Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 4


Lâm Mặc dùng bàn tay che mắt một cách qua loa, nhìn hai người nọ qua khe hở, đương nhiên trên thực tế khe hở giữa các ngón tay còn to hơn đôi mắt mở to của cậu.

Khụ khụ, được rồi đó. Người trẻ bây giờ thật là, sao lại làm chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục ở trên phố chứ.

Lâm Mặc chắp tay sau lưng, chỉ chỉ chỏ chỏ, cực kỳ giống cụ ông hàng xóm của người trong cuộc được phỏng vấn ngẫu nhiên trong bản tin giờ vàng lúc tám giờ.

Sau khi Trương Gia Nguyên phản ứng lại nhanh chóng tách ra, ánh mắt bay lung tung, nhìn Châu Kha Vũ cũng không phải, nhìn Lâm Mặc cũng không phải, chỉ đành cúi đầu nhìn mũi chân.

Vừa cúi đầu liền nhìn thấy xác hai cây kem rơi cạnh nhau trên mặt đất.

Trương Gia Nguyên: ...

Huhu, mẹ cha nó.

Châu Kha Vũ cũng xoay đầu trầm mặc, chóp tai đỏ một mảng, chút suy nghĩ nhỏ đó vừa mới lóe lên liền bị sự thẳng thắn của Trương Gia Nguyên làm choáng váng, nhưng trong lòng dâng trào từng chút vị socola, vị kem vương lại trên miệng Trương Gia Nguyên mẹ nó ngọt quá đi.

Vẫn là Lâm Mặc phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này trước. Cậu nói, "Ầy cha, được rồi, được rồi, đã là thế kỉ 21 rồi AA yêu nhau cũng không có gì hết, bây giờ đã cởi mở rồi, tớ không nói với mẹ cậu đâu, hôm nào cậu tự thú với dì ấy đi."

"À, phải rồi Trương Gia Nguyên, qua hai ngày nữa là sinh nhật tớ đó, trong nhà tổ chức cho tớ một bữa tiệc sinh nhật, tớ từ chối rồi, ở phía đông có một escape room mới mở cậu phải đi chung với tớ." Lâm Mặc nói xong liền mạnh mẽ rời đi, để lại hai người tiếp tục đứng đó chơi trò chơi người gỗ.

Kết quả hôm đó Lâm Mặc đến cổng, Trương Đằng, Phó Tư Siêu đều đã ngồi trên chiếc ghế lớn ở cổng sảnh lớn đợi cậu, Trương Gia Nguyên còn đến trễ hơn, sau lưng còn thêm một cái đuôi quen thuộc.

Trương Gia Nguyên đen mặt giới thiệu với những gương mặt tò mò của Trương Đằng, Phó Tư Siêu nói, "Đây là Châu Kha Vũ, là một người bạn bình thường."

Lâm Mặc hỏi cậu, "Yoo, Châu Kha, sao trùng hợp vậy ta, sao anh cũng đến đây?" Châu Kha Vũ mặt không đổi sắc nói, "Hôm đó tôi nghe cậu nhắc đến chỗ này, khu này là bạn tôi mở, tôi quen với người phụ trách, có thể giảm giá."

Trong lòng Lâm Mặc liền nghĩ tên này nói láo cái gì vậy, ở đây có ai không phải công tử coi thường tiền bạc sao, giảm giá gì đó thật sự không cần thiết, lý do này quá nát rồi đó Châu Kha Vũ. Nhưng đã dâng tới cửa rồi, có là tên công tử vung tiền như rác thì cũng băn khoăn "mần thịt" hay không "mần thịt" làm gì nữa. Thế là cậu nhiệt tình kéo Châu Kha Vũ đến quầy bán vé, ba người khác ngồi trên ghế dài tán gẫu đợi bọn họ quay lại.

