Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thí nghiệm 2: Chân rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói một cách khách quan, gần như chưa một loài sinh vật to lớn nào trong thế giới cũ của Albert mà anh chưa một lần nhìn thấy. Nếu nói các loài côn trùng, vật nuôi, thì số lượng không ai có thể đếm được. Tuy nhiên, khi ta kể đến những loài động vật có kích cỡ cực đại, mặc dù vẫn còn rất nhiều, nhưng cũng có thể coi là trong giới hạn. Nếu ta xét một hành tinh gọi là Trái Đất, nơi ấy chỉ có duy nhất một loại động vật trong lịch sử phát triển của hành tinh ấy được cho là đủ lớn để lọt vào danh sách trên, đó chính là Cá voi xanh ( Blue Whale ). Đây là loài sinh vật có động mạch chủ trái tim có đường kính đủ nhét một con người vào.

Chính vì đã tiếp xúc với các sinh vật thuộc họ nhà bé bự nên Albert thật sự không bất ngờ lắm, dù bản thân có hơi giật mình trước kích cỡ của sinh vật phía trên đầu của anh và Ai.

Thứ mà làm một người có học thức phải hét lớn tiếng với những từ ngữ không mấy gì là dễ nghe là do bàn chân kinh hoàng kia đang hướng về phía của họ. Dưới góc nhìn của ngài giáo sư và cô trợ lý, những cái vảy và móng đen của bàn chân càng ngày càng rõ nét hơn. Nó trông cứ như bàn chân của một con thằn lằn, chỉ là phải phóng đại con thằn lằn ấy lên triệu lần.

Không kịp rùng mình hay lạnh sống lưng, Albert chỉ cảm thấy chân mình cứng lại, chẳng còn nơi nào để thoát.

RUỲNH!!!

Chỉ một cái đạp, toàn bộ phi thuyền đã trở thành miếng bánh tráng tròn trịa và mỏng dính. Vào thời điểm hiện đại và hội nhập với các tinh cầu khác, sự khác biệt nhận thức về hội họa càng ngày càng to lớn hơn so với thời quá khứ. Cho nên liệu ai biết được rằng có nơi lại thích tác phẩm " Bàn chân lớn trong bụi đổ nát " chăng. Dù gì thì cũng đã từng có người may thịt sống mà đi ra đường, chắc cũng phải có hành tinh nào đó chấp nhận "tác phẩm" như thế này. Phải không?

Ngay lúc cái chân vừa gần đạp xuống ( và Albert còn đang chết đứng ), Ai đang đứng ngay bên cạnh bỗng dưng dồn hết sức lực vào 2 chân và đẩy anh ta ra. Trong tích tắc ấy, những đường màu đen trên cơ thể của cô sáng lên một màu xanh ngọc kì lạ, nhưng cả hai đều không để ý đến tình huống này. Ngay sau đó, bọn họ lăn đùng ra mặt đất phía xa, quần áo trở nên xốc xếch và dơ bẩn do bùn đất.

"Giáo sư, ngài có sao không? Ngài không sao chứ?" Ai là người đầu tiên bật dậy ngay sau đó. Cô hỏi bằng một giọng cực kì lo lắng, thậm chí có chút run rẩy.

Một tay ôm lấy đầu, tay còn lại chống bãi cỏ xanh ở dưới mông, Albert nói: "Anh không sao...chỉ là...hơi choáng một tí...em sao rồi Ai?"

"Em hoàn toàn không có vấn đề gì, cảm ơn ngài. Thật là hạnh phúc vì giáo sư không xảy ra vấn đề gì...nếu không...em...em..." Ai càng nói càng nhỏ dần, giọng cô nàng trợ lý càng lúc càng run hơn. Nước mắt bắt đầu lấp đầy trên đôi mi.

Dù là một tên đầu gỗ không chút giao tiếp thế giới, Albert nhìn Ai như vậy bỗng dưng thấy tội lỗi cực kì. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô.

"Anh không sao cả rồi đúng không? Nếu không nhờ em, chúng ta đã có thể bị thương nặng hoặc tệ hơn rồi. Em làm rất tốt đó."

"...Vâng!" Cảm nhận được bàn tay của Albert nơi trán mình, mặt cô bỗng dưng biến đỏ và quay sang nơi khác. Sau đó, cô nhanh chóng lau đi những giọt nước nhỏ nơi mí mắt và mạnh dạng gật đầu.

Trong lòng Ai cũng cảm may mắn là nhờ quần áo của Albert được dệt bởi sợi nano siêu bền nên chúng không bị rách và cũng không gây tổn thương mấy đến anh. Thế nhưng cùng một vấn đề đối với Ai lại khó giải thích hơn nhiều. Váy và áo của cô chắc chắn không phải do Albert mang theo, vì họ dù có nghiên cứu trăm triệu năm nữa cũng không thể nào ngờ được sẽ có ngày Ai biến thành một cô nàng dễ thương xinh xắn như hiện tại. Vậy thì quần áo của cô ở đâu ra? Và sao chúng có thể chắc như vậy?

