Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Xuyên không về trực tiếp ăn dưa cảnh tình cảm của cha mẹ 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đã đi du ngoạn hơn một năm , đi đến nhiều nơi ở phía đông nam , tây bắc , không chỉ để ngắm cảnh . Trên đường đi , hai người rút kiếm ra giúp đỡ người khác , hoặc đặc biệt đến gõ cửa núi để xin thách đấu .

Ngày nay , tất cả mọi người trên thế gian đều biết tên của Tửu Tiên Bách Lý Đông Quân . Người ta nói rằng thuật song thủ đao kiếm của y đã đạt đến trình độ đỉnh cao , việc y đuổi kịp sư phụ Lý Trường Sinh chỉ là vấn đề thời gian . Dù sao Bách Lý Đông Quân bây giờ vẫn còn rất trẻ .

Ngoài ra , trong thiên hạ còn có một chuyện khác cũng được bàn tán , đó chính là người luôn đi theo y . Người đó mặc y phục đỏ , đội mũ tre , cầm trường kiếm . Nhưng thanh kiếm trong tay hắn lại không hề bị dính bụi bẩn , ngược lại còn đọng lại năng lượng màu tím , lộ ra một chút tà ác , chính vì điều này mà càng khiến người ta tò mò hơn .


























***























Nam Cung Xuân Thủy đang ngồi trong phủ thành chủ , nhàn nhã uống rượu , nghe những lời đồn thổi về Bách Lý Đông Quân . Khóe miệng hắn không khỏi nở nụ cười , trong mắt tràn đầy yêu thương đối với đệ tử yêu quý của mình , nhưng hắn lời nói có chút trẻ con

- So với ta , nó vẫn còn kém xa

Ly rượu đã trống rỗng , Nam Cung Xuân Thủy với tay lấy bình rượu trên bàn đá , nhưng lại bị một bàn tay mềm mại nắm lấy . Hắn nhìn theo bàn tay mảnh mai trắng nõn như củ hành , nhìn thấy Lạc Thủy đang mỉm cười nhìn mình . Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười , tay hắn trống rỗng , ly rượu đã ở trong tay Lạc Thủy .

- Ta tưởng phu nhân sẽ trách ta vi phạm thỏa thuận và trộm rượu sau lưng . Ngay cả khi ta đã uống hết rượu của tháng này

Nhưng hắn nghe thấy cô ấy cười và nói :

- Ta chưa bao giờ thấy chàng uống rượu bằng ly cả

Nam Cung Xuân Thủy liếm môi , đang định giải thích thì Lạc Thủy lại tiếp tục nói :

- Đông Quân và người kia đã rời đi hơn một năm rồi , chàng có nhớ nó không ?

Nam Cung Xuân Thủy cau mày , cong môi nói :

- Tiểu tử đó có phu quân đã quên mất sư phụ . Nó rất vô tâm , ai thèm nhớ đến nó chứ ?

Lạc Thủy mỉm cười ngồi xuống mép bàn đá , hơi nghiêng người , nhìn vào mắt Nam Cung Xuân Thủy . Tay cô đặt tay lên vai hắn , từ từ đến gần tai hắn .

- Tại sao chàng luôn nói dối trong sân của người khác ? Ba lần một ngày , ta không biết chàng lại thích nói dối như vậy

Nam Cung Xuân Thủy cười nói :

- Tiểu tử này tuy rằng vô tâm , nhưng nó lại nấu rượu rất ngon , xứng đáng được mệnh danh là Tửu Tiên . Ta tới đây vì rượu . Hơn nữa , đây không phải là nhà của chúng ta sao ? Ta không thể nói dối được hả ?

Nam Cung Xuân Thủy không chịu thừa nhận , nhưng Lạc Thủy biết rằng hắn đang nghĩ đến đồ đệ của mình và không có ý định vạch trần hắn . Cô cười và đứng thẳng

- Dù chàng nói gì , ta nghĩ chàng đã uống gần hết rượu Đông Quân để lại rồi . Không biết khi nào nó mới trở về ? Nếu bây giờ không tự cứu mình , chàng sẽ không uống được nữa

Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười , vòng tay qua lưng Lạc Thủy , cầm lấy bình rượu , ngẩng đầu uống hết số rượu còn lại trong bình

- Ta uống là để khen ngợi tài năng ủ rượu của nó . Khi nào hết rượu , nó sẽ quay về

Lạc Thủy vuốt tóc , mỉm cười ngọt ngào và lắc đầu

- Hai sư đồ này...

Đột nhiên nhớ đến một điều khác , Lạc Thủy nhìn Nam Cung Xuân Thủy với một nụ cười

- Mà này , sứ giả của Bách Hiểu Đường hôm nay sẽ công bố bảng xếp hạng Lương Ngọc Bảng . Chàng có nghĩ Đông Quân có thể đứng đầu Lương Ngọc Bảng không ? Hiện tại trên thế gian đang có tin đồn rằng nó chỉ cách Lý Trường Sinh một bước . Nhưng Đông Quân chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi , thực sự là tuổi còn rất trẻ

Nam Cung Xuân Thủy kiêu ngạo cười :

- Người trong thiên hạ không khỏi ầm ĩ , khoe khoang , phóng đại . Nhưng lần này lại đi vào trọng tâm . Bước chân của nó cách Lý Trường Sinh không xa , chỉ là so với Nam Cung Xuân Thủy . Nếu nó muốn vượt qua ta , nó vẫn phải đợi một trăm năm nữa

Nụ cười của Lạc Thủy càng rạng rỡ hơn

- Chàng có cần tự tin như vậy không ? Chàng sống được bao lâu ? Đông Quân bao nhiêu tuổi ?

Nam Cung Xuân Thủy ôm Lạc Thủy cười nói :

- Phu quân của nàng luôn nói sự thật . Thân là đệ tử của Nam Cung Xuân Thủy , hẳn là có thành tích như vậy cũng không có gì đáng tự hào . Nhưng chúng ta cũng không thể để tiểu tử kia quá tự hào được . Những gì chúng ta đang nói hôm nay , nàng không được nói với nó đâu đó

Lạc Thủy mỉm cười gật đầu , sau đó nói :

- Thằng nhóc Đông Quân kia không phải là người kiêu ngạo , sao chàng luôn mâu thuẫn với nó như vậy ?

Nam Cung Xuân Thủy thở dài nói :

- Ồ , thiếu niên này khí lực quá mạnh , máu dễ dàng bị huyết dịch cuốn đi . Nó bị mù , nhìn không rõ trọng lượng của mình . Nhưng nó lại dám làm điều đó vì một người , đối mặt với sát ý của Thiên Khải Thành với mình . Nếu nó biết thực lực hiện tại của mình thì chẳng phải sẽ càng vô pháp hơn sao ? Bị quấy rầy bởi những thứ bên ngoài , nó có con đường riêng của mình . Khi ta gửi Đường Liên đến Đường Môn , ta hỏi nó nghĩ nó có thể đạt đến vị trí hàng đầu trong bao nhiêu năm . Lúc đó quá bảo thủ , ta biết trong bảy năm này , nó sẽ làm được nhiều việc hơn là trở nên nổi danh thiên hạ giống như Lý Trường Sinh đã từng làm , và nắm giữ vận mệnh của thế gian . Điều này không tệ sao ?

Lạc Thủy có chút bối rối . Đó chính là con đường Lý Trường Sinh đã đi , Lạc Thủy không hiểu tại sao Nam Cung Xuân Thủy lại không muốn Bách Lý Đông Quân đi theo con đường giống mình . Nam Cung Xuân Thủy lắc đầu , nhẹ nhàng nói :

- Trách nhiệm đó quá nặng nề . Đông Quân là một người phóng khoáng và tự do , ngay cả việc của tòa thành này cũng không thèm quản lý chứ đừng nói đến thế gian ? Không phải dễ dàng trở thành người bảo vệ đất nước . Không cần phải có sức mạnh và trái tim nhân hậu mới đạt được điều này .

