Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói một cách dễ hiểu, kỳ nghỉ Quốc khánh này, mọi người tổ đội đến xoát phó bản 'nhà Diệp Tu'.

Ngay trong ngày, Tô Mộc Tranh tạo xong group chat, một lần kéo hết đám tuyển thủ được mời và tuyển thủ dọc đường xin phép tổ đội vào trong, sau đó toàn bộ quá trình dùng thái độ chuyên nghiệp trên cương vị quản lý cá nhân của Diệp Tu giải quyết tất cả vấn đề, từ đặt vé máy bay, chuẩn bị hành lý đến trả lời mấy câu hỏi ngốc nghếch râu ria muôn hình vạn trạng của đám người.

"Nhà Diệp Tu một lần mời nhiều người như vậy luôn hả?"

"Nhà ổng định bao nguyên cái khách sạn luôn hay gì?"

"Nghe nói nhà ổng là phú hộ phải hông?"

Đương nhiên vị quản lý này còn có thể bị bổ não thành mấy danh xưng ái muội kích war khác, chẳng hạn như bạn gái, còn có, con dâu của Diệp gia.
Dù sao trong quá khứ, cả hai như hình với bóng khắng khít không rời có thể giải thích là do quan hệ tốt, cộng sự tốt nhất các thứ, căng lắm là nhảy ra một cái scandal tình cảm bát quái cho giang cư mận giải sầu rồi thôi. Nhưng lần này có thể coi như là chuyện riêng tư, cảm giác bộ dáng nữ chủ nhân mời bạn bè về nhà chơi này là như thế nào a?

Có điều điểm vi diệu vặt vãnh này rất nhanh đã bị nhấn chìm trong niềm vui sướиɠ cùng với hưng phấn cực độ tập thể cùng đi du lịch.

Số lượng rơi vào khoảng 30 người, toàn là tuyển thủ Vinh Quang chuyên nghiệp hàng đầu Liên minh, tập hợp lại một chỗ, oai uy so với 100 người còn muốn nhiều hơn.

Ngoại trừ chuyện lông gà vỏ tỏi, nhóm bọn họ chia thành ba trận doanh: Đảng ngắm cảnh cưỡi ngựa xem hoa, đảng chụp choẹt check in sống ảo và đảng ăn no uống kỹ tôn sùng mỹ thực.
Đảng cuối cùng đi chơi thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần hầu hạ tốt cái bao tử đại nhân thì mọi chuyện khác đều okla hết, đêm hôm khuya khoắt oanh tạt group chat spam một đống lớn, rút kết lại chỉ có một ý tưởng, muốn ăn toàn bộ mỹ thực của thành phố B. Nếu như không được, nhà hàng ba sao cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận...

Diệp Tu thấy thế, vô cùng phóng khoáng, nói: Có ý kiến gì cứ việc nói ra! Khỏi cần khách khí với anh! Có thể thỏa mãn đều sẽ thỏa mãn cho mấy đứa!
Câu này vừa ra khỏi miệng, toàn bộ đều bị khϊếp sợ. Trọng tâm tán gẫu của cả đám đột nhiên thay đổi xoành xoạch, dồn dập khinh bỉ Diệp Tu không biết xấu hổ, tiện thể không hề khách khí như ngựa hoang thoát cương mà đề bạt ý muốn ——

Biệt thự? Không đủ! Phải lớn hơn trang viên! Tốt nhất là pháo đài có chuồng ngựa cùng sân cưỡi ngựa cá nhân kìa!
Các phương tiện giải trí mọi thể loại cũng không thể thiếu!

Phục vụ phải đạt tiêu chuẩn bảy sao! Tốt nhất đều phải mặt xinh dáng đẹp! Phải mặc đồ hầu gái nữa! Người hầu nam cũng phải có! Còn phải là một dàn soái ca cơ bụng sáu múi!

Muốn ăn một bữa tiệc Pháp thật lớn! Muốn nguyên liệu nấu ăn phải được vận chuyển qua đường hàng không! Muốn mãn hán toàn tịch! Muốn...

Diệp Tu: Muốn muốn muốn cái quằn què chứ muốn, nằm mơ đi là có hết nha.

