Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại: SongDiệp(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tu cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng chủ yếu vẫn là đau lòng, vì thế cậu không nói thêm gì nữa mà trực tiếp nhoài người về trước hôn lên môi Diệp Thu. Hắn không nhúc nhích, chỉ biết mở to mắt ra nhìn Diệp Tu chằm chằm. Nơi tiếp xúc truyền tới cảm giác khô ráo và mềm mại. Cậu nhẹ nhàng duỗi đầu lưỡi ra liếm láp môi Diệp Thu.


Diệp Thu run rẩy nhìn ngắm gương mặt đang ở ngay trước mắt mình bây giờ. Đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi của cậu kéo vào trong miệng mình. Diệp Thu mạnh mẽ hút trọn dư vị ngọt ngào, để chúng ngấm vào tim gan rồi hòa chung trong cốt tủy.

Diệp Tu đứng không vững, loạng choạng ngã vào lồng ngực Diệp Thu. Cậu vô thức giơ tay lên bấu chặt lấy quần áo của hắn. Hai người gắn bó quấn quýt, từ trên xuống dưới không thừa ra một khoảng trống nào.

Đối với con mồi tự dâng tới trước cửa này, Diệp Thu gần như mất hết khống chế. Hắn vừa gặm cắn khóe môi vừa liếm mút đầu lưỡi của cậu, rồi thô bạo tiến vào xâm chiếm toàn bộ khoang miệng. Đôi môi khô ráo nhanh chóng bị nước bọt thấm ướt, thẩm thấu vào bên trong từng tấc da thịt.

Hơi thở của Diệp Tu dần trở nên hỗn loạn. Diệp Thu không ngừng làm sâu thêm nụ hôn, tay từ từ hướng xuống phía dưới, thăm dò vào trong vạt áo của Diệp Tu. Cảm xúc da thịt đàn hồi, bóng loáng khiến hô hấp trở nên nặng nề và gấp gáp hơn.

"Từ từ... a..." Diệp Tu muốn giữ cánh tay đang sờ loạn của hắn lại.

Diệp Thu dứt khoát trói nó lại sau gáy, không cho nhúc nhích hay vung loạn.

"Em... chờ đã..."

"Chờ cái gì?" Giọng Diệp Thu có hơi mơ hồ: "Em nhịn lâu lắm rồi!"

"Em nhớ lại xem bây giờ mình đang ở đâu?!"

"Đều ngủ rồi... sẽ không vào đây đâu..." Nụ hôn của Diệp Thu chuyển từ đôi môi xuống cần cổ. Hắn đẩy áo ngủ của cậu lên trên lồng ngực, làm lộ ra toàn bộ sống lưng.

Phòng nhỏ bật điều hòa, bên trong ấm áp như xuân. Nhưng do quần áo không chỉnh tề nên cơ thể Diệp Tu nổi lên một tầng da gà. Đầu ngón tay Diệp Thu có vết chai, xoa lên da thịt mang đến từng cơn tê dại. Diệp Tu vội vàng chống tay lên ngực hắn, muốn né tránh: "Em bình tĩnh lại chút đi."

"..." Khóe mắt Diệp Thu ửng hồng, cả người như bị quăng vào hồ nước nóng. Hắn thở nặng nhọc, mở to hai mắt ra nhìn Diệp Tu. Người đàn ông này chỉ cần tùy tiện vén vạt áo lên, hiệu quả đã gấp mấy lần thuốc kích tình, hạ thân căng cứng khó chịu vô cùng.

Do muốn ép buộc chính mình thôi nghĩ về Diệp Tu, Diệp Thu vùi đầu vào làm việc và công tác suốt nửa năm nay, mỗi ngày đều tự khiến mình mệt đến gần chết, nên hắn làm gì có thời gian giải quyết nhu cầu sinh lý. Tính ra thì Diệp Thu đã làm hòa thượng mấy tháng trời rồi.

