Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Closer (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng chật hẹp không quá 10 mét vuông, ánh đèn vàng mập mờ, yếu ớt không đủ để chiếu sáng gương mặt hai người đàn ông ngồi đối diện nhau. Một người dáng vẻ nghiêm khắc, xét nét, một người lười biếng dựa lưng vào thành ghế, mắt nhắm hờ, không quan tâm đến bất kỳ sự việc nào xảy ra xung quanh.

"Phác Xán Liệt, rốt cuộc đến bao giờ anh mới chịu nhận tội?"

"Tại sao phải nhận tội trong khi tôi không làm gì?"

"Đừng ngoan cố!"

Phác Xán Liệt ngạo nghễ vắt chéo hai chân lên mặt bàn, thái độ dửng dưng như đang ở nhà. Hắn ung dung ngả lưng vào thành ghế phía sau, tay theo thói quen tắt đi bật lại chiếc zippo mà hắn luôn mang theo bên người.

"Tôi nói rồi, tôi không động chạm gì đến lão già đó!"

"PHÁC XÁN LIỆT!"

Viên cảnh sát phẫn nộ, trừng mắt nhìn Xán Liệt. Đối với người này, Phác Xán Liệt vốn là cái tên mà gã không ưa từ lâu. Bởi lẽ hắn biết rất rõ những lần Xán Liệt làm ăn buôn bán bất hợp pháp nhưng đều không có bất kỳ một chứng cứ nào để buộc tội. Đây là cơ hội tốt để gã có thể loại bỏ được cái gai trong mắt mình.

"Phác Xán Liệt, đừng vội tự cao. Anh nên biết một điều... tôi đang giữ một thứ mà có thể khiến anh mất đi tự do đấy..."

"..."

"Đoạn video mà anh gây án!"

Xán Liệt hơi khựng lại một chút, động tác bật tắt zippo cũng chợt ngừng lại. Trong đầu hắn bắt đầu điểm lại từng hành động trong lúc gây án, rõ ràng là đã rất bí mật, Kim Chung Nhân cũng đã kiểm tra rất kỹ càng, tại sao vẫn còn để sót camera?

"Đang thắc mắc vì sao tôi có được video phải không?"

"..."

"Có một nơi mà anh chưa kiểm tra. Đó là... chiếc ghim cài áo của lão già đó!"

"F***! Ông gài bẫy tôi phải không?"

"Phải! Chính tôi là người đã công kích cho ông ta động đến anh, vì biết anh sẽ không bỏ qua dễ dàng cho bất cứ ai ngáng chân mình. Tất cả... chỉ là cái bẫy để dụ anh hạ sát lão già đó mà thôi..."

"Mày...!!!"

Viên cảnh sát rút trong túi ra một khẩu lục, chĩa thẳng họng súng đen ngòm vào người Phác Xán Liệt. Gã biết, nếu không có thứ này để phòng thân, thì sức hắn không thể nào đọ được với Xán Liệt.

"Cứ đợi đi Xán Liệt, video này sẽ là bằng chứng kết tội anh trước tòa!"

Sau khi viên cảnh sát ra khỏi buồng tra khảo, Phác Xán Liệt quỳ gục xuống sàn, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi. Nếu là trước kia Phác Xán Liệt hắn sẽ không sợ ngồi tù, nhưng bây giờ hắn đã có lí do để sợ rồi - hắn sợ để Biện Bạch Hiền, người hắn yêu phải một mình, nghĩ đến đây hắn không nỡ... Hắn còn chưa kịp, chưa kịp tỏ tình với cậu ấy. Hết ngày mai thôi, thời gian thử thách của Bạch Hiền dành cho hắn sẽ hết. Hắn không muốn xa cậu...

"Bạch Hiền..."

*

Biện Bạch Hiền đã mấy ngày nay không ăn không ngủ. Đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ một thông tin gì về Phác Xán Liệt, Ngô Thế Huân thì đi biệt tăm chưa có về nhà. Tất cả những gì Bạch Hiền có thể làm bây giờ là cầu nguyện cho Xán Liệt an toàn quay trở lại...

"Bạch Hiền, hiện tại cậu đừng đi ra khỏi nhà, một chút cũng không được! Đến tối nay sẽ có người đến nói chuyện với cậu."

Đó là toàn bộ nội dung cuộc gọi của Ngô Thế Huân chiều nay. Là ai muốn gặp cậu nhỉ? Mong là... người đó có thể cho cậu thêm chút thông tin về Phác Xán Liệt.