Không ai để ý đến lời cậu nói, một đám người đứng mơ nằm mộng, cho đến ngày khởi hành mới tỉnh táo ra, để lại tình yêu to bự nhưng tạm thời không cần dùng tới là thẻ tài khoản ở lại câu lạc bộ, xách theo hành lý đã đóng gói cẩn thận, trong lời nhắn nhủ vi diệu của mấy quản lý câu lạc bộ "Chơi vui thì tốt nhưng nhớ biết đường quay về" mà rời đi.
Hoàng Thiếu Thiên trước kỳ nghỉ đã đăng một trạng thái trên Weibo "Kỳ nghỉ GO!GO!GO!" kèm ảnh tự chụp.

Trong ảnh còn dính nửa cái kính của Dụ Văn Châu, kéo theo một làn sóng người hâm vô cùng hưng phấn, nói là hai đứa đưa nhau đi trốn, hưởng tuần trăng mật các thứ.

Hai giờ chiều, Đường Hạo đến thành phố B. Hắn ta thân cao 1m83, khí chất kiệt ngạo, như hạc trong bầy gà, người đón khách chắc chắn sẽ phát hiện ra hắn nhanh thôi.
"Đường Hạo tiên sinh! Ở đây!"
Đường Hạo nghe tiếng kêu thì nhìn qua, sau đó lông mày nhướn lên, nở nụ cười tươi tắn.

Có một cô gái trẻ tuổi chân dài nóng bỏng cầm bảng có ghi tên "Đường Hạo" vẫy vẫy nhiêt tình.

Cô nàng trang điểm nhẹ nhàng, tóc đuôi ngựa thắt bím tinh nghịch, mặc áo tennis POLO và quần thể thao năng động, nhìn qua rất có nét đẹp rạng rỡ của tuổi thanh xuân. Quan trọng nhất chính là, giọng cô nàng đặc biệt lớn, giống như đem theo loa phóng thanh hét toáng lên vậy, làm cho người qua đường quay lại nhìn tới tấp, thuận tiện ngó luôn cái người bị kêu là Đường Hạo kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Đường Hạo? Người đẹp đó gọi Đường Hạo phải không?" Một người trẻ tuổi phát hiện ra điểm đặc biệt.

"Làm sao có thể, chắc là trùng tên... Ai uii! Người đeo kính râm kia nhìn rất giống nha!"

"Mợ nó, đây là lần thứ mấy rồi á!"

"Sao vậy anh bạn?"

"Hôm nay tui tới đón bạn, mà chuyến bay của thằng đó bị delay, tui chờ ở đây hai tiếng đồng hồ rồi. Mấy người không biết đâu, tui thấy Luân Hồi, Bá Đồ, có cả Lam Vũ nữa! Hình như đều là người đẹp này đón..."

"Thật hay giả? Đến hết luôn hả?? Liên minh có hoạt động gì ở thành phố B sao??"

"Tui cũng không biết, nhưng mà thành viên chiến đội không có tới hết, chỉ thấy Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường và Đỗ Minh, Bá Đồ thì có Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, Trương Giai Lạc, Lam Vũ có bộ đôi Kiếm và Lời nguyền, đệch mọa lúc Luân Hồi tới gây náo động lớn lắm, làm tui còn tưởng là đại minh tinh nào đó tới."

Nghe được tiếng bàn luận xì xào, Đường Hạo ra sức bước nhanh hơn. Người mê Vinh Quang vốn không ít, sau khi giải thế giới kết thúc thì càng được nhân dân cả nước hoan nghênh hơn nữa, đoán chừng cứ mười người thì có hai fan. Đường Hạo bị người ta nhận ra cũng không có gì kỳ quái. Đề phòng bị người qua đường hiếu kỳ đi lên dò hỏi, hắn bước tới chỗ cô gái đón tiếp, thúc giục: "Đi nhanh một chút đi."

Nữ sinh cười tươi, dẫn đường: "Đường Hạo tiên sinh, em là Linda, là hướng dẫn viên du lịch phụ trách mọi người ở thành phố B."

Đường Hạo bừng tỉnh, hướng dẫn viên du lịch a, hèn gì.

"Không cần gọi là tiên sinh." Hắn nói, dù là kính râm hay thanh âm đều có vẻ vô cùng lãnh khốc.

