Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Teo nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng nhiên một ngày hai kẻ thù ghét nhau đến tận xương tủy bị teo nhỏ? Và sự thật nổ não hơn là hai người này lại cực kỳ yêu thương, bảo vệ nhau?!

Mọi chuyện bắt đầu sau một cuộc chiến giữa Ben Tennyson và Albedo. Các tòa nhà sụp đổ, xe cộ lung tung, bốc cháy, con đường bị lủng nhiều chỗ.

Dưới những bức tường bị đổ là hai hình dáng nhỏ bé đang ôm nhau. Một đứa thì khóc quá trời, còn một đứa thì cố gắng dỗ dành.

"Nè đừng có khóc nhè nữa, Tennyson!"

"Em không kìm được mà!"

Vì đã bị teo nhỏ cộng thêm với việc cảm xúc nhạy cảm nên dù có ý thức của một chàng thiếu niên 16 tuổi nhưng cảm xúc Ben vẫn chỉ mới 6 tuổi. Albedo thì khỏi phải nói vì hắn đã từng bị thu nhỏ nhiều lần và đã quen rồi.

Hắn nắm tay Ben ra khỏi khu đá đổ rồi phủi bụi trên quần áo cho anh và cả cho mình luôn. Hắn dùng tay áo của mình lau nước mắt cho anh. Anh cũng sụt sịt một chút rồi nín hẳn.

Đôi mắt đỏ hoe với cặp má mũm mĩm của anh khiến hắn phát điên vì sự dễ thương của kẻ thù. Nhưng hắn cần phải dẫn cậu đến hội thợ săn tìm sự giúp đỡ, hắn không thích ở hình dạng này.

Ở sảnh chính của hội thợ săn

"Chuyện là vậy đó, giờ chúng tôi bị mắc kẹt ở hình dạng này rồi"

"Nội ơi, tìm cách biến cháu trở lại đi!"

"Im lặng xíu coi!"

"..um.."

"Được rồi.. bọn ta sẽ tìm cách đưa hai người trở lại, sẽ mất khá nhiều thời gian nhưng trong thời gian này ta cần-"

"Ta sẽ không phạm tội với cái hình dáng này đâu, khỏi phải lo"

"Được rồi, dù sao thì mấy tháng này ngươi chỉ có đánh nhau với Ben nhà ta thôi, không gây hại thì đến thành phố này nên ta tạm tin ngươi"

"Xong chuyện rồi ta đi đây, khi nào có kết quả phải báo lại cho ta"

"Đi nào đứng đó làm gì thằng đần này"

"Em không phải thằng đần! Anh đần thì có!!"

Albedo đảo mắt rồi nắm tay Ben kéo ra ngoài. Khi cánh cửa đóng lại thì những người bên trong phì cười vì sự dễ thương của hai kẻ coi nhau là kẻ thù này. Đến cả Max cũng phải cố gắng lắm mới nhịn cười được.

Nơi nào đó trong Bellwood

"Đi đâu vậy?"

"Đi tự sát"

"Vậy đi một mình đi kéo theo em làm gì?"

"Không thích một mình"

Ben cố gỡ tay hắn ra khỏi tay mình, vì đã bị teo nhỏ, anh giờ đây yếu gấp mấy lần Albedo. Albedo nắm chặt tay Ben không để anh cách mình nửa bước.

"Tao đùa thôi, đi uống sinh tố không?"

"Có!"

Ben nghe xong thì sáng mắt chạy lên trước kéo hắn đến quán Mr. Smoothie gần nhất mà anh biết. Gọi nước xong thì lại ngồi trên ghế đá ở công viên dưới gốc cây.

"Món này có gì ngon mà em thích vậy? Khẩu vị con người lạ thật "

"Đừng có nói thế, anh không thử sao anh biết được ngon hay không, nè"

Ben nhìn hắn rồi đưa cốc sinh tố mình đang cầm trên tay cho hắn.

"Thôi khỏi, tao không uống, em uống đi"

"Không, anh uống đi, một ít thôi cũng được!"

Ben nhìn hắn bằng ánh mắt lấp lánh vì biết hắn chẳng bao giờ cưỡng lại được nó. Albedo thở dài rồi cũng hút một ngậm.

"Không ngon"

"Không cần phải dối lòng thế đâu"

"..."

"Ừ ngon"

"Đó thấy chưa"

Albedo dù không thấy hợp khẩu vị nhưng không phải tệ lắm. Hắn cũng chỉ nói để Ben bớt lèo nhèo bên cạnh hắn. Vậy là hắn dành cả buổi chiều chỉ để trông chừng anh.

Chiều tối

"Gần tối rồi đó em không định về à?"

"Tennyson?"

"..."