*

"Bạch Hiền, mở cửa, Thế Huân đây!"

Biện Bạch Hiền nhận ra giọng nói quen thuộc của cậu bạn thân liền thở phào một cách nhẹ nhõm. Cánh cửa mở ra, trước mặt cậu là nột gương mặt gấp gáp của Ngô Thế Huân, đằng sau còn có thêm một chàng trai nữa. Người này, ngày đó trong quán bar cùng Phác Xán Liệt, cậu cũng đã gặp.

"Cậu ấy là Kim Chung Nhân, chắc cậu cũng biết phải không?"

Đi vào nhà chúng ta nói chuyện sau!"

Khóa cánh cửa chính lại một cách cẩn thận, Biện Bạch Hiền còn kiểm tra mọi cửa sổ trong nhà để tránh tai mắt theo dõi. Khi cả ba đã yên vị trên ghế, Biện Bạch Hiền sốt ruột mở lời:

"Chung Nhân, cậu có tin gì của Xán Liệt không?"

"Tôi không có, nhưng hôm nay tôi đến nhờ cậu một chuyện."

"Chuyện gì?"

Miễn là giúp được Xán Liệt, chuyện gì Bạch Hiền cũng sẽ làm...

"Hiện tại anh Xán Liệt vẫn đang bị giam giữ, ngày mai sẽ là ngày xét xử."

Ngày mai sao? Tại sao lại là ngày mai?

Biện Bạch Hiền hoang mang tột độ. Ngày mai cũng là ngày kết thúc cuộc hẹn, kết thúc thời gian mà cậu đưa ra cho Phác Xán Liệt.

Không được, không thể như thế... Phác Xán Liệt , Biện Bạch Hiền cậu phải đưa hắn ra...

"Có cách nào..."

Đoạn video kết tội Xán Liệt đang nằm trong tay của một viên cảnh sát. Lấy được nó, Phác Xán Liệt coi như vô tội!"

"Nổ địa chỉ đi, tôi sẽ làm..."

Cái danh siêu đạo chích Biện Bạch Hiền lừng lẫy cuối cùng cũng quay trở lại...

*

12h đêm, trung tâm thành phố S...

"Bạch Hiền! Tại khu chung cư CT2B, cậu hãy lên tầng 8, căn hộ số 810 chính là nhà của viên cảnh sát, 99 là cuộn băng đang ở trong đó. Nhớ một điều, trong thang máy có lắp camera nên rất dễ bị phát hiện. Cậu nên đi bằng cầu thang bộ sẽ an toàn hơn..."

"Ừ, tôi biết rồi!"

"Đừng tắt loa bluetooth, tôi sẽ hỗ trợ cậu ở đằng xa!"

Biện Bạch Hiền giấu chiếc tai nghe trong dây nhỏ xíu vào sau tai, đeo khẩu trang, đội mũ phớt và baqts đầu tiến vào khu nhà cao tầng trước mặt. Đây không phải lần đầu tiên cậu đột nhập vào nhà người khác, nhưng là lần đầu cậu vì một người mà bất chấp nguy hiểm thế này. Nếu thất bại, không chỉ Phác Xán Liệt gặp nguy hiểm, mà chính cậu cũng không thoát khỏi tù tội.

"Chung Nhân, tôi đến nơi rồi! Căn hộ của gã này cũng bình thường thôi, khóa như này chưa là gì so với tôi cả."

"Được, cậu có nhiều nhất một giờ để hoàn thành, trước khi gã ta về!"

Quả thật mấy cái khóa bình thường như này không thể làm khó Biện Bạch Hiền, trong vòng chưa đầy hai phút, cánh cửa đã mở ra trước mặt cậu.

"Bạch Hiền, trong nhà không có ai, hành động ngay!"

Biện Bạch Hiền không bật điện, bắt đầu lục lọi căn hộ trong bóng tối. Từ phòng khách cho đến phòng ăn, phòng ngủ, thậm chí là cả phòng tắm cũng vị cậu làm cho trở nên bừa bộn, không sót một chỗ. Chỉ có một tiếng để tìm được cuộn băng và chuồn khỏi đây.

"Chết tiệt, tôi không thấy nó ở đâu hết!"

