Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương X

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này cắt rất kì cục, rất kì cục a~ *lăn lộn* Muốn viết cho xong ý cơ mà nghĩ không ra thì phải làm sao? (TTATT)
___________________________________________________________

Akashi và Tetsuya nhìn vào tấm thiệp đỏ được đặt trên bàn, trên đó là hình cái bóng của một quyển sách.

- Sách sao? - Chú mèo nhỏ lên tiếng. - Thư viện của chúng là có rất nhiều sách...

...

- Rất rất rất nhiều là đằng khác...

Ngài đế vương tóc đỏ ngửa cổ nhìn lên kệ sách đồ sộ trong thư viện của mình, một lần nữa khâm phục cậu vì sự chăm chỉ khi ngốn hết chừng đó sách, và còn đi mua thêm nữa chứ.

Cậu nở nụ cười có chút cứng ngắc, lướt mắt quanh phòng.

- Có lẽ họ sẽ không làm khó chúng ta đâu nhỉ ?

- Bọn họ đều rất quý Tetsuya mà. - Anh dịu dàng nở nụ cười, nhẹ xoa đầu cậu. - Còn ta thì... không phải một ông chủ tốt cho lắm...

- Ngài cũng biết điều đó sao? - Cậu nín cười, cất giọng mang chút trêu chọc, làm ai kia đơ ra mất vài giây. - Chúng ta nên tìm kiếm manh mối tiếp theo thôi ạ, không được phí phạm thời gian.

Rồi hai người cùng nhau đến gần giá sách hơn, rồi cùng nhau... đứng im thêm vài phút nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.

- Thứ chúng ta cần tìm là gì nhỉ?

- Ta nghĩ nó là một tấm thiệp, giống như cái này. - Akashi trả lời, vẫy vẫy tấm thiệp đỏ trước mặt.

- Em tìm thấy rồi.

...

- Hả?

Tetsuya đã không còn đứng bên cạnh anh từ lúc nào. Cậu giờ đang ngồi sau chiếc bàn duy nhất trong phòng, giơ lên tấm thiệp cùng loại với cái lúc nãy. Trước mặt cậu là một quyển album ảnh dày cộp.

- Nó được giấu ở đây, khá là thú vị.

Chú mèo nhỏ nói, và nhìn như đang nén cười. Trong cuốn album là những tấm hình hồi nhỏ... của anh.

Ngài đế vương đen mặt, tay run run định tiêu hủy cuốn album, nhưng cậu đã nhanh hơn, cầm lấy nó rồi nhảy lên, đu mình bám vào kệ sách.

- Xin lỗi, em chưa xem xong.

Cậu cứ đu người như vậy, lật từng trang của cuốn album, vừa xem vừa giấu đi nụ cười thích thú khi nhìn thấy "hàng độc".

Anh khẽ thở dài. Anh biết Tetsuya của anh sẽ không dừng lại cho đến khi xem xong đống hình xấu hổ của anh lúc nhỏ, nếu muốn thì phải ép buộc thôi. Anh dùng sức mạnh di chuyển tới chỗ cậu đang bám, nhưng lần này lại chậm nữa rồi. Cậu đã nhanh chân nhảy qua một chỗ khác, rồi lại chăm chú thưởng thức những tấm hình đắt giá.

- Tetsuya à...

Akashi cứ như vậy đuổi theo chú mèo nhỏ vòng quanh thư viện một lúc lâu. Anh chưa bao giờ biết là cậu lại có những bước di chuyển uyển chuyển và linh hoạt đến vậy, giống như một vũ công chuyên nghiệp đu mình trên cao thực hiện những vũ điệu đẹp mắt. Nhưng vậy không có nghĩa là anh không có khả năng đuổi kịp cậu, chỉ là vẻ mặt vui vẻ của cậu hiện giờ khiến anh muốn đổi lấy mọi thứ để giữ được nó.

Xem đến giữa cuốn album thì bỗng Tetsuya nhìn thấy thứ gì đó làm cậu mất cảnh giác, đúng lúc đó anh nhảy đến áp sát, chặn đường thoát thân của cậu.

- Bắt được em rồi, Tetsuya.

Anh nở một nụ cười dịu dàng, hôn lên trán cậu. Cậu lúng túng, không hẳn là vì tình cảnh hiện tại, có lẽ do thứ cậu đã thấy trong album tác động nhiều hơn. Cậu gập cuốn album lại.

- Em nghĩ là em xem đủ rồi, chúng ta nên đi tiếp thôi ạ.

Chú mèo nhỏ làm vẻ mặt bình thường, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng nhận thấy vẻ khác thường trong đôi mắt cậu.

- Sao vậy ? Em vẫn còn nửa cuốn album chưa xem xong mà.

