Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Akai Shuichi có vẻ như lại đang đi nghỉ.

Thực sự là một điều đáng ghen tị với một đặc vụ FBI khi ngày trước anh ra ra vào vào giữa hiện trường và văn phòng liên tục.

"Chỉ là anh lỡ tích quá nhiều ngày phép." Akai Shuichi giải thích với Gin. Người kia đã cố gắng không mở cửa cho anh, và nói qua video trước cửa bảo anh cút mẹ đi. "Và anh đang trong quá trình bàn giao chuyển công tác, khi bàn giao xong anh sẽ còn rảnh hơn nữa."

"Thế thì liên quan đéo gì đến ta?" Gin cảnh giác hỏi qua videophone. "Mi không được mời tới đây."

"Lần trước Yasmin bảo anh mang bột màu đến cho nó." Người đàn ông bên ngoài cửa lôi ra một chiếc hộp từ trong túi xách và lắc lắc trước mặt gã, "Con bé hết màu bột để vẽ rồi."

"Ta khác mua cho nó." Gin nói. "Mi giữ lại mà về vẽ mấy tên phản diện ấy." Rồi gã cúp rụp máy và đi về phòng.

Để giả vờ làm một "người bình thường" gã có rất nhiều việc phải làm.

Danh tích giả hiện tại của Gin là Nogawa Kazuya, một nhà văn và dịch giả tự do – Yasmin đã cùng gã lẩn trốn ở Pháp cho đến khi con bé bốn tuổi, đến lúc nó phải đi nhà trẻ, và những hậu quả Gin gây ra đã được xử lí cơ bản, nên gã trở về Nhật Bản, và Tiếng Pháp của gã rất giỏi, đủ để làm một số công việc dịch thuật.

Công việc của một nhà văn tự do tương đối nhẹ nhàng, nhưng thỉnh thoảng gã sẽ phải làm việc rất gấp. Trước đây Yasmin nói hầu như ngày nào gã cũng ngủ ngày là bởi vì lí do này. Gã thường thức thâu đêm làm việc. Có lẽ bởi vì trước đây gã là sát thủ. Trong bóng tối, tâm trí gã minh mẫn hơn, và gã có thể bình tĩnh hơn khi phải đối mặt với những văn bản Tiếng Pháp dày đặc.

Akai Shuichi nghĩ rằng khí chất của gã rất phù hợp với danh tính này, gã có vẻ là một nhà văn cao quý. Loại khí chất này đã mê hoặc anh không lối thoát khi anh nằm vùng trong tổ chức trước đây. Trên đường trở về từ một vụ ám sát vào mùa đông, Gin liên tục tỏa ra cái khí chất đó. Khi họ nói về mấy con chuột phản bội, gã đàn ông tóc bạc ngồi bên ghế phụ thản nhiên rút bật lửa ra châm thuốc, và đọc vài ý nhã văn về khung cảnh ngoài cửa sổ, khi tuyết đầu mùa bắt đầu lắc rắc rơi.

Chuyện đã từ rất lâu rồi, Akai cũng đã quên nội dung của hai câu nói đó, chỉ nhớ rằng khi anh tranh thủ lúc dứng đèn đỏ để lén ngắm nhìn gương mặt góc nghiêng của Gin, gã nhận ra ánh nhìn của anh và thờ ơ lãnh đạm. Gã nhìn lại anh, và ánh nhìn đó khiến anh nhớ mãi không quên.

Là một nhà văn tự do, Gin sẽ thường xuyên xuất bản tạp chí. Biên tập viên phụ trách tên họ là Okita. Anh ta là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, rất đẹp trai và có tính cách sôi nổi. Gin rất lịch sự với anh ta. Yasmin cũng dần trở nên thân với anh, nên thỉnh thoảng khi Okita ghé qua lấy bản thảo đúng giờ ăn, Gin sẽ lịch sự mời anh ta ở lại dùng bữa – tất nhiên đó là khi Akai Shuichi vắng nhà.

Sau này, khi Akai Shuichi có mặt, biên tập viên Okita sẽ luôn lúng túng rời đi với tập bản thảo.

Lí do là vì vào lần đầu tiên họ gặp nhau, Gin tình cờ thức trắng đêm hôm trước để chạy cho kịp bản thảo, nên khi Okita ghé qua, gã vẫn đang say ngủ. Vậy nên Akai Shuichi, đang dạy Yasmin môn số học ngoài phòng khách, đương nhiên nhận trách nhiệm mở cửa khi nghe tiếng chuông.

Vì thế, khi nam biên tập viên, người có chiều cao khá nổi bật so với phần đông người Nhật, thấy cửa mở, và một người đàn ông tóc đen lạ mặt xuất hiện ở khung cửa chiếu cố liếc nhìn anh, và hỏi với một giọng thờ ơ và cảnh giác, "Anh tìm ai?"

