Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9

"Anh về rồi đây."
"Huh? Về sớm thế, mới bốn giờ hơn thôi mà?"
Albedo cười cười, không biết là đùa hay thật, nhún vai: "Về sớm gặp em đấy, để thấy được cái cảnh em đứng nấu ăn cho anh đây này."
"Gì? Tôi nấu ăn cho tôi, anh là người ăn ké, hiểu chưa?"

Albedo bĩu môi, ra vẻ giận dỗi, đành chạy lại xem thử Scaramouche làm gì.

Đến gần, anh lại nở một nụ cười trêu chọc, "Nhìn cứ giống đôi vợ chồng mới cưới như thế nào ấy, em yêu nhỉ?"

Scaramouche hơi giật mình, suýt chút nữa là đánh rơi cái muỗng xuống sàn.

Cậu không trả lời, nhưng Albedo vẫn thấy những mảng đỏ hiện lên sau tai cậu.

"Cơm thịt lươn chan trà cho hôm nay, đừng đứng đó nữa, đi thay đồ tắm rửa gì đi..."
...
"Đúng là ở với Scara là sướng nhất."
"Bớt đi, vậy là tôi phải nghiêm khắc với anh hơn, để sau này anh quen với vợ anh đi chứ?"
"Em càng như thế thì càng giống vợ anh thôi."
"..."

Albedo cười khúc khích, tỏ vẻ thích thú lắm.
"Ê đầu vàng."
"Gọi anh là Albedo đi."
"Sao anh cứ như con nít ấy, tôi ở với anh trông giống mẹ con hơn là vợ chồng."
"..."
"Chỉ có ở với tôi mới được thế này thôi, sau cưới vợ về thì nó đè đầu cưỡi cổ cho."
"Sao nghe giống mẹ dặn con gái cẩn thận chuyện hôn nhân ấy nhờ..."

"Meow..."
Albedo nghe tiếng mèo kêu, biết chúng muốn gì, anh tắt đèn bàn rồi trở người, đắp chăn.
"Kuni buồn ngủ rồi đấy, chúng ta cũng đi ngủ đi."
"Ê cái tên vàng khè vô liêm sĩ này? Về phòng anh đi chứ, đây là cái tổ ấm của tôi cơ!"
"Uhm.. mhnn... cho anh ngủ ké một bữa đi, buồn ngủ lắm rồi lết không nổi nè... khò khò!"
"..."
"vl cái thằng cha này..."
"Urghh, tuỳ anh, sáng mai biến nhanh về phòng cho tôi, tự nấu đồ ăn sáng."
"Ấy ấy!" Albedo bật dậy, ôm lấy Scaramouche, "Đừng, tôi biết em nói thế thôi, chứ em không nỡ đâu đúng không, hihi.."
"Hihi cái đầu anh ấy chứ mà hihi..."
"Thôi mà, ngủ đi ngủ đi..." Albedo kéo Scaramouche nằm xuống với mình, phủ chăn lên người cậu rồi ôm lại như ôm một thứ gì đó nhỏ bé lắm.
"Ngủ ngon nhé!"
"Ừ... anh cũng vậy..."
...
"...umm, mơ thấy mình bay như siêu nhân rồi đâm đầu vô ngọn núi chết queo, vãi thật..."
"Huh? Scara đâu?"

Albedo tỉnh dậy sau cơn mơ, quơ tay tìm kiếm Scaramouche để ôm, ai ngờ chỉ vớ được khoảng không.

"Em ấy đi vệ sinh hả... mà sao tối vậy, sao không bật đèn."

Albedo nhẹ nhàng gỡ hai cục bông đang làm tổ trên tay mình xuống để tránh gián đoạn giấc ngủ của bọn chúng, rón rén ra khỏi phòng.

Theo ánh đèn, anh đi xuống bếp và tìm thấy Scaramouche ở đó.

"Scara? Sao em lại ở đây?"

Scaramouche giật mình, cậu vội vàng xoay người, như đang che đi thứ gì đó sau lưng, giọng lắp bắp.
"Em... em chỉ xuống đây uống nước một tí thôi, em chuẩn bị lên đây."

Albedo nửa tin nửa ngờ, tiến dần đến gần chỗ Scaramouche.

Anh càng lại gần, cậu lại càng sợ, nắm chặt tay đến nỗi còn in hằn của dấu móng tay.

Nhìn thấy những giọt mồ hôi và thái độ sợ sệt của Scaramouche, anh lại càng nghi ngờ, dứt khoát tiến đến và giật ngay lấy thứ đằng sau lưng Scaramouche.

"...Thuốc... ngủ?"

Scaramouche không trả lời, cậu cúi gằm mặt xuống, mím chặt môi.

Albedo nhíu mày, buông lọ thuốc ra, lấy hai tay giữ chặt lấy vai Scaramouche khiến cậu phải ngẩng mặt lên nhìn anh.

