Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cho dù có tỏ ra lợi hại, cũng chỉ là một con mèo đáng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thân bị mèo hoang cắn ra không ít vết thương loang lổ, Akashi mệt mỏi nhắm mắt lại. Cũng may người ôm ấp hắn động tác rất nhẹ, đồng thời vô cùng tinh tế.

Thành tâm tránh đi tất cả các vết thương, Akashi cũng không cảm thấy bao nhiêu đau đớn. Nói thực ra, bị thiếu niên xa lạ ôm vào trong ngực, là một loại thể nghiệm phi thường kì lạ. Nếu như là ở hình thái người, Akashi tin tưởng trên đời này tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào đủ can đảm đối với ánh mắt lạnh lẽo của hắn, làm ra loại hành động ôm hắn ngu xuẩn này.

Trên đường đi, đại đa số thời gian Akashi đều nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng thương, chỉ là ngẫu nhiên mở mắt ra, nhìn một chút phương hướng hành tẩu của thiếu niên, ký ức hạ xuống quét qua đường đi. Thói quen khống chế tất cả, Akashi tuyệt đối không cho phép phát sinh loại sai lầm ngu ngốc như lạc đường.

Rất nhanh, thiếu niên tóc xanh dừng lại trước một căn nhà nhỏ màu xanh lục. Nhìn thấy ngôi nhà trong nháy mắt, lông mày Akashi hơi nhíu lại.

[ Meo meo meo. ] ( Kẻ đem nhà sơn thành cái màu sắc này, phẩm vị thật là nát. )

Akashi lãnh đạm đánh giá, đối với hắn mà nói, ngoại trừ màu đỏ cùng kim sắc, màu sắc khác phẩm vị đều chẳng ra làm sao cả.

[ Ah, mặc dù không biết mày đang nói cái gì, nhưng hi vọng mày ngoan ngoãn chờ một lát, có thể sẽ hơi đau một chút.]

Kuroko nhẹ nhàng vuốt ve mèo con nhu thuận lông đỏ trong ngực, nhìn thấy trên thân thể nho nhỏ có đầy vết thương cùng vết máu, trong đôi mắt màu băng lam lộ ra mấy phần thương yêu.

Leng keng... Leng keng...

Kuroko quen thuộc giơ tay nhấn chuông cửa, rất nhanh, bên trong bộ đàm liền truyền tới một giọng nam dễ nghe.

[ Thời gian làm việc của phòng khám thú y hôm nay đã kết thúc, mời trở về đi. ]

Thanh âm của nam nhân lạnh lùng, dường như còn lộ ra mấy phần không kiên nhẫn.

[Shintarou ca ca.....]

Kuroko nhìn thoáng qua trong ngực thấy vật nhỏ đáng thương yếu ớt, có chút chần chừ mở miệng, suy nghĩ phải nói như thế nào để bác sỹ thú y đại nhân lãnh đạm vô tình kia phá lệ trị liệu một chút cho mèo con trong ngực.

Ping... Phanh... Rầm...

Bộ đàm trầm mặc một hồi, đột nhiên phát ra tiếng vang quỷ dị, người nào đó quá khích động không cẩn thận đụng phải giá đỡ bên người, bình hoa màu tím trên giá bị lay động đứng không vững liền rơi xuống đất, biến thành vài mảnh.

[Shintarou ca ca, anh vẫn ổn chứ?]

Kuroko có chút lo âu hỏi han, cậu không rõ, người anh họ luôn bình tĩnh và ổn trọng có thể vinh dự đứng trong top mười những người chồng tốt nhất, vì sao rốt cuộc tại thời điểm mở cửa lại té ngã.

Tiếng nói thiếu niên vừa dứt, cửa phòng khám bệnh liền mở ra. Thanh niên anh tuấn mái tóc xanh lục đứng cạnh cánh cửa, biểu lộ thâm trầm mà trấn định, đôi mắt có con ngươi màu xanh biếc tựa như dòng suối mùa đông tĩnh mịch, đó là một loại tài trí mị lực khó mà hình dung.