"Uh, tôi đang tìm anh Nogawa." Bị sốc bởi thần thái toát ra từ người đàn ông, Okita vô thức trả lời.

"Có chuyện gì không?" người đàn ông lại hỏi.

Nghe thấy thế, Okita vội vã lấy danh thiếp từ trong cặp táp ra và đưa cho anh.

Akai Shuichi lướt nhanh nội dung trên tấm danh thiếp, rồi lại nhìn anh ta, và nghiêng người cho anh ta vào nhà.

"Chú Okita, đã lâu không gặp." Yasmin ngoan ngoãn chào người đó. Trông thấy bé con anh quen, người kia đỡ bồn chồn một chút. Anh ta mỉm cười với Yasmin, và ngồi xuống sofa, hai tay ôm ấy cặp táp và hỏi cô bé, "Bố cháu đâu?"

"Để tôi gọi anh ấy." Người đàn ông tóc đen đưa cho anh ta một ly nước, và rồi tự nhiên đi về phía phòng ngủ của Gin, nhưng Yasmin có vẻ không quan tâm, con bé lại tập trung vào mấy bài toán số học.

Vài giây sau, từ phòng ngủ của Gin vang lên tiếng rầm, như thể có thứ gì đó vừa rơi xuống – Okita đang ngồi trên sofa giật bắn mình vì tiếng động lớn – theo sau đó là nhiều tiếng va chạm khác, có cả tiếng đánh nhau, kèm theo những tiếng chửi thề, theo sau là một khoảng lặng, rồi lại tiếng loảng xoảng, lần này âm thanh như thể thứ gì đó dễ vỡ bị ném xuống sàn.

Anh biên tập viên tội nghiệp ngồi trên sofa mà run lẩy bẩy vì sợ. Anh khó khăn đứng dậy, muốn vào xem có chuyện gì, nhưng Yasmin ngồi cạnh anh nói, "Chú cứ kệ đi." Cô bé tóc bạc bình tĩnh nhìn lên anh, rồi lại cúi đầu và phồng má thổi mấy vụn tẩy trên giấy, "Không ai can thiệp được vào chuyện của hai người đó đâu."

Quả nhiên, một lúc sau Akai Shuichi đi ra khỏi phòng ngủ, và nhanh chóng đóng cửa lại. Anh trông bình an vô sự, không có một vết bầm nào. "Anh ngồi chờ một lúc." Anh nói và đi vào bếp. Khi anh trở ra với một cái chổi, nam biên tập viên gần như đã nghĩ rằng anh định quay lại để đánh Gin tiếp. Anh ta nhìn bắp tay lộ ra của Akai Shuichi, nhớ lại chuỗi hành động trong phòng ngủ vừa nãy, và hình ảnh anh Nogawa bị người đàn ông khủng khiếp này đấm cho một trận hiện lên trong đầu anh ta – Lạy chúa, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến anh ngạt thở.

Tuy nhiên, ngay lúc đó Gin cũng đi ra. Biên tập viên Okita mở miệng và tiến lên định nói gì đó, anh không giỏi thuyết phục người khác giảng hòa lắm, càng không nói anh cảm thấy không đủ tự tin rằng mình có thể chịu được nắm đấm của người đàn ông tóc đen kia, nhưng khi anh thấy người đó vươn tay xoa xoa Gin khi anh ta đi vào phòng, nam biên tập viên đột nhiên không biết phải nói gì.

"Cầm lấy." Gin đưa cho anh ta tập bản thảo – người đàn ông tóc bạc trông cũng không có một chút thương tổn nào, gã trông bình thường như bất cứ người nào khác vừa mới ngủ dậy.

Biên tập viên nhỏ bé đột nhiên cảm thấy vô cùng bối rối. Anh ta không biết rằng mình đã rời nhà Gin với tập bản thảo như thế nào. Anh ta chỉ nhớ rằng cô bé tóc bạc đã nhướn mày và nhìn anh cảnh giác khi bé tiễn anh về.

Kể từ đó, anh ta thường xuyên gặp người đàn ông tóc đen lạ mặt ở nhà Gin, và cái khí thế bức người của người đàn ông khi anh ta ngồi đó quan sát mà không nói một lời nào khiến Okita không bao giờ ở lại nhà Gin dùng bữa nữa.

Tất nhiên, những chuyện vặt vãnh này chỉ xảy ra sau khi Akai Shuichi đến ngôi nhà này.

Hôm nay Gin vẫn rất bận rộn. Gã có hàng tá tài liệu cần dịch, và biên tập viên phụ trách gã sẽ đến lấy bản thảo trong hai ngày nữa.

Nhưng Akaki Shuichi không để cho gã có quãng thời gian yên ổn.