Ngăn kéo cuối cùng trong căn phòng ngủ đóng lại một cách mạnh bạo, Bạch Hiền tức tối ném bình hoa ở đầu giường vào góc nhà, khiến mảnh vỡ cùng nước cà cánh hoa nát văng tung tóe trên sàn.

"Bạch Hiền, bình tĩnh lại đi!!"

"Cậu nói tôi phải bình tĩnh làm sao? Chỉ còn mười lăm phút nữa, còn mười lăm phút nữa thôi, Phác Xán Liệt ngày mai nếu có mệnh hệ gì thì tôi biết làm thế nào!?"

Biện Bạch Hiền mất kiểm soát gắt ầm vào chiếc tai nghe bên tai, khóe mắt có phần đỏ ửng lên cùng một giọt lệ trong suốt rơi trên gò má. Cậu chưa bao giờ khóc vì ai ngoài ba mẹ, cũng chưa lần nào đi ăn trộm mà bất lực đến mức bật khóc như thế. Phác Xán Liệt, hắn là ai mà dám cả gan khiến cậu phá lệ hết lần này qua lần khác như thế?

"Biện Bạch Hiền, còn mười phút nữa. Cậu phải thật bình tĩnh, thật bình tĩnh cho tôi! Tự do của Xán Liệt ca đang trong tay cậu. Hãy tập trung quan sát lại căn hộ một lần nữa, cuộn băng chắc chắn ở trong đây thôi!"

Hít một hơi thật sâu, Bạch Hiền mở đôi mắt đang nhắm nghiền của mình ra thật chậm chạp. Còn chưa đến mười phút nữa...

Theo ánh sáng của đèn pin, Bạch Hiền nhìn xung quanh phòng, nơi cậu vừa đập vỡ bình hoa, nước tràn ra ngoài, thấm xuống sàn gỗ. Đột nhiên, cậu phát hiện ra một điều không bình thường...

Một phiến gỗ trên sàn đổi màu sậm hơn những phiến gỗ còn lại...

Lật phiến gỗ đó lên, mắt Biện Bạch Hiền chợt trở nên sáng rực.

"Kim Chung Nhân, chuẩn bị xe đón Phác Xán Liệt đi!"

*

Suốt đêm hôm ấy, Bạch Hiền không hề chợp mắt một chút nào. Kim Chung Nhân cà Ngô Thế Huân đã ngủ được một lúc. Cuộn video đã nằm trong tay cậu, việc cần làm bây giờ là đợi đến sáng mai mà thôi.

Bạch Hiền không ngủ được, cậu lấy chiếc điện thoại đã hết pin từ lâu, cắm sạc vào và khởi động lại.

"Bạch Hiền, chưa ngủ à?"

Tiếng Ngô Thế Huân nho nhỏ vang lên ở giường bên kia. Có lẽ do ánh đèn bàn của Bạch Hiền quá sáng nên làm cậu ta thức giấc.

"Ừ, tớ chưa..."

"Nhớ Xán Liệt ca phải không?"

"..."

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"

Bạch Hiền im lặng, mắt rời khỏi cuộn băng trong tay, nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

"Thế Huân này... cậu yêu bao giờ chưa?"

"Cuộc đời tớ... hai mươi lăm nồi bánh chưng rồi, mãi đến khi gặp anh Kim Tuấn Miên, tớ mới biết yêu là gì..."

"Phác Xán Liệt, thật sự anh ta là người như thế nào?"

"Bạch Hiền à, con người thật của anh ấy chỉ được bộc lộ khi ở bên cậu... Vì vậy, chính cậu mới là người hiểu rõ nhất!"

Sự im lặng lại bao trùm lấy cả căn phòng, chỉ còn lại tiếng côn trùng bên ngoài và tiếng thở đều đều của Chung Nhân đang say giấc ngủ. Trăng và sao trên bầu trời đêm nay thật nhiều, tựa như nỗi nhớ của Bạch Hiền dành cho ai kia vậy...

Người ta nói, đừng bao giờ nên đưa ra những quyết định vào ban đêm. Nhưng Bạch Hiền thì không nghĩ như thế...

Cậu đã đưa ra một quyết định quan trọng, có ảnh hưởng đến hạnh phúc và cuộc sống của mình sau này...

"Ngô Thế Huân, cậu giúp tớ lần này được không?"