Nhanh chóng vứt bỏ những thứ này qua một bên, cả hai có vấn đề lớn hơn cần phải nghĩ.

Lại quay về hành động của Ai, không cần phải nói đến sự thần kì của cô trợ lý. Trong khi nhà giáo sư lỗi lạc còn chưa kịp định thần mình nên làm gì trong tình huống nguy cấp như vậy, nàng Ai đã làm ra một quyết định chính xác nhất nhưng cũng vô cùng mạo hiểm cho bản thân cô. Một tinh thần thép, có thể đối mặt với nguy hiểm tức thì là thứ cực kì quan trọng trong việc thám hiểm, điều mà một nhà khoa học sẽ gặp khi đi thực địa. Albert dù toàn năng cách mấy vẫn thiếu thốn những thứ này, Ai ngược lại, cô không như vậy.

Từ trước đến nay, việc thám hiểm đều do Ai chỉ huy, tất cả trang thiết bị đều được cô chuẩn bị chu đáo và hoàn mĩ nhất. Ngoài ra, cô còn tiếp thu không ít những thông tin trên mạng về sinh tồn, do đó về mặt an toàn Albert không hề phải quan tâm. Tất cả những thứ anh ta làm đó chính là lặng lẽ đưa ngón tay cái và vùi đầu vào thí nghiệm.

Chắc có lẽ chính Ai là người đã tạo nên một Albert như ngày hôm nay, đầy kiến thức nhưng hoàn toàn thiếu giao tiếp với thế giới bên ngoài.

" Bể phi thuyền rồi!! Các loại thực phẩm máy móc thiết bị hư cả rồi...!"Albert hét lên.

Con tàu, cách duy nhất mà họ có thể về nhà đã sụp đổ trong nháy mắt.

Để du hành trong không gian, những phi thuyền cần có lớp vỏ ngoài cực kì chắc chắn. Thêm vào đó, phi thuyền mà Albert ngồi lên để xuyên vũ trụ được trang bị hết sức tối tân, với những lớp bảo vệ cực độ bền bỉ. Cái chân kia không biết dùng lực lớn như thế nào, nhưng thật sự phi thuyền đã không còn nguyên vẹn nữa.

Vẻ ngoài đầu bù tóc rối, cặp kính dày cộm cùng với vẻ mặt đẹp trai vô cùng thư sinh của Albert vào lúc này đã tràn đầy tuyệt vọng. Còn về phần Ai, cô vẫn luôn luôn ôm chầm lấy Albert, sẵn sàng chạy đi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, trong mắt cô có vài phần cảm xúc kì lạ khi tiếp xúc với cơ thể của ngài giáo sư yêu quý.

"Hết rồi...hết rồi...chúng ta mất hết rồi..."

Mất hơn 200000 năm để giống loài của Albert -loài người- có thể tiến ra ngoài vũ trụ, và thêm 10 000 năm nữa để họ có thể tiến vào thế giới mới này. Chỉ trong vòng vài giây đồng hồ, mọi thứ biến mất.

Toàn bộ trở về số không.

Không phi thuyền, không trang thiết bị, không đường về nhà. Huống hồ, hành tinh này có vẻ chưa khai hóa đến mức du hành không gian, vì Albert đã từng gửi thông tin tín hiệu dưới nhiều dạng khác nhau mà không nhận được hồi đáp.

Quỳ gối trước cảnh tượng trước mặt, Albert ôm đầu của mình gào rống.

"Giáo sư, chỉ cần còn có giáo sư, chúng ta có thể làm được mọi thứ. Kể cả bắt sinh vật này làm thí nghiệm cũng được. Vì vậy xin giáo sư bình tĩnh." Ai nói, đôi mắt màu lục bảo của cô tràn đầy chân thành và yêu thương.

"Nhưng mà...chúng ta chỉ còn tối đa là quần áo và thức ăn dạng nén, thực vật nơi này cũng khác, làm sao có thể biết đâu là độc và không độc..." Albert cầm chặt tay Ai, người duy nhất luôn ở cùng anh ta.

"Giáo sư, khi chúng ta phá bộ gen loài người để chống lại căn bệnh tăng sinh tế bào bất thường ( ung thư đó ), chúng ta đã bao nhiều lần bế tắc vì không thể tìm được chuỗi ADN đó?"

"Lúc đó, em và giáo sư cùng nhau mày mò, thử bao nhiêu cách, bao nhiêu loại phân tách và chiết xuất, đề cuối cùng tìm ra nó là bộ ba bắt đầu bị biến dạng?"

