Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1


0

"One love, one lifetime, Wherever you go Let me go too."

"Speak the word, and I will follow you." 

"Masquerade, paper face in parade, carnival, hide your face so the world will never find you."

.........

Ánh đèn và tấm màn đỏ từ từ buông xuống. Sau một khoảng lặng ngắn, tiếng vỗ tay như sấm rền vang khắp hội trường. Ánh đèn được thắp sáng vào đúng thời điểm đó, và giọng nữ trên sân khâu vang lên tuyên bố kết thúc một cách không vội vã, yêu cầu mọi người rời đi theo thứ tự.

Đây là một buổi biểu diễn thành công và không ai thể phủ nhận điều đó, tất cả những ai đã đến xem trong ba tiếng đồng hồ sẽ cảm thấy như vậy, và là một trong những khán giả, Tăng Hàm Giang cũng không ngoại lệ.

Đây là lần thứ hai mươi ba anh xem vở opera này. Vì lý do này, anh cũng đã bỏ qua môn xã hội học tự chọn vào tối thứ 6. Anh vỗ tay tại chỗ ngồi của mình, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của anh không có sự phấn khích hay hào hứng giống như người khác dù chỉ là một nụ cười.

Mỗi lần xem cùng sẽ có kinh nghiệm và ý tưởng mới, Tăng Hàm Giang cảm thấy thế nhưng hôm nay lại cảm thấy hụt hẫng khó giải thích được. Rõ ràng là anh đã xem rất kỹ và phân tích từng cảnh, từng bức họa. Nhưng, những thứ tương tự cứ hiện lên, anh cảm thấy thiếu một thứ gì đó, giống như mảnh ghép cuối cùng của trò chơi ghép hình. Nếu không có mảnh ghép này, nó sẽ không hoàn chỉnh.

"Hey you wanna go to the bar later? The opera is so boring."
"Of course, I dated some bitches today. We can play all night."

Trong đám đông đang rời đi, có hai thanh niên mặc trang phục hip-hop nói chuyện và cười lớn, Tăng Hàm Giang ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác nhận họ là những người gây ồn ào trên đường ra khỏi hội trường.

Có lẽ đã đến lúc thêm chút sơn vào canvas ...

Tăng Hàm Giang vừa đứng dậy vừa suy nghĩ, đi theo đám đông chậm rãi đi ra khỏi rạp hát, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào hai người họ, nếu lúc này có người đứng đối mặt với anh, chắc anh sẽ cho người đó một ánh mắt đầy sát khí.

Giống như một con báo trong đêm săn, những chiếc móng vuốt đã vươn ra khỏi tấm màn, chỉ chờ thời điểm thích hợp để săn mồi.

1

Có lẽ sở dĩ có cái tên "Thành phố sương mù" là ở London về đêm rất ít ánh trăng, thậm chí có sao cũng hiếm thấy, đèn đường trên những con đường vắng chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt, im lìm và mờ ảo.

Đi săn trong môi trường này thật tuyệt, điều duy nhất bạn cần chú ý là những người tuần tra đi xe máy trên đường phố, nhưng chắc chả có ai đi đến đường cống rãnh cạnh nhà hát?  Những người cảnh sát đó chắc hẳn đã nghĩ như vậy, vì vậy đây là nơi hoàn hảo để ném xác chết.

Việc kéo hai người lớn cao hơn mình thực sự rất khó khăn, Tăng Hàm Giang đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể đưa họ đến đúng vị trí, vết máu dọc đường phải được lau sạch nên anh phải mất gần một tiếng đồng hồ mới xong xuôi.

Vứt hai người xuống cống, nghe tiếng vật nặng rơi xuống nước, nước văng tung tóe, Tăng Hàm Giang lấy khăn giấy lau vết máu trên tay và kính, lật xem mấy tấm ảnh chụp thi thể trên điện thoại. Biểu cảm của người đàn ông giống như mong đợi, méo mó hoặc tuyệt vọng, nhưng anh vẫn chưa hài lòng, cảm thấy rằng có điều gì đó thiếu sót, vì vậy anh ta mở nắp cống và nhảy xuống.