Anh cười cười, lấy đi cuốn album từ tay cậu, trở về ngồi yên vị sau chiếc bàn gỗ. Anh mở ra nửa sau cuốn album, rồi huýt lên hồi sáo thích thú. Đó là phần chứa đựng những bức hình hồi còn nhỏ của Tetsuya.

- Phải công nhận là, Tetsuya của ta lúc nào cũng thật đáng yêu. (Anh thật dẻo miệng quá (¬‿¬ ))

Ngài đế vương cất giọng trêu ghẹo, chậm rãi lật từng trang album, ngắm nghía từng tấm ảnh, mỉm cười nhìn lên chú mèo nhỏ vẫn đang đu trên cao, đang co rúm người, mặt đỏ bừng áp vào kệ sách.

- Em không định xuống đây sao Tetsuya ?

Không có tiếng trả lời.

Tất nhiên Akashi không có khó khăn gì để đưa cậu xuống dưới với mình. Anh để cậu ngồi trong lòng, vòng tay ôm lấy cậu, khẽ khúc khích ngắm khuôn mặt xấu hổ của cậu khi xem lại chính mình hồi còn nhỏ.

- Sei... Seijuurou-sama, chúng ta đi tiếp đi, không là trễ đó.

Anh mỉm cười, vùi mặt vào mái tóc lam băng mềm mượt, trả lại cho cậu câu nói lúc nãy.

- Xin lỗi, ta chưa xem xong.

...

Sau một hồi chịu đựng sự trêu đùa của anh và sự ngại ngùng của bản thân, cuối cùng chú mèo nhỏ cũng có thể đặt chân yên vị xuống nền nhà và rời khỏi thư viện. Việc tìm thấy manh mối đó rất dễ, nhưng hai người đã tốn quá nhiều thời gian cho việc rượt bắt, trêu đùa, thậm chí anh còn muốn xem cuốn album vài lượt nữa. Thật may cậu đã đấu tranh thành công mà kéo anh đi tiếp.

Trên tấm thiệp tiếp theo in hình một chiếc bánh kem trông rất ngon lành. Vậy là hai người đi xuống bếp, nơi ra đời của tất cả các món ăn trong lâu đài. Trên bàn bếp đã bày sẵn đầy đủ nguyên vật liệu nấu nướng, và mục tiêu của họ chính là làm một chiếc bánh gato. Tetsuya lo lắng nhìn vào tấm thiệp, rồi lại nhìn lên bàn bếp. Mấy thứ trên bàn cậu còn chưa biết hết tên lẫn công dụng của nó thì làm sao làm được đây.

Đang suy nghĩ thì một chiếc tạp dề trắng được người kia quàng qua cổ cậu từ đằng sau, thắt lại ngay ngắn. Trong lúc cậu đang lúng túng thì anh đã mang tạp dề và xắn tay áo lên sẵn sàng làm bánh rồi.

- Chúng ta làm bánh vani nhé Tetsuya? Hay em muốn thử vị khác?

Chú mèo nhỏ nhìn thao tác thuần thục của anh, bất giác nghĩ rằng đây không phải lần đầu anh làm bánh, nếu không đã không tự tin như vậy.

- Em muốn chocolate.

Chú mèo nhỏ suy nghĩ rồi lên tiếng, cậu nghĩ mình cũng nên làm thứ gì đó mới ngoài vanilla quen thuộc. Akashi mỉm cười, vừa làm vừa hướng dẫn cậu từng bước, ngắm nhìn biểu cảm tò mò học hỏi trên gương mặt cậu.

- Tetsuya, em muốn nếm thử chocolate nguyên chất không?

Ngài đế vương cầm muỗng múc lên một ít chocolate đã nấu chảy, hỏi cậu. Chú mèo nhỏ thì không hề nghi ngờ mà nếm thử, dù gì cũng không phải lần đầu cậu nếm chocolate. Nhưng mà chú mèo tội nghiệp của chúng ta không hề biết vị ngọt mà cậu đã từng nếm qua khác xa mùi vị của chocolate nguyên chất.

- Seijuurou-sama đáng ghét!

Và đương nhiên một người hảo ngọt như cậu không thể chịu nổi vị đắng đó. Cậu bất mãn nhìn anh, còn anh thì đứng mỉm cười, mà không hề cảnh giác về đống bột mì đang nằm trong tầm với của cậu. Hậu quả đương nhiên là một đống bột mì trắng đáp xuống mặt anh không thương tiếc, khiến người kia được một phen trả thù hả hê.

Một cuộc chiến đồ ăn không thể chỉ có một lượt. Thế nên trong lúc đợi bánh chín, một cuộc chiến đã nổ ra, bất chấp hình tượng người chơi và mặc kệ sự ngăn nắp của căn bếp, những nguyên liệu thừa không được dùng đến cứ thi nhau bay từ đầu bên này sang đầu bên kia bếp, tạo nên cảnh tượng vô cùng hỗn độn, và đương nhiên, cả dơ bẩn.

