Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Nhìn vào đâu cũng gặp ký ức


"Con mẹ nó lại còn Chao xìn."

Hoắc Anh Đông quay người lại, cắn răng chửi thề. Nhưng vừa thấy bóng Tiểu Ngọc bên trong quán Mậu Tích liền nhăn răng cười xua tay tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.

"Em chưa từng trông thấy nó ở đây..."

"Nghe nói phía trên của Răng Sún còn có người."

Liam ném đầu điếu thuốc lá xuống chân, nói với Hoắc Anh Đông.

"Lại còn biết tên của tôi nữa..."

Hắn liếc nhìn xung quanh, trong tích tắc bản đồ toàn khu vực hiện ra trong đầu.

"Phía sau chỗ chúng ta đang đứng 100m, hướng 4h có một con hẻm nhỏ chuyên tập kết rác thải. Cậu chạy về hướng đó rồi ra bến tàu, chờ ở đó đến khi nào thấy ổn rồi về."

"Chỉ cần chạy qua ngã tư kế tiếp là tới địa bàn của anh Viên rồi, chúng ta đến đó nhờ người giúp đỡ."

"Nếu muốn thì cậu tự đến, sau này ăn đời ở kiếp với Sầm Xương đừng đi theo tôi nữa."

"Mẹ kiếp, em không đi với anh thì đi với ai, Sầm Xương còn lâu mới lọt vào mắt xanh của em."

"Một... hai..."

Liam bắt đầu đếm.

"Ấy khoan, anh định một mình giữ chân chúng để em chạy trốn hả?"

Miệng Hoắc Anh Đông méo xệch.

"Không."

"Vậy tại sao?"

"Tôi cũng chạy... Ba!"

Hoắc Anh Đông:....

Việc tháo chạy bất ngờ của Liam khiến thằng nhóc phú nhị đại tên Biên Cẩn chưng hửng. Nó đang rất háo hức chờ đón xem một nhân vật có tiếng anh hùng đến ông chủ Viên cũng phải nể mặt sẽ đối đầu với mấy chục anh em trang bị giáo mác đầy đủ của nó thế nào. Ai mà biết được anh hùng thì cũng phải thức thời, thấy địch đông thì chạy là thượng sách. Cho nên đến khi Liam và Hoắc Anh Đông chạy vụt qua ngã tư chia làm hai ngả, Biên Cẩn mới sực tỉnh hét lớn:

"Bắt sống! Bắt sống bằng được Liam cho tao!"

...

Nửa đêm chính là lúc Chinatown nhộn nhịp nhất. Tô Ngự chạy qua những hàng quán đủ màu sắc sặc sỡ, đường nối đường, phố tiếp phố tâm trạng không hiểu sao lại thấy thoải mái vô cùng. Trôi dạt trên đất Mỹ tám năm và quyết định lưu lại ở San Francisco, không biết đã bao nhiêu lần Tô Ngự bị truy đuổi như thế này. Có lần chạy thoát, nhưng cũng có lần không may bị bắt lại rồi bị đối phương đánh cho nhừ tử. Nhưng lần nào chạy qua những con đường hun hút Tô Ngự cũng có cảm giác như mình đang trên một đường hầm chạy về quá khứ. Chạy về cái buổi tối bị nhóm anh trai Hạ Tinh Tinh truy đuổi đến công xưởng bỏ hoang. Trong gian nhà bị sụp mái chật hẹp, Liam trở lại là Tô Ngự năm 17 tuổi, được Ngô Bỉ ôm gọn trong vòng tay và hôn cậu thật lâu. Mùi bạc hà phả ra từ khoang miệng Ngô Bỉ, mùi mồ hôi của thiếu niên, mùi nhựa cây hăng hắc bị giẫm nát dưới chân, mùi đất nồng nồng, ẩm ướt mãi mãi gắn liền với nhau, gắn liền với những cảm xúc lạ lùng mà bao năm rồi Liam vẫn còn vô thức hồi tưởng lại trong lúc bị truy đuổi.