Lạc Thủy gật đầu

- Cho nên ngay từ đầu chàng cũng không có ý định để Đông Quân đi theo con đường cũ của mình . Nhưng như chàng đã nói , Đông Quân là người có lý tưởng , nếu nó đã quyết tâm thì làm sao chàng có thể ngăn cản được ?

Nam Cung Xuân Thủy đứng dậy , nắm lấy tay Lạc Thủy và bước ra ngoài

- Vậy thì đừng cản trở mà hãy cố gắng hết sức để hỗ trợ nó . May mắn thay , ta sống lâu và có một vài bằng hữu cũng sống lâu giống mình , ta sẽ nhờ họ chăm sóc nó nhiều hơn trong tương lai
















Gió ở Hạ Quan , hoa ở Thượng Quan , tuyết ở núi Thương Sơn , trăng ở hồ Nhĩ Hải . Tuyết Nguyệt Thành nằm ở phía tây nam nhưng lại là thành trì có bốn mùa rõ rệt .

Bách Lý Đông Quân cho rằng mùa đẹp nhất trong năm ở Tuyết Nguyệt Thành chính là mùa xuân , khi hoa trên núi nở rộ , không khí tràn ngập hương hoa trà

- Hoa trà năm nay cũng nở rất đẹp , rất thích hợp để nấu rượu

Bách Lý Đông Quân vươn tay nhặt mấy cánh hoa rơi , đưa lên chóp mũi ngửi ngửi . Diệp Đỉnh Chi ôm trường kiếm trong tay , vẫn đội chiếc mũ tre bắt mắt , cảm thấy có chút thất vọng . Y bước nhanh về phía hắn , cởi chiếc mũ tre rách nát ra , lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Diệp Đỉnh Chi

- Huynh suốt ngày đội cái thứ xấu xí này . Ta thấy rất không vừa mắt , sau khi trở về vẫn đội , chẳng phải rất khó chịu sao ?

Bách Lý Đông Quân ném đi , chiếc mũ tre bay ra treo trên cây . Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn chiếc mũ tre cô độc treo trên cây , quay đầu nhìn Bách Lý Đông Quân , dịu dàng mỉm cười

- Tình thế thế gian hiện tại không ổn định , ít nhất ta có thể đội nó để ít gây phiền toái hơn

Bách Lý Đông Quân bĩu môi nói :

- Cho nên huynh đi khiêu chiến như vậy không phải là sợ gây phiền toái cho ta sao ? Cũng đúng là huynh cùng Trích Nguyệt Lâu Lung Nguyệt Các không lập tức đánh nhau , mà nói chuyện rất vui vẻ . Nhưng cuối cùng huynh lại từ chối đấu vì không muốn gây rắc rối . Diệp Đỉnh Chi , huynh...

Trở thành Tửu Tiên và Kiếm Tiên là lời ước hẹn giữa hai người , một mình y không thể thực hiện được . Tại sao Diệp Đỉnh Chi lại không hiểu ?

Diệp Đỉnh Chi cũng hiểu được tâm tư của Bách Lý Đông Quân , nhẹ nhàng an ủi y

- Đông Quân , ta hiểu suy nghĩ của đệ . Nhưng hiện tại ta thực sự không quan tâm đến chuyện này nữa . Chúng ta là phu thê , đệ vì ta mà nổi danh toàn thiên hạ . Lời nói cũng vậy , sao có thể giống nhau được...

Bách Lý Đông Quân đang định nói thêm gì nữa , đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng cười . Y quay người lại , đã nhìn thấy Nam Cung Xuân Thủy và Lạc Thủy đang đứng ở đó

- Vừa về liền cùng phu quân cãi nhau trên đường , là vì sợ không thu hút được cả thành đến xem trò đùa của phủ thành chủ sao ?

Nam Cung Xuân Thủy nói đùa . Bách Lý Đông Quân tức giận trợn mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi , cong môi gọi Nam Cung Xuân Thủy là sư phụ . Sau đó cung kính gọi Lạc Thủy là " sư nương " , Lạc Thủy nhẹ nhàng gật đầu

- Đông Quân đã trở lại , chúng ta cùng đi thôi

Bách Lý Đông Quân chớp chớp mắt , trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc

- Đi đâu ? Người còn ở Bạch Hoa Lâu đó thêm vài ngày nữa à ?

Nam Cung Xuân Thủy cười nói :

- Hôm nay sứ giả của Bách Hiểu Đường tới công bố danh sách , con nghĩ tên của mình sẽ ở đâu ?

Nam Cung Xuân Thủy thực sự không muốn Bách Lý Đông Quân trả lời . Nói xong , hắn ôm eo Lạc Thủy và rời đi một cách vui vẻ . Bách Lý Đông Quân và Diệp Đỉnh Chi nhìn nhau rồi đi theo .
















Tuyết Nguyệt Thành mặc dù là nơi mà những cao thủ trên thế gian sống ẩn dật , nhưng cuối cùng họ vẫn ở phàm trần , và còn có một Bách Lý thiếu gia khao khát trở nên nổi danh thiên hạ . Đương nhiên đường chủ Bách Hiểu Đường sẽ không quên y .

Bên ngoài Tuyết Nguyệt Thành , một nam tử mặc y phục đen , đội mũ che mặt , cưỡi ngựa đen , một tay cầm dây cương , tay kia cầm cuộn giấy đang lao nhanh tới đây , chỉ chậm lại ở cổng thành . Cổng thành từ từ mở ra , sứ giả cưỡi ngựa đi vào .

Đệ tử của những cao thủ ẩn danh ở Tuyết Nguyệt Thành luôn đầy tò mò và khao khát thế giới bên ngoài . Mỗi năm khi sứ giả của Bách Hiểu Đường đến , họ đều tụ tập bằng hữu lại và kéo đến đông đảo , háo hức muốn xem ai sẽ có mặt trong danh sách võ bảng và có anh hùng trẻ nào sẽ xuất hiện không

- Không phải Tiểu Bách Lý năm nay lại là đứng đầu Lương Ngọc Bảng sao ?

- Từ ca , không phải y cũng ra ngoài du ngoạn sao ? Không biết y có có tên trong danh sách không

- Đồ đệ mới của Nam Cung tiên sinh cũng có thể có tên trong danh sách .

Có người nói , họ liền nghĩ đến cô bé lầm lì hàng ngày chăm chỉ luyện kiếm trên đỉnh núi Thương Sơn .

- Cái đó cũng không chắc chắn , bởi vì Bách Lý thiếu gia nên Tuyết Nguyệt Thành của chúng ta mới bắt đầu như vậy nổi tiếng trên thiên hạ...

Phía sau họ , một thiếu niên vạm vỡ đâm thanh đao nặng nề của mình xuống đất và khịt mũi lạnh lùng . Nữ tử mặc y phục đỏ bên cạnh che miệng cười nói :

- Không thuyết phục sao ? Đông Quân hiện tại là một Tửu Tiên nổi danh thiên hạ . Nhưng đệ không giống nó , sau khi đệ rời khỏi Tuyết Nguyệt Thành thì không ai biết đến đệ

Lạc Hà hừ lạnh một tiếng , nói :

- Tổ quy...

Lạc Thủy không kiên nhẫn ngắt lời hắn

- Tổ tiên của chúng ta đã chết trăm năm rồi , bọn họ còn quan tâm chúng ta đi tới đâu sao ? Đệ muốn rời đi lúc nào cũng được

Lạc Hà bĩu môi nói :

- Thật nhàm chán . Chỉ là một cái danh sách mà thôi , ta biết ta không kém Bách Lý Đông Quân chút nào cả . Nhưng...ta thật muốn nhìn một chút

Lạc Thủy lập tức nói :

- Đúng rồi , ta cũng muốn ra ngoài đi dạo . Chúng ta đi cùng nhau đi

Lạc Hà chưa kịp đồng ý , Lạc Thủy đã đáp xuống bên cạnh Nam Cung Xuân Thủy và mỉm cười nói :

- Giải quyết ổn thỏa

Đối mặt với nụ cười xảo quyệt của Nam Cung Xuân Thủy , Lạc Hà nhận ra rằng mình vừa bị lừa , bất lực ngẩng đầu lên

- Tỷ tỷ , nếu tỷ cần người đánh xe . Tỷ có thể nói với ta...

