Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Albedo từng loáng thoáng nghe về một tin đồn. Nó có thể xuất phát từ cuộc trò chuyện những thương nhân Snezhnaya hoặc có khi từ lời bông đùa những tên Fatui lảng vảng trong thành gần chỗ của Timaeus rằng : Scaramouche_Vị cựu quan chấp hành thứ sáu của Fatui có một vẻ ngoài có thể thu hút mọi ánh nhìn.

- Cậu ta đẹp lắm chẳng đùa với " sắc đẹp thánh thần" được đâu. Mà vẻ đẹp trong trẻo ấy chả ăn khớp gì với cái miệng lưỡi rắn độc của cậu ấy cả

Aether cau mày vừa than thở vừa vứt thêm củi vào lò sưởi để duy trì nhiệt độ ở cái Long Tích Tuyết Sơn lạnh đến buốt xương này.Cậu chàng khẽ rùng mình rồi quay sang nhìn gia kim thuật sư đang đăm chiêu đầy thích thú mà híp mắt khó hiểu :

- Mà sao tự nhiên cậu lại thắc mắc về hắn ? Chẳng phải trong lễ hội Itadori cậu đã vẽ cậu ta ở bức tranh cuối sao ?

  Đến giờ Albedo ngờ ngợ nhớ ra cái người con trai tóc tím đó, thì ra là cậu thiếu niên mà trong lúc anh đi dọc bờ biển tìm tư liệu thì vô tình trông thấy. Dáng người nhỏ bé cùng mái tóc tím ngắn bước từng bước trên bờ biển dài chừng như vô tận. Albedo nhìn theo bóng lưng cô độc ấy, in lại hình ảnh lẻ loi ấy sâu trong trí não và vẽ lại vào bức hoạ cuối cùng. "Tiếc thay lúc đấy chỉ có thể nhìn thấy mỗi bóng lưng của cậu ấy"_Anh thầm nghĩ

- Tôi chỉ ngẫu nhiêu thấy một bóng người trên biển rồi vẽ vào thôi, đâu ngờ đó lại là vị cựu quan chấp hành ấy. Tiếc rằng tôi vẫn chưa thể nhìn rõ được khuôn mặt của cậu ta.

Nhà lữ hành cũng chỉ ậm ừ rồi lại ngồi thụp xuống bên lò sưởi chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng. Còn đối với chàng trai tóc bạch kim sự tò mò về khuôn mặt của người con trai kia vẫn ẩn hiện trong đầu.

Mà ông trời cũng không phụ lòng người hiếu học. Sau một chuyến đi dài hơi đến Sumeru, Aether quay trở lại thành Mondstadt. Cậu chàng chạy đi khắp nơi thăm hỏi những người bạn cũ và đương nhiên trong đấy có cả Albedo. Cậu mang cho anh một vài đặc sản của Sumeru cùng với đó là vài ba mẫu thí nghiệm thú vị. Trong lúc đang nói chuyện phiếm, Aether chợt giật mình khự lại, lẩm bẩm "tí thì quên béng mất" , rồi lục lọi trong túi đồ tưởng như vô tận kia và lôi ra... "một bức ảnh ?"_ Albedo khó hiểu nhìn người bạn của mình


- Là tấm ảnh chụp chung với cả Nahida và Tsuma

Một lần nữa Albedo lại cau mày :


- Tsu- ai cơ ?

- À quên mất, đây là cái người tôi nói với cậu mà cậu muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy. Dù chắc cậu cũng chẳng nhớ đâu....Nhưng tôi vẫn muốn giữ lời hứa nên nhìn này.

Khi nhìn thấy tấm hình các giác quan của chàng giả kim thuật sư bỗng chốc cứng đờ lại ,miệng lưỡi khô khốc đến lạ thường. Trong ảnh là 3 người đang chụp chung một tấm hình cùng nhau khoác vai bá cổ trông có vẻ rất thân thiết. Nhưng trái với nhà lữ hành và cô bé tóc trắng trông vui vẻ kia, bên trái tấm ảnh là một cậu thiếu niên với mái tóc màu tím than với vẻ mặt viết rõ ba chữ : " không tự nguyện ".

Đầu của Albedo chợt nhói một cái. Từ đâu đấy, những kí ức mập mờ như trận bão tuyết trắng xoá trên đỉnh Long Tích Tuyết Sơn. Bóng hình cậu trai ấy hiện bọc mình trong một bộ đồ phần nhiêu màu đen. Mấp máy môi xinh thì thầm vào tai chàng hoàng tử phấn :

-  Anh biết gì không Albie ? Chỉ mai đây thôi em sẽ đến Sumeru và sau đó em sẽ trở nên hoàn thiện, em sẽ trở thành thần. Một vị thần thực thụ...