Mùi hôi thối và sự mờ mịt chỉ thuộc về cống rãnh, thỉnh thoảng có ruồi vo ve trên dòng nước thải bẩn thỉu và hôi hám, những ngọn đèn đổ nát trên tường chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt, và máu đỏ tươi dính khắp cơ thể con người. Khuôn mặt của người đàn ông là một biểu hiện khó tin trước khi anh ta bị giết bởi một vết đâm, và tất cả các chi của anh ta bị biến dạng thành những hình dạng không nguyên vẹn.

Tăng Hàm Giang ngưỡng mộ bức tranh do chính tay anh làm ra, khóe miệng không khỏi nhếch lên, sự phấn khích và sảng khoái lạ thường do chết chóc mang lại, rồi sau đó là khát vọng sáng tạo trào dâng như mùa xuân. Chỉ trong năm giây, anh đã hình dung được nội dung của bức tranh mới với bản nháp thô tục  - tội lỗi, sa đọa-  chết chóc, và anh nóng lòng muốn biến chúng thành hiện thực.

Anh lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó lập tức xoay người chạy về phía lối ra, cảm hứng giống như một dòng nước không thể ngăn cản, anh sợ nếu chùng tay cảm hứng sẽ biến mất, loại chuyện này không thể chịu bất kỳ sự chậm trễ nào.Anh ấy không thể chờ đợi thêm được nữa, giận mình không thể mọc thêm đôi cánh và bay trở lại hiện trường.

Nhưng khi tay anh vừa bước lên thang, âm thanh đột ngột từ phía sau đã làm gián đoạn động tác của Tăng Hàm Giang. 

"That human, save me."

2

Đó là giọng yếu ớt của một cậu bé, có vẻ hơi đột ngột và lạc lõng trong môi trường này, Tăng Hàm Giang sửng sốt, ngập ngừng dừng lại, quay người và bật đèn pin chiếu về phía nơi phát ra âm thanh.

Ánh sáng soi rõ một nơi cách đó không xa, anh nhìn thấy sinh vật chìm trong nước cống, sự tương phản nhất thời giữa ánh sáng và bóng tối khiến anh phải nheo mắt, một lúc sau, anh vô thức nín thở khi nhìn thấy rõ.

Đó là cái gì?  Tăng Hàm Giang tự hỏi mình, phần thân trên của "người" đang nằm đó là con người, nhưng phần thân dưới rõ ràng là...

Một cái đuôi cá?

Tăng Hàm Giang sững sờ, anh đột nhiên cảm thấy choáng ngợp, nhưng anh không sợ, chỉ là không biết phải bày ra cái biểu cảm như thế nào khi đối mặt với thứ siêu nhiên này.

Cuối cùng, anh chọn tự mình kiểm tra nó, rồi từ từ bước đến đó một cách thận trọng.

Sinh vật không có phản ứng gì trước sự tiếp cận của kẻ lạ mặt, vì vậy cho đến khi Tăng Hàm Giang tiến đến và ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta, cậu ta chỉ khẽ rên rỉ, như thể câu nói vừa rồi đã tiêu hao hết sinh lực của cậu ta.

Tăng Hàm Giang rọi đèn pin qua, định nhìn kỹ hơn.

Phần thân trên của sinh vật này trông giống như một thiếu niên, tóc đen, da trắng, trẻ hơn hắn một chút, khuôn mặt tái nhợt đang nhắm mắt lại, trông rất đau đớn.  Trên cơ thể gầy gò có những vết thương đáng sợ. Một số vết thương đã lành và để lại sẹo, một số còn chảy máu. Tăng Hàm Giang nhận định đại khái dựa trên kinh nghiệm mà anh có. Hầu hết đó là vết thương do dao, vết bầm do gậy gộc gây ra và thậm chí là lửa để lại vết bỏng.

Nhưng anh không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhướng mày trước mùi máu tanh nồng nặc, rồi tiếp tục rọi đèn pin xuống phía dưới. 

Có phải là thứ đó thực sự tồn tại?

Anh tự hỏi mình, nhưng hoàn toàn không trả lời được.  Tăng Hàm Giang bây giờ lại bàng hoàng, cái đuôi cá phủ đầy vảy màu xanh lam tuyệt đẹp này vốn chỉ xuất hiện trong truyện tranh cổ tích giờ đã thực sự ở trước mặt anh rồi. Trong lúc vội vàng, anh bị mê hoặc bởi ánh sáng chói lòa dưới đó phản lại ánh đèn mạnh mẽ, không kìm được đưa tay mà chạm vào.