Nữ sinh hơi sửng sốt, nhận ra Đường Hạo có phần sốt sắng, hoặc có thể nói là không mấy dễ chịu, biết thời biết thế sửa lại xưng hô: "Vậy em gọi anh là Đường đội nha."
"Ừm."

"Em đợt trước mới tiếp xúc với Vinh Quang, cảm thấy rất thú vị, còn chơi rất vui. Đường đội là đệ nhất lưu manh trong Liên minh, trên sân đấu biểu hiện rất dũng mãnh, rất đặc sắc luôn đó!" Linda thuần thục tìm đề tài nói chuyện, tránh việc cả quãng đường tẻ ngắt nhạt nhẽo.

Có điều cô nàng không biết, Đường Hạo có khúc mắc trong lòng. Vốn hắn đã bị gợi lên hứng thú, cũng muốn hỏi cô em chơi nhân vật gì. Được em gái xinh đẹp như vậy khen ngợi, ai mà chẳng có chút kiêu hãnh.
Nhưng mà Đường Hạo đối với bốn chữ 'Đệ nhất lưu manh' của mình đã bất mãn từ lâu. Danh xưng này khó nghe hơn mấy cái gì mà Đấu Thần Kiếm Thánh Quyền Hoàng nhiều. Rõ ràng hắn cũng là một đại thần, chỉ bởi vì chơi nhân vật lưu manh, mà biệt danh lại khó nghe hơn người khác! Gì mà 'Lưu manh vương', 'Nhai bá', 'Thành quản'... không thiếu gì cả.
Nhưng mà dù có thế nào, một thằng con trai cũng không thể tỏ thái độ với cô em gái không có ý gì xấu này.

"... Ừ, cảm ơn." Hắn cứng ngắc nói, "Cũng tạm thôi, cần tiếp tục cố gắng."

"Ha ha, cố lên! Anh nhất định có thể làm được!"

...

Đáp ứng lời mời tới nhà Diệp Tu làm khách lần này ngoại trừ thành viên của Hưng Hân và đội tuyển quốc gia ra thì còn có Hàn Văn Thanh của Bá Đồ, Giang Ba Đào và Đỗ Minh của Luân Hồi, Cao Anh Kiệt của Vi Thảo, Đới Nghiên Kỳ của Lôi Đình, Ngô Vũ Sách và Lý Tấn của Hư Không, trừ Diệp Tu với đám nhà giàu Nghĩa Trảm, tổng cộng gồm 28 người.

Mặc dù là tuần lễ vàng Quốc khánh, nhưng chuyến bay đi thành phố B không ít, mấy ngày trước tất cả đã bàn bạc thời gian hạ cánh, để còn thuận tiện tiếp đón cùng một lúc.

Đường Hạo là người đến cuối cùng. Máy bay của hắn trễ bốn mươi phút, cả đoàn người đều đã chờ ở trên xe.

Dù gì đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, trên sân đấu hay sau cánh gà cũng có thể xem là người quen. Đường Hạo vốn tưởng rằng sẽ giống như cái chợ bán thức ăn. Lúc trước ở đội tuyển Quốc Gia chính là tình cảnh như vậy đó!

Kết quả sau khi lên xe thì phát hiện không gian rất yên tĩnh, chỉ có mấy người ngồi cùng chỗ tụm năm tụm ba tán gẫu. Mà cái loa phát thanh Hoàng Thiếu Thiên đang đeo tai nghe chơi điện thoại di động.

Hắn vừa nhìn thấy Đường Hạo, công năng của cái miệng lập tức giải trừ phong ấn: "Ơ đệch đệch đệch Đường Hạo ông cuối cùng cũng tới a!!! Tui với đội trưởng chờ ông hơn nửa tiếng rồi đó! Người đầu tiên đã tới hơn một tiếng trước! Ông nhìn cái mặt đen thui của Hàn Văn Thanh đi, quả nhiên vận may của Bá Đồ đều bị Trương Giai Lạc kéo xuống ha ha ha ha..."
"Đù móa Hoàng Thiếu Thiên! Vừa rồi tui còn thắc mắc sao ông yên tĩnh dữ vậy, quả nhiên là một phút không ồn ào liền thấy ngứa người đúng không!" Trương Giai Lạc vỗ cái ghế trước mặt, căm phẫn đứng lên, hại Tôn Tường đang ngủ bị thô bạo đánh thức, mờ mịt ngơ ngac nhìn ngó chung quanh.

