Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Xuyên không về quá khứ trực tiếp ăn dưa cảnh tình cảm của cha mẹ 30 ( END )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đỉnh Chi mặc dù không có ý thức rõ ràng, nhưng thân thể hắn vẫn nhớ tới Bách Lý Đông Quân, cho nên vào lúc hai người gặp nhau, Diệp Đỉnh Chi sửng sốt trong chốc lát. Bách Lý Đông Quân có chút vui mừng nhìn vào trong mắt hắn, thận trọng hỏi: "Vân ca, ta là ai?"

Diệp Đỉnh Chi không trả lời mà ôm Bách Lý Đông Quân chặt hơn, như muốn đâm y vào tận xương tủy. Bách Lý Đông Quân ánh mắt mờ đi, y nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Đỉnh Chi, xoa xoa lưng hắn, nhẹ giọng thì thầm: "Không sao đâu, huynh cứ từ từ, một ngày nào đó huynh sẽ nhớ được, cho dù không nhớ được cũng không sao."

Đã lâu lắm rồi Diệp Đỉnh Chi mới bộc lộ dục vọng như thế này, dày vò Bách Lý Đông Quân đến kiệt sức mới bỏ cuộc.

Vô Tâm cảm thấy có lỗi với mẹ mình, hắn rất xấu hổ nhìn thẳng vào Bách Lý Đông Quân, trong lòng chửi rủa cha mình là một tên vô liêm sỉ, đã quên hết mọi chuyện, nhưng chuyện này lại không quên.

Nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn rất dịu dàng nhìn Diệp Đỉnh Chi đang bận rộn bên bếp lửa, nhìn hắn vươn tay cầm lấy những chiếc bánh nướng nóng hổi, hắn vẫn không chịu buông ra cho dù nóng đến mức gần như không thể cầm nổi.

Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ cười nói: "Vân ca, bên kia có một cái đĩa, để nguội rồi hẵn ăn."

Không ngờ, Diệp Đỉnh Chi lại cầm bánh nướng đến trước mặt Bách Lý Đông Quân, ánh mắt sáng ngời nhìn y: "Cho ngươi ăn.”

Bách Lý Đông Quân giật mình, khóe miệng hiện lên một nụ cười kinh ngạc. Vân ca kể từ khi trở nên như vậy, hắn dường như đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không ai có thể đánh thức hắn. Tất cả những trao đổi giữa y và Vân ca chỉ là tiếng nói đơn phương của y, hoặc nói qua bức tường băng dày, và Vân ca sẽ không bao giờ cho y phản ứng gì. Đây là lần đầu tiên Vân ca có phản ứng với lời nói của y. Bách Lý Đông Quân kích động đến rơi nước mắt.

"Cho ta?"

Bách Lý Đông Quân có chút không thể tin nhìn Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi nghiêm túc gật đầu, đưa chiếc bánh tới miệng Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân mỉm cười nhận lấy bánh nướng, xé một miếng đưa cho Diệp Đỉnh Chi: "Vân ca cũng ăn đi, chúng ta cùng nhau ăn đi."

Diệp Đỉnh Chi vui vẻ gật đầu, lặp lại lời nói của Bách Lý Đông Quân: "Cùng nhau, cùng nhau..."

Những ngày tiếp theo, có sự đồng hành của Bách Lý Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi không còn kiên trì khắc tên Bách Lý Đông Quân nữa.

Bách Lý Đông Quân nắm tay hắn, nhìn trên tường dày đặc chữ "Bách Lý Đông Quân", nói với Diệp Đỉnh Chi: "Vân ca, huynh nhìn xem, Bách Lý Đông Quân là ta, là ta." Rồi y chỉ vào mình.

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác nhìn y, lặp lại: "Ta?"

Bách Lý Đông Quân mỉm cười kéo ngón tay của Diệp Đỉnh Chi chỉ về phía mình, đặt tay lên ngực mình, nhấn mạnh: "Là ta, tên của huynh là Diệp Đỉnh Chi, huynh còn là phu quân của ta..."

Bách Lý Đông Quân ý thức được mối quan hệ này là một việc Diệp Đỉnh Chi hiện tại có chút không thể hiểu được, có lẽ hắn cũng không hiểu tại sao y gọi hắn là Vân ca. Bách Lý Đông Quân đang cố gắng tìm cách giải thích mối quan hệ của bọn họ sao cho Diệp Đỉnh Chi dễ hiểu, nhưng Diệp Đỉnh Chi lại mỉm cười ôm lấy Bách Lý Đông Quân: "Phu nhân của ta!"

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, hai mắt chậm rãi nheo lại, nhìn về phía Diệp Đỉnh Chi, "Huynh lại nhớ rõ chuyện này..."

Bách Lý Đông Quân có chút nghi ngờ, phải chăng Diệp Đỉnh Chi đã khôi phục trí nhớ, hắn là cố ý lừa gạt y. Nhưng nhìn đôi mắt ngây thơ của Diệp Đỉnh Chi, y trong lòng thở dài, từ bỏ ý nghĩ kia. Vân ca không cần phải lừa gạt y, Vân ca cũng sẽ không lừa gạt y. Vân ca yêu y như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn y trở nên lo lắng.

Bách Lý Đông Quân sờ sờ sau đầu Diệp Đỉnh Chi khẳng định: "Đúng, ta là phu nhân của huynh, Vân ca thật thông minh."

Sau khi được Bách Lý Đông Quân khen ngợi, Diệp Đỉnh Chi vui vẻ nhảy múa. Bách Lý Đông Quân cũng vô thức bị niềm hạnh phúc của hắn lây nhiễm. Kỳ thật... Cho dù Vân ca thật sự cả đời đều không thể bình phục, không nhớ được quá khứ của bọn họ, cũng không sao cả. Ít nhất Vân ca giờ đây đã có được hạnh phúc thuần khiết. Chuyện bên ngoài cứ để y lo.

Bách Lý Đông Quân cười nhìn Diệp Đỉnh Chi, hỏi: "Bách Lý Đông Quân là ai?"

Diệp Đỉnh Chi chỉ vào Bách Lý Đông Quân: "Ta."

Bách Lý Đông Quân lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Sai rồi, ta là ta, huynh là huynh.”

Bách Lý Đông Quân chỉ về phía tay hắn, hy vọng có thể để hắn phân biệt giữa ngươi cùng ta khác biệt. Nhưng điều này đối với Diệp Đỉnh Chi hiện tại có vẻ quá phức tạp, nhưng hắn rất nhanh lại vui vẻ nói: "Bách Lý Đông Quân là thê tử."

Vô Tâm ở một bên nhìn, không khỏi bật cười: “Cha tóm tắt cũng khá giỏi đấy.”

Bách Lý Đông Quân cũng bất đắc dĩ cười, kéo Diệp Đỉnh Chi ngồi xuống trên giường. Cả hai đều im lặng không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng sủi bọt của thuốc đang sôi trên bếp. Sự chú ý của Diệp Đỉnh Chi dần dần bị thu hút bởi âm thanh đó, hắn liếc nhìn nơi đó, sau đó quay đầu nhìn về phía Bách Lý Đông Quân, nhẹ giọng nói: “Thuốc.”