Mua vé xong Lâm Mặc chỉ vào quầy nước bên cạnh quầy bán vé nói, "Tôi khát rồi, haizz, tôi không đem tiền, Châu Kha anh cho tôi mượn một ít trước đi." Châu Kha Vũ vô thức muốn hỏi cậu, cậu không mang tiền có thể trực tiếp dùng Alipay trên điện thoại để thanh toán mà, nhưng ngẫm nghĩ dù sao Lâm Mặc chẳng qua là muốn mượn cớ hố cậu mà thôi, hỏi thì cũng như không, Lâm Mặc còn có thể nói điện thoại của mình hết pin rồi. Nhịn thôi, muốn theo đuổi được Trương Gia Nguyên, phải qua được cửa của Lâm Mặc đã.

Qua một lúc Lâm Mặc vui vẻ chạy trở về nói, "Nè, mời cậu một túi" nói xong cũng đưa cho cậu một túi đồ uống đặc sản huyết tương của ngôi nhà ma ám.

Châu Kha Vũ nói, "Cậu dùng tiền tôi mời tôi uống nước, cậu cũng thoải mái quá nhở." Lâm Mặc nói, "Đừng khách sáo mà, của cậu chính là của Trương Gia Nguyên, của Trương Gia Nguyên chính là của tôi đó."

Châu Kha Vũ nói, "Thế sao cậu không tiêu của Lưu Chương đó, hai người bây giờ là vợ chồng hợp pháp mà. Phải rồi, hôm nay sao không gọi Lưu Chương đến?"

Lâm Mặc đứng hình một lúc, nhất thời thấy khó chịu, sau đó nói, "Hai chúng tôi không thân."

Châu Kha Vũ cân nhắc một lát cảm thấy hai từ "không thân" này trong miệng Lâm Mặc với từ "bạn bình thường" trong miệng Trương Gia Nguyên cũng tám lạng nửa cân, hai người thật sự là anh em cùng nhau trưởng thành từ trong một chiếc quần từ khi còn nhỏ, tôi tin rồi.

Lâm Mặc lại khẽ liếc một cái, "Hơn nữa vốn dĩ hôm nay là buổi tụ tập của nhóm quầng thâm mắt, đều là bạn bè trong nhóm nhạc của bọn tôi ở đại học, còn không phải anh mặt dày đòi đến sao."

Châu Kha Vũ nói, "Ừa, đúng rồi."

Lâm Mặc có chút kinh ngạc.

Cái tên mặt dày Châu Kha Vũ này, trình độ mặt dày ngang ngửa mình, quan trọng nhất cậu ta còn có thể ăn mặc thanh lịch chỉnh tề như vậy thừa nhận chính mình không biết xấu hổ, quả thực là hình mẫu của giới vô liêm sỉ.

Trong lòng không tránh được thở dài cho Trương Gia Nguyên, Gia Nguyên nhi à, cái nội tâm lớn hơn đậu xanh một chút của cậu, chắc là bị người ta ăn sạch rồi.

Lâm Mặc vừa suy nghĩ vừa nói chuyện rồi vứt túi nước đã uống hết, Châu Kha Vũ nhìn bao huyết tương thực sự không ngon, tùy tiện nhét vào túi áo khoác.

Khi vào nhà ma, dù sao cũng là chủ đề thoát khỏi mật thất, bắt đầu chia thành hai căn phòng nhỏ màu đen xem như ải thứ nhất, năm người chia thành hai nhóm tự mình mở cửa mới có thể tụ tập vào căn phòng kế tiếp.

Châu Kha Vũ thản nhiên cùng với Trương Gia Nguyên miễn cưỡng nhưng cũng có một chút tình nguyện vào cùng một phòng rồi, để che dấu sự ngượng ngùng đó Trương Gia Nguyên không dám dừng bất kỳ hành động nào, biến thành một người yêu lý luận vô song cẩn thận tìm kiếm manh mối ở mỗi một góc, chỉ là không muốn đi chung với Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ thấy cậu chạy tới chạy lui khá thú vị, liền ngồi trên ghế không cử động, nhưng đột nhiên nhìn thấy Trương Gia Nguyên từ đầu đến cuối không nhìn lên và bỏ lỡ một manh mối đằng sau chiếc đồng hồ treo tường, vì vậy liền đứng dậy đi qua sau lưng cậu để lấy.

