Ngự có thể khẳng định chắc chắn rằng cậu ta không hề có một chút động lòng nào với cậu cả.

"Cậu vô lý quá rồi đấy. Tôi và Tô Diễm An chẳng có gì hết."

Nhưng sự phủ nhận của Tô Ngự hình như lại càng làm cho Ngô Bỉ thêm bực tức. Cậu ta hùng hổ chỉ vào túi đồ dưới chân cậu:

"Không có gì mà sẵn sàng xuống tiền mua cho cậu bao nhiêu thứ đồ tốt như thế? Tô Ngự, cậu còn giấu tôi bao nhiêu chuyện nữa?"

Tô Ngự khựng người vì giọng nói có phần cay nghiệt của Ngô Bỉ. Cậu thở dài một hơi, quay mặt đi:

"Hôm nay cậu đang bực tức, khi nào cậu bình tĩnh lại chúng ta nói chuyện tiếp."

"Đó là cách cậu giải quyết vấn đề à? Là giấu tôi mọi thứ phải không?"

Ngô Bỉ túm lấy áo cậu, ánh mắt tuyệt vọng của cậu ta làm trái tim Tô Ngự như bị ai đó dùng tay bóp chặt lại.

"Cậu nói xem những đồ tập ở nhà cậu, cất rất kĩ trong nhà kho kia là thế nào?"

"Tôi không định giấu cậu đâu..."

Tô Ngự khẽ cúi mặt, ánh mắt ngập ngừng.

"Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn lựa chọn không nói cho tôi biết..."

Ngô Bỉ nhếch mép cười khẩy:

"Tôi đã nói với cậu rồi, cuộc sống mà tôi đang sống chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài thôi. Nó không hề hợp với cậu, cậu có hiểu không?"

"Cậu nghĩ đi đâu vậy? Đúng là tôi có mua dụng cụ về tập thể lực, và không nói cho cậu biết nhưng sự việc chỉ có như vậy thôi. Cậu đừng quá quan trọng hóa mọi thứ lên có được không?"

Tô Ngự bức xúc nói.

"Buổi gặp gỡ đó hình như có tác động không nhỏ tới nhận thức của cậu nhỉ? Hóa ra, những điều bác tôi và chú Tô Quân nói cậu đều ghi nhớ hết. Con đường ngắn và chắc chắn nhất để trở thành phi hành gia thực thụ là con đường binh nghiệp. Tô Ngự, cậu thật nhạy cảm và cũng thật thức thời."

Tô Ngự đã bắt đầu bất mãn với cách nói chuyện và kết luận vấn đề của Ngô Bỉ. Cậu khẽ cau mặt, nói:

"Tôi giấu cậu việc tập luyện là tôi sai. Nhưng việc hiện thực hóa ước mơ của mình thì có gì không đúng?"

"Nhưng cái giá phải trả cũng sẽ rất đắt... Bước vào con đường đó, cậu sẽ không có lối ra. Nghe lời tôi, học hàng không vũ trụ ở Thanh Hoa rồi chúng ta cùng nhau du học... Bên Mỹ, bà ngoại tôi còn có mối quan hệ..."

"Cuối cùng vẫn phải nhờ vả..."

Tô Ngự ngắt lời Ngô Bỉ.

"...Tôi có thể thành công bằng chính khả năng của mình. Hơn nữa, không phải ai cũng bị sự hào nhoáng hấp dẫn, không phải ai bước vào thế giới đó cũng sẽ thay đổi."

Vẻ mặt của Ngô Bỉ chợt biến đổi, cậu ta rũ mắt nhìn xuống hồ nước vẩn đục những rêu xanh và thân sen đã úa tàn.

"Trước kia bố tôi cũng nói như vậy đấy... Nhưng khi bắt đầu có sự nghiệp trong tay, ông ta dần quên đi mẹ tôi – người đã cùng ông ta đồng cam cộng khổ từ thủa hàn vi. Sau đó mẹ tôi không may bị tai nạn, mộ còn chưa xanh cỏ tin tức ông ta cặp bồ đã lan khắp công ty. Bây giờ, ông ta cũng không màng suy nghĩ của tôi mà cưới người đàn bà khốn kiếp đó về nhà, bắt tôi phải gọi bằng mẹ..."

Nhìn gương mặt nhọn hoắt, gầy thuỗng và quầng mắt trũng sâu của Ngô Bỉ, Tô Ngự có chút mủi lòng. Có lẽ mấy ngày qua, cậu ta cũng phải đối mặt với những vấn đề căng thẳng, có khi còn ghê gớm hơn của của mình cũng nên. Tô Ngự nghĩ vậy và cậu khẽ chạm lên bờ vai của Ngô Bỉ với tất cả sự dịu dàng. Nhưng gần như ngay lập tức cậu ta gạt phăng bàn tay của cậu ra và cứ thế lầm lầm bước lên chiếc xe hơi đã đỗ sẵn ngoài đầu đường, để mặc Tô Ngự ở lại với nỗi buồn thảm mênh mông, chạm không thấy đáy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top