Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chu Tả - Đạo làm người?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Warning: OOC, hư cấu, fanfic, ngụy huynh đệ, oneshot

...

Năm Chu Chí Hâm lên lớp 12, bố hắn dẫn về nhà một người phụ nữ trung tuổi. Thái độ của hắn đối với việc này thật ra cũng không quá gay gắt, dù sao hắn cũng đã đủ lớn để hiểu mọi chuyện, vả lại mẹ hắn cũng mất năm năm rồi, chỉ là phía sau người phụ nữ kia còn có một đứa trẻ con.

"Chào anh Tiểu Hâm đi con."

Người phụ nữ thoạt nhìn đoan hậu, dịu dàng nhắc nhở đứa trẻ nhút nhát phía sau lưng, đứa trẻ chậm chạp bước ra, đôi mắt to tròn rụt rè đánh giá vị anh trai xa lạ trước mắt.

"Em chào anh Tiểu Hâm, em là Tả Hàng."

"Mau làm quen với em trai đi, sau này chúng ta sẽ là người một nhà." 

Bên tai Chu Chí Hâm vang lên tiếng của bố hắn, ánh mắt lẫn chất giọng đều đang bắn ra tia cảnh cáo. Chu Chí Hâm cũng không rảnh để dở chứng, hắn còn chưa muốn bị cắt tiền tiêu vặt đâu, vì thế cực kỳ giả tạo nhếch khóe miệng: "Chào em, Tả Hàng, sau này gọi anh là anh A Chí được rồi."

Đứa nhóc con không biết có phải bị mẹ nó bỏ đói hay không mà gầy nhom, nhưng thực ra cũng khá đáng yêu, thôi vậy, sau này cơm ai nấy ăn giường ai nấy ngủ, đừng làm phiền hắn là được.

...

Gia đình Chu Chí Hâm cũng không có drama như trong phim truyền hình chiếu giờ vàng, hai vị phụ huynh bận rộn với công việc, mẹ của Tả Hàng thường xuyên theo bố hắn đi công tác, đứa nhóc lại ngoan ngoãn cực kỳ, không có mẹ ở nhà cũng tự biết chu toàn việc ăn học, thành ra cuộc sống bình đạm cứ thế trôi qua.

Thời gian thấm thoát, từ lúc Tả Hàng và mẹ cậu chuyển vào nhà đã được 2 tháng. Chu Chí Hâm ngày ngày hết đi học lại tụ tập bạn bè đánh game, vào một ngày chủ nhật tẻ nhạt không có kèo, ở nhà phát hiện đứa nhỏ kia biết nấu ăn.

Người trước nay chỉ biết úp mì gói và gọi đồ ăn ngoài như hắn đột nhiên thấy chột dạ. 

"Anh A Chí, anh ăn đi kẻo nguội."

"Ừ." Chu Chí Hâm bối rối nhìn bát mì rau thịt đầy đủ Tả Hàng vừa đặt trước mặt mình, không biết để tay chân vào đâu. "Anh cảm ơn."

Thực ra ngày bình thường hắn chẳng bao giờ để ý đến Tả Hàng, nếu không muốn nói là "vứt bỏ" cậu, vậy mà cậu vẫn vui vẻ nấu mì cho hắn, tuy rằng bình thường không giao tiếp được mấy câu nhưng từ thái độ có thể thấy cậu hình như cũng không có hiềm khích nào với thằng anh trai lớn đầu mặt than này.

"Mẹ em bảo một tuần nữa sẽ cùng chú Chu bay về Trùng Khánh, nói rằng sẽ dẫn hai chúng ta đi chơi một chuyến."

À, cuối cùng hai người nọ cũng nhớ ở nhà có hai đứa con. Chu Chí Hâm húp nốt phần nước dùng còn lại, ậm ừ tỏ ý đã biết.

...

"Chu Chí Hâm thằng óc chó này, bắn đi!!"

"Mẹ nó tao hết đạn rồi!"

Chu Chí Hâm gào lại đầu bên kia, lúc hắn chuẩn bị chạy về phía bụi cây đồng đội đang trốn thì màn hình đột nhiên chuyển thành cuộc gọi, hắn liếc tên, không dám tắt đi nên đành nén bực bội trượt sang nút xanh, vội vàng từ sofa ngồi nghiêm chỉnh lại, giọng điệu nhẹ đi.

"Vâng bố ạ? Bố gọi con có việc gì?"

"Chu Chí Hâm, trước khi đi bố bảo anh ở nhà chăm sóc em trai, anh còn nhớ không?"