"Em khó chịu..." Giọng của hắn thật trầm, pha thêm một chút oan ức và rầu rĩ. Diệp Thu không buông người ra, nhưng hắn cũng không tiếp tục hành động vội vàng nữa.

Diệp Tu: "..."

Tuy rằng cậu đã lường trước được tình huống này, nhưng trước đó không phải bọn họ vẫn đang nói chuyện nghiêm túc ư? Sao mới chớp mắt một cái đã đi đến diễn biến này rồi?!

Ban nãy hai đứa nói tới đâu rồi nhỉ?

"... Nãy giờ anh nói nhiều như vậy, em nghe hiểu gì không đó?!"

Diệp Thu cố gắng nghĩ lại, cánh tay vốn đang siết chặt từ từ buông lỏng ra: "Em nghe lời anh."

"... Em không thấy uất ức hay khó chịu sao?"

"Sao có thể chứ? Em vui vẻ còn không kịp." Diệp Thu để Diệp Tu nằm nhoài lên người mình. Hắn giúp cậu chỉnh trang lại quần áo rồi ôm vào lòng một lần nữa: "Em hiểu rất rõ tình cảnh của tụi mình, công khai ra là mười phần tội. Làm như vậy chỉ đẩy anh ra khỏi em thôi. Em không dám tưởng tượng tới ngày ba mẹ biết chuyện này. Hơn nữa... em thấy uất ức, anh cũng vậy mà đúng không? Em yêu anh, cũng yêu ba mẹ, nên em không muốn họ khó chịu hay tức giận. Nhưng tụi mình đâu thể giải quyết chu toàn tất cả mọi thứ, vì thế em sẽ thật cẩn thận, anh nói gì em cũng nghe theo. Dù là kết hôn hay có con cũng được, em chỉ cần biết anh đã thuộc về một mình em là đủ rồi."

Diệp Tu nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu Diệp Thu không chịu hướng giải quyết này thì mọi chuyện sẽ hơi phiền toái. Là ai cũng vậy, không phải cứ nói yêu thích là sẽ có được trong tay, cho nên cậu chỉ biết cố gắng dung hòa mọi chuyện lại với nhau theo cách hợp lý nhất có thể.

"Có điều... anh này... sao anh lại đồng ý thế? Lẽ nào trong mấy tháng qua, anh đột nhiên suy nghĩ thông suốt, phát hiện mình cũng yêu em đến chết đi sống lại hả?"

"Chết đi sống lại cái quể gì?"

"... Vậy anh thấy em đáng thương sao?"

"Đúng đó." Diệp Tu cười: "Ngăn em ra ngoài gieo vạ cô gái tốt."

"..."

"Giờ sao? Không thích ư? Muốn đi gieo vạ ai hả gì?"

Diệp Thu không hùa theo câu nói đùa của Diệp Tu. Hắn đặt cằm lên hõm vai của cậu, trả lời: "Cho dù em muốn như thế thì cũng không làm được mà. Anh hung dữ quá chừng." Đi ăn một buổi tiệc đột xuất thôi cũng phải gọi tới gọi lui xác nhận thật kỹ càng.

"Hừ." Diệp Tu thình lình nhớ tới một chuyện: "À đúng rồi, nếu Bạch tiểu thư lại đến nhà tìm em, để anh đi thay em nhá?! Thử xem cô ấy có nhận ra anh không? Sẵn tiện anh đây từ chối hộ em luôn. Em cứ khách khí tới lui như vậy hoài sẽ làm dở lỡ tuổi xuân của người ta đó."

Diệp Thu: "..."

Không muốn đặt sự chú ý lên người những kẻ qua đường, cho nên hắn nhanh chóng gật đầu: "Nghe lời anh. Anh vui là được rồi." Nhân tiện bổ sung thêm: "Anh nằm xuống đi, tụi mình tắt đèn ngủ thôi."

"..." Diệp Tu nghi ngờ: "Ngủ thật hả?"