Bách Lý Đông Quân ý thức được ý tứ của hắn, có chút đỏ mặt, nửa thích nửa bất đắc dĩ đứng dậy đi đến bên bếp lửa cẩn thận đổ thuốc vào một cái bát nhỏ để nguội một lúc rồi mới đút cho Diệp Đỉnh Chi uống thuốc từng ngụm một. Uống xong một bát thuốc, Diệp Đỉnh Chi không hài lòng liếm miệng, tiếc nuối nhìn bát thuốc trống rỗng, tựa hồ rất hy vọng bát thuốc sẽ là một kho báu có nguồn năng lượng có thể liên tục tái sinh

Bách Lý Đông Quân thấy buồn cười, ôm mặt Diệp Đỉnh Chi, để hắn nhìn y, cười ha ha nói: "Vân ca, cái này gọi là hôn, không cần uống thuốc cũng có thể hôn."

Nói xong, môi Bách Lý Đông Quân chạm vào môi Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi sửng sốt một chút, tựa hồ kích hoạt một loại ký ức nào đó, hắn ôm lấy eo Bách Lý Đông Quân, ngã xuống giường. Bách Lý Đông Quân cũng nghĩ tới cái gì, vội vàng đẩy hắn, ngơ ngác nói: "Vân ca, hai việc này không nhất thiết phải làm cùng nhau!"

Cảm nhận được Bách Lý Đông Quân cự tuyệt, Diệp Đỉnh Chi có chút ủy khuất dừng lại, thắc mắc tại sao chỉ sau một đêm mà thái độ của Bách Lý Đông Quân lại khác hẳn. Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ thở dài, y thật sự không có cách nào giải thích chuyện này với Diệp Đỉnh Chi, nhưng cơn đau ở thắt lưng rõ ràng nhắc nhở y, nếu như bị Diệp Đỉnh Chi đè xuống lần nữa, y có lẽ sẽ chết ba ngày ở trên giường. Nhưng y còn có việc phải làm, cần phải nhanh chóng trở về Tuyết Nguyệt Thành.

Ở chung với Diệp Đỉnh Chi mấy ngày, Bách Lý Đông Quân rất vui mừng trước sự tiến bộ của Diệp Đỉnh Chi, bây giờ Diệp Đỉnh Chi có thể nhận ra sự khác biệt giữa ta và ngươi, biết Bách Lý Đông Quân là thê tử của hắn, cũng biết hôn không chỉ là uống thuốc. Hắn có thể làm được, nhưng phải được sự đồng ý của thê tử. Việc hắn muốn làm gì sau khi hôn đều phải do thê tử của hắn quyết định. Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, tâm trạng của Bách Lý Đông Quân đã rất khác so với một năm trước. Hiện tại, cho dù Diệp Đỉnh Chi có thể khôi phục đến đâu, y cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận.

"Vân ca, ta có việc phải rời đi một khoảng thời gian, năm sau ta sẽ đến gặp huynh vào thời điểm này."

Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói với Diệp Đỉnh Chi. Diệp Đỉnh Chi không biết một khoảng thời gian có ý nghĩa gì, hắn cũng không biết năm sau có ý nghĩa gì, hắn chỉ biết Bách Lý Đông Quân rời đi, hắn cũng không muốn Bách Lý Đông Quân rời đi, liền ôm chặt lấy eo Bách Lý Đông Quân, lo lắng nói: "Đừng đi, đừng đi!"

Bách Lý Đông Quân có chút áy náy vuốt ve đầu Diệp Đỉnh Chi, ôn nhu nói: "Ta sẽ trở về. Vân ca , nhớ kỹ ta dạy huynh, nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ sớm quay lại."

Nghe được chữ “trở về”, Diệp Đỉnh Chi dần dần buông tay ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn Bách Lý Đông Quân, lẩm bẩm: “Trở về?”

“Ừ, ta sẽ sớm trở về.”

Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng nói. Sau khi suy nghĩ một lát, y đặt Bất Nhiễm Trần cùng Tẫn Duyên Hoa vào trong tay Diệp Đỉnh Chi, "Huynh năm đó đã bảo vệ ta. Sau này ta sẽ bảo vệ huynh, hãy đợi ta trở về."

Diệp Đỉnh Chi ngơ ngác nhìn bóng lưng Bách Lý Đông Quân biến mất sau cánh cổng đá, hắn không hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi của y, chậm rãi cúi đầu nhìn kiếm với đao, trong lòng có một loại cảm giác quen thuộc. Hắn cầm Bất Nhiễm Trần lên, và với một tiếng kêu vang, Bất Nhiễm Trần đã được rút ra khỏi vỏ. Trong phút chốc, rất nhiều kỷ niệm ùa về trong đầu.

"Đông Quân..."

Một giọt nước mắt từ khóe mắt Diệp Đỉnh Chi trượt xuống. Vô Tâm ngơ ngác nhìn Diệp Đỉnh Chi, thầm nghĩ: Đây chẳng lẽ chỉ còn cách một bước sao? Nếu biết trước việc Bất Nhiễm Trần sẽ nhắc nhở cha thì tại sao lại cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Diệp Đỉnh Chi từ từ nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, đặt Bất Nhiễm Trần trước mặt, nhắm mắt lại và tập trung, vận chuyển chân khí trong cơ thể. Vô Tâm cảm giác được khí tức trong Lang Nguyệt Phúc Địa đang dần thay đổi, hắn kinh ngạc nhìn Diệp Đỉnh Chi. Cha hắn thực sự đã liên kết khí tức của mình với Lang Nguyệt Phúc Địa giống như Nguyệt Phong Thành. Bằng cách này, Tử Y thúc thúc và Bạch Phát thúc thúc sẽ không thể mở được cửa Lang Nguyệt Phúc Địa từ bên ngoài. Hóa ra việc bế quan thực sự của cha bắt đầu vào ngày này. Hôm nay dường như là... Tết Trung Thu.







***







Lúc Bách Lý Đông Quân trở về Hoa Tuyết Sơn Trang, Nguyệt Dao đã chuẩn bị sẵn rượu ngon cùng món ngon. Cô thực ra không chắc hôm nay Bách Lý Đông Quân có ra khỏi Lang Nguyệt Phúc Địa hay không, nhưng nếu Bách Lý Đông Quân xuất hiện, cô sẽ cùng y đón Tết Trung Thu ở Hoa Tuyết Sơn Trang. Nếu không, cô sẽ để cho Tử Y uống những loại rượu này, còn món ăn thì thầm gửi đến Lang Nguyệt Phúc Địa.

Mạc Kì Tuyên nhìn thấy Bách Lý Đông Quân trước, hắn xấu hổ cùng khẩn trương cúi đầu: “Phu nhân."

Bách Lý Đông Quân liếc hắn một cái, cảm thấy hôm nay hắn có chút không đúng: "Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy? Ngươi uống rượu à? Ta còn chưa kịp uống ngươi đã say rồi sao?"

Nguyệt Dao cười nói: "Ngươi uống rượu sao không đợi Tửu Tiên?"

"Kì Tuyên có chuyện muốn nói với người."

Bách Lý Đông Quân tò mò nhìn Mạc Kì Tuyên, y thấy mặt Mạc Kì Tuyên càng đỏ hơn. "Có chuyện gì thì cứ nói cho ta biết."

Bách Lý Đông Quân càng thêm bối rối. Nhìn thấy Mạc Kì Tuyên do dự hồi lâu không nói nên lời, Tử Vũ Tịch thay hắn nói: "Chúng ta đều đã nghe nói về thanh kiếm chấn động của phu nhân ở Thương Giang. Kì Tuyên muốn thách đấu với người."

Mạc Kì Tuyên căng thẳng cầm chuôi ngọc kiếm màu trắng và nhìn Bách Lý Đông Quân một cách thận trọng. Hắn có chút bất an, tự hỏi liệu phu nhân có đồng ý với yêu cầu của hắn hay không.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt một chút, sau đó cười rạng rỡ: "Nhưng hiện tại... Ta không có kiếm."