Lý Tấn trong nháy mắt khôi phục tinh thần, vẻ mặt tràn đầy phấn khởi ngồi xem cuộc vui.

"Sao nào sao nào tui ngứa người ông liền tới mát xa cho tui hả gì?" Hoàng Thiếu Thiên quay người ra sau, đầu gối tì lên ghế ngồi, tay vịn lưng ghế, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Ông tới a tới a! Tui ngồi chờ nãy giờ, lưng đau eo nhức lắm rồi. Mau tới đấm lưng cho tui đi!"

Trương Giai Lạc đã chờ đến mất kiên nhẫn, xoắn tay áo làm bộ muốn xông tới.

"Ồn ào cái gì??!! Tất cả ngồi xuống cho tôi!" Gân xanh trên trán Hàn Văn Thanh nổi lên, quát một tiếng.
Trương Giai Lạc và Hoàng Thiếu Thiên đồng thời sững sờ. Trương Giai Lạc lập tức ngừng động tác, Hoàng Thiếu Thiên thấy thế bĩu môi ngồi xuống.

Hàn Văn Thanh quay sang nói với Linda "Bảo tài xế lái xe đi."

"A... Vâng!" Linda đáp lại, không tự chủ được bày ra thái độ dành cho lãnh đạo, ngữ khí vừa cung kính vừa thức thời.

Cô vừa định quay đầu lại dặn dò tài xế, đối phương đã nhấn chân ga khởi động xe...

"Đường đội nhanh tìm chỗ ngồi xuống đi." Tiêu Thì Khâm ngồi ở hàng ghế đầu nói với hắn, "Mấy người bên Hưng Hân tới sớm, đã qua đó trước rồi."

Hèn gì lúc nãy yên tĩnh dữ vậy...

Đường Hạo chợt tỉnh ngộ, lựng khựng đi ra phía sau ngồi xuống. Vì ít đi mấy người bên đấy, vị trí trống trên xe rất nhiều. Một mình hắn chiếm trọn hai ghế cũng không thành vấn đề.
Xe nổ máy, tăng tốc.
Là một hướng dẫn viên chuyên nghiệp chính quy, Linda sử dụng loa cầm tay, một lần nữa giới thiệu sơ lược về mình, biểu thị sự hoan nghênh đối với cả nhóm người.

Em gái có gương mặt xinh đẹp, âm thanh cũng vui tươi dễ nghe, tâm trạng mọi người hết sức thoải mái.

Cô nàng không giống như các hướng dẫn viên du lịch khác, mới vào đã bắt đầu giảng giải giới thiệu nhân vật lịch sử thành phố B, mà là từ trong tủ lạnh trên xe lấy ra đủ loại đồ uống ướp lạnh cùng với một ít đồ ăn vặt, chia cho từng người.

Điểm tâm vô cùng ngon miệng, chua chua ngọt ngọt, vô cùng thỏa mãn đầu lưỡi, đặc biệt là mấy tuyển thủ nữ. Hơn nữa mấy thứ này đóng gói vô cùng tinh xảo cẩn thận, từng cái từng cái đặt ở trong hộp gỗ nhỏ. Đới Nghiên Kỳ hỏi mấy món này mua ở cửa hàng nào, Linda lập tức cười híp mắt, nói là bà Diệp làm.
Bà Diệp... Là mẹ của Diệp Tu?

Mọe nó, mẹ của Diệp Tu là kiểu này sao?! Rõ ràng là mẫu phụ nữ hiền lành ôn nhu nha!! Diệp Tu xỏ lá thành cái đức hạnh này nhất định là do đột biến gen rồi đi!

...

Từ sân bay quay về nội thành mất khoảng một giờ, nhưng lúc cửa xe mở ra, đã hai tiếng trôi qua.

Đường Hạo ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ nhớ được xe của bọn họ giống như chạy trên đường núi vòng tới vòng lui. Hắn ngáp một cái, bước xuống xe.