Đương nhiên, nếu như không có cái bao lớn bắt mắt trên đỉnh đầu thanh niên, sự xuất hiện này nhất định sẽ càng thêm kinh diễm......

[ Chuyện gì? Em biết anh rất bận rộn. ]

Midorima Shintarou - bác sỹ thú y trẻ 28 tuổi, ho nhẹ một tiếng, nhìn thiếu niên tóc xanh ngoài cửa, mặc dù lời nói không kiên nhẫn, động tác trên tay lại hoàn toàn không tương xứng... Hắn nước chảy mây trôi tiếp nhận cặp sách của thiếu niên, đặt ở trên vai mình, đồng thời đưa ra một ly vanilla milkshake đã sớm chuẩn bị.

Akashi lạnh lùng nhìn động tác cùng với giọng điệu nghiêm trọng của thanh niên độ phù hợp hành vi không đủ 1%, khinh thường hừ một tiếng.

[ Meo. ] ( Tên kiêu ngạo )

Midorima hơi sững sờ, mới, hắn giống như thấy được con mèo trong ngực thiếu niên, trong nháy mắt lộ ra ánh mắt trào phúng, nói bao nhiêu xem thường liền có bấy nhiêu khinh bỉ.

Nhìn lầm sao? Mèo làm sao có thể nghe hiểu được tiếng người?

[ Shintarou ca ca, nhờ anh chữa trị một chút cho đứa nhỏ này, nó bị thương rất nhiều. ]

Kuroko thế nhưng không có phát hiện ánh mắt giao hội giữa một người một mèo, đem mèo con đưa tới trước mắt Midorima, gương mặt bình thường không có chút rung động nào toát ra mấy phần lo âu.

[ Thật phiền phức, vào đi. ]

Hai người một mèo đi vào phòng Midorima, Kuroko cẩn thận từng li từng tí đem mèo con đặt lên trên đài xem bệnh, không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng phân tán lực chú ý của nó, Midorima lấy ra ống nghe bệnh bắt đầu nghe tiếng tim đập, sau đó rút ra một chút xíu máu, tiến hành xét nghiệm.

Bận rộn khoảng một giờ, cho ra kết quả là... Con mèo này chỉ là vết thương dọa người, kỳ thật căn bản không có vấn đề gì lớn.

[ Trong khoảng thời gian này, tận lực đừng cho vết thương gặp nước, đừng cho nó chơi ở vũng bùn, đừng cho nó ra ngoài tùy ý tìm mèo cái hoang hú hí...... ]

Ngay tại lúc Midorima bình thản trần thuật lời dặn của bác sĩ, bất thình lình, bị mèo con đột nhiên trợn to đồng tử dị sắc vàng ròng dọa đến nhảy lên một cái.

Có vấn đề, con mèo này tuyệt đối có vấn đề. Chẳng lẽ nó thật nghe hiểu được ta nói chuyện?

Midorima nghi ngờ.

Nhưng mà, không đợi hắn xác nhận suy đoán của chính mình, thiếu niên một mực an tĩnh đứng yên bên cạnh, đột nhiên mở miệng, vừa nói liền là một quả bom.

[ Tìm mèo cái hú hí ư...... Con mèo này là đực? ]

Thanh tuyến ôn nhuận bình hòa, phối hợp gương mặt thanh tú lịch sự tao nhã kia, coi như Midorima bị nghi vấn của cậu làm cho dở khóc dở cười, cũng không nhẫn tâm đối với cậu nói lời trách cứ gì.

Akashi, khi đang nghe những lời này trong nháy mắt, hóa đá.

Đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất cả đời Akashi Seijuro!

Biến thành một con mèo coi như xong, biến thành một con mèo đánh không lại nữ nhân coi như xong, biến thành một con mèo giành ăn không được với mèo hoang coi như xong...... Thế mà lại bị xem như một con mèo cái!!! (Lily: chết cười mất =))

Một khắc này, trong lồng ngực Akashi dâng lên một cỗ mãnh liệt, tên là cảm xúc bi phẫn.

Cho dù có tỏ ra lợi hại, cũng chỉ là một con mèo đáng thương thôi.

