Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 2


Lưu Chương cảm thấy ấn tượng đầu tiên của mình đối với Lâm Mặc không có gì sai, bây giờ nghĩ đến cậu ấy, từ đầu tiên bật ra trong đầu Lưu Chương vẫn là kỳ lạ.

Sau khi quen thuộc Lâm Mặc bắt đầu nói nhiều hơn, Lưu Chương phát hiện con người này vừa kì lạ vừa thông minh, luôn thích thú trước những điều mới lạ nhìn thấy bên lề đường, ví dụ đóa hoa cao nguyên có hình dáng kì lạ, những con cừu bị tụt lại phía sau, những đám mấy trông giống như những con vật nhỏ.

Lưu Chương rất thích cậu ở bên cạnh, chốc chốc lại vỗ vai mình, chỉ vào chính mình trong cửa kính. Mỗi lúc như vậy, anh thường cố ý lái chậm lại, muốn mượn điều này để tăng thêm một chút cảm xúc náo nhiệt.

Nhưng lúc Lâm Mặc không nói chuyện thì cực kỳ yên tĩnh. Có lúc cậu đột nhiên ngồi xuống và không hề cử động. Ngẩn người bất động như một hình nộm, chỉ có vài sợi tóc khẽ lay.

Ánh nắng buổi chiều chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu lên đỉnh đầu Lâm Mặc, đem hàng mi dài của cậu nhuộm thành màu vàng mờ.

Tay chân cậu mảnh mai mà thon dài, khuôn mặt rất nhỏ và sắc nét, vẻ ngoài của cậu hoàn toàn là một cậu bé với thân hình đang phát triển, nhưng mỗi khi Lâm Mặc im lặng như thế, Lưu Chương cảm thấy suy nghĩ của anh dần dần trỗi dậy trong cơ thể, nhìn chằm chằm mình một cách tỉnh táo và sâu sắc ở một nơi cao, sau đó tùy ý đi xa hơn.

Lúc này Lâm Mặc trong mắt Lưu Chương thật dịu dàng vừa không chân thật, dường như giây kế tiếp sẽ trở nên trôi nổi và trong suốt. Lưu Chương cố gắng dẹp đi suy nghĩ kì quặc của mình. Cuối cùng thực sự nhịn không được mở miệng gọi tên Lâm Mặc, nhìn Lâm Mặc trong phút chốc tỉnh lại, yếu đuối hỏi anh làm gì, sau đó lại trở về bộ dạng vui vẻ hoạt bát quen thuộc, mới yên tâm thở phào.

Lưu Chương rất thích gió, bởi vì anh cảm thấy gió mâu thuẫn và không thể hiểu được: bạn không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, nó vừa hư vô vừa chân thật, tự do mà thoải mái, thực ra không có ai dự đoán được lúc nào nó vui vẻ đến bên cạnh bạn, lại lúc nào mà lặng lẽ rời đi.

Anh leo đến lưng chừng núi, nhìn ra xa, thử tìm điểm cuối cùng của con đường này, sau đó tuyên bố thất bại. Có lúc gió núi dịu dàng thổi qua, còn có lúc hú dữ dội, Lâm Mặc đứng phía trước cao hơn vị trí anh một chút, nhắm mắt cảm nhận gió núi đang thổi, lại mở rộng vòng tay, dường như cố gắng ôm gió vào lòng. Lưu Chương có chút lo lắng dư thừa sợ cậu bị gió cuốn đi.

Dù sao cho đến bây giờ, cậu ấy là nhân tố không chắc chắn lớn nhất trong chuyến đi của Lưu Chương. Lâm Mặc thật sự quá đặc biệt, Lưu Chương cảm thấy cậu giống như một cơn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top