Cảm giác trơn và dính, Tăng Hàm Giang cúi đầu xuống, phát hiện trên tay đầy chất nhầy, anh lắc lắc tay nhưng cảm thấy khó lấy ra nên đành phải đặt đèn pin xuống, đi  tìm khăn giấy trong túi của anh.

Trong khi đang làm việc này, người thanh niên từ từ mở mắt, cậu đưa tay ra sờ vào bắp chân của Tăng Hàm Giang để thu hút sự chú ý của anh.

"Hungry,...food...", cậu bé nén lại mấy từ này bằng một giọng yếu ớt, khi Tăng Hàm Giang quay đầu lại và quan sát, cậu đã ngất như thể đã chết đi và không hề cử động. 

"Nó sẽ không chết đấy chứ?"

Tăng Hàm Giang ngồi xổm ở đó lau tay đợi hồi lâu không thấy cậu phản ứng, liền vươn tay chọc vào mặt cậu bé, không ngờ lại mềm nhũn ra.

"Cậu ta nói cậu ta đói sao?"

Tăng Hàm Giang nghĩ rằng cái đuôi thực sự không giống như đạo cụ trong phim, vì vậy anh chắc chắn rằng anh đã gặp phải một người cá thật sự- điều này thật thú vị đấy.

Thành thật mà nói, suy nghĩ duy nhất mà Tăng Hàm Giang có trong đầu bây giờ là thịt nàng tiên cá sẽ như thế nào khi nó được cắt ra, liệu nó có ngon khi nấu lên hay không, và làm thế nào để gói nó và mang nó về nhà. Anh không phải loại người sẽ vô điều kiện giải cứu một chú mèo con trên cây hoặc đối tốt với một con chó đi lạc bên đường, trừ khi có người xung quanh theo dõi, nếu không, anh chỉ đơn giản là không thèm làm những việc không vụ lợi như vậy.

Quyết định như vậy, Tăng Hàm Giang cao lên kế hoạch trình tự mổ xẻ và kỹ thuật dao kéo, đồng thời cũng kiểm tra các phương pháp nấu ăn trên mạng, cuối cùng khi anh định làm, anh đột nhiên mất hứng nhìn nàng tiên cá bất động.

Đúng vậy, anh đột nhiên cảm thấy giải phẫu người cá hình như cũng giống với cảm giác trước khi mổ cá sống, sự tươi mới lúc đầu thoáng qua, Tăng Hàm Giang cảm thấy có chút phiền phức, má ơi, những vảy cứng như thế kia đánh bao giờ mới hết.

Điều gì sẽ xảy ra nếu nó được đối đãi theo cách khác?  Ví dụ, nuôi nó?

Tăng Hàm Giang lại ngồi xổm xuống, dùng ngón tay sờ lên mặt người cá, từ trán lạnh đến quai hàm, nhưng không có đánh thức được người thanh niên vẫn còn hơi khịt mũi.  Anh chợt nhận ra trên cổ có một chiếc vòng sắt hoen gỉ mà trước đó anh không để ý, rọi đèn pin vào thì thấy trên đó có khắc một vài chữ cái tiếng Anh.

Anh chậm rãi nói "C.. a..e.. l..a..n", từng chữ một, "Chắc trong tiếng Trung là Khánh Liên nhỉ?"

"Quên đi, cứ gọi Khánh Liên là được." Tăng Hàm Giang lười suy nghĩ rồi cứ thế quyết định, cho dù quyết định nuôi nấng người cá này, trước tiên cũng phải cứu nó.  Anh định kiếm ít thức ăn, nhìn quanh thì tự nhiên ánh mắt anh rơi vào hai cái xác, chần chừ quay đi nhưng nhanh chóng ngã ngửa vì không có mục tiêu.

"Người cá chắc có  có thể ăn cái này, nhỉ?

Tăng Hàm Giang tìm thấy hai cái đùi của thi thể rồi chặt ra, nhưng khi lấy thịt trở về  thì chợt nhớ ra Caelan lúc này vẫn bất tỉnh, thế làm sao cho ăn được.