"Tinh"

Tiếng báo hiệu của lò nướng thu hút sự chú ý của hai người đang hăng say chiến đấu. Họ quyết định dừng lại và lấy bánh ra khỏi lò.

- Bây giờ thì đợi bánh nguội, sau đó chúng ta sẽ phủ kem và chocolate lên nó. Thường thì khoảng thời gian này sẽ dành để làm kem phủ, nhưng chúng ta đã làm nó luôn rồi, thế nên em có muốn làm gì trong lúc chờ...!?

- Tiếp tục ạ!

Akashi còn chưa kết thúc câu nói thì bất ngờ (lần hai) một nắm bột mì lại đáp đẹp xuống mặt. Tetsuya sau khi đột kích thì nhanh chóng lui về vật chắn. Anh nở nụ cười hắc ám, đặt bánh vào nơi an toàn, rồi bắt đầu chiến dịch càn quét quân địch.

Shuzi và nhóm lính cảnh vệ phải nói vô cùng thích thú theo dõi cuộc chiến, rồi còn cá cược xem bên nào thắng nữa. Họ không thể ngờ là chủ nhân của họ và chú mèo bình thường điềm đạm kia lại có lúc trẻ con đến vậy.

- Tetsuya, ta nghĩ bánh đã nguội rồi, và chúng ta cũng hết đồ để ném rồi. Hòa nhé?

Ngài đế vương nói vọng ra từ chỗ nấp để tránh thứ gì đó bất ngờ (lần ba) đáp xuống mặt anh.

- Vâng.

Chú mèo nhỏ đáp lại, rồi ra khỏi chỗ nấp.

- Được rồi, giờ chúng ta sẽ...

- Không phải hòa, em thắng nhé.

Ở giữa hai câu nói (lại một lần nữa) là nắm bột mì bay thẳng vào mặt anh. Nhóm người kia đương nhiên sợ hãi khuôn mặt lúc này của anh mà kéo giãn khoảng cách, nghiêm túc tập trung vào nhiệm vụ. Nhưng cậu vẫn giữ khuôn mặt phớt tỉnh, và có phần thích việc chọc tức anh.

- Chúng ta tiếp tục thôi, không sẽ trễ đó ạ.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của cậu, anh chỉ có thể trách mình quá bất cẩn thôi. "Em ấy không có lỗi vì em ấy quá đáng yêu." (Logic của kẻ đang yêu đó mà (=▽=))

Sau vài phút trang trí thì cuối cùng chiếc bánh kem cũng đã hoàn thành, với lớp kem chocolate mỏng phủ ngoài, bên trên còn có một chú mèo đen dễ thương bằng chocolate nữa.

- Trông ngon thật đó.~

- Chúng ta nên cất nó đi đã.

Akashi cẩn thận cầm thành quả của hai người bỏ vào trong tủ lạnh, và nhìn thấy manh mối tiếp theo.

- Đáng lẽ ta nên nghĩ ra điều này sớm hơn mới phải.

Anh đưa tấm thiệp đỏ cho Tetsuya, đặt chiếc bánh ngay ngắn vào tủ rồi mới đến chỗ cậu.

- Nhưng như vậy cũng không có gì là không tốt. Làm bánh cùng Seijuurou-san thực sự rất vui.

Anh mỉm cười xoa đầu chú mèo nhỏ của mình, tiện tay kéo luôn cậu vào ngực, cùng nhau xem tấm thiệp nhỏ. Trên đó là bóng của một cái cây cổ thụ to lớn sừng sững, với những sợi dây leo lủng lẳng từ những cành cây cao.

- Cái cây như vậy chắc là nó rồi nhỉ?

- Vâng, cũng chỉ có nó là cái cây lớn nhất ở đây.

Cái cây hai người nói tới chính là cái cây quen thuộc trong khu vườn của lâu đài, nơi mỗi chiều Akashi vẫn thường ngồi uống trà bên dưới tán cây. Cái cây to lớn với vẻ đẹp kì vĩ, và còn được tô điểm bởi vài sợi dây thừng nhiều màu sắc. Không ai biết cái cây do ai trồng hay nó đã đứng đó từ bao giờ, nhưng dường như đối với người dân Heiwamaki, cái cây đã trở thành nơi linh thiêng kết nối họ với thần linh, mỗi khi có việc gì trọng đại họ đều đến đây cầu may mắn.

Nhưng từ khi lâu đài xuất hiện ở khu vực này, người dân cũng không dám lên đây nữa, hay chính xác hơn là không thể lên đây. Dù vậy, khi có việc gì thực sự cần thiết, ngài đế vương tóc đỏ sẽ cho đóng cửa lâu đài, và cho phép họ bước qua kết giới mà đến chỗ cái cây.