Mạc Kì Tuyên cùng Tử Vũ Tịch đều sửng sốt nói: "Phu nhân... Người không dùng kiếm nữa à?"

Bách Lý Đông Quân mỉm cười gật đầu: "Ta đều đã để lại Bất Nhiễm Trần và Tẫn Duyên Hoa cho Vân ca rồi. Nhưng... Ngươi muốn thách đấu cũng không phải là không có khả năng."

Bách Lý Đông Quân thuận tay bẻ một cành hoa mận, cười nói: "Cái này được.”

Mạc Kì Tuyên nhìn cành hoa mận trong tay Bách Lý Đông Quân, chợt nhớ tới đêm đó nhiều năm về trước, khi hắn đi theo hai sứ giả Vô Pháp, Vô Thiên đến Càn Đông Thành mang Nho Tiên về Thiên Ngoại Thiên. Nho Tiên cũng vô tình bẻ một cành hoa đào và cùng một cách thức, Vô Pháp và Vô Thiên bị đánh đến mức không thể phục hồi trong năm năm. Mặc dù thứ mà mà Nho Tiên sử dụng chỉ là ảo ảnh, nhưng ý kiếm của hắn không thể coi thường. Ngày nay, vị thiếu gia không biết võ công năm đó đến từ Bách Lý Gia đã trở thành đệ nhất thiên hạ. Y dùng kiếm thì có thể thành kiếm tiên, dùng đao thì liền trở thành đao tiên, nhưng y lại tự gọi mình là Tửu Tiên.

"Sao ngươi lại choáng váng? Ngươi muốn ta rút kiếm trước phải không? Ngươi có chắc không?" Bách Lý Đông Quân thúc giục Mạc Kì Tuyên.

Mạc Kì Tuyên định thần lại, nhìn thấy Bách Lý Đông Quân mặc áo bào đơn giản, mái tóc dài như mực xõa sau lưng, trong gió nhẹ nhàng đung đưa với hoa mận đỏ của cành cây trên tay y vẫn chưa tàn, còn có một tia mơ hồ. Khóe miệng y mỉm cười, nhìn chằm chằm vào hắn, lộ ra khí chất tao nhã không phải của trần thế, như thể mọi thứ trên thế gian đều đã dung nhập vào ý kiếm của y.

Mạc Kì Tuyên bình tĩnh lại và rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. Đó là một thanh kiếm bằng ngọc trong suốt như pha lê, trên thanh kiếm có ánh sáng ấm áp. Nó thực sự là một thanh kiếm rất đẹp.

Bách Lý Đông Quân không khỏi khen ngợi: "Quả nhiên là một thanh kiếm đẹp. Chẳng trách Tạ Tuyên nói thanh kiếm này đẹp đẽ giống như ngươi."

Mạc Kì Tuyên mặt đỏ bừng, cơ thể chuyển động hóa thành một luồng ánh sáng, hắn vung ngọc kiếm ra, gõ nhẹ vào mũi kiếm, tạo ra những mảnh bông tuyết, giống như những con bướm ngọc bay trên bầu trời, hướng về phía Bách Lý Đông Quân. Thanh kiếm này vừa đẹp vừa tàn nhẫn, thể hiện sự hiểu biết sâu sắc và sự theo đuổi kiếm thuật không ngừng nghỉ của hắn. Tuy nhiên, Bách Lý Đông Quân chỉ mỉm cười và không cử động. Y vẫy nhẹ cành mận trong tay, cành mận trông có vẻ bình thường trong phút chốc biến thành một thanh kiếm sắc bén, cùng với thanh ngọc kiếm của Mạc Kì Tuyên va chạm vào không trung, gây ra những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, như thể ngay cả không khí cũng bị xé toạc bởi cú đánh. Những bông tuyết tỏa ra ánh sáng kỳ lạ dưới ánh kiếm, đan xen với những bông hoa mận đỏ rơi trên bầu trời, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Kiếm pháp của Bách Lý Đông Quân giống như gió xuân biến thành mưa, hay như tuyết mùa đông không để lại dấu vết. Nó không chỉ thể hiện sự tao nhã và tự do của kiếm khách mà còn ẩn chứa sự hiểu biết sâu sắc về quy luật tự nhiên. Cuối cùng, kiếm lực của Mạc Kì Tuyên dần dần yếu đi, ngọc kiếm chậm rãi hạ xuống. Hắn nhìn Bách Lý Đông Quân với vẻ ngưỡng mộ, trong mắt tràn đầy kính sợ và cảm kích.

Tử Vũ Tịch, người chứng kiến cuộc đấu kiếm này, đã im lặng một thời gian dài trước khi hắn kịp tỉnh lại. Ở thế giới bên ngoài, kiếm của họ là kiếm giết người, nhưng kiếm của Bách Lý Đông Quân lại là kiếm của trời. Mỗi ý kiếm của y đều chứa đựng sự hòa hợp với thiên đạo, nên y có thể tự do sử dụng nó và sử dụng vạn vật như những thanh kiếm.

"Đa tạ phu nhân đã chỉ dạy." Mạc Kì Tuyên thu kiếm, hướng Bách Lý Đông Quân cúi đầu.

Bách Lý Đông Quân mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, "Không có việc gì, đi uống một chút đi. Hôm nay là Trung thu... Các ngươi ở Bắc Khuyết có tổ chức Trung Thu không? Cho dù không, thì giờ tổ chức vẫn chưa muộn."

Bốn người mỉm cười đi về phía đình, để lại những quả mận đỏ rải rác trên mặt đất điểm xuyết lớp tuyết quanh năm không tan. Nếu Diệp Đỉnh Chi ở đây, hắn có thể nhìn thấy cảnh tuyết yêu thích của mình.







***







Sau khi dùng bữa tối đoàn tụ với Nguyệt Dao và hai người kia, Bách Lý Đông Quân vội vã đến Tuyết Nguyệt Thành trong đêm. Nghĩ rằng Tư Không Trường Phong còn chưa trả lời vấn đề, Bách Lý Đông Quân liền mặc bộ đồ ngụy trang hôm đó vào thành.

“Cô nương, cô có thiệp mời không?"

Bách Lý Đông Quân lảo đảo đi tới cổng thành, lại bị người gác cổng chặn lại, y lúc này mới nhớ ra bộ dáng hiện tại của mình không thể như trước được bình yên.

"Không có." Bách Lý Đông Quân lắc đầu.

Thấy y tự tin như vậy, người gác cổng có chút không vui, nhưng bởi vì khuôn mặt xinh đẹp nên giọng nói của hắn vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cô nương, cô không thể trực tiếp đi vào, cô phải đi đến Đăng Thiên Các rồi vượt qua tầng thứ mười mới được vào thành."

"Ta đang tìm người.”

Bách Lý Đông Quân trở nên vui đùa, cố ý trêu chọc đệ tử, “Tiểu đệ, tam thành chủ các ngươi mời ta tới đây, ta cũng phải đến Đăng Thiên Các sao? Nhìn ta yếu ớt như vậy, có lẽ không vượt qua nổi Đăng Thiên Các."

Đệ tử lập tức đỏ mặt, bị bộ dáng đáng thương của Bách Lý Đông Quân “thúc đẩy”, lòng mềm nhũn thành vũng nước, ước gì có thể vì y mà vào Đăng Thiên Các, nhưng quy tắc là quy tắc. Hắn đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nương muốn tìm ai đều phải có thiệp mời, nếu không có thì chỉ có thể đi Đăng Thiên Các để lấy tư cách vào thành."