Dừng một chút, Ai lại nói tiếp, giọng nói của cô tràn đầy động viên.

"Khi chúng ta lý giải tại sao thời gian là một đại lượng vecto có hướng, ngài còn nhớ em đã phải thông qua bao nhiêu phép tính vô nghiệm chăng?"

"Và khi...."

"Và khi...."

"Và khi ngài tạo ra em, ngài đã bao nhiêu lần tạo ra những con virus máy tính mạnh không tưởng?"

Từng chữ từng chữ một như xuyên qua trái tim của chàng trai trẻ. Đúng như Ai nói, anh chưa bao giờ tuyệt vọng, vậy làm sao bây giờ lại có thể chứ? Đứng trước dư luận vẫn không sợ hãi, đứng trước khó khăn vẫn không sợ hãi, đó mới chính là ý nghĩa chân chính của một nhà khoa học.

"Cảm ơn em, Ai. Anh đã bị mất phương hướng trong giây lát. Nhưng nhờ em, anh đã tỉnh ra rồi. Mà này, anh đã bao lần bảo đừng gọi anh là giáo sư nhỉ?"

"Cũng bằng với số lần em muốn giáo sư gọi mình là Elizabeth."

"...."

Cuối cùng, khi đã lấy lại tinh thần, cặp đôi có thể quan sát lấy sinh vật khổng lồ kia.

Trái đất hơn 90 triệu năm trước là một quãng thời gian vô cùng đặc sắc. Bầu khí quyển lúc đó tràn ngập oxy, do đó các sinh vật đều có một kích thước rất lớn, trong đó thống trị toàn trái đất chính là khủng long. Loài khủng long to lớn nhất từng được phát hiện có trọng lượng gấp 14 lần một con voi Châu phi, còn kích thước của nó lớn gần bằng một cái chung cư cỡ vừa. Các số liệu cho rằng cú quật đuôi của nó mạnh và nhanh đến nỗi phá vỡ tường âm thanh. Chỉ vài đặc điểm nhỏ nhoi đã thấy mức độ đáng sợ của nó.

Nếu so sánh giữa sinh vật nói trên và sinh vật mà Albert đang nhìn thấy, sự khác biệt trở nên rõ ràng như ngày và đêm.

Chỉ riêng về kích thước, sinh vật ấy có thể coi như là gấp mấy lần con khủng long nọ. Trên người nó là một lớp vảy giáp sần sùi trông rất dày. Ngoài ra, phía xa xa chính là cái đuôi, một cái đuôi khổng lồ với chiều dài gấp 2 lần một sân bóng đá và tận cùng bằng một cái chùy xương hình cầu thật lớn. Phần đầu thì vừa trông như thằn lằn lại có vẻ dữ tợn. Ngoài ra, 2 bên trái phải của phần đầu mọc ra một cặp sừng. Cặp sừng nhọn hoắc, chẳng biết có phải là được mài dũa hay không nhưng chỉ biết rằng nếu bị đâm trúng thì chỉ có một đường chết. Xung quanh cặp sừng to lớn kia chính là những cái sừng con nhỏ hơn. Chúng xếp thành một vòng tròn trên đầu của sinh vật đó, càng nhìn thì lại càng thấy giống một cái vương miện bằng xương.
Tứ chi của sinh vật này vô cùng to lớn. Móng vuốt của nó thì có một màu đen kịt. Thậm chí khi nhìn kĩ sẽ thấy đâu đó trên 2 chi trước có vết máu khô màu đen còn đọng lại.


Rồng đất Eta ( Vua mặt đất ) Đẳng cấp: ???
Miêu tả: 1 trong 4 vua rồng của đại lục Magnum. Đẳng cấp rất cao, huyết thống rất cao.
Tên khác: không có
Nghề: Rồng
Quan hệ: không có quan hệ gì đối với Albert, xem như con mồi.
Tình trạng: Tốt, đói.
Kĩ năng: Điều khiển đất, Chấn động, Quật đuôi, Phát hiện.
- Điều khiển đất < Chủ động > : tự do điều khiển mặt đất xung quanh, có thể sử dụng mặt đất làm áo giáp hay vũ khí.
- Chấn động < Chủ động > : Sử dụng một phần ( hoặc toàn bộ ) cơ thể đập từ trên xuống, tạo một chấn động cực kì lớn.
- Quật đuôi < Chủ động > : sử dụng phần đuôi quất thật nhanh.
- Phát hiện < Bị động > : Các giác quan được đề thăng một ít, do đó có thể phát hiện những sinh vật đang lẩn trốn.

Albert ngay lập tức muốn chửi thề lần nữa.
"SAO MÌNH LẠI ĐÁP Ở NGAY CHỖ NÀY HẢ TRỜI???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top