Người dân Heiwamaki mặc dù vẫn thấy lâu đài cổ kính này rất u ám đáng sợ, và còn không thể nào xác định được những người ở trong lâu đài là tốt hay xấu, đến đây với mục đích gì, nhưng họ vẫn rất cảm kích khi vẫn được theo đuổi đức tin của mình.

Anh và cậu đến chỗ cái cây, và nhìn thấy một thảm thức ăn đã được trải sẵn dưới tán cây râm mát, giống như một buổi dã ngoại lãng mạn. Nhìn chỗ đồ ăn, hai người mới để ý đến cái bụng đói meo của mình. Đã gần trưa rồi, anh và cậu đã quá mải mê chơi đùa mà quên mất thời gian.

Ngồi dưới tán cây mát mẻ, tận hưởng làn gió đùa nghịch trên mái tóc, ngước mắt lên là nhìn thấy một khung cảnh kì vĩ của cái cây cổ thụ như tượng trưng cho cả thiên nhiên to lớn, khắp không gian tràn ngập ánh nắng nhẹ nhàng dù đã là giữa trưa, tiếng chim chóc đùa vui trong tán lá, thật là một không gian lý tưởng để tận hưởng chuyến giã ngoại này.

À, hầu hết là lý tưởng...

- Chói quá đi mất.

Akashi than vãn, kéo áo choàng trùm kín người mà lăn lộn trên tấm thảm, hoàn toàn phá hỏng hình tượng thường ngày của anh. Tetsuya hơi bất ngờ, còn đám người ở đằng xa kia thì đang loay hoay quạt cho cô nàng vampire vừa mới ngất xỉu vì bấn loạn.

- Seijuurou-sama, chúng ta đang ở dưới bóng cây mà.

Ngài đế vương sau một hồi lăn chán thì cuối cùng dừng lại trên đùi chú mèo nhỏ, mặt áp vào bụng cậu để tránh ánh sáng.

- Seijuurou-sama, ngài không ăn gì sao ạ ?

- Ta muốn ăn em.

- Dạ ?

Anh cất giọng lười biếng, hình như là cái nóng này làm anh buồn ngủ. Cậu đang nhai miếng sanwitch ngon lành thì ngừng lại, xem xét lại câu mà anh vừa nói. Sao lại ăn cậu? Rõ ràng cậu không phải đồ ăn mà...

- Không có gì đâu, em đừng để ý. – Anh mỉm cười xoa đầu cậu. – Ta mượn đùi em nghỉ ngơi một lát được chứ ?

- Vâng ạ.

Không ngờ đến ngươi mà cũng có những suy nghĩ đen tối đó với Tetsuya của ta.

"Đừng làm như ngươi không bao giờ có những suy nghĩ như thế. Với lại, Tetsuya không phải của mỗi mình ngươi."

Đừng có âm mưu nẫng tay trên của ta. Ta mới là người ở bên cạnh Tetsuya lâu hơn.

"Hửm? Cái đó chẳng phải còn để xem Tetsuya chịu ai trước sao? Đừng có tự tiện theo ý ngươi như vậy."

Quên là ngươi đã lạnh nhạt thế nào với Tetsuya rồi sao. Ta chăm sóc em ấy hơn 10 năm qua không phải để ngươi cướp đi dễ dàng như vậy đâu.

"Nói vậy ngươi cũng chỉ là xem Tetsuya như một thứ mĩ vị?"

Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Phải rồi, ngươi ở cạnh Tetsuya lâu quá rồi đó. Giờ là lượt của ta.

Khi chú mèo nhỏ thong thả hoàn thành bữa ăn, ngài đế vương cũng xong việc nghỉ ngơi. Tetsuya mỉm cười nhìn vào đôi mắt dị sắc của người đang gối đầu lên đùi mình.

- Chào buổi chiều, Sei-sama.

- Chúc mừng sinh nhật Tetsuya của ta.

Akashi nói rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu, thành công tạo ra vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu của cậu. Cậu chỉ có thể lơ nó đi bằng việc ngẩng đầu lên giả bộ ngắm mây trời, tránh ánh nhìn thích thú của anh.

- A!

______________________________________________________

[Hết chương X]

Đối với con người thiếu sự sáng tạo như Yuki thì việc nghĩ ra mấy cái manh mối thật là đau đầu mà . Có ai có gợi ý gì không? (TT^TT)

Hẹn gặp lại mn phần sau, mong là sớm thôi, nếu Yuki chưa bị bài vở dìm chết... Sắp kiểm tra giữa kì... Sau đó kiểm tra cuối kì... Chỉ cần qua được trung bình thôi a~ Yuki không muốn nợ môn a~ Yuki không muốn học lại a~ Như thế sẽ phải đóng thêm tiền a~

...

Love,

Yuki

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top