Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ 6-7 ]


[6.]

Chữ X trên bàn cờ không biết từ khi nào đã chuyển từ phòng thủ sang tấn công, đội hình ngay ngắn ban đầu bị phá vỡ , chữ X di chuyển khắp nơi trong quân cờ trắng, mở ra một vài con đường mới.

Tôi giơ ngón cái về phía anh ấy và khen anh giỏi giang, rõ ràng Lưu Chương rất thích, nhưng lại ngại ngùng gãi gãi đầu, gương mặt không giấu được vẻ tự hào.

“Có hơi nóng, anh đi mở cửa sổ.” Anh ấy đứng trên giường vươn tay mở cửa sổ.

Ánh trăng bị giấy cửa sổ chặn liền tràn xuống từ cửa sổ, hơi lạnh bên ngoài tràn vào, và ép hơi ấm của xe tràn lên trên.

“Vẫn còn nóng, anh có từng thử qua như thế này chưa?”tôi đứng trên giường hệt anh ấy, đưa nửa người ra ngoài cửa sổ, mở rộng hai cánh tay ôm lấy làn gió đêm lạnh thấu xương. “Em mới phát hiện cửa sổ to như vậy. Anh mau qua đây.”

Tôi đoán cái tư thế này trong xe nhìn có vẻ rất kỳ lạ, bởi vì Lưu Chương không kiềm chế được mà cười lăn lộn trên giường.

“Em có lạnh không? Anh cũng phải thử xem.” Anh lấy một chiếc áo khoác trên móc áo, tự mình cũng chui vào cửa sổ.

Thực tế chứng minh cửa sổ vốn dĩ không hề rộng rãi như tôi nghĩ, sau khi hai chúng tôi đứng vào thì căn bản không còn chỗ trống nữa, Lưu Chương khó khăn xoay người qua đối diện với tôi, lồng ngực của chúng tôi dán vào nhau, quần áo đong đưa dữ dội theo cơn gió, tạo thành những nếp gấp.

“Vị trí này thích hợp để trút giận khi đang phiền não,” tôi nhìn xung quanh, “Lưu Chương, bây giờ anh hét một câu,  tiếng vọng về nhất định rất to.”

“Thế thì thất đức quá,” anh ấy bị suy nghĩ của tôi chọc cười, “người trú ở đây đêm nay sẽ bị anh đánh thức mất, một lát nữa sẽ cầm đồ đuổi đánh chúng ta đó.”

“Anh hét trước đi, nếu đánh cũng là đánh anh, em ở phía sau quay video cho anh,” tôi bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa, anh nghĩ kĩ xem, chỗ này ngoài chúng ta ra còn có ai nữa đâu?”

“Thực ra cũng không có ai.”

Tôi hơi nghiêng người về phía anh ấy, anh ấy thuận tay choàng qua eo mặc áo khoác cho tôi, sau đó nhẹ nhàng hôn tôi.

[7.]

“Khá đột ngột đó.” Tôi gục đầu vào hõm vai anh, nhận xét nụ hôn này.

“Bây giờ rất thích hợp để hôn,” anh ấy nói, “Hơn nữa hôm qua em còn nói với anh rằng phải sống lãng mạn hơn một chút.”

“Quả thực là lãng mạn, anh đúng là trò giỏi hơn thầy.”

Ánh trăng lưỡi liềm mảnh mai đang treo ngay trên đầu chúng tôi, bị những cành lá thưa thớt bao phủ thành một mảng nhỏ, ẩn hiện sau lớp sương mù và những đám mây trông thật mơ hồ và không chân thật.

“Ánh trăng đã nhìn thấy rồi.” Tôi gác tay lên vai Lưu Chương, ngã vào người anh.

“Nó thích xem thì xem đi.” Lưu Chương ngẩng đầu. Tôi cảm giác lúc nãy hình như anh ấy muốn hỏi tôi cái gì đó, nhưng lời vừa đến miệng liền đột ngột nuốt trở về.

Tôi đã đoán được anh ấy muốn hỏi tôi cái gì rồi. Anh ấy dự định tuần sau sẽ quay về, hôm đó tôi không cẩn thận nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại ở cửa xe mới biết được tin tức này.

“Tớ dự định ở thêm vài ngày,” người bên kia hỏi câu gì đó, anh ấy cười giễu cợt rất nhỏ, nhìn vào bên trong xe, “Cậu hỏi câu này giống như giáo viên ngữ văn cấp hai của tớ vậy.”

“Lãng mạn đi, nếu phải dùng một từ để miêu tả.” Anh ấy suy nghĩ một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm, thấp giọng nói, “Cậu đã từng thấy qua một, ờm,” anh ấy dừng một tí, “Có một số thứ, cậu không cần lý do gì nhưng lại biết cậu ấy rất đặc biệt ,”

** tại vì đồng âm của nó với anh ấy đều là "ta" nên ở đây tui nghĩ là anh Chương muốn dùng chữ "ta" đồ vật để giải thích chữ ta LM của anh ấy :v tui nghĩ dzay chứ tui thấy sao dịch dzay hờ hờ.

“Cho nên cậu mới đến gần cậu ấy muốn hiểu rõ mọi thứ.”

“Sau đó cậu ở trong một thời điểm nào đó, nguồn cảm hứng của cậu chợt lóe lên, giống như bóng đèn sáng lên trên đầu của nhân vật phản diện trong phim hoạt hình vậy --  “

Lưu Chương bị cắt ngang, đối phương nói thêm vài câu, anh ấy rất khiêm tốn lắng nghe, và gật đầu lia lịa.

“Thế tạm biệt nhé, quay về sẽ tìm các cậu đi ăn cơm đầu tiên.” Anh ấy tắt điện thoại đi vào trong xe.

“Đang gọi điện thoại hả, nói về gì thế?” tôi giả vờ không biết gì,

“Em đoán đi, đoán đúng thì anh sẽ nói cho em biết.” Anh ấy không định nói cho tôi biết, giả vờ thần bí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top