"Con mẹ chúng mày chạy nhanh lên, mất dấu Liam thì từng đứa xếp hàng hình bát giác khấu đầu lạy tao ba mươi cái."

Tô Ngự quay đầu lại nhìn đám người đằng sau, mỉm cười rồi bất ngờ rẽ vào con đường thông ra bãi hoang lau sậy um tùm.

Nhanh như một con sóc, hắn nhảy qua ống cống nước thải, cả người chìm vào màn đêm đen kịt. Vượt qua đám cỏ cao quá đầu người Tô Ngự đi về phía vịnh biển San Francisco. Đi được vài bước, bỗng nghe tiếng động ở phía trước, Tô Ngư dừng lại theo phản xạ lùi lại mấy bước.

Từ phía dưới chỗ có tiếng người nói trồi lên một người mặt mũi đen xì phả ra mùi nước cống hôi thối kinh người. Nếu không có hai cái xích như hai cái dây xích đu buông thõng trước ngực Tô Ngự còn tưởng chó mèo hoang ở đâu đó chui lên kiếm ăn.

"Há há! Cuối cùng ông nội cũng tóm được mi."

Ra oai được có một câu đó Biên Cẩn liền cúi gập người thở phì phò, vừa thở vừa ngước mắt nhìn đề phòng Tô Ngự nhân cơ hội đánh lén.

Nhưng Tô Ngự trước sau chỉ nhìn Biên Cẩn chằm chằm, chẳng biết đang nghĩ ngợi cái gì. Rồi đột nhiên hắn phá lên cười. Tiếng cười giòn tan vang lên bất ngờ giữa không gian tối đen đã dọa chết Biên Cẩn. Nó ngồi bệt xuống, run run hỏi:

"Mày cười? Mày cười cái gì?"

Tô Ngự vẫn không ngừng cười, như thể thời gian vui vẻ tám năm cộng lại chỉ để dành cho lúc này thôi. Hình ảnh thảm hại của Biên Cẩn trước mặt đã gợi lại trong trí nhớ Tô Ngự về một người khác.

"Năm đó để loại bỏ những vệ tinh xung quanh mình cậu ta theo dõi Nhã Giao liền bị Nhã Giao chơi cho một vố, phải nhảy xuống xuống con kênh cạn để tháo chạy... Thì ra dáng vẻ buồn cười lúc đó của cậu ta là như thế này."

Liam càng nhìn Biên Cẩn lại càng cười to hơn. Bả vai rộng cứ run lên từng hồi. Biên Cẩn từ sợ hãi chuyển hoảng loạn. Trước khi sang Mỹ, Biên Cẩn đã xem đi xem lại phim "Sự im lặng của bầy cừu", nghe nói cứ mười người Mỹ lại có một người đa nhân cách biến thái. Càng những kẻ thông minh, đẹp trai thì độ biến thái càng kinh khủng. Biên Cẩn càng nghĩ càng sợ, lại nhớ đến lúc Tô Ngự chỉ dùng ba chiêu hạ gục con khủng long Lỗ Giáp cạnh mình liền tìm cách rút lui.

"Muốn giải quyết thế nào?"

Lúc bò lại xuống cạnh cống ngầm thì Biên Cẩn nghe thấy tiếng người kia ngừng cười. Biên Cẩn lại bò lên, phân bua:

"Không cần giải quyết."

Tô Ngự lau khóe mắt, lại hỏi.

"Không cần giải quyết thì cậu chặn tôi định làm gì"

Biên Cẩn xoa xoa mặt, nói:

"Chỉ để nói chuyện."

"Nói chuyện thì vác mã tấu với dao găm theo để đồng diễn thể dục à?"

Đến lượt Biên Cẩn bật cười ha ha. Gương mặt vốn đã khó coi, giờ cười lên trông lại càng xấu. Tô Ngự nhếch mép phụ họa rồi ném về phía Biên Cẩn một điếu thuốc.