Nam Cung Xuân Thủy cười nói :

- Yên tâm , chúng ta đều là người một nhà . Sao có thể để cho ngươi chịu thiệt ? Để đền bù , ta sẽ dạy cho ngươi một bộ đao pháp , cam đoan sẽ tốt hơn Bách Lý Đông Quân

Bách Lý Đông Quân nhẹ giọng nói :

- Đúng vậy , có thể có đao pháp nào tốt hơn Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao sao ?

Lạc Hà quay đầu nhìn y , có chút kinh ngạc . Mặc dù hắn chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém Bách Lý Đông Quân , nhưng hắn luôn cảm thấy Bách Lý Đông Quân thật xuất sắc nhờ sự hướng dẫn của một bậc thầy vô song như Nam Cung Xuân Thủy . Và hắn chỉ dựa vào vài lời hướng dẫn của tỷ tỷ và sự hiểu biết của chính mình . Hắn nghe được y nói , lúc này mới ý thức được giữa mình và Bách Lý Đông Quân có một khoảng cách , trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng . Nam Cung Xuân Thủy nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn , an ủi nói :

- Tiểu tử , đừng nản lòng . Thiên tài cũng cần phải chăm chỉ luyện tập . Ngươi thấy đấy , nó mỗi ngày đều ham chơi , sao có thể bận tâm luyện tập ? Sau này ngươi nhất định sẽ giỏi hơn nó .

Lạc Hà cười khổ nói :

- Tỷ phu à , cũng không cần an ủi ta như vậy

Nam Cung Xuân Thủy nhún vai .

Lúc này sứ giả Bách Hiểu Đường cuối cùng cũng mở cuộn giấy ra , cả thành đều im lặng , chỉ còn tiếng gió rít bên tai quanh năm ở Hạ Quan .

Nam Cung Xuân Thủy đi đến bên phải Bách Lý Đông Quân , nhẹ giọng nói :

- Nghe nói tiểu tử Đường Môn kia gần đây rất nổi tiếng

Bách Lý Đông Quân nghiêng người liếc hắn một cái , không nói gì , quay đầu nhìn về phía Diệp Đỉnh Chi . Y chăm chú nhìn chằm chằm vào cuộn giấy trong tay sứ giả , tựa hồ có thể xuyên qua tấm vải nhìn thấy rõ ràng chữ viết trên đó . Y không có nghe thấy những gì Nam Cung Xuân Thủy vừa nói . Sứ giả bắt đầu đọc danh sách

- Lương Ngọc Bảng hạng tám , Lôi môn Lôi Oanh

- Lương Ngọc Bảng hạng bảy , Lôi Môn Lôi Vân Hạc

- Lương Ngọc Bảng hạng sáu , Tuyết Nguyệt Thành Lôi Vô Kiệt

Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nói :

- Nhị sư huynh của con khi còn nhỏ là một người thường xuyên có mặt trong Lương Ngọc Bảng . Nó đã rời khỏi Lôi Môn và khiến các lão già của Lôi Môn tức đến hộc máu . Bây giờ sau một thời gian dài , Lôi Môn Song Tử lại lọt vào bảng

Lôi Vô Kiệt , người mang danh hiệu của Tuyết Nguyệt Thành . Hiện tại có lẽ có rất nhiều người đang nghiên cứu xem tiểu tử họ Lôi này thuộc chi nào

Bách Lý Đông Quân đang muốn nói chuyện , lại nghe sứ giả tuyên bố

- Hạng năm Lương Ngọc Bảng , Tuyết Nguyệt Thành Lý Hàn Y

Bách Lý Đông Quân mỉm cười nói :

- Hàn Y sư muội xem như cháu gái của bọn họ ? Nhưng xếp hạng còn cao hơn họ một bậc

Nam Cung Xuân Thủy nói :

- Đó là Lôi Môn . Theo quan điểm của ta , Hàn Y là cùng thế hệ với cha nó

Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Nhị sư huynh , Lý Trường Sinh là sư phụ của huynh ấy . Thế huynh ấy cùng người có quan hệ gì ?

Nam Cung Xuân Thủy giả vờ giáng một đòn vào Bách Lý Đông Quân . Diệp Đỉnh Chi đi đến bên cạnh Bách Lý Đông Quân , mỉm cười dịu dàng và bảo vệ Bách Lý Đông Quân giữa sư phụ và đệ tử đang cãi nhau . Nam Cung Xuân Thủy tức giận trừng mắt nhìn Bách Lý Đông Quân , tiếp tục nghe danh sách

- Lương Ngọc Bảng hạng bốn , kiếm khách không môn phái Nhan Chiến Thiên

Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm nói :

- Là hắn

Diệp Đỉnh Chi cười nói :

- Tiểu tử kia kiêu ngạo như vậy , lại bị đệ đánh bại . Xem ra năm nay vị trí đứng đầu lại bị đệ giành được

- Lương Ngọc Bảng hạng ba , Lung Nguyệt Các Trích Nguyệt Quân

Bách Lý Đông Quân nhìn Diệp Đỉnh Chi

- Huynh có tiếc không ? Đã từng có cơ hội đánh bại người đứng thứ ba Lương Ngọc Bảng , nhưng đáng tiếc huynh không trân trọng

Diệp Đỉnh Chi cười nói :

- Luôn có cơ hội , hơn nữa có thể không phải bởi vì hắn thua đệ . Nếu là thua người khác , khả năng không có trong danh sách này

Bách Lý Đông Quân trầm tư nói :

- Ta nói cho huynh biết , càng ngày càng có nhiều người đến khiêu chiến ta...

Sau đó y trở nên kích động

- Vân ca , huynh cho rằng ta muốn nổi danh toàn thiên hạ sao ?

Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng cởi xuống bông hoa trà rơi trên đầu Bách Lý Đông Quân , mỉm cười gật đầu

- Lương Ngọc Bảng hạng hai , Tuyết Nguyệt Thành Tư Không Trường Phong

Nam Cung Xuân Thủy cười nói :

- Nghe nói tiểu thương tiên một chiêu đánh tan vạn quân , dẹp yên Nam An Vương phản loạn , rất oai phong

Bách Lý Đông Quân cau mày , hiện tại chỉ còn lại một hạng , Đường Liên Nguyệt còn chưa thấy tên . Không thể nào là y bị đá được , phải không ? Tên khốn Cơ Nhược Phong đó đang làm cái gì vậy ?

Đang lúc y suy nghĩ , sứ giả đã thông báo tên người đứng đầu

- Lương Ngọc Bảng hạng đầu , Đường Môn Đường Liên Nguyệt

Cả thành náo động , đám đông sôi sục .

- Tiểu Bách Lý năm nay mới hai mươi , vì sao bị đá ra khỏi Lương Ngọc Bảng ?

- Cho dù năm nay y không luyện võ , cũng sẽ không bị loại ra khỏi bảng . Hơn nữa y không phải còn đi thách đấu sao ? Chẳng lẽ là...

- Làm sao có thể ! Hai mươi tuổi đã vào Quan Tuyệt Bảng ? Điều này là không thể được . Những người trên Quan Tuyệt Bảng đều là đại tông sư võ đạo . Chưa từng có ai tiến vào Quan Tuyệt Bảng mà không có trong Lương Ngọc Bảng được

- Đúng vậy , năm đó Tiêu Nhược Phong xếp hạng nhất trong Lương Ngọc Bảng . Không phải đã nhiều năm rồi vẫn không lên Quan Tuyệt Bảng à ?

