Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Nếu cậu đã không nhớ thì tôi sẽ quên...


Sau một phút choáng váng vì nụ hôn bất ngờ, thần trí Tô Ngự đã rất nhanh chóng trấn tĩnh lại. Hắn đẩy mạnh vai Ngô Bỉ ra, rồi căn một góc chính xác đấm một cú thật chuẩn vào mép bên phải.

Nếu là người khác trúng cú đấm đó tất phải ngã nhào xuống, nhưng vai Ngô Bỉ chỉ lệch đi một chút. Anh lau khóe miệng, giọng khàn khàn vang lên trong bóng tối:

"Thân thủ tốt đấy, xem ra mấy năm nay cậu chịu khổ không ít."

"Xéo về Bắc Kinh đi..."

Tô Ngự nghiến răng đe dọa:

"Nếu còn để tôi thấy mặt người họ Ngô ở đây thì đừng có trách nắm đấm này vô tình."

Nói xong len qua đám người ồn ào đi ra ngoài.

Lúc này đang là mùa nóng nhất ở San Francisco, nhưng so với mùa hè ở Bắc Kinh mát mẻ hơn rất nhiều lần. Nhưng bây giờ Tô Ngự như đang đi ở Hỏa Diệm Sơn. Máu trong động mạch căng cứng, lục phủ ngũ tạng như muốn phát sốt.

Hắn cởi áo ngoài và bắt đầu chạy.

Những con phố vun vút bị bỏ lại.

Những ánh đèn nhọn hoắt như lưỡi dao.

Tô Ngự trở lại đường hầm chạy về kí ức của mình. Ở nơi đó chỉ có mình hắn và Ngô Bỉ của thủa mười bảy.

Hắn đã chấp nhận cuộc sống hiện tại. Vì người đó là cha Ngô Bỉ, vì hắn không muốn có thêm người phải chịu tổn thương.

Vậy cớ gì còn cố gắng kiếm tìm hắn? Nhắc hắn nhớ lại nguyên do tại sao năm đó phải ly biệt.

"You ran into me, you little wanker!"

Không để ý, Tô Ngự va phải một tên người Anh nào đó. Tô Ngự ngã lăn ra bãi cỏ bên vệ đường, trước khi tên kia tóm cổ áo hắn kéo dậy.

Cách xa trung tâm Chinatown chừng hơn 2km về phía bến Ngư Phủ có rất nhiều khách du lịch và đủ thứ dân ngụ cư tạp nham. Tô Ngự đã từng đụng độ với mấy nhóm người ở đây, chúng nóng tính và thường bập ngay vào đánh nhau chứ không lằng nhằng nói chuyện văn hoa, phô trương thanh thế như người Trung Quốc.

Vừa hay Tô Ngự cũng đang cần xả hận.

"Shut the fuck up!"

Hắn thụi một phát vào giữa bụng tên người Anh, rồi chửi thề một tràng thứ tiếng Mỹ hổ lốn:

"Don't bother me! Fuck you! Drop dead! You bastard!"

Hai bên lao vào đánh nhau túi bụi. Lợi thế của Tô Ngự là hành động nhanh quyết đoán còn mấy người kia là sức khỏe và độ lỳ đòn. Đánh qua đánh lại một hồi, tới khi tàn cuộc mặt thì mặt Tô Ngự đã nhuốm đầy máu, một bên tai còn bị sứt, cổ vặn vện những vệt tụ máu xanh tím. Nhóm người kia có ba người, đều nằm im re không nhúc nhích.

Thật tốt khi nỗi đau về thể xác có thể trung hòa được nỗi khổ sở, dằn vặt trong tim. Cơn tức giận đã nguôi ngoai, Tô Ngự tập tễnh đi về phía đường Columbus. Theo thói quen hắn lúc tìm bao thuốc trong túi và nghĩ xem sẽ tìm chỗ nào để thay quần áo, rửa mặt mũi trước khi về nhà.

"Liam! Anh Liam!"

Hai anh em nhà Hoắc Anh Đông và Hoắc Tiểu Ngọc nhìn thấy Tô Ngự liền chạy tới.

Tiểu Ngọc có lẽ vừa tan làm ở Mậu Tích, tay vẫn còn cầm túi bánh lúc tối Tô Ngự cho. Trông thấy bộ dạng thảm thương của Tô Ngự, đôi mắt bồ câu trong veo chợt ửng lên, ngấn lệ.

