Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÁI TÌNH.
Chương 8:

Đoàn sáu người thuận lợi đến được đúng địa điểm, lật đật sắp xếp đồ đạc chui vào mấy căn lều đã được chuẩn bị sẵn. Có ba chiếc lều cho sáu người, ai cũng nghĩ rằng đủ nhưng không để tâm, Ương Cát Hàn đương nghĩ...mình là đàn ông, nên việc chia phòng diễn ra rất thuận lợi, có thể nói là khởi đầu tốt đẹp. Người trẻ tuổi thì ở với người trẻ tuổi, đàn ông ở với đàn ông, phụ nữ ở với phụ nữ. Dù sao cũng chỉ ở đây hai ngày, cũng không thấy có gì bất tiện.
Đại Luân dẫn mấy đứa làm quen với tổ sản xuất, cụ thể là Vỹ Đình sẽ ở đây quay một cái MV.
Ai về việc nấy, người cần thay đồ thì thay đồ, người cần hóa trang thì hóa trang.
Thực ra công việc của Cát Hàn rất an nhàn, không cụ thể nói rõ được là chuyện gì. Đến khi chuẩn bị xong xuôi, máy quay, máy chiếu, linh tinh đủ thể loại cũng đã sẵn sàng, thì nữ diễn viên chính cư nhiên lại nói rằng mình không biết cưỡi ngựa.
Đạo diễn tức giận ném xấp kịch bản xuống đất, nộ khí thông thiên:

- Sao lúc thử vai cô không nói sớm hả, bây giờ nói thì còn tác dụng gì? Ở giữa nơi mênh mông như thế này, tôi đào đâu ra người khác thay thế cô?

Nữ diễn viên xinh đẹp vo vo hai ngón tay:

- Em tưởng cảnh đó sẽ dùng ngựa giả hoặc đóng thế.

- Nhậm Khiết Nhi, tôi lạy cô đấy! Đây là quay MV, không phải truyền hình dài tập!

- Em xin lỗi...

Đạo diễn ôm đầu, thống thiết kêu:

- Trời ơi, tôi chết mất thôi.

Đại Luân nhìn đồng hồ, chen vào cuộc nói chuyện:

- Đạo diễn Đàm,chúng tôi đã sắp xếp lịch trình rất kỹ rồi, nếu cô ta không được thì tìm người khác.

- Tìm ai đây? Quanh đây chẳng có hộ dân nào hết. Nếu có thể tìm được dân bản địa biết cưỡi ngựa là tốt nhất.

- Dân bản địa?

Đại Luân suy nghĩ một hồi, tự nhiên nghĩ ra một chuyện rất kỳ lạ. Anh quay về đằng sau hỏi:

- Cát Hàn! Cậu là người Tân Cương đúng không?

Ương Cát Hàn lùi lại phía sau, cảnh giác trả lời, khi không hắn hỏi cô chuyện này làm gì?

- Đúng.

- Có biết cưỡi ngựa không?

- Có, thì sao?

- Lại đây tôi nhờ chút.

Cát Hàn ghé tai Điềm Điềm, hỏi nhỏ:

- Anh ta bị làm sao vậy?

- Tôi không biết, nhưng nếu cậu không lại nhanh, thì phiền đấy.

Cát Hàn gật đầu, từ từ len qua đám người phía trước. Đại Luân sốt ruột kéo tay cô đi đến gần đạo diễn.
Anh nheo mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

- Đạo diễn, anh thấy cậu ta thế nào?

- Anh có ý gì?

- Ở đây còn ai biết cưỡi ngựa không?

- Không có.

- Vậy thì chỉ có cậu ta mới thay thế được Nhậm Khiết Nhi thôi.

Đạo diễn Đàm kinh hô a một tiếng, sau đó thì khó xử gãi đầu:

- Nhưng cậu bé này là nam mà, không lẽ anh định cho ca sĩ quay MV đam mỹ?

Đại Luân giật thót, ôm ngực nhảy về phía sau một bước:

- Đạo diễn...anh...ý tôi là muốn cậu ta giả gái mà?

- Giả gái?

Đạo diễn Đàm nhìn sang Ương Cát Hàn, phán hiện cậu thực sự nhỏ con, khuôn mặt ngây thơ thuần khiết...

