Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2 năm chờ đợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Keppler 2BX, năm Thiên hà 5379.

Bầu trời của Keppler 2BX sáng rực rỡ với mặt trời vàng rực của mình cùng ông bạn hành tinh láng giềng Keppler 2BY. Phía trên cao, từng loài chim chưa từng thấy ở bất kì tinh cầu nào đang hướng về nơi xa mà soải cánh bay lượn, chẳng mấy chốc che lấp màu xanh lơ đặc biệt của 2BY. 

Nếu như những chú chim kia là đang cố gắng đi tìm mồi hoặc tìm một nơi cư trú mới, thì những sinh vật đang có mặt ở đây cũng đang hướng về một thứ gì đó, hay nói một cách chính xác hơn, họ đang chờ một ai đó.

36 triệu đại diện của các sinh vật trí tuệ thượng đẳng, vậy mà đang chờ đợi một cá thể duy nhất. Tuy rằng thời gian ngồi đợi đã qua không ít, họ lại chẳng mảy may cảm thấy khó chịu, hay vô lý, mà toàn bộ đều cực kì mong đợi giây phút tiếp theo.

Cứ mỗi phút trôi qua, thời khắc huy hoàng nhất của trí tuệ trong vũ trụ này càng đến gần.

Hôm nay, toàn thể sinh vật có trí tuệ cao sẽ được chứng kiến một tân vũ trụ, những vùng đất chưa ai khai phá, những khái niệm và định luật vật lý không tưởng. 

Tất cả những điều này là do nhà bác học thiên tài Albert Newton.

Ở độ tuổi 18, nhiều người có lẽ còn đang đắn đo suy nghĩ cuộc đời mình nên làm gì, nên thi vào đại học nào, liệu có nên đi sống ở thiên hà khác hay không, một chuyên gia thực vật học hay một phi hành gia chuyên nghiệp...

Albert Newton bắt đầu sự nghiệp học vấn của mình năm ba tuổi ở một trại mồ côi dành cho những cá thể đặc biệt. Hai năm sau, anh ta bắt đầu giao tiếp và học tập với người ngoại tinh. 10 tuổi đã xong chương trình tiến sĩ, một mình ẵm lấy 2 giải Nobel, 2 giải Khoa Học Ngân Hà...cùng vô số những thành tựu khác, trong đó bao gồm tạo dựng cả một trí thông minh nhân tạo ( AI ) với khả năng tự học hỏi và tiến hóa.

Đến năm 18 tuổi, người ta bỗng dưng không còn nghe những thành tựu của anh ta nữa.

Không phải vì trí tuệ con người này giảm sự sắc bén, cũng không phải anh không đủ kinh phí để làm việc, mà tất cả là do anh đã đạt đến giới hạn của nơi này.

Đúng vậy, không phải giới hạn của "thời gian", mà là giới hạn của "không gian".

                                      
Ở vài thiên niên kỉ trước, mọi thứ đều tỏ ra đầy khó khăn nhưng cũng đồng thời lại đầy thử thách. Bệnh tật, những câu đố khó giải của vũ trụ, ý nghĩa của thời gian, kinh tế học...tất cả đều vô cùng hấp dẫn đối với một thiên tài.

Nhưng với sự tiến bộ kinh khủng của Albert Newton, tất cả đều nhàm chán. Chiến tranh đã chấm dứt, đời sống vô cùng cải thiện, con người có thể sống vô cùng nhàn nhã đến 200 tuổi mà không hề bệnh tật. Thậm chí có người còn tải cả bộ não của mình vào mạng lưới thông tin của vũ trụ để đạt được bất tử. Du hành không gian trở nên đơn giản như đi tàu lượn siêu tốc, tuy rằng "tàu lượn" này hơi to và khoảng cách có hơi xa.

Thậm chí Albert Newton là người đầu tiên trong toàn vũ trụ công bố lời giải của câu đố hóc búa nhất vụ trụ này : Tại sao thời gian lại là một đại lượng vecto có hướng.

Và sau đó, mọi thứ bắt đầu im ắng dần đi, mọi người lại một lần nữa hướng về những minh tinh xinh đẹp trong Miss Galactic Universe, những chương trình gameshow Space's Voice, hay the Anti-Factor. Nhà khoa học thiên tài chìm vào trong im lặng, như tất cả những thiên tài khác.

Trừ lúc họ chết hoặc công bố một thứ vĩ đại, có nhà khoa học nào được mọi người bàn tán và ca tụng như một người có công?

Gần như mọi sinh vật có trí tuệ cao đều như vậy, điều này chẳng mấy bất ngờ đối với giáo sư Albert Newton, dù rằng nếu có, anh ta cũng sẽ chẳng thèm quan tâm. Tất cả những thứ trong đầu của Albert, là cách đề rời khỏi thế giới này.