Bách Lý Đông Quân hừ lạnh một tiếng, "Ngươi thật sự không hiểu phong tình. Được rồi, ta sẽ không làm khó ngươi nữa. Ta sẽ vào Đăng Thiên Các này... Ta đã lâu không đến đây rồi."

Người đệ tử cảm thấy hối hận vì đã từ chối mỹ nhân, nhưng khi canh giữ cổng thành Tuyết Nguyệt, nhiệm vụ của hắn là để mỹ nhân thất vọng.

Các tầng dưới của Đăng Thiên Các đều lần lượt có đệ tử canh giữ, khi nhìn thấy người xông vào tháp là một thiếu nữ xinh đẹp, ánh mắt bọn họ không khỏi sáng lên. Không ngờ nắm đấm của thiếu nữ này lại hung hãn đến thế, đánh đến mức bọn họ khóc kêu cha gọi mẹ, giống như hôm nay bọn họ triệt để mất hết mặt mũi suốt một năm.

Các trưởng lão canh gác tầng mười bốn đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy tiếng kêu gào gọi cha mẹ ở bên dưới, lúc đó "thủ phạm chính" vênh váo bước tới.

"Tư Không Trường Phong đâu?"

Thiếu nữ vừa mở miệng hỏi, các trưởng lão không khỏi thầm nghĩ: Được rồi, tên Tư Không Trường Phong kia đã ngộ, nên nợ đào hoa đã tự tìm đến cửa. Cứ ngỡ kiếp này hắn sẽ là người độc thân. Nhưng sao cô nương xinh đẹp này nhìn quen quen thế nhỉ?

Nửa chén trà sau, Bách Lý Đông Quân đứng ở trên đỉnh Đăng Thiên Các, mấy trưởng lão mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, muốn mắng y nhưng lại không biết nên mắng cái gì. Đại thành chủ của Tuyết Nguyệt Thành cải trang thành một cô nương xinh đẹp và đến Đăng Thiên Các để đánh bại họ. Đây có phải là một điều gì đó vinh quang hay không? Vì vậy họ chỉ có thể tức giận nắm chặt nắm đấm, trong lòng mắng Bách Lý Đông Quân nghìn lần.

Tư Không Trường Phong đang chơi cờ với Tư Không Thiên Lạc, thì nghe được có một cô nương xông vào tháp, trong nháy mắt đã lên tới tầng mười sáu, hắn lập tức chạy tới Đăng Thiên Các. Cùng lúc đó, Lý Hàn Y đang luyện kiếm ở núi Thương Sơn, cô đột nhiên cảm nhận được một luồng kiếm ý quen thuộc và biết rằng sư huynh của cô đã trở lại. Cô đã muốn thách đấu với sư huynh từ lâu nên đã chạy đến Đăng Thiên Các ngay và luôn.

Trước khi người đến, thanh kiếm đã đến trước. Lý Hàn Y vung kiếm - Nguyệt Tịch Hoa Thần, mang theo cả đống hoa quế thơm ngát của toàn thành, thẳng tiến về phía Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân giơ tay đón lấy kiếm khí, dùng tay không đẩy ra, dễ dàng hóa giải kiếm khí. Những người ở Tuyết Nguyệt Thành từ dưới tháp nhìn lên càng thêm kinh ngạc.

"Thật đáng kinh ngạc, cô nương này có thể một lần mà đến được tầng mười sáu, lại có thể dễ dàng hóa giải kiếm khí của nhị thành chủ."

"Nghe nói nàng tới tìm tam thành chủ, chỉ sợ tam thành chủ đắc tội người không thể đắc tội..." Một đệ tử mơ hồ mỉm cười.

"Cây thương của tam thành chủ đã nở hoa rồi sao? Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ cô độc cả đời."

"Kỳ thực... Ta vẫn luôn cảm thấy, tam thành chủ đối với đại thành chủ... có lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi."

Lý Hàn Y nhìn thấy bộ dáng của Bách Lý Đông Quân, cô sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nói: “Kiếm của huynh đâu?”

"Ta sẽ không dùng kiếm nữa." Bách Lý Đông Quân cười nói.

Y nhìn thanh kiếm trong tay Lý Hàn Y, mỉm cười: “Thiết Mã Băng Hà? Là một thanh kiếm tốt. Lại một chiêu kiếm nữa à?"

Lý Hàn Y gật đầu, đang muốn rút kiếm thì tiếng gầm của Tư Không Trường Phong truyền đến: “Lý Hàn Y, xin tỷ hãy bình tĩnh lại!"

Dưới tháp mọi người nhìn Tư Không Trường Phong tức giận, bọn họ nhỏ giọng nói với nhau: “Tam thành chủ đang nóng nảy, có lẽ sợ mỹ nhân bị nhị thành chủ làm bị thương.”

"Tam thành chủ lo lắng cũng không phải không có lý, nhị thành chủ từ trước đến nay không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc. Ta nghĩ nàng mới là chân chính quan tâm đến võ công của người ta thôi."

Tư Không Trường Phong chặn Lý Hàn Y cùng Bách Lý Đông Quân bằng một tay. Bách Lý Đông Quân nhìn cây thương đen thui, sửng sốt một chút: "Là một Ngân Nguyệt Thương tốt, sao ngươi lại sơn màu đen?"

Tư Không Trường Phong đen nhánh nói: "Mở mắt ra nhìn cho rõ, đây không phải là Ngân Nguyệt Thương được chưa? Thương này là trưởng lão cho ta. Ngân Nguyệt Thương đã gãy từ hai năm trước rồi."

Bách Lý Đông Quân cúi đầu, lẩm bẩm: "Sao có thể..."

Tư Không Trường Phong thở dài, "Cô Hư Trận rất cường đại."

Hắn nói như vậy, nhưng trong lòng: Lúc đó các ngươi đều tập trung vào Diệp Đỉnh Chi, thị lực lại không tốt, đương nhiên sẽ không phát hiện ra thương của ta bị gãy

Bách Lý Đông Quân lơ đãng một hồi, mới lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tư Không Trường Phong: "Tạm thời không nói chuyện này, vấn đề ta hỏi ngươi, ngươi đã có đáp án chưa?"

Tư Không Trường Phong liếc mắt nhìn đám người Tuyết Nguyệt Thành đang sáng mắt ở phía dưới, do dự nói: "Ngươi xác định... Ngươi muốn nói ở chỗ này?"

Bách Lý Đông Quân cũng cúi đầu nói: "Nơi này thì làm sao? Có cái gì không thể nói được sao?"

"Được rồi."

Tư Không Trường Phong hắng giọng, lớn tiếng nói: "Trước ngày hôm đó ta chưa từng nghĩ tới vấn đề ngươi hỏi ta, nhưng hiện tại ta đã nghĩ rõ ràng. Ta biết ngươi trước Thiên Lạc. Chúng ta gặp nhau vào một ngày mưa ở Sài Tang Thành, chính ngươi là người đã mời ta đi uống rượu trong quán rượu và chính ngươi là người đã đưa ta thoát khỏi cô đơn. Cuộc đời ta như treo lơ lửng, và chính ngươi là người đã tìm thấy sự sống cho ta. Bây giờ còn rất sớm, nên dù có Thiên Lạc hay không thì ngươi vẫn là người ta muốn bảo vệ nhất trong đời.”

Đám đông ở phía dưới lập tức bùng nổ và bắt đầu hò reo: "Lấy nàng ấy, lấy nàng ấy!"

