Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 06 - Có đôi khi, NTR một lời thật sự khó nói hết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chú thích của beta: NTR là một thuật ngữ thường được dùng trong các anime, manga,... là thể loại mà vợ của nhân vật chính bị người khác để ý, chiếm đoạt. Đặc trưng của thể loại này chính là mang đến cảm giác tức tối, ghen tị cho người đọc mà ở các thể loại khác không có )

------
Kuroko ôm con mèo nho nhỏ chạy như bay trong màn mưa mông lung, áo khoác dùng để bao bọc vật nhỏ trong ngực, cậu chỉ mặc một kiện áo sơmi đơn bạc, bị nước mưa lạnh buốt thẩm thấu dán trên làn da ấm áp, điên cuồng cướp đi nhiệt độ trên người cậu.

Lạnh quá.

Kuroko không chịu được mà rùng mình một cái.

Akashi nhạy bén cảm giác được thiếu niên có biến hóa, giãy dụa muốn duỗi ra cái đuôi làm ấm áp hai gò má lạnh buốt của thiếu niên một chút, lại bị cậu cười nhẹ ôm càng chặt.

[ Sei-chan ngoan ngoãn, về nhà tao liền cho mày sữa bò nóng. ]

Nhìn cặp mắt màu xanh lam nhạt bên trong tràn đầy ôn hòa, Akashi có chút độc ác cắn kiện quần áo đang bao lấy hắn, hung hăng cắn xé, phát ra tiếng nghẹn ngào ẩn nhẫn.

[ Đói bụng sao, lập tức về tới nhà, nhịn thêm chút nữa. ]

Kuroko nhẹ nhàng vuốt ve đầu mèo con, bước đi trong mưa có điểm nhanh hơn. Người cùng mèo ngôn ngữ không tương thông, bởi vậy cậu không rõ, hàm nghĩa con mèo đột nhiên cắn xé quần áo.

Cậu chỉ coi là nó đói bụng, thật tình không biết, nó là đang phát tiết đối với mình căm hận.

Biến thành mèo, chỉ có thể đơn phương hưởng thụ yêu mến cùng ôn nhu của thiếu niên, ngay cả năng lực cho cậu một cái ôm cũng không có.

[ Meo. ] ( Đáng giận. )

Đồng tử dị sắc có chút sung huyết.

Thật vất vả mới về đến nhà, Kuroko ôm mèo con cấp tốc vào phòng tắm tẩy rửa bằng nước nóng ấm áp, đem quần áo ướt nhẹp thay đổi. Kuroko mặc vào một bộ đồ ngủ ếch xanh màu lục, kiểu dáng mũ áo của đồ mặc ở nhà này khiến cho vẻ bề ngoài thanh lịch nhã nhặn nguyên bản của thiếu niên càng lộ vẻ ở nhà.

Akashi khi nhìn đến bộ quần áo kia trong giây lát, liền hừ lạnh một tiếng. Quần áo màu xanh lục, không cần nghĩ cũng biết là người nào đó vì thỏa mãn tư dục của mình mà mua bộ quần áo này.

[ Meo meo. ] ( Cái tên biến thái kia, ta sớm muộn cũng cắt hắn ra. )

Mơ mơ màng màng nghĩ đến kẻ nào đó kiêu ngạo khiến người ta chán ghét, là trước từ tóc cắt ngang trán hạ đao hay là từ dưới cổ hạ đao hay là ...... Nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được buồn ngủ, Akashi chậm rãi nhắm mắt lại, ở trên ghế sa lon co lại thành một đoàn.

Kuroko lại không cảm thấy bộ đồ ngủ này có gì không ổn. Lúc trước thật sự là anh họ Midorima lấy danh nghĩa vật may mắn của cung Bảo Bình tặng cậu bộ quần áo này, mặc dù kiểu dáng có điểm hơi nữ tính, Kuroko nhưng cũng không để ý lắm. Dù sao, bộ đồ ngủ này so với tạp dề con gà trước kia anh họ tặng cậu đã thật tốt hơn nhiều rồi.

Phòng ăn trên bàn đặt một viên thuốc, một chén nước, bên dưới còn đè ép một tờ giấy. Kuroko đem sữa bò hâm nóng, đi đến bên cạnh bàn lấy ra tờ giấy kia, phía trên rõ ràng là kiểu chữ tuấn tú đoan chính của anh họ, nhân bản nghiêm túc đến giống nhau: 

[ Đây là viên thuốc phòng cảm mạo, sau khi gặp mưa uống một viên sẽ tương đối an toàn.