Hôm sau, Biện Bạch Hiền theo lời dặn của Ngô Thế Huân, cậu đến căn biệt thự sang trọng của Phác Xán Liệt. Nơi ấy, vẫn lộng lẫy, xa hoa như lần đầu cậu bước vào, chỉ có điều, chủ của nó thì vẫn chưa thấy đâu!

"Cậu là Bạch Hiền phải không?"

Một người đàn bà tóc đã bạc, ăn mặc theo phong cách của một người phục vụ nhưng vẫn không kém phần tử tế, gọn gàng. Cậu đoán có lẽ là quản gia của nơi này.

"Dạ đúng rồi ạ!"

"Cậu đi theo tôi..."

Bạch Hiền theo bác quản gia đi men theo một lối nhỏ, dẫn ra khuôn viên vườn của căn biệt thự.

"Cậu ngồi ở đây đợi một chút nhé! Cậu Thế Huân sẽ đến ngay..."

"Dạ, cháu cảm ơn!"

Bạch Hiền ngồi trên chiếc xích đu nhỏ trong vườn, hoa lá cây cỏ nơi đây khiến cho tâm cậu nhẹ đi phần nào. Gió hiu hiu thổi, vuốt ve nhẹ nhàng trên gương mặt thon gọn của chàng trai trẻ. Khung cảnh êm đềm quá, đến mức làm cho Bạch Hiền suýt chút nữa đã ngủ quên trên chiếc xích đu, nếu như không có tiếng gọi của Ngô Thế Huân.

"Bạch Hiền..."

"Xán Liệt đâu? Tình hình thế nào rồi?"

"Yên tâm, không có vật chứng, viên cảnh sát và quan tòa có cho vàng cũng không dám kết tội đại ca! Kim Chung Nhân đang đưa anh ấy về."

Nghe được tin tốt, Bạch Hiền mới thoải mái thả lỏng tâm trạng nặng trĩu suốt mấy ngày nay. Phác Xán Liệt vì cậu làm nhiều việc như thế, cuối cùng cậu cũng giúp hắn được một chút gì đó rồi...

*

"Bạch Hiền..."

Kim Chung Nhân bước vào khu vườn, tiếng chân đạp lên lá khô thu hút sự chú ý của chàng trai đang ngồi chăm chú đọc sách trên xích đu.

Thế nhưng, hai tiếng "Bạch Hiền" trầm ấm, đầy quen thuộc ấy vừa vang lên không phải là của Chung Nhân...

Dường như có một bàn tay vô hình cứ giữ chân cậu lại, muốn di chuyển cũng không được. Biện Bạch Hiền cứ đứng đó, trơ mắt nhìn người đàn ông một thân tây trang đang tiến về phía mình.

Mới ở trong nhà tạm giam hai, ba ngày thôi, tại sao lại hắn ta lại trở nên tiều tụy thế này? Đôi mắt thâm quầng do thức trắng đêm, chiếc áo sơ mi không được là phẳng phiu như mọi lần. Một người đàn ông lịch lãm phong độ lần đầu tiên trông thảm hại đến thế, râu xanh đã mọc lún phún trên chiếc cằm tinh tế.... trong mắt Bạch Hiền, hắn vừa có chút thê thảm, lại vừa mang theo một chút nam tính quyến rũ, không kém cạnh so với lần đầu hai người gặp mặt.

"Phác... Phác Xán Liệt..."

"Ngoan nào, tôi về với em rồi đây!"

Phác Xán Liệt không tự chủ được bản thân, như một cỗ máy được lập trình sẵn, hắn bước đến bên Bạch Hiền, ôm thật chặt lấy thân hình nhỏ nhắn vì hắn mà bất chấp hiểm nguy, cứu hắn khỏi nhà giam ngột ngạt. Thật sự, nhớ, rất nhớ siêu đạo chích họ Biện này...

"Xán Liệt, thật may quá..."

Biện Bạch Hiền nói không hạnh phúc là nói dối. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu đã hiểu được cảm giác lo lắng cho người khác là như thế nào, hiểu được cảm giác chờ đợi một người nôn nao, nóng lòng ra sao. Phác Xán Liệt tại sao hết lần này qua lần khác cướp đi những thứ gọi là lần đầu của cậu? Hắn ta là ai mà khiến cậu trở nên như thế? Gương mặt đã phiếm hồng lên vì ngại ngùng chôn sâu vào lồng ngực rộng lớn của Xán Liệt, thoải mái hưởng thụ hương thơm chỉ riêng hắn có. Rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể thốt ra thành lời. Tất cả những gì cậu làm hiện tại chỉ là lọt thỏm trong vòng tay người đàn ông kia, khuôn miệng nhỏ lí nhí gọi lên tên của hắn...