Lúc này, mặt trời đã sắp lặn, gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hơi lạnh đặc trưng của buổi tối trên cao, bên tai truyền đến tiếng nước róc rách trong vắt. Khóe mắt Đường Hạo quét nhanh toàn cảnh, lập tức tỏ tường. Là do trước biệt thự này có xây một cái hồ phun nước. Chính giữa là pho tượng nữ thần không mặc quần áo, ôm một pho tượng trẻ con cũng không mặc quần áo nốt, trang trí giống như trong mấy khách sạn cao cấp vậy đó!
Cả đám vừa xuống xe liền nhìn ngó chung quanh.

"Oa, không tệ nha, còn ở trên núi luôn kìa."

"Aiz đáng tiếc là không có trang viên pháo đài tui muốn a."

"Ha ha ha ha ông chưa tỉnh ngủ hay gì?!"

Đợi tất cả mọi người cẩn thận cầm đủ hành lý của mình, Linda lên tiếng tạm biệt đoàn người, nhanh chóng rời khỏi.

Đường Hạo giật mình nghĩ thầm, sao hướng dẫn viên này lại quăng con bỏ chợ vứt cả đám bơ vơ màn trời chiếu đất, thì thấy có hai người từ cửa lớn biệt thự đi tới.

Đường Hạo giật mình, phát hiện một người trong đó chính là Diệp Tu.

Mà quan trọng hơn là, ổng vậy mà lại mặc chính trang!!!

A, nhưng mà sao cứ có cảm giác không đúng cho lắm!

Tên đó trước đây cũng từng mặc qua âu phục vài lần. Chỉ là sao mà cứ có cảm giác là lạ thế nào ấy? Là do... tư thế bước đi sao? Còn ông lão trung niên tóc hoa râm đi cạnh ổng là ai vậy? Nhìn thế nào cũng thấy không giống ông nội ổng đi...
Chẳng lẽ giống như trong phim truyền hình, là quản gia ư?!!.
Thời điểm xe buýt chở mọi người trong Liên Minh chạy về hướng Diệp gia, Diệp mẫu đang ở phòng khách bày bàn mạt chược với ba cô gái Hưng Hân.

Diệp Tu nằm nhoài trên sofa, khắp gương mặt đều là biểu tình vừa thống khổ vừa vui sướиɠ. Bánh Bao một mặt nghiêm túc, ngồi xoa bóp cho cậu. Ngụy Sâm thì ở một bên mang vẻ mặt thiếu đánh ha ha cười nhạo Diệp Tu. Cả hai đại chiến ba trăm hiệp, lời nói không có rắc rưởi nhất chỉ có rác rưởi hơn. Phương Duệ tuy có khinh bỉ, nhưng chỉ lâu lâu thò vào một chân đâm Diệp Tu một cái, sau đó bị Bánh Bao tàn nhẫn đẩy ra.
Trong góc phòng, ba người Kiều Nhất Phàm, La Tập và An Văn Dật đang nghiêm túc nghiên cứu mấy bộ trà cụ, từ kiểu Trung Quốc, kiểu Nhật Bản cho đến phong cách Tây Âu đều có đủ cả.

Mạc Phàm không có chỗ chen chân, bị Tô Mộc Tranh bắt đến vây xem hiện trường cờ bạc quy mô nhỏ. Hắn không nói lời nào, nhưng lúc cô nàng hỏi ý kiến vẫn sẽ đưa tay nhắc bài rồi cho kiến nghị. Cuối cùng Trần Quả không thể nhẫn nhịn được nữa, nhét vào tay Mạc Phàm một túi hạt dưa, chỉ về phía thùng rác, lệnh cho hắn tiếp tục làm một mỹ nam an tĩnh chuyên chú cắn hạt dưa đi, cảm ơn.
.. Vì lẽ đó mà Diệp Thu, người nhìn qua giống như là rất nhàn rỗi, bị bắt ra ngoài đón tiếp mọi người .

Nghĩ đến đám người kia, hắn thực sự một chút cũng không muốn đi. Diệp Thu thả Tiểu Điểm trên tay xuống, nó vừa đặt tứ chi xuống đất liền vui vẻ chạy tới chỗ Diệp Tu cọ a cọ. Diệp Thu nhăn nhó thay quần áo, lại nhăn nhó ra hiệu cho Chung bá đang bận rộn giúp đỡ bọn Kiều Nhất Phàm xuống lầu đón khách cùng mình.