Anh chàng Trương Gia Nguyên, sờ đông sờ tây không biết đã kích hoạt cơ quan gì, trong tủ sách đột nhiên bật ra một con búp bê vải dọa người, tuy rằng Trương Gia Nguyên không sợ những thứ huyền bí này, nhưng đột nhiên cậu nảy ra một ý liền tông ngực mình vào, cậu phản xạ có điều kiện co về sau, đậu má cái quần đùi gì đây.

Châu Kha Vũ vừa đi đến sau lưng cậu liền bất hạnh nhận lấy tai bay vạ gió này bị cậu đụng ngã về sau, thân thể nghiêng về phía góc bàn, rồi lại ngã lên người Trương Gia Nguyên ở trên đất.

Châu Kha Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, ui đau quá.

Trương Gia Nguyên vội vã đứng dậy đầu tiên, mẹ nó, "Xin lỗi tôi không nhìn thấy anh qua đây, anh không..."

Nói được một nửa liền nghẹn lại.

Dưới ánh sáng mù mờ, Châu Kha Vũ cau mày nằm trên đất, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, một vũng máu lớn chảy từ chỗ túi áo khoác anh...

Búp bê kinh dị nằm bên cạnh anh ta, đầu tóc đều bị máu nhuộm thành một mảng đỏ..

Trương Gia Nguyên run rẩy ngẩng đầu, vừa nãy khi Châu Kha Vũ ngã xuống, góc bàn bị tông vào còn đang chảy chất lỏng màu đỏ ...

Đây là nhà ma...mẹ nó cũng quá là chân thực rồi chứ..

Quả thực Châu Kha Vũ rất muốn ngồi dậy nói anh không sao, nhưng lén lúc hí mắt nhìn thấy gương mặt lo lắng của Trương Gia Nguyên, nên quyết định nằm trên đất một lát nữa.

Ngực ướt sũng còn lành lạnh, đệch, cái túi huyết tương Lâm Mặc cho bị tông bể rồi. Châu Kha Vũ có chút bệnh sạch sẽ nhíu mày ghét bỏ.

Trương Gia Nguyên tưởng mình bất cẩn đùa giỡn làm hại đến mạng người, việc này còn xảy ra trên người đẹp mà cậu âm thầm để ý, cậu quỳ tại chỗ, áp vào người Châu Kha Vũ để nghe tim anh còn đập hay không, vừa hét lớn, "Châu Kha Vũ anh đừng chết nha, anh đừng, anh mau tỉnh dậy đừng dọa tôi nha" vừa vỗ mặt anh, không đếm xỉa gì mà hét lớn, "Bây giờ anh tỉnh lại bảo tôi làm gì cũng được!"

"Sau này bảo anh Nguyên luôn xuất hiện trước mặt cũng được, đều nghe anh hết!"

Châu Kha Vũ đột nhiên mở mắt nói, "Thật hả? Anh ghi âm rồi nhé, em đừng có mà xỏ lá."

Trương Gia Nguyên sững sờ: ?

Châu Kha Vũ ngồi dậy trong ánh mắt khó hiểu của cậu, móc túi huyết tương trong túi áo ra.

Một cơn gió thổi qua.

Trương Gia Nguyên u sầu.

Cậu cảm thấy mình là chú hề, một tên hề bị những lời của Châu Kha Vũ làm cho u sầu.

Lúc này đột nhiên có người đập cửa, có lẽ ba người bên cạnh đã phá giải mật mã ra ngoài. Lâm Mặc vừa đập cửa vừa hét lớn, "Trương Gia Nguyên, cậu hét lớn vậy làm gì đó? Cậu muốn làm O đến thế sao?"

Trương Gia Nguyên triệt để im lặng.

Cậu vừa khó xử, vừa xấu hổ, vừa tức giận lại cạn lời mà đấm vào khuôn mặt thanh lịch của Châu Kha Vũ.

Ai có thể đỡ nổi nắm đấm của mãnh nam đông bắc A? Ai có thể?

Dù sao thì một cú đấm khiến Châu Kha Vũ thật sự choáng váng và bất tỉnh.

Đợi khi Châu Kha Vũ tỉnh lại, Trương Gia Nguyên sớm đã mất bóng, anh mở wechat, phát hiện mình đã bị cậu ấy block.