"Xán Liệt... Xán Liệt..."

"Đừng nói gì cả, cảm ơn em..."

*

Ngô Thế Huân cùng Kim Chung Nhân đã ra ngoài từ lúc nào, để lại khoảng không riêng tư cho hai người...

"Cái này là tặng anh!"

"Tặng tôi, dịp gì thế?"

"Chẳng dịp gì cả."

Bạch Hiền nhét vào tay Xán Liệt một cuộn băng video, sau đó kéo hắn vào trong phòng khách, toàn bộ quá trình đều là do cậu chủ động, hắn không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo.

"Mở lên đi!"

Phác Xán Liệt đặt cuộn băng vào đầu đĩa, quay lại ngồi xuống cạnh bên Biện Bạch Hiền. Vài giây sau, trước mắt là màn hình ti vi đang chiếu toàn bộ nội dung của cuộn băng.

Một chàng trai ngồi trước ống quay, giọng hát ngọt ngào cất lên, rất hồn nhiên, vui tươi, dường như không hề vướng bận chút bụi trần.

"Nae nalkeun gitareul deureo haji moshan gobaegeul

Hogeun gojipseure samkin iyagireul
Norae hana mandeun cheok jigeum malharyeo haeyo
Geunyang deureoyo I'll sing for you

Neomu saranghajiman saranghanda mal an hae
Eosaekhae jajonsim heorak an hae
Oneureun yonggi naeseo na malhal tejiman
Musimhi deureoyo I'll sing for you

The way you cry the way you smile
Naege eolmana keun uimiin geolkka?
Hagopeun mal nohchyeobeorin mal
Gobaekhal tejiman geunyang deureoyo
I'll sing for you sing for you
Geunyang hanbeon deutgo useoyo

Jogeum useupjyo naegen geudae bakke eopsneunde
Gakkeumeun namboda moshan na
Sasireun geudae pume meorikareul bubigo
Angigo sipeun geonde marijyo

The way you cry the way you smile
Naege eolmana keun uimiin geolkka?
Doraseomyeo huhoehaessdeon mal
Sagwahal tejiman geunyang deureoyo
I'll sing for you sing for you
Amureohji anheun cheokhaeyo

Maeil neomu gamsahae geudaega isseoseo
Sinkkeseo jusin nae seonmul

Oneuri jinamyeon nan tto eosaekhae haljido
Hajiman oneureun kkok malhago sipeo geureoni deureoyo

The way you cry the way you smile
Naege eolmana keun uimiin geolkka?
Hagopeun mal nohchyeobeorin mal
Gobaekhal tejiman jom eosaekhajiman
Geunyang deureoyo I'll sing for you sing for you
Geunyang deureoyo I'll sing for you"

(Sing For You - EXO)

Phác Xán Liệt ngơ ngác quay sang, Biện Bạch Hiền nhìn hắn, nở một nụ cười đẹp nhất mà hắn từng thấy từ trước đến. Lại càng bất ngờ hơn khi cậu nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, thì thầm:

"Anh vì tôi mà làm mọi thứ, thời gian qua đủ để tôi thấy được tình cảm của anh dành cho tôi. Anh cũng cao tay thật nha, tôi đã từng trộm đi biết bao nhiêu thứ tài sản quý giá, nhưng lại bị anh lấy đi thứ quan trọng nhất đối với tôi..."

"Là gì thế?"

"Trái tim của tôi..."

"Bạch Hiền... em..."

"Xán Liệt, biết sao bây giờ, tôi... lỡ thích anh mất rồi. Tôi không biết phải nói sao, nhưng mà..."

Biện Bạch Hiền còn chưa kịp nói hết câu, cánh môi mềm đã bị sói già chiếm đoạt trong khoảnh khắc. Cuối cùng thì đôi môi ngọt ngào này đã thuộc về hắn, con tim này cũng là của hắn. Biện Bạch Hiền, rốt cuộc cũng chấp nhận Phác Xán Liệt hắn rồi...

"Tiểu Bạch... lỡ thích anh rồi, thì lỡ "một vài việc khác" với anh đi..."

Kết thúc truyện rồi tại sao vẫn chưa bỏ được thói gian tà hả Phác đại ca???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#exofanfic