Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 13

Đã gần mười hai giờ, đám đông dần dần tản ra, Lâm Mặc bước đi loạng choạng, Lưu Chương liền dìu cậu trở lại xe dã ngoại.

Lâm Mặc bây giờ dường như đã uống quá nhiều và đầu óc của cậu cũng không tỉnh táo lắm, điều này giúp anh dễ dàng thành công nói ra lời từ biệt mà anh luôn không thể nói ra.

Lưu Chương sợ chia tay hơn người khác. Mỗi khi chia tay với người anh quan tâm, anh luôn cảm thấy một mảnh nhỏ bé ràng buộc tâm hồn mình với đối phương dần dần tách khỏi mình, bướng bỉnh đi theo đối phương, trong lòng thấy trống rỗng, nhớ mong khó chịu suốt mấy ngày liền.

Đây có thể là lần khó khăn nhất, Lưu Chương cười khổ. Anh đỡ đầu Lâm Mặc về phía mình.

"Ngày mai anh chuẩn bị về rồi, Lâm Mặc," anh vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Lâm Mặc, sợ rằng lời tạm biệt đột ngột sẽ tạo đả kích với cậu, "Mấy ngày này anh rất vui, sau đó--"

Lâm Mặc đặt ngón trỏ lên môi và làm động tác suỵt. Cậu chậm rãi mở mắt, lông mi dài khẽ run lên, nắm chặt lấy đôi tay của Lưu Chương.

Lâm Mặc rất im lặng, nhìn thẳng vào mắt anh. Lưu Chương cảm thấy Lâm Mặc lúc này trông không có vẻ gì là say xỉn, thay vào đó là mấy li rượu anh vừa uống lúc nãy bắt đầu có tác dụng. Anh có hơi hoảng hốt, cố gắng mở to mắt.

Khóe mắt Lâm Mặc hơi ươn ướt, cậu khẽ mím miệng, nhưng ánh mắt lại trong veo mà sâu thẳm. Lưu Chương muốn nhìn rõ rốt cuộc có thứ gì ẩn giấu trong mắt Lâm Mặc.

Lúc đầu, Lưu Chương cảm thấy Lâm Mặc không nghĩ gì, chỉ đơn thuần quan sát anh, về sau dường như hiểu được điều gì đó đen tối trong mắt cậu, khiến người ta cảm thấy đau khổ và cảm giác cô đơn đang trào dâng dưới mắt cậu, nhưng cuối cùng tất cả những cảm xúc phức tạp cũng dần dần phai nhạt đi, anh chỉ nhìn thấy mình trong mắt Lâm Mặc.

Cái nhìn chằm chằm yên lặng này kéo dài khoảng một phút, và Lưu Chương chưa bao giờ cảm thấy rằng một phút lại lâu đến thế này. Tay Lâm Mặc lặng lẽ trượt ra khỏi lòng bàn tay anh khi  kết thúc, anh dễ dàng dùng sức kéo Lâm Mặc vào trong vòng tay anh.

“làm không?”anh không cho Lâm Mặc có cơ hội trả lời, rất ngang ngược chặn môi cậu lại.
Hôm nay Lưu Chương cực kỳ dịu dàng, Lâm Mặc nằm ở dưới anh tỏ ra rất thoải mái, nũng nịu kêu tên anh. Hai người đạt cao trào cùng một lúc, sau đó anh nhẹ nhàng gục xuống, hai người chen chúc nhau trên chiếc giường trong xe dã ngoại. Hai chân của Lâm Mặc đều gác trên chân anh, còn tay thì để lên eo anh.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào lặng lẽ phản chiếu trên sàn nhà dưới chân giường, Lâm Mặc ngơ ngác nhìn bóng đen bên cạnh chùm sáng đó.

"Anh dự định về bằng con đường ban đầu, nhất định sẽ đi qua nơi  lần đầu tiên em gặp anh," Lưu Chương dừng lại, cuối cùng không nhịn được hỏi Lâm Mặc, "Em có muốn đi cùng anh không?"

Giọng anh đè xuống mức thấp nhất, không biết Lâm Mặc có nghe thấy không. Dũng khí tích lũy suốt một đêm sắp dùng hết, rượu cũng dần hết tác dụng nên Lưu Chương không dám hỏi lại lần hai.

Lâm Mặc vẫn không lên tiếng, cậu đang ngẩng đầu ngắm mặt trăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top