"Ngủ rồi, đừng có bậy ở đây ngủ ở đó chứ"

Hắn bất lực với anh, mới lơ là có chút mà anh đã ngủ mất rồi. Hắn thì lại chẳng muốn đánh thức bé yêu của hắn nên đành cõng về.

Cả hai đã mắc kẹt trong hình dạng này được một tuần rồi và đã quen với cuộc sống đời thường trong hình dạng nhỏ con này.

Hai người này đi đâu cũng có nhau, không tách rời người kia nửa bước, muốn tìm Ben thì đến chỗ Albedo, muốn tìm Albedo thì đến chỗ Ben. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai anh em sinh đôi yêu thương nhau nhưng thương thì có, yêu thì khác

Vì cảm xúc nhạy cảm của một đứa nhóc 6 tuổi nên chỉ cần Albedo mắng một chút thì Ben cũng phát khóc lên. Và Albedo thích điều đó. Chọc anh khóc rồi dỗ anh giờ nó lại thành thú vui cho hắn.

"Em không thể bậy đâu ngủ đó được đâu, Ben"

"Em đừng có mà lấy lí do là tao ở bên cạnh"

"Lỡ tao không ở bên cạnh thì sao?"

"..."

Thấy anh chẳng nói gì mà đang rưng rưng nước mắt, bĩu môi, hắn khựng lại chẳng nói lời nào rồi lại gần lau nước mắt cho anh. Hắn cười.

"Nè đừng có khóc, không có oan đâu"

"Em đừng có mà lấy nước mắt ra dụ dỗ tao"

"Đâu phải... Tại em đâu, tại cái cơ thể này chứ!"

"Thôi được rồi nín đi"

"Em đi chơi không?"

"Ừm"

Có một sự thật là cả thành phố Bellwood này không biết, chỉ có người thân thiết của Ben mới biết cả hai người đã bỏ cái mối thù kia rồi, đánh nhau cũng chỉ cho vui hay có mẫu thuẫn lặt vặt. Nhưng chỉ có hai người mới biết họ đang yêu nhau thôi.

"Anh không định hỏi nội em khi nào tìm được cách biến chúng ta trở lại sao?"

"Tao cũng định hỏi, tí nữa em có đi không?"

"Ừ em đi với"

"Em không thích như thế này sao?"

"Có nhưng mà bất lợi lắm"

Albedo nhìn Ben, ý của hắn muốn hỏi anh ở hình dạng này thì bọn họ có thể đường đường chính chính thể hiện tình cảm của mình mà người khác nghĩ nó chỉ là những hành động ngây ngô của mấy đứa nhóc dành cho nhau.

"Anh cũng nói là anh không thích ở dạng này còn gì?"

"Ừm"

"Vậy thôi đi tìm ông nội em nào"

Cả hai đã cùng nhau đến hội thợ săn nhưng trên đường đi Albedo chẳng nói lời nào thành ra anh cũng im im lo lắng nhìn hắn.

Thang máy

"Nè anh giận em à?"

"Không có, em lấy cái í tưởng đó ở đâu vậy?"

"Không phải, tại em thấy anh im lắm"

"Anh không muốn chúng ta quay lại người lớn đúng không?"

"..."

"Không sao đâu mà, không ấy chúng ta công khai hẹn hò đi?"

"Em bị điên sao? Không thể vì tao mà em làm vậy được, người khác nhìn vào sẽ-.."

"Em không quan tâm, anh yêu em thật lòng thì sao anh phải sợ những gì họ nói chứ"

".. ừm, tao không sợ, tao sợ họ nói em cơ"

"Anh không cần phải lo, em là anh hùng vũ trụ đã cứu thế giới này cả tỷ lần rồi nên em không quan tâm đến những gì họ nói đâu"

"À đến nơi rồi, đi thôi!"

"Nhưng em làm anh hùng vũ trụ thì liên quan gì đến-!!"

Anh còn chẳng cho hắn thời gian để nói liền kéo hắn ra khỏi thang máy. Albedo thở dài bất lực nhưng trong lòng sớm đã nở hoa vì hắn sẽ không cần phải dấu diếm tình cảm của hắn dành cho anh ở nơi đông người nữa.

1 tháng sau

"Anh thực sự làm đến mức độ này hả?"

"Thì em nói chúng ta sẽ công khai hẹn hò mà"

"Nhưng không phải theo kiểu này, tên điên ạ!!"

"Á! Đau đó nha đừng có đánh tao nữa"

Trong lúc cặp uyên ương đang chim chuột với nhau thì cô em họ của Ben, Gwen với ông bạn Kevin Levin ngán ngẫm nhìn biển quảng cáo to chành ành đã có dòng chữ 'Benjamin Kirby Tennyson của bọn mày giờ là của tao rồi- Albedo' trên đó.

"Đúng là những kẻ yêu nhau chẳng bao giờ bình thường"

"Đồng ý"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top