Bị tiêm vào chút ít thuốc mê cùng thuốc giảm đau con mèo Akashi rất nhanh liền nhắm mắt lại, thân thể nho nhỏ màu đỏ theo hô hấp của hắn nhẹ nhàng chập trùng, nhìn đáng yêu nhu thuận đến không tưởng nổi.

Kuroko xách băng ghế ngồi ở bên cạnh nhìn ngắm con mèo ngủ, khóe môi câu lên một nụ cười thản nhiên. Ở trong mắt Midorima, đáy mắt xanh biếc lấp lóe một tia ghen ghét không phô trương, thất thố ngắn ngủi rất nhanh che giấu bên dưới lông mi thon dài.

[ Kuroko, con mèo này ở đâu ra? Em muốn nuôi? ]

[ Vâng, nhìn thấy nó bị một đám mèo vây công, luôn cảm thấy không cách nào mặc kệ được. ]

[ Bởi vì cặp con mắt vàng ròng kia? ]

[ Có thể là vậy. ]

Midorima hít một hơi thật sâu, xoay người sang chỗ khác phối chế dược tề, không nhìn tới thiếu niên bởi vì nhớ người mình thầm mến, mà ánh mắt tràn ngập quyến luyến. Chỉ là, hắn biểu lộ bình tĩnh, ngón tay phối chế dung môi lại khẽ run lên một chút.

Kuroko chuyên chú nhìn ngắm mèo con ngủ say, suy nghĩ cũng đã bay đến buổi chiều mà mình cùng người kia gặp nhau.

Cậu thích bóng rổ, nhưng tố chất thân thể là trung đẳng trở xuống, lại chú định cậu tại lĩnh vực bóng rổ này, không có chút thiên phú nào có thể nói đến. Tiến vào học viện Teiko, cậu cuối cùng nhịn không được khát vọng trong lòng, báo danh đội bóng rổ, đồng thời không ngạc nhiên chút nào, bị phân vào đội ba yếu nhất, mỗi ngày đều chịu đựng đám học trưởng năm hai bọn họ sai sử, yên lặng nhẫn nại, huấn luyện.

Cho đến khi......

[ Đến so một trận đi, one on one, hoặc là các cậu cùng tiến lên cũng được. ]

[ Chỉ cần ta thắng, đem vị trí đội trưởng nhường lại, đồng thời, quyết không cho phép đối với người năm ba khoa tay múa chân. ]

Vừa mới nhập đội thiếu niên tóc đỏ năm thứ hai đứng chính giữa sân bóng rổ, ngạo nghễ mà đứng, biểu tình tự tiếu phi tiếu làm cho không người nào có thể phỏng đoán tâm cảnh của hắn.

[ Khốn khiếp...... Dựa vào cái gì phải nghe cậu một tên năm thứ hai nói chuyện, vẫn là mới vừa vào đội...... ]

Một cái kéo khó khăn lắm sát qua bên tai người vừa nói, cắt đứt xuống mấy sợi tóc của hắn, thẳng tắp cắm vào trong vách tường phía sau hắn.

[ Chỉ bằng, ta xưa nay không biết bại trận là cái gì. ]

Thiếu niên nhàn nhạt cười, phía sau là trời chiều tia sáng nhu hòa lại không chướng mắt, khiến cả người thiếu niên như dát lên một tầng hoàng kim chót mắt. Một màn kia, sâu sắc lưu lại trong đáy mắt Kuroko.

Về sau tranh tài, Kuroko xem ra, người tóc đỏ hoàn mỹ thuyết minh hai chữ.

【 Đế vương】.

[ Akashi...... Tiền bối......]

Akashi so với Kuroko hơn một bậc, mặc dù thời gian gia nhập đội bóng rổ so với Kuroko ngắn hơn, thực lực lại khác biệt như trời với đất.

Chính là thực lực phân á đạo tính kia, khiến Kuroko sinh ra ước mơ mãnh liệt.

Nếu có thể cùng chơi bóng với tiền bối thì tốt rồi.

TBC

Lily: vừa hài vừa hường, đúng 2 thể loại t thích a ~ cmt đi cmt đi nào ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top