"Anh... Anh! Làm sao thế này?"

Tô Ngự cười khẽ lắc đầu nhưng Tiểu Ngọc càng lo lắng hơn, cô kéo chiếc túi áo sơ mi màu cam tấm tấm những nốt dầu mỡ bắn vào để lấy ra một chiếc khăn mùi xoa nhỏ lau vết máu trên trán Tô Ngự.

Hắn vô thức nghiêng đầu như một phản xạ. Cánh tay Tiểu Ngọc trơ ra giữa không trung.

"Anh không sao..."

Nhưng Tô Ngự không nỡ làm cô bé buồn, nói tiếp:

"Có phải là lần đầu tiên đâu."

"Thằng người Tàu đó ra tay với anh đúng không? Cái thằng kéo anh đi viện đó... Bây giờ em đi tính sổ với nó."

Hoắc Anh Đông nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đường, mặt hằm hằm. Có vẻ như cậu ta đã bị Biên Cẩn làm khổ không ít.

"Cậu mới ăn hamburger có mấy năm mà đã học theo cách gọi mỉa mai của bọn Mỹ à?"

Hoắc Anh Đông cởi áo ra, cau có đáp:

"Thằng đó thì không xứng."

"Đừng ăn nói linh tinh, không phải cậu ta."

Tô Ngự rút cái khăn từ tay Hoắc Tiểu Ngọc:

"Anh sẽ trả lại, cảm ơn."

Mắt Hoắc Tiểu Ngọc lóe lên một niềm vui khó giấu giếm. Hoắc Anh Đông nhìn em gái mình một lòng si tình chợt cảm thấy thương cảm vô cùng.

Mấy năm chung tình với Tô Ngự như thế, trên giấy tờ cũng là vợ chồng rồi nhưng đến người ngoài cũng nhìn ra khoảng cách không sao lấp đầy được giữa hai người họ.

"Mai là thứ hai, anh đến nhà em chứ?"

Hoắc Anh Đông khẽ giật túi của Tiểu Ngọc. Do tính chất công việc nên Tô Ngự sẽ rảnh hơn vào những ngày đầu tuần. Vào thời gian đó, thỉnh thoảng hắn sẽ qua nhà Hoắc Anh Đông ăn một bữa cơm.

"... À, em sẽ làm món kẹo hồ lô..."

Hoắc Tiểu Ngọc phản xạ chậm một nhịp. Mắt cô khẽ hấp háy hy vọng.

"Ừ, tối tôi sẽ qua, buổi chiều còn đưa ba tôi đến Viên Huy Đường nữa."

Rồi như chợt nhớ ra điều gì Hoắc Anh Đông nghiêng mặt hỏi Tô Ngự:

"Anh Liam, có chuyện này em nghĩ mãi không ra, thằng chó con Biên Cẩn tiếp cận anh với mục đích gì vậy? Thằng đó nếu không phải thiếu gia của ông chủ Răng Sún chắc chắn sẽ chết mất xác ở Chinatown trong vòng hai tiếng đồng hồ xuất hiện."

"Tôi cũng không biết, nhưng có lẽ không phải để gây sự."

Tô Ngự cắn điếu thuốc ở bên mép không bị thương, thở ra một làn khói trắng.

"Nếu Biên Cẩn muốn tính sổ vụ ở 1008 thì đã ra tay rồi. Nếu hắn tới tìm tôi cứ dẫn hắn đến. Bây giờ tôi về trước."

Tạm biệt anh em nhà họ Hoắc, Tô Ngự đi đến ngã tư lại đứng đốt thêm một điếu thuốc nữa. Tiếng cười đằng xa vọng tới, hắn không nhịn được mà quay lại nhìn. Hoắc Anh Đông cõng Tiểu Ngọc trên lưng như cõng một con mèo nhỏ, vừa đi lại vừa lắc hông theo điệu nhảy Hula của người Hawaii. Tiểu Ngọc ôm lấy cổ anh trai, cười thật vui vẻ.

Đã từ bao giờ Tô Ngự không còn đùa vui như thế với Đóa Đóa nữa?

Một năm, hai năm hay là lâu hơn nữa.

Hắn cũng không nhớ rõ nữa.