Lý Hàn Y toàn thân nổi da gà, nói: “Thật quá ghê tởm.”

Nói xong, cô vung kiếm quét sạch hoa trong thành, khiến cảnh tỏ tình ghê tởm này thêm một trận mưa cánh hoa lãng mạn, sau đó duyên dáng rời đi...

Đường Liên Nguyệt cảm nhận được kiếm khí của Kiếm Tiên, hắn vén rèm nhìn ra ngoài xe, nhìn thấy Tư Không Trường Phong đang đuổi theo một nữ nhân mặc đồ màu vàng giữa cơn mưa hoa. Nhìn thấy những bông hoa rơi đầy màu sắc, hắn không khỏi có chút choáng váng, như thể quay lại buổi tối tám năm trước, khi một thiếu niên đầy mùi hoa thu hải đường ngã vào lòng hắn.

"Sư phụ?" Đường Liên nhẹ giọng gọi.

Đường Liên Nguyệt lúc này mới phục hồi tinh thần lại, khẽ lắc đầu, mỉm cười nhìn cậu: "Không sao, đi thôi. Đi gặp... một sư phụ khác của con."

Đường Liên Nguyệt không biết Bách Lý Đông Quân sau khi y có con với Diệp Đỉnh Chi sẽ an bài Đường Liên như thế nào, cho nên hắn lựa chọn cái danh hiệu bảo thủ nhất. Bởi vì vốn dĩ Đường Môn và Tuyết Nguyệt Thành sau khi ký kết liên minh sẽ phái đệ tử đến chỗ của đối phương. Lần này, Liên Nhi được giao chỉ tiêu. Các trưởng lão cảm thấy điều này hợp lý hơn và sẽ không gây tổn hại gì đến danh tiếng của hắn. Nhưng thực ra hắn không quan tâm đến danh tiếng. Hắn chỉ muốn biết, người đó thực sự ghét hắn đến vậy sao?

Người trong Tuyết Nguyệt Thành vẫn đang thảo luận xem ai là thê tử tương lai của tam thành chủ, cuộc thảo luận rất sôi nổi.

"Theo lời của tam thành chủ nói, phu nhân hình như đã mở một quán rượu ở Sài Tang Thành."

"Ta không nghĩ vậy. Phu nhân trông có vẻ xuất thân từ một gia đình lớn. Tại sao nàng ấy lại mở quán rượu?"

"Phu nhân tràn đầy thần khí, có thể giơ tay tiếp nhận kiếm khí của nhị thành chủ. Một mỹ nhân cường đại như vậy, tại sao lại không có tên trong Mỹ Nhân Bảng của Bách Hiểu Đường?"

"Cho dù có nhắc tới, ngươi có biết phu nhân tên là gì không?"

"Ừ ha! Chúng ta vẫn chưa biết tên của phu nhân."

Chẳng bao lâu sau, họ phát hiện ra rằng thê tử của tam thành chủ họ Phong và tên của nàng ấy là Cảnh Thư. Mọi người đang đoán về mối quan hệ của Phong Cảnh Thư với Phong tể tướng một trong những người dẹp yên Bát Vương Chi Loạn

Bọn họ làm sao biết cái tên này là Bách Lý Đông Quân bịa ra, họ Phong quả thực là cố ý. Bởi vì Phong tể tướng rất thích Tư Không Trường Phong và cực kỳ lạc quan về hắn, ông đã sắp xếp nhiều cách để gả con gái mình cho hắn, nhưng Tư Không Trường Phong giả vờ không hiểu và cuối cùng trốn vào Tuyết Nguyệt Thành. Nên Phong tể tướng đành phải từ bỏ suy nghĩ của mình.

Tư Không Trường Phong cũng biết Bách Lý Đông Quân là cố ý, hắn cười nói: "Không nghĩ tới chuyện năm đó phát sinh, ngươi lại lo lắng như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi căn bản không để ý."

Bách Lý Đông Quân nghiêm túc nhìn hắn: “Nói thật, nếu lúc đó ngươi thật sự yêu Phong tiểu thư đó, ta sẽ mừng cho ngươi. Thậm chí ta còn hy vọng ngươi có thể thích cô ấy, như vậy ngươi sẽ có được một tình yêu toàn tâm toàn ý giống như..."

Tư Không Trường Phong nắm lấy tay Bách Lý Đông Quân, nghiêm túc nói: “Nhưng lòng ta đã sớm ở Sài Tang Thành. Khi ngươi đứng dưới mái hiên Đông Quy Tửu Quán vẫy tay với ta, ta vô thức chạy tới chỗ ngươi. Ta lang thang cả đời, ta vẫn luôn như vậy. Ta vốn tưởng rằng mình không có gì phải lo lắng, nhưng lúc đó, ta thực sự cảm thấy như được về nhà, ta biết rằng trái tim mình đã bị thương và ta sẽ không thể sống được bao lâu. Nên ta không quan tâm mình chết ở đâu. Không có gì khác biệt cho đến khi ta gặp ngươi. Đây là lần đầu tiên ta có khát vọng sống mãnh liệt như vậy, ta không quan tâm đến trái tim mình, ta chỉ quan tâm đến việc ngươi có đặt ta ở trong tim hay không."

Bách Lý Đông Quân nhìn vào ánh mắt chân thành của Tư Không Trường Phong, trong mắt dần dần rưng rưng nước mắt, y ôm chặt Tư Không Trường Phong

"Có lẽ ta nhất định phải làm thất vọng rất nhiều người trong đời..."

Tư Không Trường Phong nhẹ nhàng vỗ lưng y, cười nói: "Nhưng chỉ cần chúng ta cảm thấy mình không có thất vọng, thì đó không phải là thất vọng."

Đại hôn của Tư Không Trường Phong và Phong Cảnh Thư rất đơn giản, bởi vì Tư Không Trường Phong biết Bách Lý Đông Quân sẽ không thể thường xuyên cho người ta thấy bộ mặt Phong Cảnh Thư của mình, cho nên hắn không muốn mọi người nhớ tới Phong Cảnh Thư. Mặc dù thiệp mời không được mời rộng rãi, nhưng Thanh Thành Sơn, Ôn Gia, Lôi Môn, Đường Môn, thậm chí cả một vài gia tộc Thiên Khải có quan hệ tốt với Tuyết Nguyệt Thành đều gửi những món quà hào phóng, điều này dường như đã xác nhận mối quan hệ bí mật nào đó giữa Phong Cảnh Thư và Phong Gia.

Đại hôn của họ cũng là một bữa tiệc dài trên đường phố, các đệ tử và người dân của Tuyết Nguyệt Thành có thể đến uống một ly rượu mừng và cùng chung vui.

Tư Không Thiên Lạc hòa vào đám người náo nhiệt, trong lòng có chút xúc động.







***







Nguyệt Dao và những người khác phát hiện ra rằng họ không thể vào Lang Nguyệt Phúc Địa. Đã được ba tháng, cô lập tức viết thư cho Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân lao về phía Thiên Ngoại Thiên ngay trong đêm, tuy nhiên, những cấm chế ở đó thậm chí còn không thể bị y phá bỏ. Nhưng khi y chú ý tới khí tức của Diệp Đỉnh Chi đã dài và ổn định, y dần dần yên tâm.

Hàng năm từ tháng sáu đến tháng chín, y đều đến Thiên Ngoại Thiên và nói chuyện với Diệp Đỉnh Chi qua cổng đá. Trên thực tế, y là người duy nhất nói chuyện với chính mình.