- Ừm... hay là thử đi.

Stylelist vừa nghe thấy vậy, lập tức kéo Ương Cát Hàn ngồi xuống ghế trang điểm, nhanh chóng đội tóc giả, đánh phấn, tô son...
Ương Cát Hàn hét lên:

- Đồng Đại Luân! Tôi đã đồng ý chưa?

- Nếu như cậu không chấp nhận, hôm nay chúng ta sẽ không thể quay, thì mọi thứ đều sẽ bị chậm trễ, hiểu không hả?

Ương Cát Hàn suy nghĩ một chút, thật ra...cũng không quá nghiêm trọng cơ mà.
Thang Tinh Cẩm nhìn hai nữ nhân viên trang điểm gấp đến mức không thể nào nhẹ tay với Cát Hàn, đau lòng không thôi, chạy đến giằng lấy hộp make up.

- Việc này để tôi làm! Tóc cũng để chị Điềm Điềm làm! Hai chị làm Cát Hàn ca ca đau rồi, không thấy hả?

Thoát được bàn tay ác qủy, Ương Cát Hàn ngồi yên để cho Điềm Điềm và Tinh Cẩm hóa trang cho mình, chưa đầy năm phút đã xong xuôi.
Long Long nắm rõ số đo của Cát Hàn, nên giành chỗ lựa đồ cho. Người của nhà mình, không quan tâm thì còn vứt cho ai.
Cát Hàn vào phòng kín thay một chiếc váy trắng, lâu lắm rồi, cô mới lại trở về thân phận con gái của mình, lại còn với cái tình huống hỡi ôi như thế này nữa.
Cô soi mình trong gương, hơi ngẩn người. Thay đổi nhiều như vậy sao?
Có phải...cô đã sống qúa lâu trong hình dáng của một đứa con trai? Nên bây giờ mới lạ lẫm với gương mặt của chính mình như vậy?
Cạch...
Ai nấy ngỡ ngàng nhìn Cát Hàn bước ra từ phòng thay đồ.
Bộp...
Tinh Cẩm ngơ ngác, đánh rơi cả túi xách xuống đất:

- Cát Hàn ca ca....

Ôi mẹ ơi! Con trai gì mà còn mảnh mai hơn cả con gái thế? Ôi ôi cái vòng eo, đúng là nhỏ như con kiến.
Cô bé thập phần kích động, như con thiêu thân lao đến chạy vòng quanh Cát Hàn:

- Không thể ngờ được! Cát Hàn trong dáng vẻ con gái lại đẹp đến như vậy.

Không thể kiềm chế được con tim đang nhảy loạn, cô bé hơi nhón chân, hôn lên một cái thật nhẹ vào má cô, rồi kéo cô chạy ra ngoài, đến trước mặt Đồng Đại Luân.

- Đại Luân ca! Đại Luân ca! Anh xem anh xem...

Đại Luân quay người nhìn Cát Hàn,hai mắt sáng như sao.

- Đạo diễn! Tôi nói không sai mà, anh xem cậu ta, còn đẹp hơn cả Nhậm Khiết Nhi!

Đạo diễn gật gật đầu, cười tươi như hoa.

- Tôi còn định gọi về Bắc Kinh tìm gấp một diễn viên, xem ra bây giờ không cần rồi. Ha ha.

Thấy đã có diễn viên thay thế rồi, cả đoàn bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị máy móc.
Vỹ Đình tò mò đến trước mặt cô, vươn tay kéo kéo lọn tóc dài xoăn nhẹ màu nâu khói, trầm trồ khen ngợi.

- Tôi không biết là Điềm Điềm giỏi như vậy kia đấy.

Anh vòng ra phía trước, chăm chú nhìn gương mặt của Cát Hàn, nhìn lâu đến nỗi Cát Hàn có cảm giác mặt mình dường như thủng thêm vài cái lỗ.

- Anh nhìn cái gì chứ?

- Tại sao cậu lại giống con gái như vậy chứ?

Trên đầu Cát Hàn chảy mấy vạch đen dài, thật không hiểu nổi, hắn làm sao mà lớn tới chừng này kia chứ.

- Cẩn thận! Là hàng giả đấy!