Tăng Hàm Giang ngồi xổm xuống đưa miếng thịt đung đưa trước miệng Caelan, sau đó vươn tay lau một chút máu trên đôi môi nứt nẻ, không biết có phải bị kích thích bởi mùi máu tanh nồng, cậu bé tỉnh dậy, dường như cậu ta không còn nhiều sức lực, cậu hé mở mắt và sau khi nhìn thấy những gì trước mắt, khó khăn phun ra vài từ.

"Please... gives it to me ..."

Coi như cũng có chút lịch sự. 

Tăng Hàm Giang nhướng mày suy nghĩ, anh đáp "Of course!", nhìn Caelan háo hức mở miệng, lộ ra chiếc răng nanh chưa hoàn chỉnh đầy máu, cắn chặt miếng thịt, nhai vài lần liền nuốt xuống. Cậu ta lộ ra vẻ mặt hơi hài lòng.

Ăn xong hai miếng thịt như thế, thể lực của Caelan dường như khôi phục một chút, cậu ngồi dậy, chống cánh tay run rẩy lên, để cho Tăng Hàm Giang nhìn thấy mình.

"...Anything else?"

Caelan giọng điệu đáng thương khàn khàn nói, cậu đương nhiên là cảm kích vị cứu tinh, nhưng cái đuôi phía sau lại cố ý vỗ nước,  bắn ra những tia nước như thúc giục.  Lúc này Tăng Hàm Giang mới nhận ra nó có một đôi mắt xanh rất đẹp, chói lọi như những vì sao ngay cả khi ở trong ống cống mờ mịt như vậy.

Thật muốn móc nó ra, nếu nó được làm thành vòng cổ hoặc đồ sưu tầm thì sẽ rất đẹp nhỉ?  Hoặc nếu nó không trở một tác phẩm điêu khắc phác thảo, thì cũng có giá trị đấy chứ.

Tăng Hàm Giang đứng dậy trong khi ôm những suy nghĩ nguy hiểm như vậy, và tiếp tục xẻ thịt xác chết dưới ánh mắt vô tình của sự thương hại và mong đợi.

Cho ăn vài lần, cuối cùng Caelan cũng không đòi ăn nữa sau khi miếng thịt thứ mười đã ăn xong, lau vết máu trên miệng, sau đó nói.

"Thank you, human. And... may I know your name?"

"Cup, cậu có thể gọi tôi bằng cái tên này." Tăng Hàm Giang do dự mà vẫn không nói cho Caelan biết tên thật của mình, vì vậy anh dùng biệt danh thay thế.

Caelan cũng không nghi ngờ cái tên đó, chỉ gật đầu, dưới cái nhìn của Tăng Hàm Giang, hắn vươn tay dựt một cái vảy ở cuối đuôi, nghiến răng dùng sức rút ra một chút.

"This is my gift, please take it."

Nhìn thấy vảy xanh tuyệt đẹp trên bàn tay so với đôi mắt không thua kém gì, Tăng Hàm Giang ngơ ngác nhìn một lúc, nhưng lại vô thức đưa tay ra đón lấy.

Anh đã nhận món quà cảm ơn, nhưng làm sao anh có thể đưa anh cá này về nhà? Thuyết phục có lẽ hơi phiền phức hay là đánh ngất đi cho lẹ?

Đang nghĩ ngợi, anh đột nhiên cảm thấy tay mình bị bắt lấy, không hề báo trước, trong lòng bàn tay truyền đến một cái lạnh lẽo, một giây tiếp theo Tăng Hàm Giang liền cảm giác được thân thể bị kéo mạnh về phía người cá kia, vai và thắt lưng của anh bị ướt, và cặp kính cũng bị tách ra do dòng nước chảy vào, và mắt anh bị nhòe đi.

"I'm sorry, but you have to die."

Trước khi toàn thân rơi xuống nước, khuôn mặt xinh đẹp vô hại có chút biểu cảm không chịu nổi, Caelan nói với giọng xin lỗi, sau đó cúi xuống tiến lại gần chỗ Tăng Hàm Giang đang chìm, một tay khác khéo cổ anh một cái rồi siết chặt.

"Bye bye"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top