- Không , đó là bởi vì Tiêu Nhược Phong hiện tại đã là Lang Gia Vương . Bách Hiểu Đường cũng chưa bao giờ đánh giá quan viên triều đình , cho nên hắn cũng không vào võ bảng nữa

Phía dưới đám người nghị luận sôi nổi , trên đài sứ giả Bách Hiểu Đường lớn tiếng nói :

- Tiếp theo là Quan Tuyệt Bảng

- Quan Tuyệt Bảng bậc thứ tư Mặc Môn - Mặc Hiểu Hắc , Lạc Thủy Sơn Trang - Lạc Hiên , Thiên Môn - Lý Cửu , Thượng Cửu Đạo - Trần Trạch

- Quan Tuyệt Bảng bậc thứ ba , Tú Thủy Sơn Trang - Liễu Nguyệt , Phong Hoả Lâu - Tiếu Thiên Tử

Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nói :

- Nghe nói tiểu tử này là cao thủ đột nhiên xuất hiện ở Nam Quyết . Rất nhiều người nói hắn có phong thái của cao thủ đệ nhất Nam Quyết khi xưa , Vũ Sinh Ma . Bây giờ được tôn là tiểu ma đầu , chỉ mới hơn ba mươi tuổi đã là khách quen trên Quan Tuyệt Bảng

Nam Cung Xuân Thủy đang nói chuyện với Bách Lý Đông Quân , nhưng đôi mắt hắn lại nhìn Diệp Đỉnh Chi một cách bình tĩnh và điềm tĩnh , như thể mọi thứ đều không liên quan gì đến hắn . Bách Lý Đông Quân cũng nhìn Diệp Đỉnh Chi , Diệp Đỉnh Chi nắm tay y cười nhẹ

- Sư phụ không muốn ta làm tiểu quỷ , người muốn nhất chính là ta có vợ con của mình và có một gia đình ấm áp

Nói xong , Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn bụng của Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân trừng mắt nhìn hắn . Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười và gật đầu

- Ngươi có một sư phụ tốt . Hầu hết các sư phụ tốt đều như vậy

- Quan Tuyệt Bảng bậc thứ ba , Tuyết Nguyệt Thành Bách Lý Đông Quân

Ai là người đứng bậc hai và bậc đầu không còn quan trọng nữa , toàn bộ Tuyết Nguyệt Thành đều đang trong trạng thái phấn khích , cổ vũ cho Bách Lý Đông Quân . Y lọt vào Quan Tuyệt Bảng khi mới hai mươi tuổi , và lọt hẳn vào bậc thứ ba trong Quan Tuyệt Bảng . Điều này là điều chưa từng xảy ra .

Bách Lý Đông Quân cũng ngơ ngác đứng ở nơi đó,  không thể tin được mình đã như thế tiến vào Quan Tuyệt Bảng , lẩm bẩm :

- Chẳng lẽ là tên khốn Cơ Nhược Phong kia cố gắng gây phiền toái cho ta ?

























***
























Bạch Hổ Sứ đang ở Thiên Khải xa xôi đột nhiên hắt hơi mấy cái . Tiêu Lăng Trần quan tâm hỏi :

- Cơ thúc , thúc bị bệnh à ?

Cơ Nhược Phong lắc đầu

- Không có

Tiêu Sắt vốn đã trong suốt nhìn bản sao võ bảng năm nay trước mặt Cơ Nhược Phong , bất đắc dĩ lắc đầu

- Bọn họ đều là bậc thứ ba , chênh lệch cũng rất nhỏ . Cho dù là Bách Lý Đông Quân xếp hạng ở trước Liễu Nguyệt , thì y có thể làm được gì ?

Tiêu Lăng Trần ngẩng đầu lên , liếc nhìn Tiêu Sắt và hỏi Cơ Nhược Phong

- Cơ thúc , Liễu Nguyệt thúc có giỏi hơn Bách Lý thúc không ?

Cơ Nhược Phong lắc đầu cười nói :

- Bọn họ đều là ba người đứng đầu , cho nên võ công chênh lệch không lớn . Chỉ là lần trước Liễu Nguyệt cùng Bách Lý Đông Quân giao đấu , đai vàng đã khiến tiểu sư đệ của hắn chịu khổ mấy tháng . Bách Lý Đông Quân vẫn cần có chút kỹ năng mới có thể chiến thắng sư huynh của mình

Tiêu Lăng Trần lại nhìn Tiêu Sắt , Tiêu Sắt nhìn lên bầu trời , không muốn lo lắng cho Cơ Nhược Phong nữa . Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra rằng sư phụ của mình thích hợp sống một mình đến hết đời .

Cơ Nhược Phong đứng dậy , Tiêu Lăng Trần đi theo sau

- Cơ thúc , người có muốn ra ngoài sao ?

Cơ Nhược Phong gật đầu

- Mặc dù Nam An Vương phản loạn đã bình tĩnh lại , những chư hầu khác cũng tạm thời bình tĩnh lại , nhưng bọn họ vẫn đang chờ đợi , quan sát . Thái độ của Hộ Pháp là đặc biệt quan trọng . Lang Gia Vương đã viết thư cho Bách Lý Lạc Thần rất nhiều lần , triều đình cần người tài . Ta đã nghĩ đến một người thích hợp

- Ai ?

Tiêu Lăng Trần tò mò hỏi

- Đường Liên Nguyệt

- Tại sao ?

Tiêu Lăng Trần chớp mắt , có chút không hiểu . Cơ Nhược Phong cười nói :

- Mấy đứa đừng quá lo lắng về chuyện của người lớn . Đã đến lúc các con phải về rồi

Sau đó , Cơ Nhược Phong đeo mặt nạ lên , dùng Đạp Vân Bộ rời đi . Đạp Vân Bộ một ngày có thể đi ngàn dặm .
















Vào lúc chạng vạng ngày thứ hai , Cơ Nhược Phong đã đến Cẩm Thành .

Trước khi đưa Đường Liên về Đường Môn , Bách Lý Đông Quân từng nói , khi nào y nổi danh toàn thiên hạ thì sẽ nhận con về . Y đã tự cho mình bảy năm để làm điều gì đó . Hiện tại , y phải mất ba năm mới đưa ra quyết định , còn có bốn năm nữa , nhưng y đột nhiên nhớ đến đứa nhỏ mềm yếu kia , không biết bây giờ nó đã trưởng thành thành người như thế nào .

Bách Lý Đông Quân chưa từng nói với Diệp Đỉnh Chi chuyện này , không phải vì y sợ hắn không thể tiếp nhận , mà là vì trong lòng y có một số người không cần tiếp xúc với nhau .

















Đêm đã khuya , vạn vật ồn ào . Bách Lý Đông Quân lặng lẽ đứng dậy , nhẹ nhàng đi ra ngoài . Dưới ánh trăng , Nam Cung Xuân Thuỷ tựa hồ đã đợi y rất lâu

- Sư phụ...

Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng kêu một tiếng . Nam Cung Xuân Thuỷ không nói gì , chỉ lặng lẽ nhìn Bách Lý Đông Quân hồi lâu , cuối cùng thở dài , từ trong lòng móc ra một cuốn bí thư đưa cho Bách Lý Đông Quân

- Sau này có thể con sẽ cần đến thứ này

Bách Lý Đông Quân nhận lấy , cau mày nói :

- Sư phụ , đây là...

- Được rồi , đừng cằn nhằn nữa . Đi nhanh về đi . Ba ngày nữa sẽ có khách từ phương bắc tới , con nhất định phải có mặt

- Được

Bách Lý Đông Quân gật đầu rồi nhảy ra khỏi phủ thành chủ mà không hỏi thêm gì nữa . Nhìn Bách Lý Đông Quân rời đi , Nam Cung Xuân Thủy liền hướng trong phòng tối hét lớn :

- Người trong phòng kia , ra đây cùng ta uống một chén

Cánh cửa cọt kẹt mở ra , Diệp Đỉnh Chi ăn mặc chỉnh tề đi ra . Nếu như Nam Cung Xuân Thủy không ngăn cản hắn ở đây , hắn vừa rồi liền đi theo Bách Lý Đông Quân . Nam Cung Xuân Thuỷ mỉm cười nhìn hắn :

- Có phiền không ?

Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng lắc đầu . Nam Cung Xuân Thủy lại hỏi :

- Đó là lo lắng sao ? Lo lắng nó sẽ còn lưu luyến tình cảm , nó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa ?

