Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hương thơm đậm đà của trà đen nhanh chóng lan tỏa trong không khí. Sau khi đặt tách trà xuống, Akai Shuichi nhặt thùng rác bị lật úp dưới sàn lên, và rồi anh ngồi xuống cạnh Gin trên sofa, vẻ mặt có chút xấu hổ.

"Anh—" cô giáo có dáng người nhỏ nhắn chỉnh lại gọng kính, giọng nói vẫn còn hơi run run khi cô cất lời. "Anh là bố của em Nogawa đúng không?" Cô nhìn Gin, người đang khoanh tay vô cảm.

"Đúng thế." Người kia nâng tầm mắt và lạnh lùng trừng mắt nhìn Yasmin đang đứng sang bên cạnh. Cô bé tóc bạc nao núng co rúm người trước ánh nhìn nghiêm khắc của bố.

"Còn anh—" cô giáo quay sang Akai Shuichi và hỏi.

"Tôi là người giám hộ của con bé." Gã đặc vụ tóc đen thản nhiên vén tóc mái lòa xòa trước trán, gác tay lên lưng sofa, và mỉm cười với cô giáo, nhưng có vẻ như không khí vẫn không hề thay đổi, cô giáo trông vẫn bồn chồn lo lắng. Cô nhấp một ngụm trà nóng, sau khi đã ổn định chỗ ngồi, và lên tiếng giới thiệu mục đích đến thăm của mình.

"Tôi rất xin lỗi vì đã đến thăm gia đình mà không báo trước." Cô đưa ra danh thiếp của mình, "Tên tôi là Nakajima, và tôi là giáo viên chủ nhiệm của em Nogawa."

"Em Nogawa là một đứa bé thông minh. Con bé học mọi thứ rất nhanh và có kĩ năng thực hành tốt. Cô bé thậm chí còn đại diện cho trường tham gia cuộc thi vẽ cấp quận và dành giải nhất."

Akai Shuichi nhướng mày nhìn Yasmin khi nghe đến đây, và bí mật giơ ngón cái tán dương cô bé. Con bé cười toe toét và có vẻ rất vui vì được khen.

"Nhưng đứa trẻ này vẫn gặp một số vấn đề trong việc hòa nhập với các bạn cùng lớp." Cô Nakajima đẩy gọng kính, ngừng lại một lúc để duy nghĩ, rồi thở dài mệt mỏi, "Chuyện em Nogawa đánh nhau với bạn học ở trường không phải là chuyện ngày một ngày hai. Chúng tôi cũng đã liên hệ với anh qua điện thoại trước đây, anh Nogawa, và dưới sự kỉ luật của anh, đã lâu rồi con bé không đè đầu ai đó xuống và đổ nước vào tai." Khi cô giáo nói đến đây, mặt Gin tái nhợt. Sắc mặt gã vô cùng xấu, hiển nhiên, gã có dự cảm rằng những gì gã nghe được tiếp theo sẽ là một lời buộc tội về "tội ác" thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Hiển nhiên, cô Nakajima nói tiếp: "Nhưng cô bé dường như lại tiếp tục tái phạm hành vi này... Vào Thứ Hai, con bé đã dùng chổi lau nhà nhốt một học sinh nam lớp lớn trong toilet hơn một giờ đồng hồ, còn đặc biệt dùng gối của cậu bé bịt miệng để cậu không thể hét lên kêu cứu... Khi chúng tôi giải cứu cậu bé, chúng tôi muốn gọi điện cho phụ huynh, nhưng cậu bé có vẻ hoảng sợ, vừa khóc vừa nói không liên quan gì đến em Nogawa, và cố ngăn chúng tôi không gọi cho anh."