Lão nhân tóc hoa rầm cười híp mắt đi sau lưng Diệp Thu, nghĩ thầm, thực sự đã rất lâu rồi, chưa thấy tiểu thiếu gia tràn ngập sức sống như vậy a.

Diệp Thu từng học ở trường quân đội, lại đi rèn luyện chính thức hai năm trong môi trường quân đội, khí chất toàn thân tỏa ra so với người anh trai sinh đôi kia có thể nói là một trời một vực.

Đường Hạo phát hiện hắn không giống Diệp Tu, những người khác đương nhiên cũng có thể. Nếu Diệp Tu thể hiện ra tư thái tương tự Diệp Thu, chắc là từ ngày hôm đó, mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây.
Diệp Thu đứng đối diện đám người, mặt không cảm xúc nhìn quanh một vòng.

Không biết tại sao, hiện trường nguyên bản ồn ào như cái chợ, trong lúc nhất thời yên lặng như tờ.

Trong khi Diệp Thu đánh giá bọn họ, thì mấy người bọn họ cũng đang quan sát Diệp Thu.

"Diệp Tu?"

Cuối cùng thì Hàn Văn Thanh mười năm túc địch là người mở miệng đầu tiên, có điều thay vì nói là nghi vấn, vẻ mặt đen xì nghiêm túc này của hắn rõ ràng là đang uy hϊếp đối phương nhanh chóng giải thích rõ ràng.

Diệp Thu liếc nhìn Hàn Văn Thanh, khóe mắt kín đáo nhảy lên một cái. Hắn đã từng xem qua tư liệu nên đương nhiên biết được người kia là ai. Nhưng khi thực sự gặp mặt, Diệp Thu nghĩ mãi không thông, cái người có khí chất nam tử mạnh mẽ lạnh lùng này lại đi chơi trò chơi điện tử?!

Cũng như cho đến bây giờ, Diệp Thu vẫn chưa thể hiểu được tại sao anh trai mình lại vì theo đuổi trò chơi mà từ bỏ cuộc sống thoải mái sung sướиɠ, gạt đi tương lai sáng lạn bản thân vốn có mà trốn nhà đi bụi.
Đạo lý về ước mơ thì ai cũng hiểu, nhưng Diệp Thu không có cách nào đồng cảm, bởi vì hắn và họ không cùng chung loại tình cảm và lý tưởng đó.
"Tôi là Diệp Thu." Diệp Thu nhàn nhạt nói: "Người anh nói là Diệp Tu, anh trai của tôi."

Sau đó hắn chứng kiến cả đám người này rơi vào một cơn trầm mặc quỷ dị. Người có vẻ mặt phong phú vượt trội thì trực tiếp trợn mắt há mồm.

"..."

Thấy bọn họ chậm chạp không lên tiếng, đuôi lông mày Diệp Thu hơi nhướn lên: "Sao thế?" Bất ngờ tới vậy sao?

"Đờ mờ!" Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên thoát khỏi debuff, lập tức nhảy dựng lên, "Diệp Tu ông đang làm trò gì vậy??!! Đùa giỡn tụi tui vui lắm hả gì!!! Ông có một em trai sinh đôi hồi nào sao tui lại không biết chứ!!!"

Từ lúc nào mà Diệp Tu có mấy hành động khuôn mẫu phải phép như vậy! Từ lúc nào có một Diệp Tu đẹp trai như vậy, tuấn mã như vậy, nhã nhặn như vậy!!! Hắn kiên quyết không chịu thừa nhận đâu!!
"Là do anh trai tôi không nói với cậu mà thôi." Diệp Thu liếc hắn một cái. Người này là Hoàng Thiếu Thiên, nghe nói giao tình với Diệp Tu rất tốt.

"Đúng là Diệp Tu chưa từng tiết lộ tin tức gì về gia đình." Dụ Văn Châu nói.

Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi, mọe nó, đúng là vậy thật.

"Hừm, đúng là không có." Trương Tân Kiệt rất chắc chắn xác nhận.

Vì lẽ đó... Người này thật sự là em trai của Diệp Tu?

Diệp Thu phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn thay đổi chút ít. Vừa nãy cảnh tượng còn vi diệu giống như đi xem triển lãm tranh trừu tượng, giờ thì y chang tham quan khủng long thời tiền sử trong viện bảo tàng quốc gia.