Sau khi từ Thiên Ngoại Thiên trở về, y đi về hướng tây đến Hàn Thủy Tự để gặp Diệp An Thế. Y từng sống dưới chân núi một thời gian, nhưng dù có ở lại bao lâu, Vong Ưu đại sư cũng chỉ cho phép y gặp Diệp An Thế một lần trong năm, nên y đành phải bỏ cuộc.

Đi về phía nam từ Hàn Thuỷ Tự, đi ngang qua hồ Vọng Nguyệt, y đến tìm Tô Mộ Vũ để uống rượu và chỉ dạy một chút cho Tuyệt Trần.

Sau đó lại đi về phía nam, vượt qua Cẩm Thành và quay trở lại Tuyết Nguyệt Thành. Bảy năm xa cách, y không biết phải đối mặt với Tiểu Đường Liên như thế nào, y càng không biết phải giải thích thế nào với hài tử, nó đã bị y bỏ lại ở Đường Môn bảy năm, y cũng không biết tư cách của mình là gì để yêu cầu con trai gọi mình là mẹ.

Tư Không Trường Phong an ủi y, để mọi việc diễn ra theo tự nhiên, khi đứa trẻ lớn lên, những chuyện này nó sẽ hiểu. Y không nhận Đường Liên mà lại nhận cậu làm đồ đệ của mình.

Bách Lý Đông Quân có chút không hài lòng vì Đường Liên Nguyệt dạy Đường Liên phải tuân thủ quy củ, mọi việc đều nghiêm khắc, nhưng y nghĩ tới mình chưa từng dạy Đường Liên cái gì, hơn nữa Đường Liên Nguyệt vốn là một người nghiêm khắc với người ta nên y không nói nữa. Y chỉ hy vọng nếu Đường Liên ở lại Tuyết Nguyệt Thành lâu, nó sẽ từ từ mở lòng, sống một cuộc sống tự do, vô tư hơn.

Ở lại Tuyết Nguyệt Thành một thời gian, y phải chạy đến Thiên Khải. Tất cả đều là do Tiêu Nhược Cẩn ngay từ đầu đã phong cho y làm hoàng phi. Sau khi Hồ hoàng hậu qua đời, Dịch Nhu trở thành phi tần có địa vị cao nhất trong cung. Tiêu Nhược Cẩn không có ý định lập hậu lần nữa, y buộc phải tham dự lễ cầu phúc cuối năm và lễ hội mùa xuân cùng với tư cách là hoàng phi của mình, vì vậy về cơ bản y đã dành từ tháng mười hai đến tháng hai năm sau ở Thiên Khải. Không phải ở Trùng Hoa Cung thì cũng là ở Lang Gia Vương Phủ

Sự sắp xếp chặt chẽ như vậy khiến cho Tửu Tiên Bách Lý Đông Quân có rất ít thời gian thực sự xuất hiện. Nhưng mọi người trên thế gian cũng không vì điều này mà quên mất y, ngược lại càng thấy y thần bí hơn, giống như Lý tiên sinh đột nhiên biến mất hồi đó, họ suy đoán rằng Bách Lý Đông Quân đã ra khơi và thành tiên nhân.







***








Năm nay mùa đông ấm áp, tuyết đến muộn, tháng mười mới có đợt tuyết đầu tiên rơi. "Tửu Tiên" Bách Lý Đông Quân hiện đang ngủ ngon lành trong Trùng Hoa Cung. Tiêu Vũ đang chơi đùa với hổ vải trên tấm thảm len dày, người trong cung ngồi xổm canh giữ bé, Bách Lý Đông Quân đang ngủ ở hậu phòng, toàn bộ Trùng Hoa Cung yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tiêu Vũ cảm thấy có chút chán nản, bé lảo đảo đi về phía giường của Bách Lý Đông Quân. Người trong cung vội vàng ngăn cản, nhưng sợ tiếng động quá lớn sẽ đánh thức Bách Lý Đông Quân nên chỉ để Tiêu Vũ đi qua.

Tiêu Vũ dùng tay và đầu gối bò lên giường, cọ mình vào người Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân sửng sốt tỉnh lại, nhìn thấy là bé, y mỉm cười ôm bé vào lòng: "Không phải con muốn chơi sao?"

Tiêu Vũ chỉ vào tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ kêu lên “ah”, Bách Lý Đông Quân bất lực xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Tuyết rơi dày đặc, con vẫn muốn ra ngoài chơi à?"

Tiêu Vũ gật đầu. Bách Lý Đông Quân khẽ thở dài nói: "Điều này con không hiểu sao? Tại sao con không nói? Ca ca con ở tuổi của con đã nói chuyện rất trôi chảy."

Tiêu Vũ chớp mắt nhìn Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân ngồi dậy, nghiêm túc nhìn bé: "Nào, Vũ Nhi, gọi ta là mẹ."

Tiêu Vũ chỉ chớp mắt, nhìn y không nói. Bách Lý Đông Quân đã dụ dỗ bé gọi mình là mẹ bằng nhiều cách nhưng không có được.

Khi Tiêu Nhược Cẩn đi tới, hắn nhìn thấy Bách Lý Đông Quân đang dạy Tiêu Vũ cách gọi mẹ mình. Hắn mỉm cười và nói: "Người ta nói rằng người cao thượng thường ít nói. Đông Quân, ngươi không cần phải quá nóng vội."

Bách Lý Đông Quân trợn mắt nhìn hắn, “Hoàng tử sao có thể chậm nói như vậy, việc này rất trọng đại ngươi hiểu không?Ngươi không thể nói con trai ngươi ngu ngốc, ngay cả nói cũng không nói được."

Tiêu Vũ ở trong bóng tối nghe, vẻ mặt ủy khuất, quay đầu nhìn về phía Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt dỗ dành hắn: "Ngoan, đệ không có ngu ngốc, đệ chỉ là... thông minh đến mức không thấy rõ mà thôi."

Tiêu Vũ trầm giọng nói: "Lục ca, huynh đang chế nhạo ta."

Tiêu Nhược Cẩn cũng bất lực mỉm cười. Hắn cũng cảm thấy khó hiểu. Mặc dù Vũ Nhi không thừa hưởng trí thông minh của Đông Quân như An Thế, nhưng việc nó hai tuổi thậm chí không thể gọi mẹ thực sự khiến mọi người lo lắng.

Nhưng hắn mặc kệ lo lắng đến thế nào, trên mặt cũng sẽ không lộ ra bất kỳ biểu hiện nào, hắn nhẹ nhàng an ủi Bách Lý Đông Quân nói: "Chỉ cần từ từ dạy dỗ nó, Vũ Nhi của chúng ta vẫn là rất thông minh."

Tiêu Vũ tựa hồ hiểu được, bé mạnh mẽ gật đầu. Tiêu Nhược Cẩn nhẹ nhàng sờ đầu bé.

Bách Lý Đông Quân cau mày nói: "Tiểu tử này cũng không ngốc... Ngươi xem, nó có thể hiểu chúng ta nói gì, nhưng lại không thể nói được... Chẳng lẽ trong Trùng Hoa Cung chúng ta là những người duy nhất có thể nói chuyện?"

Tiêu Nhược Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là nguyên nhân đó. Từ ngày mai ta sẽ mang nó theo, nghe thêm một chút nó sẽ nói được như tự nhiên."

Bách Lý Đông Quân gật đầu, lười biếng ngáp một cái, lại nheo mắt lại. Tiêu Nhược Cẩn thấy vậy cười nói: "Sao buồn ngủ à? Không phải vừa mới tỉnh dậy sao?"