Diệp Thu nhịn xuống kích động muốn trợn trắng hai mắt. Ca à, anh cũng là con trai mà. Con trai nói chỉ ngủ thôi không làm gì khác, anh tin thật sao?

"Đương nhiên. Anh đã ngồi cả ngày hôm nay mà, mệt mỏi rồi thì nghỉ sớm chút đi." Diệp Thu tỏ vẻ đứng đắn.

Vì thế không làm được đến bước cuối cùng.

Diệp Tu giơ tay tắt đèn, sau đó vén góc chăn lên. Lưng cậu còn chưa kịp chạm tới giường thì đã bị Diệp Thu ép xuống dưới thân, vật cực nóng kia đâm vào bắp đùi. Diệp Thu vừa cởi đồ ngủ của Diệp Tu vừa hạ xuống mặt cậu những nụ hôn nóng rực.

"Ca ca, tụi mình hâm nóng tình cảm một chút nha..."

Diệp Tu: "..."

Dẫu sao thì đây cũng là lần lăn giường đầu tiên của Diệp Tu.

Sau này nghĩ lại Diệp Thu vẫn còn thấy sợ hãi. Tuy đây là một trải nghiệm đáng giá, nhưng ít nhớ tới nó thì hơn.

"Em làm hay anh làm?" Khi Diệp Tu hỏi câu này, hai anh em vừa mới tắm rửa sạch sẽ, hiện tại đang ngồi đối diện nhau ở trên giường. Bầu không khí trong phòng vừa ám muội vừa nghiêm túc, còn có thêm một chút hưng phấn, giống như thảo luận chuyện quốc gia đại sự.

Diệp Thu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Diệp Tu.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Một lúc sau, Diệp Tu nhận thua, tức giận nói: "... Được rồi, em làm đi." Cậu tự biết thân biết phận, ấm ức nằm xuống giường.

"..."

Tuy rằng dáng nằm như xác ướp của Diệp Tu rất có tác dụng khiến người nhìn mất hứng, nhưng Diệp Thu biết cậu đang sốt sắng... ừm, đáng yêu.

Nhằm làm cho mình nhìn sơ qua không có vẻ gì gọi là sốt sắng, ít nhất là vì muốn qua mặt Diệp Tu nên Diệp Thu cố gắng dìm mớ bong bóng kích động và mừng rỡ trong lòng xuống dưới đáy. Hắn chống hai tay bên người Diệp Tu, cúi đầu xuống nhìn cậu, trong ánh mắt sáng rực là những cơn sóng tình dập dìu, miên man.

"Ca..."

"Hả? Cái gì?"

"Không có gì." Diệp Thu cố ý hạ thấp giọng nói sau đó mãnh liệt hôn lên đôi môi của Diệp Tu.

Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi hay có hành vi thân thiết, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, không riêng gì Diệp Thu mà chính Diệp Tu cũng cảm thấy hưng phấn đến phát run.

... Mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Diệp Tu được em trai hầu hạ tận tâm nên cảm thấy cực kỳ thoải mái, dục vọng của bản thân được bao gọn trong khoang miệng ấm áp. Đại não Diệp Tu hoàn toàn trống rỗng, vui vẻ đến muốn bay lên cao. Nhưng khi nhận ra Diệp Thu đang kê gối dưới eo mình, rồi tách hai chân mình ra thì hô hấp của Diệp Tu bắt đầu rối loạn.

"Khoan đã... anh muốn xoay người lại."

Diệp Thu: "..."

Tuy rất muốn làm từ chính diện, nhưng mà lần đầu tiên... thôi, chiều ý anh ấy vậy.

Diệp Tu lật người lại, nằm lỳ trên giường.

Đầu tiên, Diệp Thu cho một ngón tay vào.

"Đau không?"

"... Cũng ổn." Diệp Tu do dự mở miệng: "Có hơi là lạ..."

Không đau, chỉ thấy là lạ với cả...