Diệp Đỉnh Chi im lặng không lên tiếng . Nam Cung Xuân Thủy vẫy tay , trên bàn đá xuất hiện hai bình rượu , hắn nói với Diệp Đỉnh Chi :

- Ngồi đi , sư phụ của ngươi và ta cũng là bạn tốt . Đông Quân là đồ đệ của ta , nhưng ta sẽ không mù quáng mà sủng ái nó . Chuyện này có thể yên tâm , Đông Quân sẽ không ở lại đó . Nó là người có thể làm bất kỳ điều gì theo ý mình , giống như tiểu tử họ Đường đó . Nếu không có giọng máu đó , nó đời này sẽ không bao giờ tiến vào Cẩm Thành . Nhưng vì sao nó lại muốn mạnh hơn ?

Nam Cung Xuân Thủy liếc nhìn Diệp Đỉnh Chi và cười nói :

- Bởi vì trên thế gian này có một người mà nó phải bảo vệ . Ta nghĩ ngươi cũng vậy . Ngươi là một người kiêu hãnh và có ý chí , ngươi đã đi khắp thiên hạ này trong một thời gian dài . Đã bao lần ta thấy Đông Quân rút kiếm và chiến đấu , nhưng thanh kiếm của ngươi chưa bao giờ được rút ra khỏi vỏ . Chính vì ngươi thấy rất tự ti .

Diệp Đỉnh Chi thở dài thật sâu , nhìn ánh trăng mờ ảo trên bầu trời , nhẹ nhàng nói :

- Tiền bối , trong cuộc đời ta đã đánh mất quá nhiều thứ , dường như lúc nào ta cũng thua cuộc . Ta không muốn mất Đông Quân , ta cũng không muốn y mất đi tất cả . Một ngày nào đó y sẽ giống ta...ta phải làm sao đây ? Đó thực sự là chuyện ta có thể dừng lại mà không cần suy nghĩ sao ?

Diệp Đỉnh Chi lần đầu tiên bộc bạch nội tâm thống khổ , hắn cảm thấy thoải mái hơn , nhưng vẫn còn bối rối . Hắn hứa với Vô Tâm sẽ không luyện Ma Kiếm Tiên , không tìm cách trả thù , không nhập ma , miễn là gia đình của hắn được bình yên và hạnh phúc .

Nhưng trên thực tế , Tiếu Thiên Tử đột nhiên xuất hiện ở Nam Quyết , khoe khoang danh hiệu Vũ Sinh Ma thứ hai để để ép hắn phải ra ngoài . Các sứ giả của Bắc Man cũng không ngừng tìm kiếm hắn . Bắc Ly cũ mới thay đổi , chính quyền không ổn định,  bốn phía chiến tranh tiếp tục . Tuy nhiên , Bách Lý Lạc Thần người nắm giữ một nửa quân đội của Bắc Ly , vẫn chưa bày tỏ thái độ , điều này khiến Nam Quyết và Bắc Man như nhìn thấy cơ hội .

Là người ghét nhất vương triều Bắc Ly , hắn đương nhiên trở thành mục tiêu được các bên dụ dỗ . Người ngồi trên ngai vàng Thiên Khải không hề biết những chuyện này , có lẽ hắn đã mài kiếm rồi , chẳng lẽ cứ đầu hàng và chờ Đông Quân cứu mạng sao ? Điều hắn muốn chỉ là giữ mạng sống và yêu Đông Quân ? Hắn là Diệp Vân , con trai của cựu tướng quân Diệp Vũ , hắn có cùng dòng máu với cha mình và hắn đã kế thừa tham vọng chinh phục thế gian của cha mình . Hai ham muốn chỉ về những con đường hoàn toàn khác nhau giằng xé hắn , và dù tâm trí hắn có vững vàng đến đâu cũng khó tránh khỏi có lúc dao động . Chính là bởi vì hắn nhìn thấu tâm tình run rẩy của mình

Nam Cung Xuân Thủy đã cùng hắn tâm tình nói chuyện . Nam Cung Xuân Thuỷ nhấp một ngụm rượu , gật đầu nói :

- Thời thế tạo anh hùng . Thiên hạ loạn lạc , bọn người đạo tặc đều có dã tâm thống trị thiên hạ , huống chi là ngươi ?

- Tiền bối , ngươi cảm thấy ta nên làm như thế nào ?

Diệp Đỉnh Chi nghiêm túc nhìn Nam Cung Xuân Thủy , thật lòng hy vọng hắn có thể cho mình một câu trả lời . Nam Cung Xuân Thủy khẽ mỉm cười lắc đầu

- Cái này ta không thể cho ngươi đáp án . Ta chỉ có thể nói cho ngươi bốn chữ - dùng tâm hành động

Nói xong , Nam Cung Xuân Thủy vui vẻ rời đi .


















Đường Môn



















Đường Liên Nguyệt lạnh lùng từ chối khách , nói :

- Ta không đi

Cơ Nhược Phong tiếp tục thuyết phục

- Đường Môn phái ngươi đi Thiên Khải trước tiên là bởi vì Đường Môn cũng muốn tranh đoạt quyền bá chủ . Tam đại gia tộc ở giang hồ đều có những lựa chọn khác nhau . Ôn Gia cũng đi theo lựa chọn của Bách Lý Lạc Thần , Lôi Gia Bảo mặc dù trên danh nghĩa bị trục xuất , nhưng thực ra nó thuộc về Lang Gia Vương . Mà Đường Môn lựa chọn chính là bệ hạ .

Đường Liên Nguyệt lạnh lùng ngắt lời hắn :

- Vì đều là Tứ thủ hộ , ta sẽ không cùng ngươi đánh nhau . Lập tức rời khỏi Đường Môn , ta sẽ coi như chưa từng nhìn thấy ngươi

- Bách Lý Gia lựa chọn chính là Lang Gia Vương , mà Lang Gia Vương đã từ chối ngai vàng . Nếu cứ tiếp tục bế tắc như vậy tất nhiên sẽ đi vào ngõ cụt . Chỉ còn cách duy nhất...

Chỉ có Đường Môn mới có thể đưa ra lựa chọn khác , cho Bách Lý Lạc Thần thêm một lựa chọn . Mọi người đều cho rằng Bách Lý Đông Quân sẽ không được triều đình phong làm Hộ Pháp kế nhiệm khi tiến vào Tuyết Nguyệt Thành , cái gọi là truyền thừa không thể thay thế được . Nhưng bọn họ không biết rằng y còn có Đường Liên...



( Khúc này cho ai chưa load được là Tiểu Bách Lý không có kế thừa tước vị . Mà cha ẻm hiện tại cũng lớn tuổi rồi . Nên mục tiêu kế thừa tước vị đó đương nhiên sẽ nhắm sang Đường Liên , vì nhỏ này là con của Tiểu Bách Lý nên cũng rất danh chính ngôn thuận )



Đường Liên Nguyệt vẫy tay áo đi thẳng tới chỗ Cơ Nhược Phong , phong ấn lại lời nói còn dang dở của hắn . Cơ Nhược Phong vội vàng dùng Đạp Vân Bộ tránh né . Đường Liên Nguyệt trong mắt lạnh lùng nhìn Cơ Nhược Phong

- Cút đi !

Hắn biết Cơ Nhược Phong có thể tới tìm hắn , điều này có nghĩa là trưởng lão Đường Môn đã đồng ý lựa chọn này , đây chính là ý tứ của lão nhân....nhưng hắn không thể và sẽ không liên quan đến những tranh chấp này . Thỏa thuận bảy năm còn chưa đi được nửa chặng đường , hắn đã không thể bảo vệ Liên Nhi nữa , hắn không khỏi cười khổ , có lẽ đã đến lúc phải tiễn Liên Nhi đi .

Nếu không gặp được Bách Lý Đông Quân , Đường Liên Nguyệt chỉ là một thanh kiếm của Đường Môn , hắn cũng sẽ không có lựa chọn của mình . Nhưng bây giờ , lựa chọn của Bách Lý Đông Quân chính là lựa chọn của hắn . Hắn biết Bách Lý Đông Quân sẽ không bao giờ để Liên Nhi làm chuyện nhàm chán nhất trên đời .