"Không tập thể dục thì tôi đi trước, không hẹn gặp lại."

"Ấy, khoan đã... Con mẹ nó... Sao lại thối thế này?"

Liam ngừng một nhịp, khóe miệng nhếch lên hóm hỉnh nói:

"Về xức dầu gió Phúc Sinh Đường hai đô ở quán Xuân Vinh sẽ hết."

Rồi đi thẳng.

....

Khu chung cư cũ mà Tô Ngự và gia đình sống là một căn hộ hai phòng ngủ nhưng có giá thuê tận 2000 đô. Một phòng cho mẹ Châu và ba, một phòng cho Đóa Đóa. Tô Ngự không có phòng riêng, kê một cái đệm ở góc phòng khách. Dù nửa đêm đầu sáng trở về, hoặc trên người có vết thương cũng có thể xử lý gọn gàng mà không làm ảnh hưởng đến người nhà.

Hôm nay vì bị bọn phú nhị đại đón đường lúc Tô Ngự trở về nhà đã là gần một giờ sáng. Không ngờ lúc về đi cầu thang bộ lên nhà đèn ở cửa nhà vẫn còn đang sáng. Tô Ngự đứng ở đầu này hành lang nhìn thấy mẹ Châu đang cúi đầu trước một người phụ nữ to béo, trang điểm rất đậm. Người phụ nữ rút ra một ít tiền huơ huơ trước mặt mẹ Châu khó chịu nói:

"Chị Tô, không phải tôi không thông cảm cho chị, nhưng cửa hàng chúng tôi không phải là cơ quan phúc lợi. Chị làm một tuần thì nghỉ tới bốn năm ngày, đó là chưa kể những lần xin về giữa ca làm. Người phải gánh việc cho chị cũng không chịu nổi nữa."

Mẹ Châu chấm chấm đuôi mắt.

"Cô Phương cho tôi thử việc thêm một tháng nữa. Tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ."

Người phụ nữ đã không còn kiên nhẫn nữa, dúi tiền vào tay mẹ Châu trước khi đi nói lại một câu:

"Một mình chị cố gắng thì làm gì được, tôi nghe nói chồng chị toàn thân bất toại... Đến gọi điện thoại chị cũng không có thời gian để nghe... Chị tìm việc chỗ khác đi."

Tô Ngự nhìn thấy đầu mẹ Châu cúi thấp hơn nữa, bờ vai còm cõi run run. Hắn vô thức lần tìm bao thuốc trong túi áo, sờ không thấy có lẽ lúc mải chạy đã rơi mất từ lúc nào rồi. Lại nghe tiếng Đóa Đóa từ trong phòng nói vọng ra:

"Mẹ đừng đi làm nữa, con sẽ nghỉ học."

"Anh con nghe thấy sẽ mắng con."

"Mẹ đừng nói với anh Tô Ngự là được, anh ấy cũng mệt."

"Mẹ với anh lo được, con cứ đi học bình thường đừng có nghĩ ngợi gì."

Đóa Đóa òa khóc:

"Nhìn anh, nhìn mẹ như thế con không chịu được."

"Tô Ngự đã phải nghỉ học rồi, con cũng muốn nghỉ hay sao. Tám năm nay không ngày nào mẹ không hối hận. Thằng bé giỏi giang, tương lai sáng lạn như thế nhưng bây giờ..."

Tiếng mẹ Châu nghẹn lại.

"Mẹ ơi... Hay là mình về lại Trung Quốc đi."