Bị một vật không thuộc về mình chen vào bên trong cơ thể, cảm thấy bình thường mới là kỳ lạ đó. Diệp Thu không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, một giọt mồ hôi xuôi theo chóp mũi, rơi xuống bờ mông trắng nõn hết sức mềm mại của Diệp Tu.

Diệp Thu hỏi lại lần nữa: "Lạ chỗ nào?"

"... Em vào rồi hả? Không giống tưởng tượng của anh cho lắm?"

Diệp Thu mất ba giây mới hiểu rõ ràng ý tứ của Diệp Tu.

"... Ai ai ai ôi... em đừng kích động mà, anh giỡn... giỡn thôi!"

"Giỡn sao?!"

"Đúng đúng đúng anh biết mà, là tay, ngón tay!"

"..."

Hai người yên tĩnh lại, lúc Diệp Thu cho ngón tay thứ hai vào, Diệp Tu liền hít sâu một hơi.

"Đau hả?"

"Em có thể đừng đặt câu hỏi nữa không?... Anh đang cố gắng bỏ qua cái cảm giác đi ngoài không được mà nhét vào cũng không xong, cứ bị kẹt lại ở giữa á..."

Diệp Thu: "..."

"Em thử nghĩ coi, tại sao nam nam quan hệ lại phải dùng hoa cúc? Lỡ đi được một nửa, tự nhiên mót vệ sinh thì biết làm thế nào? Chẳng phải rất kinh dị sao?"

Gân xanh trên trán Diệp Thu giật liên hồi: "Anh câm miệng được không?"

"... Em hỏi anh trước chứ bộ!" Diệp Tu nói thầm.

"Vậy tụi mình cùng câm miệng đi."

"Không muốn đâu." Diệp Tu từ chối: "Anh cần dời đi sự chú ý."

Diệp Thu: "..."

"Vậy đừng trách sao em không khách khí." Hắn nói lời hung ác, cho tiếp ngón tay thứ ba vào bên trong.

Diệp Tu lại hít sâu một hơi, tiện đà bỏ qua lời đe dọa của Diệp Thu, kiên trì dùng ngôn ngữ quấy rầy tinh thần lực của em trai nhà mình: "Đến đến đến nói thật anh nghe nào, em từng chạm vào cô gái hay đứa con trai nào chưa?"

Vốn dĩ Diệp Thu không muốn để ý tới Diệp Tu nữa, nhưng do đây là vấn đề đặc thù, cho nên hắn vẫn trả lời cậu hỏi của cậu: "Không nói cho anh biết."

"Có thì nói có, không có thì nói không có, nào có đạo lý không nói cho anh biết, nói mau lên!"

"Có thì sao, không có thì sao?" Diệp Thu hỏi vặn lại.

"Có thì khinh bỉ em, không có cũng khinh bỉ em."

Diệp Thu: "..."

Túm lại đều sẽ khinh bỉ em chứ gì. Diệp Thu căm tức trong lòng đồng thời cũng bị dục hỏa thiêu đốt đến sắp nổ tung. Người hắn ngày nhớ đêm mong đang nằm dưới thân, khiến hắn muốn tiến vào trong, lấp đầy cậu ngay lập tức. Suy nghĩ đó chiếm cứ toàn bộ tư duy.

Dẫu vậy, Diệp Thu vẫn kiên trì làm kỹ màn dạo đầu. Trong quá trình đó còn phải liên tục ứng phó với Diệp Tu. Hắn rút ba ngón tay về, đặt tay lên eo Diệp Tu, chống đỡ chính mình ngay tại lối vào, nhưng chỉ đâm nhẹ vài cái thăm dò.

Cảm giác và nhiệt độ của món hàng này khủng bố hơn ba ngón tay nhiều lắm. Diệp Tu bị dọa sợ rồi. Trong đầu cậu hiện ra hình dáng thứ hung khí kia của em trai, lại thử so sánh kích thước với ba ngón tay vừa nãy, cả người cậu lập tức không khỏe nổi. Để cái đó đi vào bên trong, mình nhất định xong đời luôn cho xem. Diệp Tu kinh hoảng nuốt một ngụm nước bọt: "Chờ... chờ đã..."