"Vâng... thì... " Chu Chí Hâm giật thót, lúc này mới nhớ ra trước khi đi công tác bố hắn dặn dò phải chiếu cố em trai mới kĩ thế nào, thế mà mấy tuần nay hắn còn chẳng biết Tả Hàng hàng ngày đi học thế nào, ăn cái gì, trở về lúc nào. Nhưng bố Chu Chí Hâm chẳng lẽ không thừa biết hắn là cái loại cà lơ phất phơ, ngoài đi học với gọi đồ ăn ngoài, không để bản thân chết đói là tốt lắm rồi, sao có thể chăm sóc cho người khác chứ.

Đoán ý bố bao nhiêu năm, giọng điệu này xem chừng có chuyện rồi nhưng hắn cũng không nghĩ ra làm sao, "Em trai vẫn tốt mà bố... "

"Tốt tốt cái đầu anh! Anh ở chung với nó, mà không biết nó bị thương à! Còn dám ăn đồ thằng bé nấu, ăn xong thì cút, nếu không phải dì anh gọi điện chắc nó sẽ giấu nhẹm luôn!"

"Tả Hàng bị thương?" Chu Chí Hâm bật dậy khỏi ghế sofa. Thôi chết rồi, thốt ra câu này xong hắn mới thấy bản thân ngu ngốc thế nào, vội vã chữa lại, "Bây giờ con đi xem em ngay."

...

"Anh A Chí? Anh vào đi, em không khóa cửa."

"Ừ." Chu Chí Hâm đẩy nhẹ cửa vào, Tả Hàng đang ngồi quay lưng với cửa, cúi đầu chẳng biết đang làm gì.

"Em bị thương à? Sao không nói với anh?"

"À, không có gì, lúc rửa dao bị đứt tay chút thôi." Tả Hàng ngoan ngoãn lắc lắc đầu, Chu Chí Hâm nghe ra giọng cậu có hơi nghèn nghẹn.

Đừng nói bị đứt tay thôi cũng khóc nhé? Chu Chí Hâm trong lòng thoáng khinh bỉ đứa nhóc gầy nhỏ yếu đuối này, tuy nhiên hắn cũng chẳng dám tỏ thái độ. Vết thương như vậy với một đứa con trai chẳng tính là gì nhưng đứa nhỏ này lại cực kỳ được lòng bố hắn, nhìn thái độ ban nãy của ông là biết ngay, chuyến này hắn không biết phải làm sao để chuộc lỗi lầm đây.

Mẹ nó, tiền tiêu vặt của lão tử!!!

"Đưa tay anh xem nào." Chu Chí Hâm mỉm cười tiêu chuẩn, đi đến trước bàn học bắt lấy tay Tả Hàng, giả vờ săn sóc xem xét vết thương của cậu. 

Hình như đứt vào tận ba ngón tay lận, hắn thoáng cau mày.

"Sao lại bị thương nhiều thế này?"

"Em bất cẩn thôi." Tả Hàng lắc đầu nguầy nguậy, buông tay xuống nhưng liền bị Chu Chí Hâm nắm lại.

"Lần sau gọi đồ ăn ngoài đi, không thì để anh rửa bát cho, nghe không." Hắn hùng hồn tuyên bố.

"Không cần đâu anh, em sẽ nấu cho anh, đồ ăn ngoài không tốt." 

"Em... " Chu Chí Hâm bị làm cho bối rối vì sự lương thiện bất chấp của đứa nhỏ này, cuối cùng áy náy chỉ vào thứ đồ trong lồng ngực Tả Hàng. "Ôm cái gì thế?"

"Ảnh của bố... với em, ông ấy mất lâu rồi." Tả Hàng lúc này mới ngước lên, làn da trắng trẻo vì khóc mà ửng lên, đôi mắt cùng chóp mũi đỏ hoe chiếu thẳng vào hắn. 

Chu Chí Hâm đột nhiên nín thở, lồng ngực hắn không hiểu vì sao mà hẫng một nhịp. 

"Anh xin lỗi... Em đừng buồn, có anh ở đây rồi."

"Anh A Chí... " 

Chu Chí Hâm khô khan nuốt xuống, chậm rãi hạ thấp đầu.

"Anh... "

Tiếng Tả Hàng mơ hồ bên tai Chu Chí Hâm, hắn mơ màng giống như bị bỏ thuốc, cuối cùng đột nhiên dán môi lên miệng Tả Hàng.