Cánh cửa nhà đóng sập lại, hành lang chỉ còn lại ánh đèn đỏ hiu hắt. Tô Ngự thấy mũi mình đau váng, buốt lên tận đỉnh đầu. Thèm thuốc quá, hắn lật tìm túi áo, túi quần một lần nữa nhưng không thấy, lại phát hiện ra quần áo giày dép mình dính bùn đất trông vô cùng nhếch nhác. Vết thương ở bắp tay rịn máu thấm vào áo khoác jean một quầng đỏ thẫm. Tô Ngự đi bộ xuống tầng một, định tìm một cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá rồi tìm góc nào đó trong công viên ngồi đến sáng. Vừa đi được mấy bước tự nhiên cảm thấy sau gáy mình nóng lên. Hắn dừng lại một lát rồi quan sát xung quanh, linh cảm của kẻ sống trong hiểm nguy thường trực mách bảo rằng có kẻ nào đó đang dõi theo hắn. Tô Ngự nép mình vào một vùng tối mà đèn cao áp không chiếu tới nín thở chờ đợi. Mười phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì, Tô Ngự mới hít thở bình thường đi về phía trung tâm Chinatown.



Chờ Tô Ngự đi khuất, người kia mới từ bóng tối bước ra, chăm chú nhìn vào khoảng không mù mịt.

Dáng vẻ của người đã từng cùng mình yêu đương cuồng nhiệt đã trở nên xa lạ.

Khuôn mặt, ánh mắt nghiêm nghị của cậu ấy cũng thay đổi rồi.

Có lẽ đúng như lời Hàn Ba Cuồng nói, tám năm đó phải khổ sở và quẫn bách đến mức nào mới dồn Tô Ngự đến bước đường này?

Tám năm đó, Tô Ngự đã sống, đã chấp nhận, đã phản kháng và ngừng nhung nhớ thế nào?

Ngô Bỉ vì chấp niệm của bản thân mà tìm đến tận đây. Tìm đến rồi lại không biết phải đối mặt với Tô Ngự thế nào.

Ngày xưa mặt dày gọi cả bác trai đến nhà cậu ấy xin học cùng, vứt bỏ sĩ diện đến nhà cậu ấy phụ việc, ăn nhờ ở đậu nhà cậu ấy cả năm trời... Nhưng bây giờ da mặt mỏng rồi, người ta nói bị rắn cắn một lần cả đời sợ dây thừng. Ngô Bỉ chỉ sợ mình làm hỏng việc, ngay cả nhìn nhau bình thường một lần cũng không được nữa.

"Nhìn ảnh khác thật..."

Vương Vĩnh đập đập vào mặt mình.

"Ở ngoài nhìn đẹp trai hơn rất nhiều, giao diện badboy này quyến rũ quá."

"Vậy chắc là no rồi, không cần ăn nữa?"

Ngô Bỉ trừng mắt lườm cậu ta.

"Ăn chứ, đẹp trai cũng không mài ra được."

Vương Vĩnh cười vẫy đuôi, chỉ vào một ngôi lầu cao vượt hẳn so với những ngôi nhà xung quanh nói:

"Nghe nói ở "thức ăn" ở Thiết Viên lầu là hạng nhất ở đây. Chúng ta đến đó thưởng thức tiện thể "chữa lành" luôn chứ giám đốc Ngô?"

Mắt Vương Vĩnh đã híp cả lại, trông rất giống một con lợn hồng hào béo tốt đang vòi ăn.

"Thiết Viên lầu?"

Ngô Bỉ nhíu mày hỏi lại.

"Tô Ngự được trọng vọng ở đó lắm. Ông chủ Viên chỉ còn thiếu nước phái kiệu tám người khiêng đến rước..."

"Đặt một bàn ở đó vào tối mai."

Ngô Bỉ vừa đi ra xe đậu ở đó không xa vừa nói. Vương Vĩnh nghe mùi khó ăn chạy lên trước mở cửa xe hỏi:

"Vậy còn bây giờ? Đường huyết của tôi sắp tụt rồi."

"Vậy thì cậu tự tìm cách kéo nó lên đi, tôi về khách sạn kiểm tra lại hợp đồng."

"Bè lũ cầm đầu giới tư bản bóc lột, thật..."

Vương Vĩnh định nhân lúc Ngô Bỉ không có ở đây xả hận mấy câu, nhưng điện thoại chợt rung lên, kiểm tra thì thấy 5000 tệ vừa được phòng hành chính chuyển vào tài khoản của mình lời hận thù đang đặt trên đầu lưỡi liền nuốt xuống. Tự nhiên thấy bè lũ giới tư bản cũng có người này người kia, tuyệt đối không thể đánh đồng một cách bất công như thế được.