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân , Đường Liên Nguyệt xoa dịu toàn thân lạnh lẽo , Cơ Nhược Phong cũng phủi tay áo , ngồi lại trên ghế uống trà .

Giây tiếp theo , một chiếc bánh bao nhỏ đáng yêu thò đầu ra khỏi cửa . Đường Liên Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng vẫy tay với bé , bánh bao nhỏ chạy vào đứng trước mặt Đường Liên Nguyệt , dùng giọng ngọt ngào gọi " Sư phụ ", sau đó thận trọng nhìn Cơ Nhược Phong , bé có chút...bối rối .

Đường Liên Nguyệt nhẹ nhàng nói :

- Có chuyện gì sao ?

Đường Liên nhìn Cơ Nhược Phong , lại nhìn Đường Liên Nguyệt , sau đó bé lấy hết can đảm nói :

- Sư phụ , hôm nay con làm xong bài tập rồi . Sư phụ nói...chỉ cần hôm nay con làm xong bài tập , người sẽ dẫn con đi thả diều . Nhưng....sư phụ có khách , nên hãy đợi ngày khác nhé

Nói xong , Đường Liên thanh âm rõ ràng trở nên trầm tĩnh hơn . Đường Liên Nguyệt sửng sốt một chút , ôn nhu mỉm cười , xoa xoa cái đầu nhỏ của bé rồi bế bé lên

- Sư phụ không thích thất hứa mà béo lên , cho nên ta nhất định sẽ làm những gì ta đã hứa với con . Đi thôi

Đường Liên Nguyệt ôm Đường Liên , Cơ Nhược Phong thở dài rời đi . Điều này khác với những gì hắn mong đợi . Đương nhiên , hắn không thực sự muốn Bách Lý Gia trở thành thế lực của mình trong tình huống hỗn loạn này , chính là vì hắn biết Đường Liên Nguyệt sẽ không để Đường Liên nhúng tay vào , cho nên mới cố ý nói ra lời này để Đường Liên Nguyệt sẽ làm điều đó vì Đường Liên . Hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục Bách Lý Lạc Thần cùng con trai ông ấy chấp nhận sự thật và không tiếp tục bế tắc với Lang Gia Vương và triều đình .

Nghĩ đi nghĩ lại thì thực ra Đường Liên cũng là điều duy nhất Đường Liên Nguyệt nhớ tới trong cuộc đời mình , hắn đương nhiên sẽ không cho phép âm mưu của bất kỳ ai liên quan đến Đường Liên . Nếu là người ấy thì...

Ngay khi Cơ Nhược Phong đang suy nghĩ , hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc lóe lên trước mặt , hắn vội vàng đi theo sau .

Bách Lý Đông Quân muốn trực tiếp đi Đường Môn gặp Đường Liên , y hiện tại do dự muốn mang Đường Liên đi , nhưng trên đường lại đụng phải Phó Đậu . Nói chính xác hơn , đụng phải Phó Đậu với khuôn mặt đầy nước mắt , lao mình vào vòng tay y . Phó Đậu cũng cõng một đứa trẻ gầy gò trên lưng .

Mẹ của Phó Đậu qua đời khi sinh con , để lại cuộc sống khó khăn cho cả ba người . Nên muội muội của hắn đã bán mình vào một ngôi nhà giàu có để làm người hầu . Muội muội của Phó Đậu khá xinh đẹp , nên thiếu gia trong nhà lại có ác tâm , hắn đã hãm hiếp , đánh chết cô và ném cô vào ngôi mộ tập thể . Thiếu gia được gia đình cho đi học ở bên ngoài để tránh phiền phức . Bây giờ bên ngoài khắp nơi đều có chiến tranh , thiếu gia đã trở về  . Phó Đậu biết tin và muốn đi trả thù .

Bách Lý Đông Quân ôm chặt vai Phó Đậu , buồn bã nói :

- Phó Đậu , đệ không thể giết hắn . Nếu đệ xảy ra chuyện gì , muội muội của đệ sẽ làm sao ?

Phó Đậu khàn giọng hét lên :

- Ca , thả ta ra ! Ta đi giết con thú đó ! Ta không ngần ngại đồng quy vu tận với hắn

Bách Lý Đông Quân trong lòng đau xót , nhưng vẫn bình tĩnh nói :

- Nếu như vậy đệ sẽ mất đi mạng sống của chính mình và muội muội , cái chết của đệ thậm chí còn không gây tiếng vang , đệ có thấy đáng giá không ?

Phó Đậu quỳ xuống trước mặt Bách Lý Đông Quân , đau đớn hét lên :

- Ta chưa bao giờ làm điều gì xấu , cha , mẹ và muội muội ta cũng chưa bao giờ làm điều gì xấu . Họ luôn nhiệt tình giúp đỡ ngôi làng . Tất cả dân làng đều yêu mến họ , nhưng tại sao ông trời lại làm điều này với chúng ta ? Trên đời này có công bằng không ?

Bách Lý Đông Quân im lặng , không biết trả lời thế nào . Bên trên các ngôi chùa và trên sông hồ , mọi người dường như luôn quên mất những con người khốn khổ đang tìm kiếm sự sống còn này . Thậm chí nhiều hơn như vậy .

Bách Lý Đông Quân cúi người , đỡ Phó Đậu đứng dậy , nhẹ giọng nói :

- Đúng vậy . Nếu không , vậy thì hãy tạo ra một thế giới công bằng đi

Phó Đậu ngẩng đầu , ngơ ngác nhìn Bách Lý Đông Quân

- Ca , huynh lợi hại như vậy , có thể dạy võ công cho ta được không ?

Phó Đậu lau nước mắt , nghiêm túc nói . Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng lắc đầu

- Tại sao ?

Phó Đậu có chút lo lắng . Là bởi vì hắn không thích hợp sao ?  Một giọng nam trả lời thay Bách Lý Đông Quân

- Bởi vì y không biết ngươi cần học võ công nào

Phó Đậu đi theo âm thanh và nhìn thấy một nam tử mặc y phục vàng kim , đeo mặt nạ quỷ dữ đáng sợ đang đứng cách đó không xa với một cây côn treo trên thắt lưng .

- Điều ngươi phải học là khả năng giết người . Và người trước mặt ngươi , điều cuối cùng y không muốn ngươi làm là giết người

Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ liếc nhìn Cơ Nhược Phong , sau đó quay về phía Phó Đậu nói :

- Ta không muốn đệ đi theo con đường đó từ tận đáy lòng , nhưng cơn tức giận dâng trào trong lòng đệ không thể nguôi ngoai , nó sẽ tra tấn đệ mỗi ngày . Ta sẽ đưa đệ đến tìm một người sư phụ khác , nhưng muội muội của đệ sẽ có những lựa chọn khác , đệ nghĩ thế nào ?

Phó Đậu cởi tã lót trên lưng , ôm đứa bé vào lòng , nhìn thật sâu , quỳ xuống , ôm muội muội mình trước mặt Bách Lý Đông Quân

- Ca ca , huynh hãy tìm cho muội ấy một mái nhà thật tốt

Cơ Nhược Phong bước lên bước đầu tiên và ôm đứa trẻ vào lòng . Phó Đậu lo lắng nhìn hắn

- Ta sẽ xem đứa nhỏ này là dành cho ta . Xương cốt tốt , Vô Cực Côn của ta có người kế thừa

Cơ Nhược Phong cười nói .

Đi theo Cơ Nhược Phong sẽ là một điểm đến tốt . Bách Lý Đông Quân không có phản đối

- Con bé tên là gì ?

Cơ Nhược Phong hỏi Phó Đậu . Phó Đậu lắc đầu nói :

- A nương sau khi sinh liền ra đi . Ngày nó sinh ra ngoài trời tuyết rơi rất nhiều , cho nên ta cùng muội muội gọi nó là A Tuyết . Nếu ngươi muốn nhận nuôi nó , xin hãy đặt cho nó một cái tên

Cơ Nhược Phong nhẹ nhàng cười

- Năm tốt có Thụy Tuyết , tên này hay , ta sẽ không đổi . Từ nay về sau nó sẽ gọi là Cơ Tuyết , ngươi nhớ kỹ chưa ?