Cát Hàn đen mặt trừng mắt nói một câu, Vỹ Đình đột nhiên lùi lại phía sau, bàn tay lớn che miệng. Thật là lớn!

- Cậu độn thế nào mà giỏi thế? Giống như siêu mẫu...

Cát Hàn đằng đằng sát khí nhìn tên hâm đó đang tò mò về cái....ngực của cô, tức giận giơ chân đạp một cái vào đầu gối của Vỹ Đình.
Vỹ Đình lảo đảo, cả người đổ nhào về phía trước, chẳng hiểu tính toán như thế nào, mà ngã ngay vào người Cát Hàn, hơn nữa còn là ngã vào cái đó.
Anh ngốc nghếch nhìn cô cười, giống như một nụ cười từ giã cõi đời.

- Ha..ha...ha

Bốp!
Cát Hàn tung một đấm, đẩy anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

- Tên chết tiệt này!

Cô bực bội dẫm chân, đi ra bên ngoài, hai má đỏ bừng, nơi lồng ngực, trái tim không ngừng loạn nhịp. Đây là cái cảm giác quái qủy gì cơ chứ.

Cảnh đầu tiên của Vỹ Đình quay hai lần là xong. Cảnh thứ hai của Cát Hàn cũng chỉ cần đi chân đất và mỉm cười là đủ. Cát Hàn là người đơn giản, nói gì thì sẽ nghe nấy, chỉ diễn một lần là được. Vì bắt đầu quá muộn, nên vừa xong hai cảnh này, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Cả đoàn đành phải để đó nghỉ trưa.

Đoàn sáu người do Đại Luân dẫn đầu thì ở riêng, cách đoàn phim một lớp vải mỏng. Cát Hàn thì vẫn đang ở trong bộ dạng con gái, vẫn tóc dài, vẫn môi hồng, váy trắng.
Năm người không thấy lạ, chỉ cực kỳ hứng thú với bộ dạng này của Cát Hàn, Long Long còn nói thật ra Cát Hàn nhất định là con gái, chỉ hơi lộn giới tính một tí thôi.
Vỹ Đình không thích ăn đồ hộp, nên cơm của sáu người cũng là tự nấu, đầu bếp thì đương nhiên là Đại Luân.
Cát Hàn đứng lên rót nước uống, đôi tay nhỏ vân vê cốc nước trắng, nhìn xa xăm.

- Ê! Cẩn thận! Cái đó...rơi mất rồi....

Không biết là vì cô nhẹ dạ cả tin, hay là vì giả trai quá lâu rồi, thực sự coi mình chính là con trai, nghe thấy vậy liền cúi xuống nhìn.

- Grừ...

Khắp nơi nồng nặc mùi sát khí, Vỹ Đình cảnh giác chạy ra ngoài, giống như bị ma đuổi, vắt chân lên cổ mà chạy.

- Anh đứng lại đó cho tôi!

Cát Hàn bặm môi, lao đi như một cơn gió, đuổi ngay sát sau lưng của Vỹ Đình. Lại nói sức chạy của hai người thực khủng khiếp, loáng một cái đã chạy ra xa.
Hai người chạy sâu vào đám cỏ lau, Cát Hàn đã túm được tay của Vỹ Đình rồi, đột nhiên chân cô dẫm phải gai, ngã nhào xuống đất.
Phịch...

-A...

Vỹ Đình theo lực kéo của Cát Hàn, may mắn ngã đè lên người cô. Nhưng sao lại là may mắn nhỉ, tôi không rõ.
Ánh nắng chiếu trên đỉnh đầu, mùi gió thoảng nơi thảo nguyên rộng lớn, hàng cỏ lau lay động trước mắt, hai người mặt đối mặt, không nói được câu nào.
Giống như ma xui qủy khiến, anh hôn cô, thực sự đã hôn cô.
Anh ý thức được rõ, người này là một cậu con trai. Thế nhưng anh...anh không thể....
Môi chạm môi, má kề má, khung cảnh này, rất dễ tạo nên xúc cảm.
Đúng, đó là một nụ hôn rất mãnh liệt.
- Ưm...

.
- Vỹ Đình! Cát Hàn! Ăn cơm thôi.

Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top