Về đêm, nhiệt độ ở San Francisco xuống thấp hơn. Gió biển với hơi nước và sương rơi mù mịt khiến người ta cảm thấy buốt lạnh. Vừa rồi không chú ý khi giơ tay lên đỡ đòn vết thương bị dao chém liền bục ra. Nãy giờ không cảm gì nhưng bây giờ thì cơn đau có vẻ như đang bắt đầu phát tác. Hắn lùi người vào một góc tường, cởi áo ngoài ra xem xét vết thương.

"Khỉ thật!"

Tô Ngự cắn môi, góc xương quai hàm lộ ra thành một đường rõ nét. Mái tóc đã xổ tung từ bao giờ ướt đẫm sương đêm.

Miệng vết thương hở ra khá lớn. Máu loang lổ phủ lên hình xăm bông hắc liên. Tô Ngự cởi nốt chiếc áo phông bên trong, xé rách thân áo thành hai mảnh lớn. Hắn dùng miệng cắn một góc áo, tay còn nắm lấy miếng vải bắt đầu băng bó. Động tác nhẹ nhàng dứt khoát. Khuôn mặt vẫn duy trì vẻ bình thản như da thịt kia không thuộc về thân thể hắn.

Nhìn thấy cảnh đó, đối với Ngô Bỉ mà nói chỉ cảm thấy bi thương và chua xót khôn nguôi.

Đều cùng một khoảng thời gian như nhau nhưng e rằng tám năm của Tô Ngự còn khốc liệt hơn rất nhiều so với tám năm của Ngô Bỉ.

Ngô Bỉ liếc nhìn đồng hồ ở cổ tay, giờ này chắc hẳn ba anh đã trở về Bắc Kinh rồi. Anh đã gọi điện cho dì Tiêu Tán nhờ dì ấy giữ chân ba lại ba ngày chờ anh. Còn bây giờ, thì phải gặp Tô Ngự để xác nhận lại một chút.

Hít một hơi thật sâu, Ngô Bỉ tiến lại gần Tô Ngự.

"Cậu xăm nó từ bao giờ vậy?"

Tô Ngự không ngẩng mặt lên, nhưng tim khẽ hẫng một nhịp. Hắn thắt thêm một nút buộc nữa, trả lời bâng quơ:

"Không nhớ rõ lắm, chọn bừa."

Đúng là chọn bừa thật. Nhớ lúc mới đến San Francisco bị một nhóm lưu manh đuổi đánh. Khi được anh em Hoắc Anh Đông cứu từ dưới cống lên, trên người không đếm nổi có bao nhiêu vết thương. Sau này chúng lành rồi, một lần đến tiệm xăm Tiểu Ngọc làm thêm, chẳng hiểu thế nào hắn lại bị thu hút bởi một hình xăm bông hắc liên đã gần tàn, từng cánh hoa rơi xuống nhìn rất thê lương.

Với côn đồ lưu manh thì hình xăm giống như huy hiệu vậy. Không thể tới lúc đánh nhau thì dành thời gian để giới thiệu thân thế nghề nghiệp được, thế là hắn tặc lưỡi chọn luôn hình xăm là bông hắc liên đó. Sau nay mọi người gọi hắn là Liam, là đọc chệch đi từ âm "Lién" tức Hoa sen trong tiếng Trung Quốc.

Đợi một lát vẫn không thấy Ngô Bỉ cãi lại. Hắn ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi hắc ngọc kia đang dán lên vùng ngực trần của mình và đang dần di chuyển xuống dưới rốn.

"Mẹ nó."

Tô Ngự văng tục.

"Nếu định tới đây để đòi nợ thì biến đi."

"Chúng ta vẫn còn nợ nhau sao?"

Ngô Bỉ khẽ cười nhìn hắn. Hàm răng nhỏ nhe ra trông rất khó coi.

"Nếu cậu đã không nhớ thì tôi sẽ quên..."

Hắn mặc áo khoác vào, định bụng tìm cách rời đi thật nhanh. Nhưng Ngô Bỉ đã túm lấy tay hắn kéo lại.

"Tô Ngự, tôi muốn đến thăm ba cậu và mọi người, có thể không?"

Mặt hắn liền rắn đanh lại, vẻ cười cợt nhanh chóng biến mất. Và ngay tức thì hắn nắm chặt lấy cổ tay Ngô Bỉ bóp thật mạnh, rồi xoay người đẩy anh đập mạnh vào tường.