"Thực sự, cho tôi biết điều này đã gây ra bao nhiêu bóng tối tâm lý cho đứa trẻ." Cô Nakajima lo lắng thở dài nói với Gin. "Thêm vào đó, cô bé còn đẩy một bạn gái khác ngã khỏi cầu trược trong giờ hoạt động ngoài trời tuần này. May mắn là cô bé kia không bị thương; trong lớp học vẽ, em Nogawa còn đứng dậy và nắm cổ áo bạn cùng bàn, kéo em ấy ra khỏi bàn và ném vào góc để dụng cụ vệ sinh—" Cô giáo tội nghiệp dường như nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lúc đó, cô hít một hơi thật sâu, sau khi ổn định lại cảm xúc, cô tiếp tục nói với gương mặt tối sầm lại của Gin: "Con của anh mới còn nhỏ tuổi đã bảo lực như vậy thật sự không phải là một chuyện tốt."

"Xét cho cùng, những gì trường mẫu giáo của chúng tôi có thể dạy là rất hạn chế." Cô Nakajima chốt lại, "Giáo dục từ phía gia đình đối với trẻ nhỏ ở độ tuổi này quan trọng hơn rất nhiều."

Chiếc đồng hồ trong phòng khách sẽ kêu lên khi điểm đúng sáu giờ, và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Sau khi tiễn cô Nakajima về, Gin quăng mình lên ghế, và nhìn Yasmin với ánh mắt sắc như dao. Gã càng ít nói, con bé đang đứng một góc càng sợ hãi. Akai Shuichi đứng từ xa dựa vào khung cửa quan sát hai cha con đầy thích thú, anh không bày tỏ ý kiến gì.

"Con không có gì muốn nói với ta sao?" Sau một lúc lâu, Gin cất lời phá vỡ sự yên lặng.

"Chúng gây sự với con trước..." Yasmin bất mãn lẩm bẩm, rồi cô bé bắt đầu giải thích từng chuyện một: "Con nhốt thằng kia trong toilet là bởi vì nó luôn bắt nạt các bạn khác vì nó to lớn hơn, nên con chỉ dạy cho nó một bài học. Khi bọn con chơi cầu trượt, đứa con gái đó cứ gây sự với mấy đứa yếu hơn. Nó chen hàng làm mấy đứa kia khóc vì không được chơi cầu trượt... Con không thích nó bắt nạt người khác. Nên con đẩy nó. Trong tiết học vẽ, bởi vì thằng Yoshikawa cùng bà con cứ dùng màu vẽ mà con đã chuẩn bị. Nó không thèm chuẩn bị trước mà cứ lấy của con!" Con bé nói càng lúc càng lớn, như thể những chuyện này sống lại trong đầu khi con bé nói ra. Lúc này nó đã có đủ dũng khí để ngước mặt lên và nhìn vào mắt Gin. 'Con không sai." Cô bé nói. "Không phải lúc nào cũng là lỗi của con."

"Lần trước con hứa với ta như thế nào?" Người đàn ông trước mặt cô nhíu mày, lạnh lùng hỏi với sắc mặt u ám.

Con bé ngừng nói. Nó vô thức cắn môi dưới, nhưng vẫn cứng đầu không trốn tránh ánh mắt nghiêm khắc dò xét của Gin.

"Con đã hứa với ta rằng con sẽ không bao giờ đánh nhau với bọn trẻ ở trường mẫu giáo nữa." Rất ít người có thể chịu được khí chất áp người tỏa ra từ người đàn ông tóc bạc, hiển nhiên một đứa bé năm tuổi không phải là một trong số đó. Nên khi Gin lạnh lùng nói "Quay trở về phòng con", Yasmin cắn môi dưới cho đến khi nó trắng bệch. Cô bé nắm chặt hai tay, quay đi và chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

Akai Shuichi đứng thẳng dậy. Từ góc độ của anh, anh chỉ nhìn thấy được lưng Gin: kẻ ác nhân đầy tội lỗi đang ngồi trên chiếc sofa bừa bộn, gã cúi xuống với lấy hộp thuốc lá trên bàn cà phê và rút ra một điếu ngậm trong miệng, nhưng gã không tìm thấy bật lửa, nên gã mở từng ngăn tủ kéo một, thô bạo xới tung chúng lên, rồi lại đóng lại. Ầm ĩ một hồi cũng không châm được lửa, gã bỏ điếu thuốc khỏi miệng và kẹ giữa những ngón tay trái thon dài nhô xương. Gã duỗi tay gác sau lưng sofa, tĩnh lặng như thể đang trầm tư suy nghĩ.