PS: Anh cũng không phải là quan tâm em, chẳng may em cảm mạo phát sốt anh sẽ thấy rất phiền phức. ]

Kuroko phi thường thuần thục mà không để ý đến câu nói có hậu tố kiêu ngạo kia, có chút cong lên khóe miệng. Nghĩ đến bộ dáng run lên của con mèo trong mưa trước đó, Kuroko quả quyết đem viên thuốc mài thành bột phấn, cho vào trong sữa bò còn nóng.

[ Đến đây nào, Sei-chan. ]

Đem sữa bò rót vào trong bình sữa, thử nhiệt độ một chút, đã trở nên ấm áp, không có nóng như lúc vừa ra lò. Kuroko đem con mèo buồn ngủ từ trong ghế sô pha kéo ra ngoài, đem núm vú cao su đặt vào trong miệng nó. Xuất phát từ bản năng ẩm thực, Akashi mơ mơ màng màng đem sữa bò uống đến sạch sẽ, bên trong sữa ẩn ẩn lộ ra vị đắng, hắn không có quá mức để ý.

Đem con mèo đã ăn uống đến no say bọc vào trong chăn, Kuroko vuốt vuốt con mắt chua xót, hắt hơi một cái, huyệt thái dương truyền đến đau đớn yết ớt khiến cậu khó chịu nhăn nhăn lông mày.

Ngủ một giấc là tốt rồi.

Nằm xuống bên cạnh con mèo, Kuroko chậm rãi nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Akashi bị tiếng khóc trầm thấp làm cho bừng tỉnh, con ngươi dị sắc mở ra, không có nửa mê nửa tỉnh ngây ngô, thanh tỉnh đến có chút đáng sợ.

Thanh âm là từ môi người bên cạnh phát ra .

Đôi môi nhạt màu hiện ra một loại bệnh trạng phấn hồng, thiếu niên hình như rất sợ lạnh cuộn thành một đoàn, gắt gao khóa trong chăn đệm. Akashi vươn tay ...... Không, duỗi ra móng vuốt hơi chạm đến môi thiếu niên, loại nhiệt độ nóng hổi kia khiến lo nghĩ dưới đáy mắt càng tăng thêm mấy phần.

Kuroko phát sốt.

Akashi lập tức nhảy xuống giường chạy như bay đến phòng tắm, từ trên giá ngậm lấy khăn mặt của Kuroko. Khăn mặt bị nước lạnh thấm ướt đối với thân thể của mèo con nói ra có hơi nặng nề, Akashi cắn răng đem khăn mặt từng chút kéo vào trong phòng ngủ, lại kéo đến bên giường, dùng cả tay chân, đồng thời cái đuôi tiến hành phụ trợ, Akashi cuối cùng thành công đem khăn mặt thấm ướt lạnh đặt lên cái trán trắng nõn của thiếu niên.

Nhiệt độ hơi lạnh khiến Kuroko cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nước mắt khó nhịn ròng ròng cũng đỡ hơn.

Lông mày Akashi chậm rãi dãn ra.

Cứ như vậy không ngừng mà lui tới phòng tắm cùng phòng ngủ, thân thể nho nhỏ vừa lôi vừa túm đem khăn mặt nặng nề không ngừng vận chuyển liên tục đến trên trán thiếu niên, ý đồ làm dịu băng hỏa lưỡng trọng thiên thống khổ của cậu.

Có chút bất tri bất giác, vài giờ trôi qua.

[ Khụ khụ ...... Khục ......]

Đột nhiên, Kuroko có chút khó chịu ho khan, năm ngón tay nắm chặt xuống ga giường, lồng ngực đơn bạc kịch liệt chập trùng, da thịt trắng nõn thậm chí bởi vậy mà nhiễm lên một tầng phấn hồng mỹ lệ.

Akashi ngồi chồm hỗm ở bên cạnh gối của thiếu niên, lẳng lặng mà nhìn mặt mày thống khổ của cậu, ngoài mặt thì thong dong vô cùng, sau đó, móng vuốt của hắn sớm đã chôn thật sâu vào trong giường đơn mềm mại.

Chỉ dựa vào khăn lông ướt là không được, nếu không uống thuốc ...... Nhưng mà muốn mở ra ngăn tủ để tìm thuốc, độ khó quá lớn, huống hồ cũng không biết trong nhà này có thuốc hạ sốt hay không.