Ngừng lại một, cậu trai ấy nắm lấy tay của anh. "Thật lạnh lẽo", đó là những gì mà Albedo có thể nhớ về nhiệt độ thân thể của người trước mắt mình. Chắc chắn người này không phải là một con người. Suy nghĩ đấy khiến anh một lần nữa cố gắng nhớ lại thêm chút gì đó về người con trai kia. Cậu ta mặc quần áo cộc tay, ngay cả khi đây là núi tuyết lạnh lẽo và đặc biệt... Không hề thở. Không hẳn là cậu ta không thở, nói đúng hơn là đang giả vờ như đang hít thở như một con người bình thường. Anh thấy được điều đó, anh thấy được lồng ngực xinh đẹp kia đang lên xuống một cách chẳng khoa học chút nào. Rồi lần nữa anh nhận ra: "Cậu ta giống mình, cậu ta không phải con người".

Thế nhưng, dẫu có vậy đi chăng nữa. Có một thứ gì đó của cậu thiếu niên này khác biệt hoàn toàn so với anh. Đôi mắt cậu ấy như có cả một dải ngân hà lấp lánh ẩn hiện sau một tầng nước long lanh khi đối mặt với Albedo. Môi hồng cong lên hình bán nguyệt cùng với đó là sự dịu dàng của bàn tay khi đón lấy khuôn mặt đẹp như tạc tượng của chàng hoàng tử tóc vàng. Cậu ấy hoàn hảo. Albedo nghĩ vậy. Thật sự giống con người, là những gì mà Albedo luôn tìm kiếm, những cảm xúc dạt dào ấy như một ngọn lừa bập bùng, truyền từ tay cậu trai đến thẳng mạch não của anh.

- Em sẽ loại bỏ những cảm xúc yếu đuối này, sẽ trở nên thật hoàn hảo_Cậu ấy thủ thỉ_Khi mọi chuyện xong xuôi em sẽ đến đón anh. Tuy nhiên nếu em có mệnh hệ gì em, anh có thể đến đón em được không ? Thân Yêu của em ?

Nói rồi thiếu niên ấy ngẩng đầu lên và trao cho anh một nụ hôn nhẹ phớt như chuồn chuồn đậu trên nước, đầy trong sáng và tình cảm. Bất giác, như một thói quen anh vòng một tay ôm thật chặt lấy cậu và sử dụng cánh tày còn lại ghì lấy chiếc cổ mảnh khảnh mà đắm chìm và một nụ hôn có phần mãnh liệt hơn. Cả hai chỉ dừng lại khi cảm thấy nếu còn tiếp tục thì sẽ sang cả chuyện khác mất. Albedo vùi mặt vào hõm cổ em, một lòng một dạ gầm gừ từng chữ :

- Tất nhiên rồi, dù em có đi bất cứ đâu hay thậm chí là biến mất khỏi thế giới này. Tôi chắc chắn sẽ đi tìm em. Xin em hãy tưởng vào tôi Ku—

- Này sao tự dưng đứng nghệt ra vậy, này Albedo ?!

Tiếng gọi của Aether thành công kéo chàng giả kim thuật trở về với thực tại. Sau một thoáng hoàn hồn, anh mới chầm chậm hỏi Aether :

- Mạn phép cho tôi hỏi nhà lữ hành, khi tới cậu sang Sumeru có thể cho tôi đi cùng được không ? Tôi muốn sang tìm một số sách giả kim và vài loại thực vật ở đấy. Và trên tất cả_ Mắt anh híp lại thành một vầng bán nguyệt đầy sắc sảo_tôi muốn gặp cậu chàng Tsuma kia lắm ấy

Nghe lời thỉnh cầu của anh, Aether chỉ chớp chớp mặt rồi cũng nhanh chóng đồng ý rồi nhanh chóng rời đi vì đã hứa sẽ giúp đội kỵ sĩ Tây Phong một số chuyện. Trước khi đi còn tốt bụng dặn thêm :"Cho anh gặp cậu ta cũng được nhưng đừng để Tsuma xé xác anh ra nhé".

- Sẽ không sao đâu.

Anh nói với một chất giọng nhẹ nhàng nhưng mang đầy sự sủng nịnh đầy bất thường mà nhà lữ hành cũng không để ý. Quay về căn cứ trong hang, anh miệt nhẹ vào khuôn mặt trong bức ảnh Aether vừa đưa anh trước khi đi. Lặng lẽ đặt xuống nó một nụ hôn, vị giả kim thuật lần nữa cất tiếng :

- Tôi nói tôi sẽ tìm về với em kể cả khi thế giới sụp đổ nhỉ Kunikuzushi ? Đoá cecelia của tôi ơi.

Fin.

———————————
Tớ ở đây là để giải thích một chút về 2 cái flash back trong fanfic.

Cả 2 cảnh trên bãi biển và ở Long Tích đều là của cái thế giới tồn tại "Scaramouche". Ở thế giới đó thì trên bãi biển là nơi đầu tiên Albedo và Scaramouche gặp nhau và Long Tích là nơi mà 2 người chia ly.

Về sau khi cái thế giới đấy bị chính Scaramouche xoá sổ sự tồn tại của mình. Là một tạo vật nhân tạo, sâu trong Albedo vẫn còn 1 chút kí ức nào đó về người yêu mình. Đó chính là lý do vì sao ở lễ hội, anh ta có thể vẽ được mờ nhạt bóng lưng của Scaramouche. Dù thế giới đã xoá sự hiện diện của nhỏ :')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top