Một phát đạn vào đầu là từ bỏ, không phải rời khỏi. Tự đưa ý thức của mình vào chiều không gian ảo cũng là từ bỏ mà không phải rời khỏi.


Thuyết đa vũ trụ từng chỉ là một học thuyết, những ai không tin vào nó còn cho nó là một trò cười. Tuy nhiên ở thời đại này, thuyết này là một chuyện bình thường. Các vũ trụ thực chất chỉ là từng khoảng không-thời gian khác nhau. Chúng giống như những bong bóng lơ lửng trong một nơi không trọng lực. Điều thú vị là không có bất kì cái bong bóng nào giống nhau, và số lượng bong bóng lại rất nhiều.
Nhiều đến vô tận.


3:00 sáng, hai năm trước.
"Píp píp píp píp!!" Tiếng chuông của một cỗ máy cồng kềnh và to lớn nào đó cứ reo lên liên tục. Âm thanh này vô cùng chói tai, đi kèm với nó chính là ánh đèn đỏ báo động nguy hiểm. Từ một khe hở nhỏ, từng dòng từng dòng số liệu được in ra. Tất cả những điều này cứ như đang nói về một sự kiện cực lớn.

Tiếng bước chân dồn dập được nghe thấy sau đó hồi lâu, cùng với giọng nói đầy háo hức và khó ngờ của một chàng thanh niên trẻ tuổi.

"Không thể tin được...chẳng lẽ mình tìm ra rồi sao..." Sự thấp thỏm, hồi hộp cùng với chờ đợi có thể được cảm nhận rõ ràng từ chính anh.

"Theo những dữ liệu từ máy dò tìm, có vẻ như chúng ta đã thành công, thưa giáo sư." Bên cạnh cậu ta, một hình ảnh 3 chiều của một cô gái đang lơ lửng giữa không trung. Cô ấy hoàn toàn là một cô gái đẹp, với mái tóc màu xanh lơ cùng với đôi mắt trong suốt như lục bảo. Mái tóc của cô thuộc dạng Short-bob, trông dễ thương cực kì. Tuy rằng nếu miêu tả gương mặt cô dùng từ "trái xoan" không có gì sai cả, nhưng nó lại hoàn toàn không thể hiện được vẻ đẹp của cô. Ai còn có một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, lại một thành quả đáng tự hào của công nghệ.

Chỉ có 1 điều kì lạ rằng cô chỉ cao có khoảng 1 chiếc đũa ăn cơm thường ngày mà thôi.

Và cô phát sáng. 

Phát sáng loại dịu nhẹ hợp mắt không nhức đầu ấy.


Cô là AI của Albert, trí thông minh nhân tạo được Albert vô tình tạo ra và đồng bộ với máy tính chủ của mình nhiều năm về trước. Nhờ anh, cô đã có thể có được sự hiện diện dưới dạng 3D, phát sáng.

"Xin ngài hãy cẩn thận xuống lầu thưa giáo sư, sức khỏe của ngài là quan trọng nhất đối với toàn vũ trụ này....và cả với em nữa..." Cô ấy nói càng nhỏ dần về phía sau cùng, nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy, gương mặt cô bỗng dưng phớt hồng.

"AI, em vừa nói gì vậy?" Albert thắc mắc.

"Không có gì thưa giáo sư, và xin đừng gọi em là Ai, em tên là ELIZABETH !!" Cô ấy phồng má lên.

"..."

Trong phút chốc, cả hai đã đến phòng thí nghiệm. Đây là một căn phòng cực kì rộng lớn, khắp nơi ngổn ngang những thứ dụng cụ khoa học linh tinh, thậm chí có mền và gối nữa. Đó là dùng cho những khi Albert bỗng dưng lăn đùng ra ngủ sau khi thức quá nhiều đêm liền. Vào lúc này, những dòng thông tin từ trong cỗ máy cồng kềnh kia đã dừng được phát ra, chỉ còn màu đỏ đặc trưng của đèn phòng mang tính báo động.

"Những dữ liệu này...thật không thể ngờ được...họ cách chúng ta gần đến thế sao!?" Albert vô cùng kích động trước những thông số mà anh thu được. Ánh mắt qua cặp mắt kính sáng choang, tựa như hai vì sao đang bước vào giai đoạn supernova. 

"Nếu những dữ liệu này là chính xác..." Ai đáp lời, cô cũng đang trong trạng thái chấn động như anh.

"Ngay lập tức, chúng ta sẽ ngay lập tức thông báo chuyện này cho toàn vũ trụ, đồng thời đưa cho họ tọa độ này...nhanh lên nào, vũ trụ mới đang chờ chúng ta đó Ai!" Albert hồ hởi đưa những dữ liệu trên tay cho Ai, không hề quan tâm chút nào cô là một hình ảnh ba chiều. Tấm giấy trắng nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.

"ELIZABETH!!!"

Và theo sau đó là tiếng hét của một cô gái xuyên tạc màn đêm.