Khi gã nằm dài trên bàn tập trung vào những đoạn ngữ pháp, cố gắng sắp xếp chúng thành những câu tiếng Nhật đàng hoàng và tử tế, có một mùi thuốc lá quen thuộc và kinh tởm phảng phất phía sau gã, và giây tiếp theo bàn tay của người đàn ông đặt lên bàn, ở cả hai bên, như thể giam cầm gã – người đàn ông tóc đen mà gã đã không cho vào nhà dán chặt vào lưng gã.

Gin giơ cây bút lên và đâm thẳng vào bàn tay đó không chút do dự. Chủ nhân của bàn tay nhanh chóng tránh đi, và đồng thời sự tiếp xúc khó chịu cũng biến mất - - Akai Shuichi đứng thẳng người dậy.

"Chữ viết rất đẹp." Người đàn ông tóc đen châm một điếu thuốc, rít một hơi, và kẹp nó giữa những ngón tay. Giọng trẻ con vang lên từ phòng khách bên ngoài, là Yasmin đang gọi Akai Shuichi đến giúp con bé giải câu đố. Gin đã hiểu vì sao tên kia dù đã bị gã nhốt ngoài cửa vẫn vào đây được – gã nhíu đôi lông mày lá liễu, quay đầu và nhìn bóng lưng Akai Shuichi với một vẻ mặt khó coi.

Nhờ Yasmin, kẻ phản bội nhỏ bé, Akai Shuichi ra vào nhà Gin vô cùng thuận tiện Tất nhiên có người giúp trông trê cũng là cái tốt. Ngày trước cả nhà chỉ có mỗi hai cục đá, một lớn một nhỏ, cô độc lạnh lẽo chết đi được. Điều đáng mừng là giờ đây cục đá nhỏ bé kia đã dần tan chảy-mặc dù niềm vui này chỉ có Akai Shuichi mới cảm nhận được.

Gin tỏ ra ghê tởm khi bầu không khí yên tĩnh trong nhà đã biến mất mãi mãi, nên khi gã và Akai Shuichi gặp nhau thì chỉ có châm chọc nói móc nhau hoặc lao vào đấm đá. Ban ngày Yasmin phải đi lớp mầm và khi về nhà, hàng tá lần con bé bắt gặp cảnh chết chóc giữa Gin và Akai Shuichi khi hai người đang siết cổ nhau và ném nhau lên tường.

Tỉ lệ đổ vỡ đồ đạc trong nhà trong thời gian ngắn đã lên đến mức báo động, nhưng may là cái bàn ăn vẫn còn nguyên – họ đã ngầm đạt hai thỏa thuận chung: một, không cãi nhau khi đang ăn, và hai, không tát vào mặt khi đánh nhau.

Tuy nhiên Gin vẫn thấy chướng mắt. Khi gã thức dậy và thấy Akai Shuichi đang ngồi trên sàn, với Yasmin ngồi tròng lòng anh, chăm chú nghe anh dạy con bé cách tháo lắp súng, gã chợt nhận ra tên đặc vụ tóc đen này đang từng bước xâm nhập "mái ấm" này.

Vì thế, Gin đột nhiên cáu giận vô cớ, và hôm đó, cho đến tận khi Akai Shuichi bưng ra một nồi canh sườn khoai tây, gã vẫn không thèm nhìn mặt người đàn ông này.

Sau đó, Gin đã thực sự buông bỏ thái độ thù địch với Akaki Shuichi trong chuyến viếng thăm của trường mẫu giáo.

Hai phút trước khi cánh cửa mở ra, gã và Akai Shuichi đang tranh cãi vì một chuyện vô cùng lông gà vỏ tỏi là "hoa trên bậu cửa sổ khô hết rồi mà em không tưới". Gã điên tiết ném điều khiển ti vi, vì mấy bông hoa héo thì ảnh hưởng đéo gì đến gã, nên gã cảm thấy rằng Akai Shuichi đang kiếm chuyện khi anh đứng đó nhặt mấy cánh hoa héo.

Cái điều khiển là thứ châm ngòi cuộc chiến.

Hai phút sau, khi Yasmin đưa cô giáo về đến cửa, Gin đang đè Akai Shuichi sấp mặt xuống đất để tháo khớp vai anh, và Akai Shuichi thì đang cố dùng tay trái giật tóc Gin và kéo gã ra.

"Bố--" Yasmin, đã quá quen với cảnh này, lo lắng hét lên với hai người đang vật lộn với nhau. Nhưng hai gã to xác khốn kiếp trên sàn cũng đã quá quen bạo lực nhau trước mặt con cái, và nghĩ rằng con bé gọi chỉ để thông báo nó vừa đi học về thôi.

Yasmin lén liếc nhìn cô giáo bên cạnh, có chút thương cảm nhưng cũng không đành lòng, nên cô bé xấu hổ đỏ bừng mặt, tuyệt vọng nhắm mắt và hét lên với hai người: "Bố - không đánh nhau nữa! Cô giáo con tới!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top