Trong nháy mắt hắn có một loại ảo giác như thể mình đang đi vườn bách thú nghiên cứu động vật, nhưng lại bị một bầy động vật bao vây xem xét ngược lại, khiến hắn hết sức câm nín bực mình.
"Tui nói này..." Tôn Tường nhịn không được lên tiếng "Khi nào thì chúng ta tới chỗ nghỉ ngơi vậy?" Không phải chỉ là sinh đôi thôi sao, có cái gì lạ đâu mà ngạc nhiên?

Diệp Thu nhìn sang: "Tôn Tường?"

"... Sao?" Tôn Tường không nghĩ tới sẽ trực tiếp bị đối phương nhìn mặt điểm danh, doạ hắn đến là chột dạ.

Diệp Thu vừa định nói chuyện thì Chung bá vốn đứng im lặng làm cảnh nãy giờ chợt hắng giọng một cái, hấp dẫn sự chú ý của đoàn người: "Thu thiếu gia, chúng ta nên đưa bạn bè của Tu thiếu gia vào trong trước, chờ họ sắp xếp ổn thỏa cũng vừa kịp lúc dùng bữa tối."

Mọi người: "... ... ? ? ! !"

Chờ chút!

Tui hình như mới nghe thấy cái gì đó?

Thu thiếu gia?!

Tu thiếu gia?!

Đờ mờ?! Loại kiến thức kỳ quái gì đây trời?? Ông chú này đang nói Diệp Tu và Diệp Thu sao??

Mấy anh trai à, đang chơi cosplay phỏng?
Như có cột sét 10 ngàn vôn đánh xuống, chém cả đám thành con heo quay, nội tâm nhấc lên một đợt phong ba bão táp.

"Cái tên... Diệp Tu là... thiếu gia?!"

Trương Giai Lạc vẻ mặt như nuốt phải ruồi, giống như Diệp Tu tự dưng đổi nghề đi đóng phim ấy. Mà còn là đóng vai nam chính trong phim Quỳnh Dao nữa cơ! Hắn cả kinh tới mức con ngươi cũng phải trừng to.

Quan trọng nhất là muốn cười cũng cười không nổi, bởi vì cái này con moẹ nó thật sự là có khả năng a.

"Ha ha." Chung bá chỉ cười không nói, trông rất hòa ái dễ gần.

Diệp Thu: "..."

Kỳ thực Diệp Thu đã quen với cách gọi này từ lâu, dù sao thì từ nhỏ tới lớn cũng đã nghe đến mòn lỗ tai, không cảm thấy có gì không đúng. Diệp gia thực sự là hào môn, mà hắn cũng đúng là thiếu gia nhà họ Diệp.

Chợt nhớ tới Diệp Tu lúc mới về nhà, nghe thấy xưng hô này lập tức lộ ra bộ mặt nhăn nhó. Khi còn bé không cảm giác được cái gì, nhưng bây giờ nghe lại thì hoàn toàn thấy không thích hợp, da gà da vịt thi nhau biểu tình. Nhưng dù ổng có nói bao nhiêu lần thì Chung bá vẫn không chịu sửa miệng, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc mặc kệ.
"Xin lỗi tôi có thể hỏi một chuyện không?" Lý Tấn đột nhiên nhấc tay lên tiếng.

"Đương nhiên có thể."

"Xin hỏi, chỗ này là chỗ nào? Toà nhà đó..." Hắn chỉ chỉ căn biệt thự nhìn rất xa hoa lộng lẫy phía sau: "Không phải là nhà Diệp thần chứ?"

"Không phải, họ không ở đây." Mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Chung bá đã nói tiếp: "Đây là nhà phụ của Diệp gia, thường chỉ dùng để chiêu đãi khách quý hoặc tổ chức tiệc rượu."

Mọi người: "..."

Con bà nó =_=.

(Hư Không Lý Tấn V: Kinh thiên động địa sống lâu mới gặp chuyện lạ hiếm thấy!! Diệp Thần thế mà lại là đại gia!!! @Nghĩa Trảm Lâu Quan Ninh V ông có nghe nói tới Diệp gia nào ở thành phố B không?_cập nhật Weibo).

"Lý Tấn cậu đang làm gì đó?" Lý Hiên tinh mắt phát hiện ra đội viên nhà mình dần bị tuột về sau, còn đang chú tâm chơi di động, nhất thời dấy lên đợt dự cảm không tốt.