Họ hoàn thành con tàu đi xuyên vũ trụ trong hai năm.

Vũ trụ thứ 2-cái bong bóng thứ 2, gần sát vũ trụ hiện tại. Nếu coi các vũ trụ là những quả bong bóng riêng rẻ, thì có đôi khi trôi dạt, chúng sẽ chạm vào nhau. Tuy rằng sự va chạm đó ở chiều không gian thứ 5.

Để tạo con tàu xuyên vũ trụ, họ chỉ cần tìm nơi tiếp xúc của 2 quả bong bóng, và một cái kim thật to. Đầu tàu được thiết kế với súng phản vật chất cực mạnh, đủ để xé rách không thời gian trong giây lát. Với sức mạnh của súng phản vật chất, một hố sâu sẽ được tạo thành ngay khi bắn vào điểm va chạm. Tuy nhiên, nếu thông thường hố sâu liên kế với một địa điềm bất kì trong vụ trụ, thì qua việc va chạm, sẽ có một con đường khác được tạo ra để đến cái bong bóng thứ 2. Đó chính là cái kim của họ.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hành trình chưa bao giờ có tiền lệ này.

1 tiếng trước sự va chạm giữa 2 vũ trụ.

  ( Ngôn ngữ ngoài Trái Đất )  

"....Chúng ta đứng đây hôm nay, vào thời khắc này là để chứng kiến bước tiếng vô cùng vĩ đại tiếp theo của toàn vũ trụ, toàn giống loài. Albert Newton, khoa học gia thiên tài thuộc loài Homo Superb Sapien, đã tìm được đường đến chân trời mới, vượt xa cả mảnh không-thời gian của chúng ta. Với những định luật hoàn toàn khác, những đặc điểm hoàn toàn khác, Vũ Trụ thứ 2 đang chờ đón anh. Thời gian không còn nhiều nữa, sự va chạm đang đến vô cùng gần, xin mọi người hãy cố gắng chờ đợi cuộc hành trình này cùng với những kết quả phi thường mà nó mang lại trong tương lai...." 

Pháo hoa được bắn lên cao, và đây không phải loại thường, mà là loại cực kì bắt mắt, cực kì đẹp đẽ với sự đầu tư cao.

Theo ngay sau đó chính là sự hoan hô của 36 triệu loài, camera đã và đang chộp lấy từng khoảnh khắc một và cố gắng truyền tải đi nhanh hết mức có thể.


15 phút trước sự va chạm.

"....Tôi chỉ là một con người bình thường với sự tò mò cực lớn. Tôi muốn tự mình đến vũ trụ mới này, cho nên không ai sẽ tham gia với tôi. Tôi có đủ trang bị để tự bảo vệ mình dù đó là bất cứ đâu. Xin cảm ơn."

So với bài diễn văn 45 phút của lãnh đạo Ngân Hà, bài diễn văn của Albert có vẻ vô cùng ngắn gọn, thậm chí có thể coi là vô ích, nhưng không ai trong số những sinh vật có mặt ở đây lại tỏ ra khó chịu. Thế nhưng nếu nhận xét một cách khách quan, thì những gì anh ta nói không khác gì lời mở đầu giới thiệu cho một bộ truyện mang tính viễn tưởng cả.

5 phút trước sự va chạm, mọi thứ đã hoàn thành. Toàn bộ đều nín thở chờ đợi. Albert Newton đã lên con tàu vũ trụ của mình, mặc lên người bộ giáp vũ trụ kim loại màu trắng và đang làm lấy những tinh chuẩn sau cùng.
4 phút, toàn hệ thống sẵn sàng, bộ đẩy sẵn sàng, khóa sẵn sàng, vũ khí sẵn sàng, "kim" sẵn sàng...
3
2
1 phút trước va chạm, Albert cho khởi động. Ánh sáng tụ tập vào nơi đầu tàu, khẩu súng phản vật chất đang phát huy tác dụng của nó.
...10...9...8...7...6....5...4...3...2...1...0...! !!
Không nghe thấy âm thanh gì cả, chỉ là nơi từng có một con tàu khổng lồ đã biến mất...

Hố sâu được tạo ra nhanh trong nháy mắt và cũng biến mất trong nháy mắt. Sự xuất hiện của nó chưa đến 0.0001 giây, nên không có một ai thấy tận mắt quả cầu đen dịch chuyển tức thời gọi là hố sâu này dáng vẻ ra như thế nào. 

Chỉ để lại 36 triệu cá thể run rẩy không biết vì lý do gì.


[ Hệ thống xác nhận ]: Albert Newton đã thành công vượt vũ trụ.

Các thành tựu sau đây đã được mở ra:
- Kẻ phá vỡ giới hạn.
- Vượt lên trên không thời gian.
- Trí tuệ siêu nhân.
Chào mừng đến với vũ trụ mới, Albert Newton.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top