Phó Đậu khẽ gật đầu

- Xin đừng kể cho muội ấy nghe về quá khứ của muội ấy

Cơ Nhược Phong nghiêng đầu , một lúc sau mới nhẹ nhàng nói :

- Ngươi là một người ca ca tốt , ta nghe lời ngươi

Cơ Nhược Phong lại nhìn Bách Lý Đông Quân , trước mặt y nói :

- Ta không có sở thích đi theo ngươi , huống chi bây giờ ngươi có muốn ta đi theo , ta cũng không thể đi theo được . Ta biết ngươi đến đây để gặp người đó . Người ngươi muốn gặp đang đi chơi ở Kim Sơn , ngươi đi nhanh đi , sau khi mặt trời lặn họ sẽ trở về

Sau đó , Cơ Nhược Phong vui vẻ rời đi .















Bách Lý Đông Quân cùng Phó Đậu đến Kim Sơn . Dưới tán cây phượng khổng lồ , hai người nhìn người lớn và người nhỏ ở phía xa . Phó Đậu nhìn nụ cười ôn hòa trên môi Bách Lý Đông Quân , sau đó nhìn về nơi ánh mắt y tập trung , đột nhiên hiểu ra điều gì đó , nhẹ nhàng nói :

- Ca ca , gói hàng huynh nhờ ta đưa là cho đứa bé đó phải không ?

Bách Lý Đông Quân gật đầu

- Thật ra hôm đó sau khi huynh đi , người đó đã đến hỏi ta có phải là gói hàng này là do một thiếu niên xinh đẹp nhờ ta chuyển đến không . Hắn...hắn là ái nhân của huynh à ?

Bách Lý Đông Quân cười hắc hắc lắc đầu

- Có lẽ không phải , ta và hắn chỉ là...

Suy nghĩ một chút , Bách Lý Đông Quân nhẹ giọng nói :

- Chỉ là chuyện có một đứa con . Được rồi , ta nhìn thấy người rồi , đi thôi , đi thôi . Ta sẽ không ở đây lâu đâu , ta cảm thấy có lỗi với nó .

Nghe được Bách Lý Đông Quân u sầu , Phó Đậu nói :

- Chúng ta cũng không có biện pháp , bởi vì huynh còn có việc quan trọng phải làm hơn so với đứa bé đó

- Chuyện quan trọng hơn...

Bách Lý Đông Quân lúc đó lẩm bẩm như bị sét đánh . Phó Đậu gật đầu nói tiếp :

- Đúng vậy , giống như ta còn phải vì muội muội báo thù nên chỉ có thể rời xa A Tuyết . Nhưng muội ấy sẽ không biết rằng mình có một người ca ca như ta , điều đó sẽ rất tốt

Bách Lý Đông Quân im lặng không lên tiếng . Đối với Đường Liên mà nói , không có một người mẹ như y có phải tốt hơn không ?

Bách Lý Đông Quân lâm vào trầm tư , im lặng suốt đường đi . Phó Đậu không hỏi Bách Lý Đông Quân bọn họ đi đâu .























***






















Nghe nói trên đời có một con sông , là không thấy được , chỉ có tại sâu nhất đêm khuya , theo ánh trăng mới có thể loáng thoáng nhìn thấy nó. Dọc theo con sông này đi lên , liền có thể tìm được bọn họ , bọn họ là trong đêm tối đao ti , hung ác nhất thích khách . Con sông này liền kêu Ám Hà . Mà bọn họ cũng gọi Ám Hà

Trong Tinh Lạc Nguyệt Ảnh Các , Ám Hà đại gia trưởng xuyên qua tấm màn dày nói với Bách Lý Đông Quân

- Hôm nay có khách quý ghé thăm . Chỉ là không biết Bách Lý thiếu gia là đại diện cho Càn Đông Thành hay Tuyết Nguyệt Thành đến đây ?

Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Cho dù ta có làm mọi người thất vọng , ta cũng chỉ đại diện cho chính mình mà thôi . Hơn nữa , ta đến đây không phải để kinh doanh , ta tới đây là để tìm người

Khi Tô Mộ Vũ nghe tin Bách Lý Đông Quân đến tìm mình , hắn đang lau chiếc ô giấy dầu màu đen của mình . Hắn không hề coi trọng chút nào , chỉ cho rằng Tô Xương Hà buồn chán , liền trêu chọc hắn . Tô Xương Hà cười nói :

- Ngươi thật sự không muốn đi à ? Vậy ta liền đi , ngươi đừng có mà hối hận

Sau đó , Tô Xương Hà đi đến Tinh Lạc Nguyệt Ảnh Các . Tô Mộ Vũ ngẩng đầu , ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn . Một lúc sau , mới chậm rãi đứng dậy , mở ra ô giấy dầu , biến mất trong màn mưa



















Tinh Lạc Nguyệt Ảnh Các


















- Bách Lý thiếu gia , ngươi đang nói đùa sao ? Không kinh doanh thì tới Ám Hà làm gì ?

- Ta không đùa giỡn với những người ta không biết rõ . Ta đến đây để thăm bằng hữu được chứ ?

Bách Lý Đông Quân cười nói . Đại gia trưởng Ám Hà trầm mặc một lát , tiến lại gần tấm rèm , vừa định nói gì đó , Tô Xương Hà đi vào , vẻ mặt vẫn như cũ bất cẩn và giễu cợt

- Sư phụ , e rằng mỹ nhân là tới tìm ta

Bách Lý Đông Quân trợn mắt nhìn hắn , hỏi :

- Hắn ở đâu ?

Tô Xương Hà vẻ mặt bị tổn thương , tức giận nói :

- Mỹ nhân , đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau . Tại sao em lại thờ ơ với ta như vậy ?

- Ta cùng hắn có chuyện

Bách Lý Đông Quân không nói nên lời . Tô Xương Hà liếc nhìn Phó Đậu bên cạnh Bách Lý Đông Quân , cười nói :

- Mỹ nhân đã thu nhận đồ đệ rồi à ? Tư chất không tệ , nhưng e rằng kiếp này khó có thể đạt đến đỉnh cao như mỹ nhân . Ầ ta quên mất . Chúc mừng mỹ nhân , em mới hai mươi tuổi đã vào được Quan Tuyệt Bảng

- Đệ ấy muốn học cách giết người , cho nên ta phái đệ ấy tới đây . Các ngươi không phải là tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhất sao ? Nhưng ta có một yêu cầu , đệ ấy sẽ không thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào ở Ám Hà

Tô Xương Hà sờ ria mép , chậc lưỡi :

- Mỹ nhân là muốn làm ta xấu hổ , không giết người thì làm sao trau dồi kỹ năng giết chóc của mình ? Nhưng nếu mỹ nhân đã nhắc tới , ta sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn em . Hiếm có khi nào mỹ nhân lại ra yêu cầu với ta

Sau đó Tô Xương Hà nhìn Phó Đậu

- Tiểu tử , ngươi không muốn làm đệ tử sao ?

Phó Đậu nhìn thoáng qua Bách Lý Đông Quân , sau đó đi tới trước mặt Tô Xương Hà , quỳ xuống lạy ba lạy

- Sư phụ

- Khụ khụ

- Khụ khụ khụ...

Mọi người ho kịch liệt , Tô Xương Hà cười nói :

- Đừng ho nữa , ta biết quy tắc . Lát nữa ta sẽ đi đến hành quyết nhận hình phạt

Nói xong , Tô Xương Hà lại nhìn về phía Bách Lý Đông Quân

- Mỹ nhân , hiện tại em hài lòng chưa ? Ta đưa em đi ra ngoài

Tô Xương Hà căn bản không có coi trọng trưởng lão , trực tiếp đem Bách Lý Đông Quân mang đi . Bách Lý Đông Quân trong lòng có chút lo lắng , hiện tại sợ Ám Hà trong lòng không bình yên , nên bắt đầu do dự có nên để Phó Đậu ở lại hay không

- Em lo lắng chúng ta sẽ giết chết nó sao ?