Akashi hơi suy nghĩ một chút, liền đem ánh mắt dừng lại trên điện thoại di động của thiếu niên.

Tuy rằng rất không nguyện ý, nhưng hiện tại xem ra, chỉ có thể trông cậy vào tên kia ......

Mở ra điện thoại của thiếu niên, Akashi lật ra ghi chép thông tin, không ngạc nhiên chút nào tại vị trí đầu tiên liền thấy được chữ "Shintarou ca ca".

Không hiểu sao, có chút chướng mắt.

Ấn nút gọi điện thoại, bên trong truyền đến âm thanh trả lời tự động khiến Akashi hận không thể đâm thành một cái hố trên người tên kia, đồng tử dị sắc bỗng nhiên tối sầm lại.

Vậy mà tắt máy ...... Vào loại thời điểm này ...... (Lily: Shin-chan đang giận Tecchan vụ bó hoa ... haizzzz *nhún vai*)

[ Khụ khụ ...... Khụ khụ ...... Khụ khụ ......]

Thiếu niên tiếp lấy một trận ho khan kịch liệt khiến Akashi xúc động muốn xé rách tất cả, màu đỏ của đồng tử gần như nhỏ máu. Giống như có một cái bàn tay vô hình, đem trái tim hắn siết chặt.

Nếu có thể biến trở về hình người thì thật tốt, chỉ là một đêm thôi cũng được ......

Dù chỉ là một giờ, cũng đủ để mua được thuốc hạ sốt, giúp cậu thay quần áo đầy mồ hôi ẩm ướt rồi......

Đang lo lắng hỗn loạn, Akashi đột nhiên cảm thấy thân thể phảng phất lửa cháy nóng hổi, tiếp đó, là một loại cảm giác hôn mê trời đất quay cuồng, liều mạng nhẫn nại thân thể khó chịu, Akashi cắn môi dưới, không cho âm thanh yếu thế tràn ra một chút nào.

Kuroko trong mông lung giống như thấy được một thiếu niên tóc đỏ dị đồng tuấn mỹ ngồi bên giường, một bàn tay khớp xương rõ ràng đặt bên trên trán mình, cảm giác được người làm bạn che chở khiến cậu trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Bên trong cặp mắt đỏ - kim vừa xa lạ vừa quen thuộc lộ ra lo lắng nhàn nhạt, tốt đẹp như thế, nhưng lại không chân thực như thế.

Dù sao, cái người đang chiếu cố mình kia, cùng tiền bối đã vụng trộm thích từ lâu, quá giống nhau ......

Là nằm mơ đi.

Bất quá, đây là mộng đẹp.

Nếu là nằm mơ, như vậy, tùy hứng một chút cũng không sao đâu nhỉ?

[ Tiền bối, em muốn uống nước ......]

Nhìn người trên giường khẩn cầu khó khăn yếu ớt, Akashi không chậm trễ chút nào đứng dậy rót một ly nước, đem người từ trên giường nâng dậy, vòng lấy bả vai mảnh khảnh kia, tự uống vào một ngụm lớn, rồi nhẹ nhàng rót vào trong miệng người kia.

Kuroko ngơ ngác nhìn động tác của người bên cạnh, đột nhiên, hiện trên khuôn mặt lãnh đạm kia có thể nói là một nụ cười mừng rỡ, giống như từ dưới nền tuyết mùa đông chui lên lộ ra xuân ý.

[ Có thể sẽ khiến anh bối rối ...... Nhưng mà ...... Em thích tiền bối......]

Lời nói còn chưa phát ra khỏi miệng, đều bị trừ khử giữa đôi môi tương giao của hai người.

Cho thiếu niên uống thuốc hạ sốt mua về từ cửa hàng tiện lợi, biểu lộ của Akashi có chút u ám. Nghĩ đến một màn ý cười kia của thiếu niên, còn có một câu kia tỏ tình nữa, hắn đột nhiên cảm thấy khống chế cảm xúc là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Đem thân hình tóc lam tinh tế giam cầm ở giữa hai tay, Akashi lẳng lặng mà nhìn cậu.

[ Thật sự là, một đứa trẻ khiến cho người ta bối rối ......]

Mặc kệ là có bao nhiêu người ca ca cùng tiền bối, ta đều sẽ đem bọn hắn từng người một từ trong lòng của em xóa bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top