"Anh A Chí, anh làm gì vậy?"

Tả Hàng rõ ràng rất gầy, bị Chu Chí Hâm ôm trọn vào lòng vỗ về. Có trời mới biết Chu Chí Hâm vừa rồi quê thế nào, để cứu chữa hắn vội vã vùi đầu cậu vào ngực mình, xoa xoa gáy cậu.

"A Hàng đừng hiểu lầm, anh thật lòng chỉ muốn an ủi em thôi."

...

Chu Chí Hâm trở về phòng suy ngẫm nhân sinh mất một ngày, sáng hôm sau đi học cũng không thấy Tả Hàng có thái độ gì khác.

"Nên mày đã hôn em trai mày??! Còn có lưỡi?"

"Điên à!" Chu Chí Hâm đấm một cái vào bắp tay Tô Tân Hạo, to giọng chột dạ, "Em trai nào, bọn tao làm gì có quan hệ huyết thống."

"Mẹ mày thằng này, mày điên rồi!" Tô Tân Hạo dường như đã sốc đến mức quên mình vừa bị Chu Chí Hâm đấm một cú, nắm hay bắp tay hắn lắc như điên, như thể lắc mạnh hơn thì Chu Chí Hâm sẽ bị cậu ta lắc cho tỉnh ngộ. "Nó là con trai! Quan trọng là nó là trẻ con! Mày đúng là cái thằng biến thái chết tiệt!"

"Trẻ con gì nữa... " Chu Chí Hâm yếu ớt biện minh, "Em ấy lớp 9 rồi."

Tô Tân Hạo: "..." 

...

Tả Hàng giống như một loại thuốc gây nghiện, khiến Chu Chí Hâm sống dở chết dở. 

Thực ra sau khi bị Tô Tân Hạo giác ngộ thì hắn cũng hiểu hành vi của mình biến thái đến mức nào, nhưng hắn thật sự không thể kiềm chế khi nghĩ đến Tả Hàng, không, chính xác hơn là không thể kiềm chế nghĩ đến nụ hôn hôm ấy, cuối cùng sau mấy hôm tránh mặt, hắn cũng không nhịn nổi nữa.

Chu Chí Hâm thở dài, bỏ xuống cuốn sách* Tô Tân Hạo tặng mình mấy hôm trước, bước ra khỏi phòng.

*Cuốn sách:

"Anh mang sữa cho em."

Tả Hàng đang học bài, nhận sữa xong thì lịch sự cảm ơn rồi lại viết bài tiếp. Mãi lúc sau cậu mới nhận ra anh trai vẫn chưa có ý định rời đi.

"Sao vậy ạ?"

Chu Chí Hâm không biết từ lúc nào đã tiến đến sau lưng Tả Hàng, tay lặng lẽ trườn lên vai cậu, lồng ngực tự nhiên dán lên người cậu.

"Có bài nào không làm được không, anh giảng cho?"

"Dạ không ạ... "

Chu Chí Hâm nhận ra cậu có ý né tránh nhưng vẫn mặt dày tiếp tục, thực ra trong lòng hắn cũng không có ý nghĩ quá trớn, chỉ là đứa nhỏ này quá đáng yêu mềm mại, muốn hôn hôn thử một chút.

"Em ở trường có thích bạn nữ nào không?"

"Không ạ."

"Đã... hôn ai bao giờ chưa?" Chu Chí Hâm cảm nhận được cậu thoáng run nhè nhẹ, lắc lắc đầu trong ngực hắn.

"Có muốn thử hôn anh trai không?" 

Tả Hàng rõ ràng không biết phản ứng ra sao, bị Chu Chí Hâm hôn đến mềm nhũn người cũng không biết nên phản kháng thế nào.

"Đừng nói cho bố mẹ nhé?"

...

Chu Chí Hâm mấy hôm sau giống như ngựa quen đường cũ, được voi đòi tiên, cứ đi học về là lại tìm Tả Hàng đòi hôn môi.

Cuộc sống tràn ngập mới mẻ với Chu Chí Hâm rất nhanh đã kết thúc vào ngày cuối tuần khi bố hắn và mẹ Tả Hàng trở về.

Lần này trở về trước tiên ăn một bữa cơm gia đình ấm áp, thấy Chu Chí Hâm lầm lì cá chết cũng có ngày chạy vào bếp đòi phụ giúp, cả nhà đều mừng ra mặt. 