Tô Xương Hà thẳng thắn nói

- Ít nhất ở bề ngoài xem ra ta không cần lo lắng

Bách Lý Đông Quân đáp . Tô Xương Hà cười nói :

- Càn Đông Thành có lựa chọn sao ? Hay là Tuyết Nguyệt Thành sẽ đưa ra lựa chọn ?

Bách Lý Đông Quân nhàn nhã thở dài

- Ta không muốn có thêm người chết

Tô Xương Hà gật đầu

- Xem ra mỹ nhân đã có lựa chọn của mình . Vậy lựa chọn của mỹ nhân chính là lựa chọn của Ám Hà

Bách Lý Đông Quân kinh ngạc nhìn Tô Xương Hà . Trong mắt y , Tô Xương Hà là một kẻ biến thái , không thể bị người bình thường phán xét . Đương nhiên , y sẽ không tin tưởng Tô Xương Hà nói đến tình yêu , huống chi là loại tình yêu đó . Nhưng trước đây , dù có trêu chọc y thế nào , Tô Xương Hà vẫn luôn phân biệt rõ ràng Ám Hà với mình . Nhưng hôm nay...

Bách Lý Đông Quân cười nói :

- Xem ra ta lo lắng quả thực không có cơ sở , nếu như chúng ta còn có cơ hội gặp mặt . Lần sau ta có nên gọi ngươi là cha mẹ hay không ?

Tô Xương Hà mỉm cười đứng vững

- Tiếp theo , để hắn tiễn em đi

Bách Lý Đông Quân quay người lại , nhìn thấy Tô Mộ Vũ cầm ô đứng cách đó không xa . Tô Xương Hà cùng Phó Đậu rời đi , Tô Mộ Vũ đi tới , đem ô che trên đầu Bách Lý Đông Quân , không nói một lời . Hai người im lặng đi một lúc , Bách Lý Đông Quân mới nói :

- Xin hãy chăm sóc đứa trẻ đó nhiều hơn . Nếu có thể , ta không muốn nó nhặt con dao đồ tể lên , nhưng ta cũng biết trong đó có quá nhiều thứ mà ta không thể giữ lại

Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng an ủi

- Ngươi đã cố gắng hết sức rồi

- Không , ta không có

Bách Lý Đông Quân ngắt lời Tô Mộ Vũ , cười khổ nói :

- Ta sinh ra trong một gia đình quý tộc thịnh vượng , chưa bao giờ phải khổ và cũng không vì ai mà phải khổ . Ta đã chứng kiến muôn loài vật vã trong biển khổ , ta cũng vùng vẫy như một con kiến để sinh tồn . Lẽ ra ta có thể làm được điều gì đó cho họ , nhưng ta lại ích kỷ trốn tránh trách nhiệm của mình . Ta cảm thấy có lỗi với những người đó và cảm thấy có lỗi với gia đình mình . Chẳng phải thật nực cười khi ta bỏ chạy và bỏ trốn với suy nghĩ " không phải ai trên thế gian này cũng là người tốt "

Tô Mộ Vũ lặng lẽ nhìn Bách Lý Đông Quân mà hắn từng thấy là một mặt trời rực rỡ có thể xua tan mọi bóng tối . Nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Bách Lý Đông Quân như vậy . Thì ra mặt trời cũng có một góc tối trong lòng . Có lẽ Ám Hà là một nơi u ám đến mức có thể gợi lên mọi bóng tối trong lòng , Tô Mộ Vũ tự nghĩ

Bách Lý Đông Quân nhìn hạt mưa nhỏ như hạt đậu , nhẹ giọng nói :

- Tô Mộ Vũ , ngươi không hỏi ta vì sao lại nói với ngươi những chuyện này sao ?

- Tại sao ?

- Bởi vì ngươi là người bạn duy nhất ta có thể nói chuyện về những mối quan tâm này

Tô Mộ Vũ sửng sốt . Người duy nhất ? Điều này có nghĩa là trong lòng Bách Lý Đông Quân hắn có chút khác biệt ?

Tô Mộ Vũ có chút phấn khích

- Ta đã nói nhiều rồi , ta đi đây . Tạm biệt

Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười rời đi khỏi Ám Hà . Một nụ cười vô thức xuất hiện trên môi Tô Mộ Vũ . Không ai muốn gặp lại người đến từ Ám Hà , nhưng người đó luôn mong chờ cuộc hội ngộ của họ . Vào lúc đó , Tô Mộ Vũ đột nhiên cảm thấy may mắn . Ý nghĩa thực sự trong lời nói vừa rồi của Bách Lý Đông Quân là " Tô Mộ Vũ , ta cần ngươi "

Thứ y cần không phải là Ám Hà , nếu không những lời này không nên nói với hắn . Thứ y cần chính là Tô Mộ Vũ , bởi vì họ là bằng hữu , Tô Mộ Vũ mỉm cười . Cho dù Ám Hà lựa chọn thế nào đi chăng nữa , Bách Lý Đông Quân sẽ luôn là bạn của Tô Mộ Vũ và bạn bè nên đứng lên vì nhau .



















Tuyết Nguyệt Thành



















Bách Lý Đông Quân miễn cưỡng đuổi kịp thời gian ba ngày , y gặp phải một chiếc xe ngựa ở cổng thành . Y liếc mắt nhìn , trong xe ngựa vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng :

- Xuống xe đi

Bách Lý Đông Quân kiễng chân lên , dừng lại trước xe ngựa , tò mò nhìn xe ngựa . Người đánh xe mặc áo xanh mở rèm xe ra , một nữ tử mặc đồ trắng chậm rãi bước ra , nhẹ nhàng đi về phía Bách Lý Đông Quân . Bách Lý Đông Quân sửng sốt , trong đầu xoay vần bốn chữ - tao nhã tuyệt thế . Cho đến khi một giọng nói nham hiểm từ phía sau vang lên :

- Đẹp như vậy sao ?

Bách Lý Đông Quân giật mình quay đầu lại thì thấy Diệp Đỉnh Chi đang khoanh tay , vẻ mặt bình tĩnh nhìn y . Bách Lý Đông Quân gãi đầu , trong lòng có chút áy náy . Vân ca ca đang ngủ y liền lẻn đi ba ngày không nói lời nào rồi trở về .

Nhưng y thực sự không chỉ nhìn người đẹp vì trông cô ấy đẹp , y nhìn cô ấy vì thấy cô ấy trông quen quen . Bách Lý Đông Quân đang định giải thích thì nghe được nữ tử nhẹ nhàng cười nói :

- Bách Lý Đông Quân , đã lâu không gặp . Lần đầu gặp mặt , ngươi mới mười hai tuổi , ngươi không thích võ thuật , chỉ là yêu thích việc nấu rượu . Ngươi đã là Tửu Tiên và là người trẻ tuổi lọt vào được Quan Tuyệt Bảng

- Tiên nữ tỷ tỷ !

Bách Lý Đông Quân hai mắt sáng lên , nhìn nữ tử này quả nhiên là cố nhân . Diệp Đỉnh Chi hừ lạnh một tiếng , xắn tay áo rời đi . Hắn lười tiếp nhận những vị khách quý đến từ phương bắc này , đây không phải là khách quý của Diệp Đỉnh Chi .

Nguyệt Dao vội vàng nói :

- Mặc dù ngươi đã nổi danh thiên hạ , nhưng hôm nay ta đến đây không phải để giữ lời hẹn của ngươi . Ta tới đây để gặp hắn

Nguyệt Dao nhìn Diệp Đỉnh Chi . Bách Lý Đông Quân nheo mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi :

- Ồ ?

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt , mở to hai mắt , vội vàng nói :

- Đừng nói nhảm , ta không quen biết cô . Cô đến tìm ta làm gì ? Đông Quân , ta không biết cô ta....

Bách Lý Đông Quân cười cắt ngang

- Không biết liền không biết đi . Tại sao lại căng thẳng như vậy ?

Nguyệt Dao cười nói :

- Có một tiểu hòa thượng tên Vô Tâm , nói rằng việc ta muốn làm ngươi có thể giúp được . Nên ta đã tới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top