"Tại sao vậy em? Nó là con dao hai lưỡi đấy, em không biết nó là thuốc độc hả?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng! Từ ngày mai, anh cấm tiệt em sử dụng thứ này, anh sẽ vứt hết, em đừng hòng đụng vào!"
"Không được! Nếu không có thuốc ngủ, em sẽ không ngủ đủ để làm việc đâu!"
"Em đừng để bị phụ thuộc vào nó chứ! Nó không phải thứ tốt lành gì đâu!"

Scaramouche hất tay Albedo ra, "Người đêm nào cũng ngủ ngon như anh làm sao mà biết được cảm giác của người thiếu ngủ chứ!"
"Anh chỉ muốn tốt cho em thôi! Em phải cai thuốc ngủ đi! Dựa dẫm vào cái thứ này đâu có gì tốt!"
"Đó là chuyện của tôi!"
"Scaramouche! Sao em bướng bỉnh quá vậy!"
"Là do anh lo chuyện bao đồng thôi!"
"Sao em có thể nói như vậy! Anh chỉ lo cho em thôi mà!"
"Tôi không cần, tôi có thể tự lo!"
"Em nên nghe lời anh!"
"Vì sao chứ?! Buông tôi ra!"

Hai người lời qua tiếng lại một hồi, cũng bắt đầu trở nên lớn giọng với nhau.

Cuối cùng, Albedo đi hẳn lên phòng, bỏ lại một mình Scaramouche.
...
"Urghh... mệt quá đi..."
"Scaramouche..? Thầy ổn chứ, trông thầy xuống sắc quá..."
"Tôi không sao đâu thầy Kaede, xin phép lên lớp trước."
"Trông anh ấy tiều tụy quá... thật sự sẽ ổn chứ..."

Scaramouche đi về lớp mà cứ như băng qua sa mạc, người lảo đảo lại còn mất thăng bằng.

Cậu dựa vào tường, bắt đầu thấy choáng và mắt nhoè đi vì mồ hôi.

"Không được... phải cố gắng..."

Cuối cùng, Scaramouche cũng đã hoàn thành buổi dạy trong trạng thái gần như mất ý thức và giác quan không hoạt động.

"Thầy Scaramouche!"
"Umm, có chuyện gì thế?"
"Thầy đã thấy đỡ hơn chưa?"
"Ừm...", Scaramouche ngồi thẳng người dậy, mặc dù vẫn còn chóng mặt, nhưng cậu không thể để người khác lo lắng được, "Cũng nhờ có nước của cậu đấy, cảm ơn nhé."
"Phù...", Kazuha thở hắt ra, "Thật may quá đi, cũng hên là có cô ấy..."

"Đừng lao lực quá sức."
"Cảm ơn cô Sangonomiya."
"Có chuyện gì thì gọi tôi nhé, tôi lúc nào cũng kẻ phòng y tế cả, còn bây giờ thì tôi đi đây."
"Tạm biệt."

"Tôi cũng phải về quản lớp đây, chào thầy."
"Ừm..."

Cạch.

Cánh cửa chợt mở, lại có thêm mấy giáo viên vừa hoàn thành tiết dạy và đến đây nghỉ ngơi.

Nhưng có lẽ, Scaramouche sẽ hối hận vì không rời đi sớm hơn, cậu sẽ nghe thấy thứ không nên nghe.

"Chúc mừng cô Sucrose nhé!"
"Nhớ gửi thiệp mời!"
"Cảm ơn mọi người.", giáo viên dạy hoá với mái tóc xanh lá đỏ mặt, cười ngại ngùng trong đám đông.
"Này, có chuyện gì mà chúc mừng vậy!"
"Huh? Anh chưa biết à, vô tâm quá đấy Kaeya, nghe này, một tháng nữa, cô Sucrose sẽ kết hôn đó!"
"Thật sao! Chúc mừng nhé, ừm, liệu tôi có thể biết chú rể là ai không?"

Trong lúc Sucrose còn đang ngập ngừng, Mona đã cười khúc khích, giáng đòn chốt hạ xuống Scaramouche.
"Người tình tin đồn" của cô ấy đấy! Giờ là sự thật rồi, Albedo Kreideprinz!"

...

Ngay khi bước vào nhà, cậu cảm thấy cơ thể trĩu nặng và gục ngã ngay tại phòng khách.

"Đau đầu quá... nhưng mình không ngủ được..."
"Thuốc của mình..."
"Không được không được, Albedo đã dặn..."

"Albedo... Albedo ơi..."

Scaramouche gọi tên Albedo trong vô thức rồi ngất đi.

Nhưng không có tiếng hồi đáp nào cả.

Hôm đó, Albedo không về nhà.
———
Tui quyết định lại là sẽ gộp hai Happy Ending lại thành một và thứ tự sẽ là Bad Ending - Sad Ending - Happy Ending nhooo

Màn biểu diễn của nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top