Diệp Thu đè anh trai nhà mình lại, sau đó đẩy thắt lưng một cái...

Cả người Diệp Tu cứng ngắt, kêu gào thảm thiết: "Má má má..."

Diệp Thu chỉ mới tiến vào được một đoạn nhỏ đã bị chặn đứng lại. Hắn cau mày: "Anh... thả lỏng một chút." Lời thì nói vậy đấy nhưng động tác của hắn không hề ngừng lại.

"Đừng đừng... em khoan vào đã! Trướng chết mất — má em Diệp Thu con mọe nó em ăn cái gì mà lớn dữ vậy?!"

Tranh thủ lúc Diệp Tu gân cổ lên mắng, Diệp Thu đẩy cả cây vào trong, sau đó ôm cậu thật chặt.

"Anh không biết em ăn cái gì thật ư?" Diệp Thu ghé vào tai cậu thì thầm. Hơi thở của hắn vô cùng rối loạn, giống như đang gắng sức nhẫn nại cái gì đó.

Từ nhỏ tới lớn, Diệp Tu đối đãi với Diệp Thu không hề khách khí, chính là cái kiểu em trai của tui chỉ có mình tui được phép bắt nạt. Tuy bây giờ cậu nhượng bộ nằm dưới, nhưng đã bị hành vi càn quấy của Diệp Thu làm cho tức giận vô cùng, nên mắng hắn không chút kiêng dè: "Đáng chết... anh muốn ở trên. Em đi ra nhanh lên!" Không chỉ dùng miệng, cậu còn động đậy cơ thể, nhưng không thể thoát khỏi giam cầm.

"Đừng nhúc nhích..." Giọng của hắn nghèn nghẹn như thoát ra từ kẽ răng.

Diệp Tu cứ rướn về phía trước, muốn đẩy Diệp Tu ra. Diệp Thu thì nắm cậu lại. Trong lúc đôi co kịch liệt Diệp Thu bỗng nhiên 'hừ' một tiếng, cơ thể lập tức cứng đờ như hóa đá. Diệp Tu mờ mịt nhìn hắn, một giây sau cậu mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Diệp Thu: "..."

Diệp Tu: "..."

Bầu không khí quỷ dị lan tràn khắp gian phòng, ẩn trong đó là một loại lúng túng không thể gọi thẳng bằng tên.

"Em..."

"Câm miệng!" Diệp Thu hét to, tức muốn nổ phổi: "Em đã bảo anh đừng nhúc nhích rồi mà!"

"..."

"Còn nữa, anh siết chặt như vậy làm gì?!"

Đối với lời cáo trạng từ phía bị cáo Diệp Thu, Diệp Tu lập tức vứt bỏ kiêng kỵ về tôn nghiêm đàn ông của em trai mà nổi giận: "Ha ha, tự em ra sớm còn dám mở miệng trách anh?!"

"... Em không có! Tại lần đầu tiên... nên em hơi kích động thôi!"

"Ai dô, xử nam ba mươi tuổi đáng kiêu ngạo lắm sao?!"

"Anh có khác gì em đâu chớ?"

"Ít nhất ca đây không có ra sớm nhá!"

"Đã nói rồi, em không có ra sớm!"

"Đã bắn rồi, em còn cãi chày cãi cối nữa!"

"Tại anh cứ thít chặt như vậy..."

"Còn dám sửa lưng?! Thít con mẹ em!!"

...

Hai người đôi co lời qua tiếng lại. Diệp Thu kích động vùng lên. Hắn lui ra ngoài, lật người Diệp Tu lại rồi đặt hai chân cậu lên khuỷu tay của mình, sau đó đâm vào.

"Má em!"

"Ba anh!"

Diệp Thu dứt khoát khóa miệng Diệp Tu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top