"... Không có làm gì hết á!" Lý Tấn vội vàng cất điện thoại.

"Còn phải hỏi nữa hả? Chăc chắn là đang bà tám đâu đó rồi." Ngô Vũ Sách khẳng định.

Tui đây không có nhiều chuyện a, Lý Tấn thầm nghĩ, tui là đang mở rộng quan hệ ngoại giao, nhân tiện phát tín hiệu với thế giới bên ngoài !!!

Mọi người đi theo chân Diệp Thu và Chung bá tiến vào biệt thự.

Tầng dưới cùng là một phòng yến hội rộng rãi xa hoa. Mở cánh cửa lớn ra liền có thể nhìn thấy cầu thang uốn lượn sang trọng, dưới sàn còn trải thảm lông dê thủ công sẫm màu.

Sắc trời tối dần, hệ thống chiếu sáng trong biệt thự đã bắt đầu hoạt động, ánh sáng từ đèn thủy tinh bên trên trần nhà chiếu xuống, bao lấy biệt thự trong ánh sáng vàng rực rỡ.

Mọi người giật mình phát hiện ra có mười người làm chia thành hai hàng, đứng ở dưới chân cầu thang chào đón bọn họ, đều là những cô gái xinh xắn nóng bỏng.
Đã thế còn mặc trang phục hầu gái.

........

Trước mắt, cả đám có thể xác định ông cụ tự xưng là Chung bá này là quản gia, còn mấy cô hầu gái kia...

"Mấy người có cảm thấy... ừm, có chút quen thuộc không?"

"... Ai từng nói muốn có hầu gái ?"

"Đường Hạo?"

"Cút, không phải tui!"

"Là Lý Hiên."

"Biết ngay là Hư Không mấy người mà!"

"Ủa, nói nghe hay quá ha. Bộ mấy ông không muốn sao?"

"Tui là người dối trá như vậy hả? Tui là đang muốn khen ông đây nè!"

"Ê ê mấy ông đoán xem bọn người Hưng Hân bây giờ đang làm gì?"

"Được một nhóm hầu gái vây quanh hầu hạ gọi chủ nhân?"

"Á đù!"

"Có khi đang nằm trên đùi người ta..."

"... Hủ bại! Quá mức hủ bại!"

"Sao mấy người có thế bỉ ổi vô sỉ như vậy a..."

"Được rồi, đừng xàm xí nữa ..."

Diệp Thu không nghe thấy lời mấy người phía sau thì thầm, một mực đi trước dẫn đám Liên Minh lên lầu, Chung bá thì ở lại dặn dò người làm chuẩn bị bữa tối.
Xuyên suốt quãng đường, đoàn người không nói tiếng nào, giẫm lên thảm nhung cách âm, tiếng bước chân cũng trở nên nặng nề mơ hồ hơn.

... Cho đến khi Diệp Thu mở cửa phòng tiếp khách.

Ngoại trừ tiếng mạt chược mơ hồ truyền tới từ bên ngoài, tình cảnh trong phòng so với lúc Diệp Thu rời đi có chút khác biệt.

Mấy người Kiều Nhất Phàm đã nấu xong nước sôi, bây giờ đang chuẩn bị pha trà.

Ngụy Sâm đứng bên cạnh, ra dáng ông đây học cao hiểu rộng làm bộ làm tịch thưởng thức chỉ điểm.

Cửa lớn mở ra, một đám người nối gót đi vào.

Người của chiến đội Hưng Hân ngẩng đầu lên nhìn một cái.

"A, mấy chú tới rồi à." Diệp Tu đang nằm trên ghế sofa, hơi ngẩng đầu lên, qua loa nói: "Hoan nghênh a." Nói xong lại lười biếng ngã xuống đệm, "Bánh Bao em nhẹ nhẹ chút đi a!"

Diệp Tu không nằm trên đùi người hầu gái xinh đẹp mang tất chân nào cả, mà cậu nằm trên đùi Phương Duệ đại đại, bên cạnh còn có Bánh Bao cao ráo đẹp trai đang ngoan ngoãn đấm chân cho lão đại nhà mình.
Mọi người và Diệp Thu: ... Đù má!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top