Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 3



Thời gian đầu, Lưu Chương chỉ coi Lâm Mặc như một người em trai không mấy dễ chịu của mình.

Lâm Mặc không có nhiều quần áo để thay, và Lưu Chương đã hào phóng yêu cầu cậu chọn một vài bộ trong tủ của mình. Nhưng dù sao không gian chứa của xe dã ngoại cũng có hạn, quần áo của Lưu Chương cũng ít đến đáng thương, cuối cùng hai người lười biếng quyết định mặc lộn xộn, thay phiên nhau giặt theo hợp đồng việc nhà đã vạch ra từ trước.

Lưu Chương và Lâm Mặc có chiều cao tương đương nhau, nhưng Lâm Mặc thì gầy hơn một chút, bộ quần áo rộng thùng thình của Lưu Chương mặc lên người cậu giống như một đứa trẻ mặc quần áo người lớn. Lưu Chương không thể nhịn được cười khi lần đầu tiên nhìn thấy nó.

“ Rất kỳ cục hả?” Lâm Mặc nhướng mày ra hiệu với anh. Chiếc áo len của Lưu Chương thực sự quá lớn, cậu định sau này mặc nó như đồ ngủ.

“ Cũng được, khá ổn.” Lưu Chương thản nhiên dùng giọng điệu dỗ dành để nói dối, đồ của Lâm Mặc quả thực khá kỳ cục.

Nhưng cũng rất dễ thương. Lưu Chương nhìn Lâm Mặc ngáp trở về lều sau khi ngủ, dáng vẻ tóc tai rối tung duỗi eo.

Tóc của Lâm Mặc trở nên lộn xộn là điều có thể lý giải được. Tóc của người này không biết vì cái gì mà mọc rất nhanh, nó thay đổi từ mái tóc bồng bềnh và tươi mới khi họ gặp nhau lần đầu thành mái tóc dài với phần tóc mái gần như che mất đôi mắt. Lâm Mặc nghịch tóc mái quá thường xuyên, và căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế tiềm ẩn của Lưu Chương khiến anh nhìn có chút khó chịu.

“ Hay là anh giúp em cắt một tí ?” Lưu Chương hỏi Lâm Mặc ngay sau khi gội đầu. “ Anh biết cắt không?” Lâm Mặc tiện tay cầm khăn lông của Lưu Chương lên, lau bớt một chút nước.

“Không biết, đúng lúc mượn em trai ra luyện thử ? Qua hai ngày nữa sẽ có kinh nghiệm cắt cho mình rồi.” Lưu Chương cố ý nói ra một lý do vô lương tâm như vậy.

"Sao cũng được," Lâm Mặc nhún vai, khoanh hai chân ngồi trên sàn nhà trước mặt Lưu Chương. "Cho dù cắt xấu xí thế nào, anh vẫn phải nhìn nó mỗi ngày."

Có lý nha. Lưu Chương nghẹn một lúc, nhất thời không biết phản bác thế nào, đành phải cầm khăn tắm đắp lên lưng Lâm Mặc, mở rộng hai chân sau đó quỳ xuống, bắt đầu cắt. Không nhiều lời, Lưu Chương rất có trách nhiệm đảm nhận vị trí thợ cắt tóc tạm thời, dùng cánh tay ôm lấy Lâm Mặc từ phía sau, cố định mái tóc ướt trên đầu cậu, cẩn thận cắt từng chút một.

Chỗ duy nhất gặp khó khăn là do Lâm Mặc đột nhiên ngả người về phía sau, may mà Lưu Chương tinh mắt nhanh nhạy, trên đầu kéo đã lưu lại vài sợi tóc, sợ Lâm Mặc đụng trúng đầu, liền thuận tay ôm cậu vào vòng tay của mình.

Lưu Chương không biết nên đẩy Lâm Mặc , người đang nằm xụi lơ phủi râu ria trên người trong cánh tay mình trước, hay nên hỏi về hành vi gây hoang mang vừa rồi trước. " Vừa rồi cúi đầu thật mệt," Lâm Mặc cười nhìn anh một cái, vô tội chớp mắt, "Anh Lưu Chương, để một lát rồi tiếp tục."

“Đã gọi là anh là anh rồi, đừng nhỏ mọn như vậy,” Cậu nhàn nhạt nói, nhẹ nhàng nghiêng đầu trên vai Lưu Chương.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top