Vương Vĩnh vui vẻ đút tay vào túi quần, vừa đi vừa huýt sáo bài Nữ nhi tình, định bụng đi tìm một quán lẩu Tứ Xuyên ăn mừng chuyện giám đốc Ngô tìm được tri kỷ, bản thân từ nay không phải tăng ca tán loạn nữa.

Đi đến Mậu Tích quán thì nhìn thấy một người nhuộm tóc vàng hoe đang đứng dựa lưng vào tường ngủ gật.

Vương Vĩnh nhìn kỹ lại rồi lục lọi trí nhớ thiên tài của mình. Cái tên Hoắc Anh Đông nhảy ra.

Vương Vĩnh biết đọc từ lúc lên ba, loại sách đầu tiên tiếp xúc là mấy mẩu chuyện về những cô nàng tóc vàng hoe ở góc dưới cùng của tờ báo, cũng từ đó mà ấn tượng của cậu ta đối với mấy người nhuộm tóc vàng đều là kiểu người không có não. Hoắc Anh Đông là đàn ông, lại còn để tóc vàng, cộng thêm với tâm lý bài xích vì thông tin Hoắc Anh Đông là anh rể của Tô Ngự, Vương Vĩnh vừa nhìn đã thấy ghét rất muốn xông vào đấm nhau.

Nhưng tất nhiên là Vương Vĩnh không dám, chỉ đứng từ góc đường bên này dùng toàn bộ sự khinh ghét của mình biến thành ánh mắt hận thù chiếu sang phía Hoắc Anh Đông.

"Con mẹ mày muốn nhìn chết ông à? ĐM mày cút!"

Hoắc Anh Đông không mở mắt nhưng lại có thể nhìn thấy Vương Vĩnh đang đứng cách xa hắn 20m? Vương Vĩnh không tin đi gần lại hơn chút nữa thì thấy Hoắc Anh Đông đang cúi mặt nhìn gườm gườm một con chó đang nhe răng hếch mũi ngửi cậu ta. Hai đứa nhìn nhau khoảng nửa phút, tới lúc con chó không chịu được bỏ đi mới thôi.

Vương Vĩnh nhìn thấy cảnh đó càng đánh giá thấp Hoắc Anh Đông lúc bước qua mặt cậu ta còn cố tình giẫm mạnh chân một cái, tỏ ý khinh thường.

"Này anh đẹp trai."

Hoắc Anh Đông nhe răng cười.

"Muốn "tàu nhanh" không? Hay "tàu chậm" thậm chí là "tên lửa" em cũng có thể tìm cho anh trai. Thích chơi gái ta, gái tây, Châu Phi, chân dài, chân ngắn chỉ cần là anh trai có tiền em dẫn anh trai đi từ A tới Z."

"Chơi cái con c cậu."

Vương Vĩnh chửi thề. Hoắc Anh Đông vẫn cười nham nhở, sấn lại gần Vương Vĩnh bắt đầu tháo thắt lưng.

"Chơi con c em cũng được. 300 đô anh chơi em, 200 đô em chơi anh. Đá thêm hiệp phụ thì thêm 100 đô nữa. Anh muốn chơi ngay ở đây hay vào khách sạn? Nếu vào khách sạn thì anh bao tiền phòng. Em có sẵn ba con sâu ở đây rồi."

Mặt Vương Vĩnh xám ngắt, trên gương mặt tròn như bánh bao mồ hôi chảy ra như tắm.

"Nhìn ông anh có vẻ vã lắm rồi. Chúng ta làm luôn nhé?"

Hoắc Anh Đông bắt đầu kéo quần xuống.

Vương Vĩnh khiếp sợ nhìn vào hai cái đùi lông lá của Hoắc Anh Đông, bỏ chạy trối chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top