Lâm Mặc nhìn thấy anh tỉnh rồi, cười đến chết đi sống lại, duỗi tay biểu thị sự bất lực rồi bỏ chạy.

Lưu Chương cầm bánh kem về nhà, mở cửa ra, vội vã muốn tạo một bất ngờ cho Lâm Mặc. Vì điều này mà tiểu Lưu tổng cả ngày ở công ty đứng ngồi không yên, nhân viên trong công ty đều thì thầm rỉ tai nhau, "Tiểu Lưu tổng sau khi du học trở về liền nhậm chức rồi kết hôn, trông như như một người ngốc nghếch rơi vào tình yêu vậy."

Đó còn không phải si tình sau? Lưu chương tổng không hề có kinh nghiệm yêu đương gì cả đột nhiên bật ra một suy nghĩ lãng mạn, hơn nữa còn lén giấu một bí mật không lộ chút gió nào, buổi sáng vừa ra khỏi cửa cầm theo cặp, bộ mặt nghiêm túc, giống như máu lạnh vô tình không hề nhớ đến sinh nhật Lâm Mặc, đôi mắt mớ ngủ của Lâm Mặc dụi dụi nhìn bóng lưng của anh, nghĩ rằng anh phải lao đến công ty hăng hái tăng ca đến mười hai giờ.

Ai biết anh đang bí mật chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cho Omega của mình.

Kết quả vừa mở cửa, trong nhà trống không, Lâm Mặc không có ở nhà, Lưu Chương cực kỳ thất vọng, đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh, ngồi search bảng tin, nhìn thấy ảnh chụp chung của Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên đi ra ngoài chơi, tức đến mức tắt điện thoại.

Đáng ghét quá, tên nhóc hư này, anh dày công chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cho em, em lại ra ngoài đi chơi với Alpha khác còn chơi rất vui vẻ nữa!

Lưu Chương càng nghĩ càng ấm ức, đá dép đi, đổi giày da xách cặp lái xe trở về công ty, ở trong văn phòng buồn bực không vui.

Lâm Mặc đến nhà, nhìn thấy hai chiếc dép nằm chỏng chơ trên mặt đất, cảm thấy có chút kỳ lạ, lại mở cửa tủ lạnh, nhìn thì một bánh kem hình con vịt nhỏ yên tĩnh đặt trong tủ lạnh, khóe miệng bất giác cong lên. Chẳng qua đã chín giờ rồi, Lưu Chương còn chưa về, Lâm Mặc dứt khoát gọi xe đi đến công ty Lưu Chương.

Trước đây Lưu Chương từng dắt cậu đến một lần, lễ tân nhận ra cậu, rất nhanh liền dắt cậu lên phòng làm việc của chủ tịch.

Lâm Mặc mở cửa liền nhìn thấy Lưu Chương đang mang theo gương mặt vịt nhỏ, xung quanh tản ra áp suất khí quyển thấp, cũng không nhìn mình.

Cậu nghĩ ngợi một chút, đi đến bên cạnh Lưu Chương, ánh mắt lấp lánh lại gần hỏi anh, "Hóa ra anh nhớ sinh nhật tôi à?"

Lưu Chương nhích về sau một chút, quay đầu lại nói, "Không nhớ, hờ hờ, chúng ta là hôn nhân thương mại, tôi cũng không cần thiết đón sinh nhật với em chứ? Tôi rất bận, ai nhớ mấy cái ngày như vậy chứ."

Thư ký tiểu Vương cực kỳ không biết điều đẩy cửa bước vào, "Lưu tổng, mô hình người ngoài hành tinh và búp bê ếch phiên bản giới hạn mà ngài đã đặt mua đã đến rồi, cửa hàng còn tặng cho chồng ngài một tấm thiệp chúc mừng theo yêu cầu nữa."

Nhà ngài không có ai, nên tôi đưa đến phòng làm việc cho ngài."

Lưu Chương: ...

Lâm Mặc: ... Hihi

Lưu tổng im lặng nhìn trời, nói, "Hôm qua dì lao công xin nghỉ phép rồi, vừa đúng lúc, thiên thời địa lợi nhân hòa, tiểu Vương à, ngày mai cô đi xuống lầu dọn vệ sinh đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top