"Ta chỉ hơi buồn ngủ thôi" Khóe mắt Bách Lý Đông Quân rưng rưng nước mắt.

Tiêu Nhược Cẩn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Lần cuối cùng ngươi...?"

Bách Lý Đông Quân cũng phản ứng lại, cẩn thận suy nghĩ, hẳn là ở Tuyết Nguyệt Thành. Tư Không Trường Phong bị bí mật triệu vào cung, đi thẳng đến Trùng Hoa Cung.

Trong cung có tin đồn rằng Trần Phi lại không được khỏe nữa. Dược Vương không tìm được nên đành phải tìm đệ tử của Dược Vương để chẩn bệnh và chữa trị cho nàng.

Tuyết Nguyệt Thành bên kia, bọn họ chỉ biết tam thành chủ đột nhiên rời đi đã lâu, khi trở về còn mang theo một đứa bé về, nói là con gái của hắn. Khi được hỏi về thê tử, hắn vẫn im lặng. Tất cả mọi người đều hiểu thê tử của hắn đã đi rồi, họ đều thương cảm nhìn Tư Không Trường Phong, tội nghiệp tam thành chủ. Tư Không Trường Phong cau mày, không phủ nhận cũng không thừa nhận, để cho mọi người tiếp tục hiểu lầm.

Lúc này, năm huynh đệ Đường Liên đã trở nên minh bạch. Họ tụ tập tại lại ở Thiên Khải để trao đổi tin tức trong thời gian xa nhau.

Vô Tâm thở dài thật sâu nói: "Sau khi cha ta rút Bất Nhiễm Trần, ông ấy mơ hồ nhớ tới mẹ ta, vì thế bắt đầu bế quan, mười năm sau mới xuất hiện. Mấy người có biết ta chán đến thế nào không? Ta thật sự không chịu nổi nữa nên ta chạy ra ngoài, ghé qua Hàn Thủy Tự để xem ta còn nhỏ . Rồi mấy người biết ta thấy gì không?"

"Huynh thấy được cái gì?" Tư Không Thiên Lạc hỏi.

"Mẹ chúng ta cải trang thành nữ nhi, đến Hàn Thủy Tự lấy tên giả là Bách Lý Thanh Lan gặp ta. Có một nam tử luôn lang thang ở dưới chân núi để đợi mẹ. Nam tử đó chính là Tô Xương Hà." Vô Tâm trầm giọng nói.

Đường Liên không khỏi ho khan khi nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy ở dược suối bên ngoài Tuyết Nguyệt Thành.

"Ca, huynh sao vậy?" Vô Tâm nhìn hắn

"Hình như huynh đã biết rồi nhỉ? Chẳng trách hồi đó Ám Hà làm việc vất vả như vậy, ta còn tưởng mẹ đã trả tiền để thuê bọn họ."

Tiêu Vũ nói: "Tô Xương Hà là ai? Không phải là Tô Mộ Vũ sao?"

Vô Tâm nói: "Được rồi, lại có một người nữa. Muội thì sao? Có phát hiện được gì mới không?"

Tư Không Thiên Lạc nói: "Không nghĩ tới, ta sinh ra ở Thiên Khải. Lăng Trần, huynh thì sao? Vì cái gì huynh ba tuổi mới bị Lang Gia Vương mang về phủ?"

Mọi người tò mò nhìn Tiêu Lăng Trần, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.

Tiêu Lăng Trần vội vàng nói: “Nhìn ta làm gì, chúng ta còn nghi ngờ gì nữa? Khi mẹ biết chuyện mình có thai, thì tình cờ đến thăm tổ phụ với tổ mẫu ta ở Càn Đông Thành, nên đương nhiên bị giữ ở lại. Tổ mẫu nhìn thấy ta rất dễ thương và không thể rời xa ta, nên tổ mẫu giữ ta ở đó cho đến khi ta được ba tuổi luôn."

Mọi người đồng thanh nói. "Tuyết Nguyệt Thành có gì mới?"

Vô Tâm nhìn Đường Liên.

"Ừm... Không phải mới mẻ, chỉ là... Vương Nhất Hành đệ tử của Lữ Tố Chân Thanh Thành Sơn đã đến Tuyết Nguyệt Thành một lần để thách đấu, nhưng mẹ chúng ta không có ở đó. Nhị thành chủ đã nhận lời thách đấu, và cô ấy đã nói với mọi người rằng 'Vô Lượng Kiếm của Thanh Thành Sơn không đủ tốt, ngươi xứng đáng đến thách đấu với sư huynh của ta sao?'

"Sau đó thì sao?" Tư Không Thiên Lạc tò mò hỏi

"Vương đạo trưởng không tức giận, cho nên nói, không sao cả. Trước đây mẹ đến thách đấu hắn, nên lần này hắn đến thách đấu lại. Nhưng xem ra hắn vẫn nhớ kỹ chuyện cũ, sau đó hắn rời đi."

"Cứ như vậy rời đi?" Tư Không Thiên Lạc không thể tin được.

"Ồ, hắn còn nói ở Thanh Thành Sơn có một nam nhân, hắn hy vọng nhị thành chủ có cơ hội gặp được người đó. Người đó sẽ không làm cô ấy thất vọng."

Tiêu Sắt lẩm bẩm: "Đây thực sự là một sự hiểu lầm của nhân sinh. Nghe nói Vương Nhất Hành chưa bao giờ trở lại Thanh Thành Sơn. Ngay cả người ở Thanh Thành Sơn cũng không biết hắn đã đi đâu. Có người nói hắn đã trở về thế tục, cũng có người nói hắn tu luyện thành tiên."

Mọi người đều thở dài sau khi nghe điều này. Đột nhiên một đạo ánh sáng trắng lóe lên, khi họ mở mắt lần nữa, họ đã ở tiệc cưới. Tuy nhiên, tiệc đã giải tán, những người khác cũng đã rời đi, chỉ còn lại một số người nằm xung quanh.

Tiêu Sắt đẩy Lôi Vô Kiệt sau đó là Vô Tâm ra. Sau khi hai người tỉnh lại, họ đã giúp đám người Tư Không Thiên Lạc tỉnh lại.

"Chúng ta... đã trở lại rồi à?" Tư Không Thiên Lạc nhìn bóng người quen thuộc trước mắt, hỏi.

"Mấy đứa uống có chút rượu mà thật sự có thể ngủ được luôn."

Một giọng nói quen thuộc từ trên mái nhà truyền đến. Mọi người ngẩng đầu nhìn thấy Bách Lý Đông Quân đang nằm uống rượu.

"Giấc mơ?" Tiêu Vũ dụi dụi mắt.

Tư Không Thiên Lạc bình tĩnh nhìn Bách Lý Đông Quân, hỏi: "Mẹ, khi mẹ gả cho cha con, mẹ tên là Phong Cảnh Thư?"

Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, kinh ngạc nhìn cô: "Làm sao con biết chuyện xưa? Cha con có nói cho con biết sao?"

Tư Không Thiên Lạc trong lòng cười nói: Xem ra không phải mộng, bọn họ thật sự trở lại thời đại thịnh vượng của tiền bối, chứng kiến yêu hận giữa bọn họ. Cha cô chưa bao giờ nói tên của mẹ cho cô biết

“Không có gì,”

Tư Không Thiên Lạc mỉm cười, nghi hoặc nhìn Bách Lý Đông Quân, “Nhưng mẹ, lúc này... mẹ không phải đang ở trong phòng tân hôn sao?"

Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy giọng nói có phần tức giận của Đường Liên Nguyệt: "Bách Lý Đông Quân!"

Bách Lý Đông Quân lập tức tránh ra, y không muốn bị bắt được. Trời ơi , cái thân già này thật sự không thể chịu đựng được nữa!

Đám người Tư Không Thiên Lạc không khỏi bật cười. Đường Liên Nguyệt đuổi theo Bách Lý Đông Quân tới đây, nhìn thấy bọn họ, sắc mặt không khỏi đỏ bừng. Hắn vội vàng vượt qua bọn họ đuổi theo Bách Lý Đông Quân.

Tiêu Sắt duỗi người: "Chúng ta đã nhìn thấy giang hồ của các trưởng bối rồi, hiện tại cũng là lúc nhìn thấy giang hồ của chính chúng ta. Mọi người, có ai muốn đi cùng ta không?"

Đường Liên có chút kinh ngạc: "Hiện tại rời di?"

“Thời gian vui vẻ không thể lãng phí được.”

Tiêu Sắt mỉm cười đẩy Đường Liên ra, “Đi thôi, sư huynh, ta cảm thấy huynh hiện tại cũng khá dư thừa rồi đấy.”

Tiêu Vũ vội vàng đứng dậy, Lục ca đi đâu thì hắn đi đó.

Tư Không Thiên Lạc cũng cảm thấy mình ở Tuyết Nguyệt Thành đã đủ lâu, cũng nên ra ngoài ngắm cảnh một chút, liền quyết định đi cùng hắn.

Vô Tâm nói: “Mặc kệ là mộng hay là cái gì khác, trải nghiệm này khiến ta cảm nhận được rất nhiều, thu được một ít hiểu biết mới. Ta muốn trước tiên quay về Thiên Ngoại Thiên để bế quan, sau khi tiến vào Thần Du Huyền Cảnh, ta sẽ tìm các ngươi, tạm biệt mọi người."

Sau đó, hắn biến mất trong màn đêm với một vài bước nhảy vọt.

Tỷ tỷ của Lôi Vô Kiệt, Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên, quyết định nhận hắn làm đệ tử. Đương nhiên, hắn phải ở lại Tuyết Nguyệt Thành, mặc dù hắn cũng muốn tiếp tục đi du ngoạn cùng mọi người.

Tiêu Sắt cười lắc đầu: “Thế hệ nhà ngươi loạn lạc rồi, quên đi, lúc ngươi trở thành Kiếm Tiên chúng ta sẽ gặp lại."

Lôi Vô Kiệt hai mắt sáng ngời gật đầu, nắm chặt nắm đấm nói: "Ta nhất định sẽ càng sớm càng tốt trở thành Kiếm Tiên!"

Giọng nói của Lý Hàn Y từ xa truyền đến: “Muốn trở thành Kiếm Tiên phải mất ba năm, nếu trong ba năm mà không thành công, ta sẽ đánh gãy chân đệ."

Lôi Vô Kiệt không khỏi run rẩy. Tiêu Sắt thấy Tiêu Lăng Trần đang suy nghĩ sâu xa liền hỏi hắn: "Còn đệ thì sao? Đệ có muốn quay lại với hoàng thúc không?"

Tiêu Lăng Trần ngước mắt nhìn Tiêu Sắt: "Ta muốn đi xem Hải Ngoại Tiên Sơn, chúng ta cùng đi xem một chút đi."

"Vậy... đi thôi, các thiếu niên!"

Tiêu Sắt vẫy tay và họ đi về phía bên ngoài toà thành. Leo lên đỉnh Đăng Thiên Các.

Bách Lý Đông Quân nhìn bóng lưng hưng phấn của đám người trẻ tuổi, y không khỏi cong môi, "Bọn nó rất có khí phách của ta năm đó."

Đường Liên Nguyệt cười hắc hắc nói: "Cứ để bọn nó ra ngoài gặp rắc rối sao?"

Bách Lý Đông Quân cười mỉa mai: "Ta lúc còn trẻ không có giỏi võ công, nhưng ta đã cố gắng tạo ra sự khác biệt và cũng có người giúp ta điều đó. Bây giờ bọn nó cũng phải trải qua những chuyện như vậy trong thời thiếu niên của riêng mình"

Bách Lý Đông Quân nhấc bước, theo gió mây bay đi.








***







Ở một nơi nào đó tại Bắc Ly, nơi bí ẩn nhất thiên hạ. Cơ Nhược Phong đột nhiên hắt hơi.

"Cha, cha bị bệnh à?"

Cơ Tuyết cất cây côn đi, nhìn ông. Cơ Nhược Phong lắc đầu cười nói: "Không phải, là cố nhân nhớ tới ta."

Cơ Tuyết chớp mắt, "Đó có phải là người trong bức chân dung không có khuôn mặt không? Con tưởng đó là bức chân dung tự họa của cha. Bởi vì vẽ mình quá đẹp, cha có vẻ quá tự ái nên cha chưa bao giờ vẽ mặt mình lên đó. Nhưng Tiêu Sở Hà đã nói với con rằng người trong bức chân dung đó là ái nhân của cha. Và người đó có thể đã qua đời, nên mỗi khi nghĩ về người đó cha không khỏi cảm thấy đau buồn. Vì thế, cha đã không thể vẽ mặt lên đó, nhưng chắc là người đó chưa chết phải không? Tại sao cha chỉ nhìn vào bức chân dung mà thấy buồn từ mùa xuân sang mùa thu mà không đi tìm ngươi đó?"

Cơ Nhược Phong không nói nên lời, trầm mặc một lát, mới nói với Cơ Tuyết: "Đã đến giờ con đi ngủ."

"Cha, lại nữa rồi! Cha không phải là đệ nhất thần thám sao? Gặp phải một câu hỏi mà con không thể trả lời, tại sao cha lại bảo con đi ngủ?"

Cơ Nhược Phong đã nhanh chóng rời đi. Cơ Tuyết bất lực nhún vai.

Quên đi, nếu cha không đi thì con sẽ đi thay cha. Con không thể tìm thấy nam nhân không có khuôn mặt này. Con có thể tìm thấy người này ở đâu chứ?

Cơ Tuyết cười đắc ý, biết hết thảy đều trong tầm kiểm soát.







***







Ở Thiên Ngoại Thiên, Diệp Đỉnh Chi đang đi đi lại lại bên ngoài Lang Nguyệt Phúc Địa. Hắn muốn hỏi con trai mình trong chuyến đi đã trải qua những gì, tại sao vừa trở về lại nhốt mình ở đây? Cho đến khi đạt đến Thần Du Huyền Cảnh mới chịu ra?

Tiểu tử này tuy rằng kế thừa thiên phú của hắn cùng Đông Quân, tiến vào Thần Du Huyền Cảnh cũng không phải là vấn đề, nhưng vì sao lại vội vàng như vậy? Cuối cùng sau khi trở về, nó chẳng phải nên dành chút thời gian cho người cha già này sao?

Vô Tâm: Con từ chối. Con thực sự đã dành đủ thời gian với người. Người tốt nhất nên đợi cho đến khi mẹ trở lại đi






***





Cuối cùng t cũng trans xong cái bộ này rùi . Từ bộ này t rút ra ít kinh nghiệm là sau có trans nữa thì chọn bộ nào ít từ thôi , nếu nhiều từ cũng không sao , nhưng mà chắc chắn không thể vượt quá 5 chương . Nếu không lần sau chắc t đột quỵ mất 😭

Ngoại truyện sẽ sớm được chuẩn bị ✌🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top