Akai Shuichi trầm tư nhìn gã một lúc, rồi đi đến mở cửa tủ lạnh, lấy ra một chai nước có ga mát lạnh, rồi đi ngang qua người đàn ông quyền lực nhưng đầy mệt mỏi đó để vào phòng ngủ của Yasmin.

"Vẫn còn giận sao?"

Yasmin đang nằm dài trên bà khi anh đẩy mở cửa, con bé không hề nhúc nhích. Nó đang không muốn nói chuyện với ai hết, nhưng người đi vào là Akai Shuichi, và Akai Shuichi là ngoại lệ -- nên khi anh áp lon nước lạnh lên mặt cô bé, cô bé suýt thì nhảy dựng lên vì lon soda mát lạnh.

"Cháu không làm sai." Bé con tóc bạc cau màu, biểu cảm của nó giống hệt người cha đang ngồi ngoài phòng khách.

"Chú cũng nghĩ thế mà." Akai Shuichi phải thừa nhận rằng anh có chút muốn bật cười, nhưng giờ thì không phải lúc, nên anh khẽ nhếch khóe môi, thành công che dấu cảm xúc một cách tinh tế trong đôi mắt sâu.

"Cháu biết không? Hồi chú con bé chú rất hay cãi lại mẹ." Anh tình cờ lật xem những bức tranh trên bàn học của con bé. Con bé thực sự là một tài năng hội họa. Một trong số những bức tranh trông như vừa mới được vẽ, còn chưa được hoàn chỉnh. Vì tâm trạng tồi tệ của họa sĩ, mà hồ nước bị tô đỏ một cách ác ý, và mấy vệt chì màu còn chưa cả khô.

"Đó thực sự là một điều tồi tệ." Anh đặt bức tranh xuống và thở dài nhìn Yasmin, con bé đang nhấp nháp lon nước. "Lúc đó, chú đã nghĩ rằng chú đúng, nhưng khi lớn lên, chú chỉ cảm thấy hối tiếc."

"Tại sao ạ?" Cô bé tóc bạc bị cuốn hút bởi câu chuyện của anh.

"Vì đã có rất nhiều chuyện xảy ra –" Akai Shuichi dừng lại, "-và mẹ chú và chú đã không thể gặp nhau trong rất nhiều năm." Anh nghiêm túc nhìn cô bé trước mặt, và dịu dàng đặt một tay sau gáy con bé. Anh khẽ vỗ nhẹ nó, "Nếu một ngày cháu bị chia cắt khỏi bố cháu, chú không muốn cháu sẽ như chú. Tất cả những gì chú có thể nghĩ đến là sự hối tiếc."

Sáu giờ ba mươi giờ Tokyo, Akai Shuichi ra khỏi phòng Yasmin. Anh không ngạc nhiên khi thấy Gin vẫn đang ngồi trên sofa. Gã quay đầu và liếc nhìn Akai Shuichi đang đi về phía mình. Người kia dừng lại sau lưng gã, lấy từ trong túi ra chiếc bật lửa và cúi xuống châm điếu seven stars đang kẹp trong tay gã.

Mùi thuốc lá nhanh chóng lan tỏa trong không khí, người đàn ông tóc đen thản nhiên nắm lấy mái tóc bạc tán loạn của người kia, và hơi dùng sức kéo, buộc Gin ngửa đầu ra sau, anh cúi xuống áp sát mặt gã, nở một nụ cười tinh nghịch, rồi buông tay ra và đi về phía bếp ngay trước khi Gin nghiến răng ken két. "Tối nay ăn goulash nhé?"

Gin trả lời anh bằng một câu chửi thề tiếng nước ngoài. Nhưng anh không quan tâm, bởi vì đúng lúc đó bé con tóc bạc đi ra khỏi phòng, nhảy lên chiếc ghế dài, và từ từ nhích mình vào trong vòng tay của gã sát thủ - cha của cô bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top