"Tôi đã từng nói..."

Hắn tiếp tục lao lại về phía Ngô Bỉ.

"... Gặp cậu ở đâu liền đánh ở đó. Ngô thiếu gia muốn giữ mạng thì đừng có xuất hiện trước mặt trước mặt tôi nữa. Họ không phải là người mà cậu có thể nhắc đến tên."

Ngô Bỉ vừa định nhỏm người dậy, cánh tay cứng như thép đã đẩy anh dính chặt vào tường. Cách một khoảng rất gần, anh có thể cảm thấy hơi thở mang mùi gỗ của Tô Ngự đang phả lên chóp mũi mình. Cảm xúc lâng lâng đó, khiến anh quên đi cơn đau nhói ở cổ tay. Biết mình có thể ăn đòn, nhưng Ngô Bỉ không ngăn được cảm giác muốn sờ lên đôi môi đang mím chặt đe dọa.

"Chuyện ngày đó có liên quan gì tới ba tôi không?"

Ngón tay Ngô Bỉ miết nhẹ lên môi Tô Ngự. Hắn hung hăng cắn mạnh một miếng. Nhưng người kia vẫn không phản ứng, đầu ngón tay bên trong còn khẽ gảy vào lưỡi hắn. Mặt Tô Ngự đỏ lên, hắn đẩy tay Ngô Bỉ ra, gằn giọng nói:

"Hỏi hay lắm, tôi chờ câu hỏi này đã tám năm nay rồi. Nhưng muốn có câu trả lời chính xác, cậu nên về Bắc Kinh chất vấn ba cậu."

Tô Ngự thả lỏng tay ra. Hắn phủi bụi trên quần áo rồi khôi phục lại vẻ lạnh lẽo như ban đầu.

"Bây giờ thì biến đi."

"Tối mai sẽ về Bắc Kinh, nhưng tôi nhất định phải đến nhà cậu một chuyến."

"Đm, nhà tôi không còn là nơi cậu muốn đến thì đến."

Một tiếng gió khẽ vút qua má Ngô Bỉ, sau lưng anh một tiếng "ục" khô lạnh vang lên. Bàn tay Tô Ngự cuộn thành hình nắm đấm mang theo tất cả nỗi căm thù, uất ức giáng một cú lên bức tường tróc lở.

Ngô Bỉ thất kinh chộp lấy bàn tay Tô Ngự. Máu và cát hòa lẫn với nhau trên những ngón tay đã trầy trụa, rách nát. Cổ họng Ngô Bỉ như bị thít chặt, một nỗi đau đớn từ tận sâu trong lòng ùa ra bóp nghẹt lồng ngực anh.

"Được rồi, được rồi."

Ngô Bỉ thổi nhè nhẹ lên mu bàn tay của Tô Ngự. Ánh mắt dịu dàng vỗ về. Tô Ngự thoáng nao nao, hắn đã nhiều lần nhìn thấy vẻ ôn nhu đó ngự trên gương mặt Ngô Bỉ. Tám năm trôi qua hắn gom nhặt hết những tổn thương và thù hằn để làm cho mình một vỏ bọc cứng rắn, tàn nhẫn để không khuất phục, không rung động thêm một lần nào nữa. Nhưng hình cũng giống như trước, hắn đã lầm.

Nếu đã vậy, chỉ có chặt đứt mọi gốc rễ trong lòng mình thì thứ tình cảm đó mới không có cơ hội bùng cháy một lần nữa.

"Nể tình trước đây cậu là thầy giáo của tôi, đã dạy cho tôi rất nhiều bài học nhớ đời. Nên ngày mai trước khi về Bắc Kinh, qua nhà tôi ăn một bữa cơm coi như đền đáp."

Mấy từ "thầy giáo của tôi" Tô Ngự cố tình nhấn thật mạnh. Ngô Bỉ cũng nghe ra hàm ý mỉa mai trong đó, nhưng nhìn vẻ mặt biến hóa từ lạnh lùng căm giận sang bình thản Ngô Bỉ lại tò mò muốn xem Tô Ngự định làm gì.

Hồng Môn Yến* này không dễ gì có được, dĩ nhiên là không thể bỏ lỡ!

"Được, làm phiền cậu rồi."

Ngô Bỉ gật đầu cười.

....

*Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top