Tả Hàng ngoan ngoãn tranh rửa bát, Chu Chí Hâm vội vàng chen vào tráng bát, chen chúc một chỗ, ríu ra ríu rít. Nhìn thấy cảnh tượng này, anh em hòa thuận vui vẻ, chăm sóc lẫn nhau, nhị vị phụ huynh giống như đời này không còn gì tiếc nuối, không khỏi mừng rỡ ra mặt, vì thế bố hắn còn hào phóng nạp thẻ cho hắn.

Chu Chí Hâm vui càng thêm vui, quay ra thấy bố với dì đang châu đầu xem TV liền lén lút thơm chụt lên môi Tả Hàng một cái.

"Anh, chú mắng đấy!"

"Không nhìn thấy đâu." Chu Chí Hâm đắc ý cười, còn nhanh chóng quay qua thơm một cái lên má cậu. "A Hàng ngoan, anh thương."

Thói quen xấu thường khó bỏ, khiến người ta kìm lòng không đặng mà liên tục muốn tái phạm. 

Bố mẹ ở nhà, Chu Chí Hâm không nghĩ tới hắn như thế mà cũng không kiềm chế được. Cửa phòng Tả Hàng vừa mở ra đã vội bị hắn đóng sầm lại. Một nụ hôn ướt át cháy bỏng rơi xuống, đè Tả Hàng lên giường, hôn cậu đến mềm nhũn người.

"Anh, anh!" Tả Hàng đánh vào vai hắn như mèo cào, "Chú với mẹ đều ở nhà!"

Chu Chí Hâm tỉnh táo lại đôi chút, cuối cùng hắn quyết định kéo Tả Hàng về địa bàn phòng mình cho đảm bảo an toàn.

Cửa vừa đóng hắn đã lao vào Tả Hàng như con sói chết đói, ngấu nghiến miệng cậu đến sứt da, dưới giường sách vở cùng đồ đạc của hắn tứ tung khắp nơi.

"Anh! Buông em ra!" 

"Em kêu cái gì, mọi lần không phải đều rất nghe lời---- "

Lời Chu Chí Hâm chưa dứt, hắn đã cảm thấy mình bị một lực cực kỳ mạnh nhấc ra khỏi người Tả Hàng bằng tốc độ ánh sáng. Còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì, mũi đã nhức đến phát khóc, đầu óc choáng váng một trận.

Xong rồi, hình như vừa rồi gấp quá quên chưa khóa cửa.

"Chu Chí Hâm thằng ranh con! Bố nuôi mày ăn học để mày làm vậy với em trai mày à!! Bố...Bố tức chết ----"

Ngoài tiếng thở hồng hộc run rẩy vì tức giận của bố hắn, có tiếng thút thít ai oán của dì. Xong rồi, hắn triệt để bị phát hiện rồi.

Chu Chí Hâm đau đớn cố gắng nhấc thân mình mò từ dưới đất dậy, còn chưa kịp nhấc cái lưng lên đã bị bố cầm vật gì như cuốn sách quật mấy nhát vào lưng.

"Cái thằng súc sinh! Cái thằng biến thái này! Còn định chạy? Tao đẻ ra mày làm gì cơ chứ? Mày rốt cục là đang nghĩ cái giống gì trong đầu hả!!?"

Chu Chí Hâm đau muốn chảy nước mắt, hai tay ôm lấy đầu, chật vật lau sàn mấy vòng để tránh đòn của bố.

"Bố ơi! Con sai rồi mà! Con là thằng khốn nạn, sở khanh, tồi tệ, con thật sự biết lỗi rồi."

"Thôi thôi ông ơi! Đừng đánh Tiểu Hâm nữa!"

"Chú ơi chú đừng đánh anh con nữa mà!"

Khung cảnh hỗn loạn, người can người ngăn, người tức đến đầu bốc khói, đầu mũi đau nhức khiến tầm nhìn của hắn mờ đi, cuối cùng bố hắn cũng bị mẹ Tả Hàng cưỡng chế lôi đi, Tả Hàng cũng đi rồi, còn cẩn thận khóa cửa tránh để hắn bị bố đánh chết.

Chu Chí Hâm rờ rờ trên mũi, chất lỏng màu đỏ tong tỏng nhỏ xuống cuốn sách bìa đỏ bố hắn vừa vứt lại. Hắn đột nhiên nhớ đến những lời Tô Tân Hạo mắng chửi mình, cảm thấy cũng không sai.

"Đáng đời mà." Chu Chí Hâm bò dậy, cầm quyển sách đỏ bỏ lại lên tủ đầu giường rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

...

Sau một trận bị đánh thừa sống thiếu chết, Chu Chí Hâm cũng không dám làm gì quá đáng nữa, ngày ngày học hành chăm chỉ làm người đàng hoàng dưới sự kiểm soát 24/24 của bố. Nhưng bố hắn nào phải người vô công rồi nghề, cũng chỉ được ba bữa là lại phải đi công tác, mẹ Tả Hàng trông coi hai người được một tháng, cho rằng lần đó chỉ là Chu Chí Hâm bị đám bạn xấu xui dại, hiện giờ đã bình thường trở lại, thế nên cũng quay về với giúp đỡ bố hắn.

Sau khi "được" giác ngộ thì Chu Chí Hâm cũng ngại nhìn mặt Tả Hàng, phần vì lương tâm trỗi dậy, phần vì thể diện, lần trước bị bố đánh trước mặt cậu quê một cục, vì thế cũng tránh cậu mãi. Mãi cho đến một buổi tối bố và dì đều vắng nhà, Tả Hàng đột nhiên chủ động mò sang phòng hắn.

Chu Chí Hâm cũng không biết cậu tìm hắn làm gì, đứng tránh sang một bên cho cậu vào.

Tả Hàng ngồi trên giường hắn đung đưa chân, cúi đầu nghịch móng tay, còn hắn tay chân thừa thãi nên cứ cầm bút viết liên tục, thực ra trên giấy chẳng có phép toán nào, chỉ toàn là hình tròn vô tri, bầu không khí ngượng ngùng đến cực điểm.

"Anh, anh học xong chưa?"

"À anh... " Chu Chí Hâm bối rối quay ra, mỉm cười nhìn cậu, "A Hàng có chuyện gì muốn nói với anh sao?"

"A Hàng... nhớ anh." Tả Hàng ngước lên nhìn hắn nhưng giọng càng nói càng bé đi, "Muốn hôn anh."

"..."

Chu Chí Hâm cắn chặt răng, tay lật dở cuốn sách Tô Tân Hạo tặng, nói: "Không được, A Hàng còn bé quá, em về học bài đi."

Chu Chí Hâm sống 17 năm trên đời chưa từng thấy mình cứng rắn đến thế. Thực ra hắn nào có giỏi giang như vậy, thành quả hôm nay là một tháng ngâm cứu cuốn sách kia và suy nghĩ về nhân sinh chứ không đùa.

Quan trọng hơn, nếu hắn còn dám làm càn, bố hắn không đánh chết hắn mới lạ.

Thế nhưng vào lúc hắn cho rằng mình cuối cùng cũng làm được một việc con người nên làm thì từ đằng sau, Tả Hàng không biết từ lúc nào đã tiến đến ôm cổ hắn, cọ má vào sườn măt hắn. Da mặt cậu láng mịn non nớt, trên người còn có mùi sữa tắm ngòn ngọt.

"Anh ơi, A Hàng không còn bé nữa."

Chu Chí Hâm ngưng thở, hầu kết trượt lên trượt xuống đầy vất vả, ngón tay hắn áo một lớp mồ hôi mỏng, vò nát mép trang sách.

"Tả Hàng, về học bài đi." Không biết bằng nghị lực nào, Chu Chí Hâm gỡ tay Tả Hàng ra khỏi cổ mình, quay đầu lại, dịu dàng nhéo nhéo má bánh bao của cậu, sau đó hôn chụt một cái lên gò má trắng hồng của cậu.

"Bây giờ học bài được chưa nào?"

"Ò." Tả Hàng dường như có chút thất vọng, hai má lập tức ỉu như cái bánh bao chiều.

"Đợi em lớn, anh sẽ hôn em nhé, có được không?"

...

Chu Chí Hâm đứng bên ngoài, hơi uể oải tựa người vào cửa phòng mình, cầm cuốn sách đỏ vỗ vỗ trên tay, tràn ngập tâm sự nhìn hệ thống camera 360 độ lắp trước cửa phòng.

Hai giây sau, quả nhiên như dự đoán trên màn hình hiện cuộc gọi đến. Là bố hắn.

"Chu Chí Hâm thằng ranh con này! Bố mới ra khỏi nhà hai ngày mà mày lại làm gì Tả Hàng hả? Sao em nó đi vào phòng mày? Mày đợi đấy, liệu cái thần hồn, bố về ngay đây, mày chết với bố!"

Chu Chí Hâm: "..."

end.

mya.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top